Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 17: Chương 17



“Nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho chị đi.” Ngay cả khi nằm trên giường bệnh, Bạch Tình vẫn đeo khẩu trang trên mặt vì sợ bị người nhận ra.
“Bác sĩ nói chị cần phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày để an toàn.

Chúng ta nên nghe lời bác sĩ.” Trợ lý Tiểu Trần khuyên nhủ.

Chị Bạch đã 39 tuổi, là thai phụ lớn tuổi.

Vốn dĩ nên chú ý nhiều hơn người khác.

Bây giờ bị động thai, tất nhiên phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.
“Còn chờ cái gì?” Bạch Tình tức giận nói, hít một hơi thật dài, cố gắng bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn như người điên nữa: “Nếu bị phóng viên nhìn thấy sẽ gặp rắc rối lớn.

Tốt nhất nên về nhà dưỡng thai, rút dây cáp wifi ra, đừng xem những thứ lộn xộn này nữa, tâm trạng của chị sẽ bình yên.”
Cuộc đời vốn là vậy, sai một bước thì sai hết bước này đến bước khác.

Nếu năm đó cô không kết hôn với Cố Xuyên, sự nghiệp sẽ không trì trệ không tiến.

Sau khi ly hôn cũng sẽ không tìm một nam diễn viên vô danh tiểu tốt làm chồng.

Cho nên hiện tại mới bị người chế giễu
“Vậy chị Bạch, bây giờ em đi làm thủ tục xuất viện.” Tiểu Trần không dám nói thêm gì nữa, người nổi tiếng tóm lại khác với người thường, chuyện lớn như hạt mè cũng phải chú ý tới chú ý lui.
Ở trong bệnh viện chưa được ba tiếng.

Sau khi truyền mấy bình thuốc vào tĩnh mạch, nhờ bác sĩ kê một ít thuốc.

Bạch Tình lập tức đeo khẩu trang, kính râm và đội nón rời khỏi bệnh viện.
Mà trong khoảng thời gian này, chồng cô chỉ gọi một cuộc điện thoại, không còn ân cần như trước nữa.
* * *
Cố Xuyên và Cố Hiên cũng không phải người ở trong giới giải trí.

Mặc dù hiện tại gương mặt của bọn họ khá nổi tiếng.

Nếu ra ngoài du lịch không mang khẩu trang sẽ thường xuyên bị chụp hình.

Nhưng hai người đều không quan tâm đ ến những chuyện này, nên làm gì thì cứ làm.

Dù sao bọn họ không phải nghệ sĩ, không có người hâm mộ bao vây chặn đường.

Cho dù những người chụp ảnh bọn họ cũng là trùng hợp bắt gặp trên đường mà thôi, không có ai đặc biệt đến đây.
Khi Lưu Huy cuối cùng đi xuống top tìm kiếm, hai cha con cũng rời thành phố S và bay đến tỉnh Y.

Bọn họ đột ngột đi xa như vậy cũng không phải vì những chuyện trên mạng, mà vì thời tiết thực sự quá nóng.

Nếu không muốn chuyến du lịch hoàn toàn biến thành bơi lội trong hồ bơi, vậy chỉ có thể tìm một nơi mát mẻ.
Tỉnh Y nổi tiếng nghèo khó, những cũng nổi tiếng là tỉnh lớn du lịch, chưa kể những cảnh quan thiên nhiên đẹp không sao tả xiết.

Mà khí hậu quanh năm đều ấm áp như mùa xuân cũng đủ làm cho du khách thích thú.
Trước khi bước vào sảnh lớn sân bay thành phố S, Cố Xuyên cảm thấy cả người nóng bừng.

Thậm chí mồ hôi trên lưng làm ướt đẫm quần áo.

Sau khi vào sảnh lớn, có máy điều hòa mới từ từ hạ nhiệt.
Nhưng khi đến tỉnh Y, nhiệt độ trong và ngoài sảnh lớn sân bay hầu như không có sự chênh lệch, rất sảng khoái và dễ chịu.
“Ba cảm thấy chúng ta cần thay đổi kế hoạch du lịch một chút.

Chúng ta nên ở tỉnh Y này một khoảng thời gian.

Đến ngày Quốc khánh thời tiết mát mẻ hơn chúng ta lại đi nơi khác chơi.” Thể chất của nguyên thân thực sự là quá sợ nóng, hơn nữa nóng lên sẽ mất bình tĩnh.

Cuối cùng tìm được một nơi mát mẻ, hắn thực sự không muốn chỉ ở mấy ngày rồi đi.
“Con cũng muốn.” Cố Hiên rất tùy ý, ở đâu cũng giống nhau.
“Vậy chúng ta đến khách sạn trước.

Ba sẽ tìm một nhà homestay* có đánh giá tốt ở trên mạng, hai ngày sau chúng ta qua đó, coi như là trải nghiệm cuộc sống.” Ai nói đi du lịch nhất định phải tham quan ngắm cảnh? Nấu cơm, hái rau cũng coi như là một loại hình du lịch.
(*Homestay nghĩa là ở tại nhà người dân)
“Homestay?” Cậu chưa tự mình trải qua, cũng không biết nó đại khái thế nào.

Cậu chỉ biết homestay khác với khách sạn, nhưng không ai dọn dẹp vệ sinh cho bọn họ.

Hơn nữa những nơi có homestay thường là ở vùng ngoại thành, muốn đặt cơm hộp cũng không nằm trong phạm vi giao hàng.
“Đúng vậy, đến lúc đó ba sẽ cho con xem tài năng của ba.” Cố Xuyên tràn đầy tự tin, hắn biết nấu ăn trong chảo sắt.
Cố Hiên không nói gì, quyết định chuẩn bị thêm đồ ăn trước khi đến homestay.
Mặc dù có khá nhiều người ở sảnh sân bay, nhưng sau khi lái xe vào thành phố cũng không gặp phải tình huống ùn tắc giao thông, hành trình diễn ra suôn sẻ.

Hai người đến khách sạn đã đặt trong hơn một tiếng.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng và thu dọn hành lý, Cố Xuyên không hề cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi đặt homestay xong, gọi điện cho con trai và dẫn nó ra ngoài ăn cơm.
“Hôm nay không ăn cơm hộp, chúng ta ra ngoài ăn bữa thịnh soạn.”
Cố Hiên cam chịu buông máy tính xuống.

Nếu đi du lịch với ba, vậy không thể cứ ở mãi trong khách sạn được: “Con muốn ăn KFC.”
“Con trai, ba nói là một bữa thịnh soạn, chỉ ăn một bữa KFC, con không cảm thấy lỗ sao?”
“Dù sao hôm nay con chỉ muốn ăn KFC.” Cố Hiên hơi tức giận nói.

Cậu đang tiết kiệm tiền cho ai vậy? Hơn nữa, cậu lớn như vậy vẫn chưa từng ăn KFC.
Chắc hẳn hồi nhỏ ai cũng có một người bạn như thế này, hay khoe về việc đi ăn KFC với ba mẹ.

Cố Hiên cũng không ngoại lệ.

Thậm chí hiện tại cậu còn không nhớ nổi người bạn đó là ai, trông như thế nào.

Nhưng lại ấn tượng sâu sắc với chuyện cả nhà đi ăn KFC này.
Trước đây, cậu nghĩ chờ mình có vợ con sẽ dẫn bọn họ đi ăn KFC một bữa.

Nhưng hiện tại cậu cảm thấy cậu và ba cũng là một gia đình.
Được rồi, KFC thì KFC.

Mặc dù hắn cảm thấy không đủ dinh dưỡng, không tốt cho sức khỏe, không đủ đẳng cấp.

Nhưng ai bảo đứa nhỏ thích chứ.
Hắn dùng tính năng định vị của điện thoại tìm một cửa hàng KFC gần đây, đúng lúc cách chỗ bọn họ không xa lắm, chỉ cần đi bộ là được, không cần phải bắt tắc xi.
Đây là lần đầu tiên hai cha con đi ăn KFC, nhưng phải nói bên trong thực sự rất đông.

Cả cửa hàng gần như không còn một chiếc ghế trống, chưa kể đến quầy gọi món còn có hai hàng dài, xung quanh vẫn có rất nhiều người đang đứng đợi lấy thức ăn.
Hai cha con không biết nên ăn gì.

Bởi vì cửa hàng rất đông, nên hầu như không có ai hỏi phục vụ lấy thực đơn.

Khi đến lượt thì trực tiếp gọi món, sau đó cầm hóa đơn đứng bên cạnh chờ nhân viên làm xong gọi bọn họ đến lấy.
Bọn họ tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi chiếm nhiều thời gian của mọi người, thấy người phía trước gọi một cái hamburger tôm và một ly sữa nhiệt độ phòng.

Bọn họ cũng gọi hai phần như vậy.
Đợi gần 20 phút, cuối cùng họ cũng lấy được đồ ăn mình gọi.

Hai cái hamburger và hai ly sữa, hai người lại vội vàng đi tìm chỗ ngồi.
Cũng may lúc này trong cửa hàng không có nhiều người như lúc mới đến, không bao lâu đã tìm được một bàn trống.
Bất kể là Cố Xuyên hay Cố Hiên, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà phiền phức quá.
“Bọn họ có phải quên cho ống hút hay không?” Cố Hiên nhìn hai ly sữa trên khay, lại nhìn ly nước trên bàn của người khác, trong cái ly đều cắm một cây ống hút.
Lúc này Cố Xuyên mới chú ý đến ống hút không được đặt lên chung: “Có lẽ là khách hàng phải tự đi lấy? Con đến đó nhìn thử, có lẽ là đặt trên quầy gọi món.”
Cố Hiên đứng dậy quay lại quầy gọi món, đúng lúc có người vừa mới lấy đồ ăn, trên khay có một ly nước, rất thành thạo lấy một cây ống hút giữa quầy gọi món.
Cố Hiên vội vàng tiến lên hai bước, đứng nghiêng người chờ người tiếp theo lấy ống hút.

Người vừa rồi thao tác quá nhanh, cậu cũng chưa thấy đối phương làm sao để lấy ống hút từ trong hộp kín ra.
Chỉ với hai ống hút, Cố Hiên phải mất 5-6 phút mới quay lại.

Thậm chí khi quay lại mặt còn hồng, đứng ở chỗ đó nhìn người khác thao tác thật xấu hổ.

Cậu luôn cảm giác như có người đang cười nhạo mình.
“Sao con đi lâu vậy? Rất khó tìm hả?” Cố Xuyên nhìn gương mặt đỏ bừng của con trai mà nghi ngờ, hay là trong lúc đi lấy ống hút đã trúng sét ái tình với cô bé nào rồi.
“Dạ, đúng vậy, rất khó tìm.” Cố Hiên thuận miệng có lệ nói.

Cậu không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ vừa rồi.
Cậu càng như vậy, Cố Xuyên càng cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng ai mà không trải qua tuổi dậy thì chứ.

Chuyện này rất bình thường, cũng không biết con trai hắn có đủ dũng cảm để hỏi thông tin liên lạc của cô bé hay không.

Nhưng với dáng vẻ này thì có lẽ ngày mai sẽ có người có thông tin liên lạc của cô gái.
Đầu bếp ở nhà họ Cố kiếm được mức lương hơn 20.000 tệ một tháng, không có khả năng không có chút tay nghề.

So sánh với KFC làm người nhớ mong thì hơi thất vọng, sữa là sữa bình thường, hamburger tôm làm quá ngọt.
Tuy nhiên, hai cha con đều không phàn nàn gì, lịch sự duyên dáng xử lý hết thức ăn đã gọi; chỉ nhìn dáng ăn làm cho người ta tưởng rằng bọn họ đang ăn một bữa thịnh soạn.
“Con còn tưởng rằng ba không quen ăn những thứ này chứ.” Trên đường trở về, Cố Hiên chậm rãi nói.

Người lớn không phải đều không thích những thứ này sao? Hơn nữa cũng không cho con cái của mình ăn.

Huống chi mùi vị thực sự không ngon.
“Cũng tạm được.

Lúc nhỏ ba thích ăn, nhưng lớn lên lại không thấy thích nữa.” Cố Xuyên nói, nguyên thân mặc dù không phải là một người ba tốt hay một người chồng tốt, suốt ngày ở trong quán bar vũ trường.

Nhưng hắn lại có một người ba tốt, sẽ dẫn hắn đi chơi.

Khi cửa hàng KFC đầu tiên mở ở thành phố đã dẫn nguyên thân đi ăn.
Từ nhỏ đến lớn, ông ba đều đến dự tất cả các buổi họp phụ huynh của nguyên thân.

Kể cả giai đoạn khó khăn nhất trong những ngày đầu khởi nghiệp, ông cũng sẽ dành thời gian đến.
Sau khi ông ba qua đời, lúc này nguyên thân mới bắt đầu dần sa đọa, trở thành một kẻ ăn chơi trác táng hoàn chỉnh.
“Ông nội có bao giờ dẫn ba đi ăn KFC không?”
Cố Hiên chưa từng gặp mặt ông nội, nhưng thường xuyên nghe người khác nhắc đến ông.

Quản gia và người giúp việc ở nhà nhiều năm, khi nhắc đến ông nội không khỏi thở dài.

Ông là một người có năng lực, lại hướng về gia đình, có thể nói là hoàn hảo.

Nhưng đáng tiếc là không sống được bao lâu.
“Có, khi ba còn nhỏ ông nội của con có dẫn ba đi ăn.

Không chỉ KFC, ông nội của con còn dẫn ba đi chơi xuân, đi chơi bóng, bơi lội cũng là ông ấy dạy.” Rõ ràng là chuyện hắn không có trải qua, nhưng khi nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Như thể hắn chính là nguyên thân, là đứa trẻ lớn lên trong bàn tay của ba.
Cố Hiên nắm góc áo: “Vậy ba có một người ba tốt.”
Nhưng mà..

con không có..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.