Tên tôi là Mạc Du Du, tôi là sinh viên năm ba đại học.
Gần đây, trong ký túc xá có trào lưu đọc truyện ngược, tôi cũng đã tìm một cuốn sách tên là “Lưu quang phương hoa”.
Đây chắc chắn là cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn nhất mà mình từng đọc, nó chỉ ngược nữ chính, ngược tâm ngược thân ngược cả gia đình, cuối cùng nữ chính cũng bị ngược đến chết.
Tôi chưa bao giờ thấy một tình tiết không nói nên lời như vậy, không có một chút xoay chuyển nào, cứ như thể nữ chính chỉ là một công cụ người vậy.
Mà công cụ người này trùng tên với tôi.
Vì vậy, để bày tỏ sự không hài lòng của mình, tôi điên cuồng cà khịa một tràng trong phần bình luận, bàn phím cũng sắp bị tôi gõ nát —
Sau đó, tôi đã xuyên sách một cách quái lạ, còn không hiểu sao bị ràng buộc bởi hệ thống cứu vớt nữ chính truyện ngược.
Haha, là nói cứu nữ chính, nhưng thật ra chỉ là tăng độ hảo cảm công lược nam chính, không liên quan chút nào đến nữ chính nguyên tác.
Khi tôi xuyên qua, cốt truyện đã phát triển đến khúc cả gia đình đều đã chết, nữ chính được nam chính nhận về nuôi.
Trời ơi, cảm xúc vẫn là cách dạy tình yêu không dựa trên con số không.
Tôi không chỉ bị đủ kiểu nữ phụ độc ác hãm hại, mà còn phải ra ngoài để tăng độ hảo cảm của nam chính.
Nhưng nói thật là giá trị nhan sắc của nam chính này rất cao.
Tôi nghĩ nếu mục tiêu công lược của tôi là anh ta, tôi rất sẵn sàng tăng độ hảo cảm này.
Dù sao soái ca thì ai mà không thích chứ.
Chỉ là tôi không ngờ độ hảo cảm này lại khó tăng đến vậy.
Tôi đã đến đây hơn một tháng, ngày nào cũng liên tục xuất ra, dùng đủ loại võ thuật để theo người ta, độ hảo cảm không hề tăng lên.
Thậm chí có khi còn giảm xuống… Chết tiệt, số liệu ban đầu là số không, lần giảm này trực tiếp giảm luôn thành số âm.
Nội tâm của Phụng Kì Việt nhạt nhẽo như vậy sao? Hay là biểu hiện của tôi quá ngu ngốc… Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi không thông minh, nhưng tôi biết tình tiết của truyện.
Thậm chí còn copy từng câu thoại của nữ chính gốc, tại sao lại giảm xuống như vậy? Cho dù là làm quen với một người bạn bình thường, cũng sẽ không đến mức giảm thành số âm chứ.
Tôi nghĩ mãi cũng không ra lý do, cứ ăn rồi nằm chờ chết. Dù sao thì tôi cũng đã thuộc tình tiết rồi, bạch liên hoa hay lục trà biểu gì đó cũng chỉnh rồi, nó không tăng lên tôi cũng hết cách.
Lăn lộn hơn một tháng, cuối cùng tôi cũng gặp được Tạ Thời Huyên – Nữ [hụ độc ác nhất trong sách.
Không giống như những nữ phụ khác, nữ phụ này giết nữ chính nhưng vẫn sống đến cuối cùng, mặc dù trong sách nói sau cùng nam chính cũng nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy, nhốt cô ấy vào lãnh cung.
Nhưng trên thực tế, cô ấy thực sự không bị chút tổn thương nào. Nếu không phải sau cùng nam chính đưa cô ấy về nhà, tôi còn tưởng nam chính nhốt cô ấy vào lãnh cung là để bảo vệ cô ấy.
Trước đây khi tôi đọc cuốn sách, luôn cảm thấy giữa hai người có hơi không hợp, thậm chí còn có ảo tưởng rằng Tạ Thời Huyên mới là nữ chính. Nhưng theo logic của hầu hết các ngôn tình cổ đại, nữ chính không nên là người xấu.
Hơn nữa, miêu tả về Tạ Thời Huyên trong sách là: Đố kỵ thành tính, thủ đoạn tàn nhẫn, khinh thường tính mạng con người, lợi dụng hết sức thứ có thể dùng được.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi làm thế nào mà một người có thể trở nên xấu xa như vậy mà không có lý do.
Chỉ có một giải thích duy nhất, có lẽ là tác giả quá ngu ngốc.
Có lẽ đó là di chứng đọc sách trước đây để lại, mỗi lần gặp Tạ Thời Huyên, thái độ của tôi đối với cô ấy không tốt lắm.
Được rồi, không phải là không tốt lắm, là cực kỳ không thân thiện, nên tôi suýt nữa thì nhảy dựng lên mắng mỏ cô ấy.
Lần đến Tạ phủ đó là vì cốt truyện, trước đó, tôi luôn nghĩ rằng Phụng Kì Việt đối với ai cũng thờ ơ như vậy.
Dù luôn nở nụ cười trên môi, nhưng sự xa cách và lạnh nhạt trong ánh mắt luôn vô tình để lộ ra.
Chỉ khi đối mặt với Tạ Thời Huyên, anh ta mới là Thái tử điện hạ dịu dàng ân cần, đây là một khía cạnh mà chưa từng được mô tả trong tiểu thuyết.
Tôi không hiểu được, Phụng Kì Việt là một người nhìn thấu nhân tâm của người khác rất rõ ràng, tại sao lại không nhìn ra được bản tính của Tạ Thời Huyên.
Hoặc là, anh ta vốn chỉ là một bộ não tình yêu.
Tôi không nghĩ theo hướng khác, tôi chỉ nghĩ rằng nếu Phụng Kì Việt có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Tạ Thời Huyên, nói không chừng độ hảo cảm có thể tăng lên.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, trước khi tôi thực hiện kế hoạch này, thái độ của Phụng Kì Việt đối với tôi đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Giống như là biến thành một con người khác, luôn ở bên cạnh tôi, mọi lời nói khiêu khích của người khác, hành động thì miệng cứng lòng mềm, dường như tôi nói gì anh ta cũng đồng ý.
Có lẽ trước giờ chưa có ai tốt với tôi như vậy, trong khoảng thời gian đó, tôi thực sự có hơi thích anh ta.
Mặc dù ánh mắt anh ta nhìn tôi không dịu dàng như khi anh ta nhìn Tạ Thời Huyên, có khi tôi còn có ảo giác anh ta thực sự muốn tát tôi đến chết, nhưng độ hảo cảm thực sự ngày càng tăng lên.
Vốn tưởng rằng tình hình này sẽ giữ ổn định mãi, cho đến ngày hôm đó tôi cố tình đưa anh ta đến gặp Tạ Thời Huyên và Liễu Trình Từ đang gặp riêng.
Trong tiểu thuyết nói, Liễu Trình Từ là chó liếm* của Tạ Thời Huyên. Trong cuộc gặp riêng đó hai người có hơi ám muội, thường xuyên gặp tại trà lâu. Vài ngày trước tôi đã rủ Phụng Kì Việt đi chơi cùng tôi, chỉ để chờ đợi cốt truyện, chính là vì đợi tình tiết này diễn ra.
*舔狗 (Chó liếm): Ý chỉ những chàng trai dù biết đối phương không thích bản thân, tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn bất chấp theo đuổi cô ta, bỏ công sức, tiền bạc, yêu thương chạy theo cô ta dù bị mọi người khinh rẻ (giống như chó chạy theo chủ ấy). Ngoài ra còn một nghĩa nữa: Chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… (Nguồn: C)
Nhưng tôi không ngờ phản ứng của Phụng Kì Việt lại lớn như vậy, tôi chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, mấu chốt là tức giận, còn mắng tôi nữa.
Sau đó đã kéo Tạ Thời Huyên rời đi, để lại tôi và Liễu Trình Từ mắt lớn trừng mắt nhỏ. Liễu Trình Từ đó tuy là một thư sinh, nhưng khi châm biếm người khác lại không hề lơ mơ, tôi đã bị anh ta chặn họng vài lần, trong lòng rất khó chịu.
Sau ngày hôm đó, cơ bản tôi không sao gặp được Phụng Kì Việt. Người trong phủ Thái tử nói anh ta đã đồng ý lời tứ hôn của Hoàng đế, và đang bận rộn lo liệu hôn sự.
Còn tôi, ngoài một chút mất mát trong lòng, thì không còn gì để nói. Nếu anh ta thích Tạ Thời Huyên hơn, thì để anh ta cưới. Tôi đã nói hết những điều cần nói, bản thân anh ta không nghe thì tôi đành chịu.
Bản thân tôi không thích quấn mãi không buông, dù sao độ hảo cảm của tôi đã tăng đủ rồi, tôi sẽ quét sạch bọn họ rồi cao chạy xa bay, ai mà thèm quan tâm đến việc của họ.
Nhưng những ngày nay, độ hảo cảm luôn không tăng lên, tôi cũng rất bất lực, tôi liếm mặt tìm Phụng Kì Việt vài lần, nhưng không gặp được người.
Không dễ gì gặp được anh ta, còn là trong tiệc cưới của anh ta và Tạ Thời Huyên, tôi thấy anh ta ngồi chán nản uống rượu một mình trong đình, rất đáng thương.
Vốn nghĩ đến an ủi anh ta vài câu, nhưng ai biết anh ta say khướt nói với tôi một câu. Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy rõ sự bi thương và nỗi hận trong mắt anh ta, còn có nước mắt lờ mờ nơi khóe mắt anh ta.
“Độ hảo cảm của ngươi đã tăng đủ chưa? Ta đã có thể ở bên cạnh nha đầu của ta chưa?”
Lúc đó, tôi ngây ngẩn cả người, không dám nói lời nào, chỉ muốn tránh đi theo bản năng.
Hóa ra, tôi và anh ta thậm chí đơn giản nhất là bạn cũng không phải.
Tôi đến thế giới này bằng một cách kì lạ, hãm hại bị dây dưa với đủ loại người, làm nhiệm vụ mà bản thân không muốn làm.
Bây giờ, tôi vẫn cảm thấy áy náy vì đã đến thế giới này.
Haha, thật là buồn cười quá mà, tôi đã làm gì sai? Tại sao tôi phải trải qua những chuyện này.
Tôi không hiểu, tôi không muốn hiểu nữa, nhưng tôi vẫn bị hệ thống ép buộc phải hoàn thành tất cả các tình tiết.
Cuối cùng, tình tiết là Phụng Kì Việt đã đến biên cương, tôi cải trang thành nam đi theo anh ta. Trên chiến trường, chúng tôi bị quân địch đánh lén, anh trai của Tạ Thời Huyên vội đến chi viện, nhưng không biết sao Tạ Thời Huyên cũng đến theo.
Cô ấy rất vội vàng, dường như đang tìm Phụng Kì Việt.
Tôi muốn nhắc cô ấy, kết quả là không cẩn thận kinh động đến quân địch, sau đó cô ấy đã bị một kiếm đâm xuyên qua tim.
Tình tiết này tôi không dự đoán được, tôi hơi bối rối.
Theo bản năng, tôi nhìn về hướng Phụng Kì Việt, tôi thấy anh ta chạy đến như điên.
Tôi không biết họ đã nói gì, tôi chỉ thấy Phụng Kì Việt dùng thành kiếm đã đâm Tạ Thời Huyên đâm về phía mình.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cảnh báo của hệ thống.
“Nam chính đã chết! Nam chính đã chết! Kết nối năng lượng toàn bộ hệ thống bị gián đoạn, thế giới bắt đầu sụp đổ! Thế giới bắt đầu sụp đổ!”