Tôi cảm thấy dạo này anh ấy có vẻ sốt ruột vì chuyện này, chắc là do ai cũng hỏi anh ấy bao giờ tôi mới chịu cưới, lại thêm việc nhìn thấy bao nhiêu là trai trẻ ở công ty chúng tôi nên anh ấy thấy áp lực lắm.
Sau một thời gian sống chung, tinh thần anh ấy có vẻ khá hơn một chút, một hôm, anh ấy hỏi tôi, bao giờ thì cưới.
Tôi nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh ấy: “Chế độ hôn nhân đã lỗi thời rồi, nó không còn phù hợp với xã hội hiện đại nữa, nên mới có nhiều người không muốn kết hôn. Chúng ta như thế này chẳng phải tốt rồi sao? Đến với nhau khi còn yêu, không còn yêu thì chia tay.”
Thế mà anh ấy lại òa khóc.
“Anh không quan tâm chế độ hôn nhân có lỗi thời hay không, anh chỉ muốn kết hôn. Em như thế này khiến anh cảm thấy em chẳng quan tâm gì đến anh, chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của anh. Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã bên nhau mười năm rồi, mười năm! Ở ngoài kia anh vẫn chỉ là bạn trai của em, thằng nhóc tiểu bạch kia có thể chịu đựng được, nhưng anh là người đã cùng em gây dựng sự nghiệp từ con số không! Đường Tâm Nhu, em đã từng nói anh muốn gì em cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, vậy thì bây giờ anh chỉ muốn có tờ giấy hôn thú đó thôi.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, thôi thì cưới, cũng chẳng sao cả.
Dù tôi không phải là người có đạo đức gì cao siêu, cũng chẳng tha thiết gì với trách nhiệm gia đình, ban đầu quen Lâm Việt đơn giản là vì thấy anh ấy “giỏi việc”, ngủ với nhau cũng chẳng sao.
Nhưng vì cái thái độ hời hợt của tôi mà anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ về tinh thần, tôi cũng thấy có lỗi với anh ấy.
Hơn nữa, mấy năm gần đây anh ấy cũng đã trưởng thành lên nhiều, khác hẳn với trong truyện gốc, cách cư xử với mọi người cũng điềm đạm hơn hẳn, không chỉ là một người bình thường mà còn vượt xa tiêu chuẩn của một người bình thường.
Về nhân phẩm thì trong số những người đàn ông tôi từng gặp, anh ấy gần như là số một, về tư duy cũng rất cởi mở, sẵn sàng tiếp nhận những điều mới, có thể đặt mình vào vị trí của phụ nữ để nhìn nhận vấn đề, hoàn toàn khác biệt với những người đàn ông bình thường khác.
Vậy thì tôi thấy cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
Sau này nếu không hợp thì ly hôn là được.
Pháp luật bảo vệ người có tiền, ngay cả chuyện phân chia tài sản tôi cũng chẳng lo.
Tôi là đứa siêu quyết đoán, hôm sau đã lôi anh ấy ra thẳng cục dân chính.
Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, anh ấy trịnh trọng tuyên bố: “Sau này em có phẫu thuật gì thì anh ký giấy tờ được rồi nhé.”
Tôi trêu: “Anh không sợ em rút ống thở của anh à?”
Lâm Việt lắc đầu: “Em đúng là đồ m.á.u lạnh, vừa cưới xong đã tính g.i.ế.c chồng.”
Giờ thì anh ấy cũng biết dạy đời tôi rồi đấy.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức cực kỳ linh đình, xa hoa.
Tôi hoàn toàn không muốn làm rình rang như thế.
Nhưng Lâm Việt một mực khăng khăng: “Anh đã từng ngã đau ở chỗ này, anh phải đứng dậy ở chính chỗ này. Anh nhất định phải làm thật lớn, cho cả thiên hạ biết Lâm Việt này cuối cùng cũng cua được em.”
Tôi đáp: “Anh không cần phải như thế đâu, em ngại lắm đấy. Giờ anh là chồng hợp pháp của em rồi, nói năng phải ra dáng một chút chứ.”
Anh ấy cười hề hề: “Vậy thì tối nay cho anh ngủ nhờ nhé.”
Tôi thật sự sắp c.h.ế.t vì cười với anh ấy.
Nhưng sự thật là kết hôn thực sự rất mệt mỏi.
Chúng tôi đều đã ngoài ba mươi, không còn những ham muốn trần tục của tuổi trẻ nữa.
Đêm tân hôn, chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi tựa vào nhau trên chiếc ghế trong vườn của trang viên.
Dưới ánh trăng sáng, anh ấy dịu dàng hỏi tôi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi đáp: “Em đang nghĩ, em đã đi được đến ngày hôm nay, cũng đỉnh thật đấy.”
Tôi gần như đã thay đổi số phận của tất cả các nhân vật trong câu chuyện này.
Tôi đã đặt mình vào một vị trí mà mọi drama đều không thể chạm tới, khiến tất cả những người xung quanh tôi đều trở thành người tốt, bất kể họ có thật lòng hay không.
Tôi cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ những người bị gọi là “nữ phụ độc ác” đang mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng.
Chưa từng làm tổn thương họ dù chỉ một chút, ngay cả khi tôi có thể.
“Đó là điều đương nhiên.” Lâm Việt gật đầu, “Vậy còn sau này, sau này em còn tâm nguyện gì không?”
Tôi suy nghĩ một chút.
“Em hy vọng trên thế giới này sẽ không còn những câu chuyện ngược đãi kỳ quái nữa.”
“Em hy vọng tất cả phụ nữ đều dám dấn thân và chiến đấu ngoài xã hội.”
“Em hy vọng mọi người đều công nhận giá trị của công việc nội trợ và thiên chức làm mẹ.”
Lâm Việt nhìn tôi thật lâu, không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Anh thật sự bị em thuyết phục rồi.”
Anh ấy là tín đồ của tôi.
(Hết)