Trịnh Hoài hoàn toàn không hiểu được ý tứ từ trong lời nói của Trương Quyên, hắn có chút rụt rè rồi lại mang theo chờ mong nhìn về phía Khương Tiều, tự hỏi cô sẽ nói gì.
Có lẽ là do lúc nhỏ làm đàn em của Khương Tiều quá lâu, khiến hắn sinh ra bóng ma tâm lý, so với Trương Quyên tán thành, hắn càng mong chờ được thấy cảnh Khương Tiều ngưỡng mộ mình: Không ngờ bây giờ hắn còn lợi hại hơn cả Văn Trình!
Phong thủy xoay chuyển, hiện tại đến phiên hắn là đại ca!
Cảm giác này rất thoải mái, Trịnh Hoài nghĩ, có lẽ hắn đang lấy kịch bản tát vào mặt nhân vật chính trong truyền thuyết, chẳng trách nhiều người thích truyện “Đừng ức hiếp người nghèo” đến vậy.
Hắn tự cho là che giấu rất khá, nhưng thật ra trong mắt Trương Quyên và Khương Tiều, tên này chẳng khác gì một con chó lớn, cái đuôi vẫy đến muốn lên trời.
Trương Quyên liếc nhìn Khương Tiều, ánh mắt trêu chọc: Không ngờ cô lại có một người bạn ngốc bạch ngọt như vậy.
Khoan nói về bản thân Khương Tiều, Văn Đội không phải là người ăn chay, người đại diện Trần Vân cũng là một con cáo già, Trịnh Hoài ngốc nghếch như vậy có thể trở thành bạn bè của Khương Tiều, còn chưa bị hố đến xương cốt không còn, xác thật có thể nói là thiên phú dị bẩm.
Khương Tiều đang nhìn Quan Cửu và Mắt kính, dường như hai người họ đang nói chuyện với nhau, Quan Cửu đưa cho Mắt kính một điếu thuốc, rồi lấy bật lửa ra châm thuốc.
Thuốc lá và bật lửa hẳn là đạo cụ, Quan Cửu ra tay quả thật rất hào phóng.
Nghe được Trịnh Hoài tự biên tự diễn, Khương Tiều thu lại ánh mắt, lập tức đón nhận ánh mắt của Trương Quyên.
Khương Tiều hiểu ý cô, liền nói: “Hắn không phải là bạn của tôi.”
Gương mặt tuấn tú của Trịnh Hoài sững lại một lúc, sau đó mới cau mày nói: “Đúng vậy, tôi không thân quen với Khương Tiều! Không phải ai cũng có thể trở thành bạn bè của tôi!”
“Hắn là đàn em chạy vặt của tôi.” Giây tiếp theo, Khương Tiều nói thêm.
Lúc trước đàn em bỏ gánh không làm, Khương Tiều cũng không quan tâm, nhưng người ta đã “tự mình” quay về, loại lao động miễn phí này không thể không cần. Nếu là đàn em, chỉ cần nghe lời là được, có ngốc cũng không sao.
Phát hiện Khương Tiều không phải muốn phủi sạch quan hệ với mình, sắc mặt Trịnh Hoài lập tức sung sướng hơn nhiều, nhưng danh hiệu “đàn em chạy vặt” hắn vẫn không muốn nhận, người của Cục Quản lý còn đang ở đây, hắn không cần mặt mũi nữa sao!
Sắc mặt Trịnh Hoài đỏ lên, “Ai là đàn em chạy vặt! Lúc trước là do còn bé không hiểu chuyện, hiện tại không phải tôi rất lợi hại sao!”
Người tốt không nhắc đến chuyện xấu hổ hồi đó.
Khương Tiều nói cho có lệ: “Được, được, đến lúc đó còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần nhờ cậu giúp, hiện tại cậu không cần lên lầu 4.”
Trịnh Hoài rất dễ dỗ, vừa nghe Khương Tiều nói lời này liền tiếp nhận an bài.
Trương Quyên: … Tên này có thể trở thành người chơi thâm niên, quả nhiên dựa vào may mắn.
Sau đó, ánh mắt của Trịnh Hoài lướt qua một lượt khung cảnh trong sân, hắn phải thể hiện năng lực của mình trước mặt Khương Tiều, chứng minh hắn có khả năng đưa cô đi.
Tuy hắn có thổi phồng một chút về năng lực của mình ở phòng điều trị, nhưng sự thật là thiên phú của hắn rất mạnh, đợi bọn họ tận mắt chứng kiến là sẽ tin ngay thôi.
Chỉ thấy Trịnh Hoài đột nhiên nghiêm túc mà phân tích, “Mọi người cẩn thận, thời gian hoạt động tự do này có thể có bẫy. Phó bản sẽ không vô duyên vô cớ cung cấp cho chúng ta tiện nghi lớn như vậy, để chúng ta tùy tiện trao đổi tin tức. Trong khoảng thời gian này lại không thể trở lại tòa nội trú, chắc chắn đó là hố của trò chơi.”
Trương Quyên cảm thấy Trịnh Hoài có chút ngớ ngẩn, nhưng IQ cũng không thành vấn đề, khả năng phân tích cơ bản này vẫn có.
Không cần biết nhóm người chơi đang làm gì ngoài sân, hai hộ lý nằm canh ngay cửa sảnh khu nội trú, đề phòng có người quay trở về.
“Những cái cây này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.” Trịnh Hoài nói thêm, hắn muốn Khương Tiều và Trương Quyên tránh xa những cái cây này.
Người có thiên phú【may mắn】, về mặt cảm ứng chính là năng lực trời cho, cho nên Khương Tiều và Trương Quyên cũng theo bản năng nghe lời Trịnh Hoài nói mà nhìn về phía rừng cây đó.
Trong rừng cây, một số chỉ là cây non, còn lại đều là cây cổ thụ lâu năm, thoạt nhìn trông rất đáng giá. Mà những cây cổ thụ lâu năm kia, đều là cây hoè.
Cây hoè, hay còn gọi là cây quỷ, theo truyền thuyết là loài cây để yêu ma quỷ quái trú ngụ, ở một số địa phương, cây hoè tượng trưng cho sự thịnh vượng. Nhưng hiện tại, nó lại được trồng trong một không khí u ám như thế này, nhìn thế nào cũng có cảm giác không che giấu được sát khí dày đặc.
Rõ ràng cây hoè ở đây không thể liên tưởng đến những từ như điềm lành, thịnh vượng.
Bây giờ là thời gian ngày đêm luân phiên, sắc trời càng thêm âm trầm, nhiệt độ cũng hạ thấp hơn nhiều, một cơn gió thổi qua, cành lá cây hoè đung đưa, giống như những bóng ma.
“Chờ đã, không phải gió đã ngừng một hồi rồi sao? Tại sao những cành cây này vẫn còn đong đưa?” Khương Tiều đột nhiên nói.
Tựa như xác minh lời Khương Tiều nói là thật, cành lá của cây hoè chợt đong đưa càng lợi hại, tựa như đang sống dậy.
“Mau tránh ra!”
Cả năm người chơi đều không phải tân nhân, dù cây hoè đột nhiên phát động công kích, khiến mọi người có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ liền lấy lại tiết tấu, vừa né vừa đánh trả.
Họ thấy rõ, trên thân cây cứng cáp lộ ra những khuôn mặt vặn vẹo, mặt người và vỏ cây hoàn toàn dung nhập vào nhau, khiến người ta không phân biệt được là giống người hay giống cây.
Mà những cành lá duỗi dài, giống như tứ chi của chúng.
Những cành cây này không mỏng manh như những cành cây thông thường, khi bọn họ né tránh, cành cây bị cắm xuống đất sẽ để lại một lỗ sâu hoắm, so với kim loại còn sắc bén, cứng rắn hơn.
Là một người chơi có tỉ lệ may mắn nghịch thiên, dĩ nhiên Trịnh Hoài có nhiều đạo cụ nhất.
Hắn ném mấy miếng thịt giả ra làm mồi nhằm thu hút sự chú ý của sinh vật dị hoá, lập tức có cành cây xuyên qua miếng thịt, khi miếng thịt bị đâm thủng, nó liền co rút lại như thể bị hút khô.
Sau khi hấp thụ miếng thịt, biểu tình của thụ nhân có vẻ thỏa mãn, ánh mắt nhìn những người chơi càng thêm thèm thuồng.
Trương Quyên lôi kiếm ra, chém mấy cành cây rơi xuống đất, những cành cây đó rơi xuống, giống như vô số tay chân đang cử động, sau một hồi co giật mới hoàn toàn bất động.
Trên cành cây bị cắt, thứ chảy ra không phải là nhựa thông thường, mà là mủ đen có mùi hôi thối.
Con dao găm của Khương Tiều rất hữu dụng trong nhiều trường hợp, có thể gây nhát chí mạng nhất định, nhưng đối với một rừng cây rậm rạp như vậy, phạm vi tấn công của con dao găm là quá nhỏ.
Cũng may, cô vừa mới cướp sạch phòng điều trị cách đây không lâu, không không, phải nói là mượn dùng.
Chiếc cưa sắc bén mang theo khả năng tổn thương linh hồn chính là khắc tinh của những cây hoè này, thụ nhân ăn đau liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng đã không phát ra tiếng người được nữa, chỉ còn lại một tiếng hét đơn điệu và quái gở.
Dù thân thủ của Khương Tiều không tồi, vẫn không thể so sánh được với Trương Quyên – người có xuất thân từ Cục Quản lý, nhưng Khương Tiều còn có một điều kiện khác được trời cao ưu ái: Cô có thể cắn nuốt sinh vật dị hoá.
Những sinh vật dị hoá đó vốn đã cổ quái, sau khi Khương Tiều cắn nuốt hoàn toàn, cũng sẽ có một loại cảm giác vặn vẹo không giống người bình thường.
Khương Tiều có thể nhẹ nhàng giải quyết những chuyện mà người bình thường không cách nào làm được, cho nên, cô chỉ đứng đó, cầm cưa cắt loạn một hồi.
Khương Tiều kéo giá trị thù hận tới mức lớn nhất, nhưng xung quanh cô giống như một mảnh đất chân không, trên mặt đất mọc đầy cành cây.
Trịnh Hoài xem đến phát ngốc, nhịn không được hỏi: “Khương Tiều, cô đã vượt qua bao nhiêu phó bản?”
“Hiện tại là phó bản thứ ba.”
Ồ, còn có thể miễn cưỡng xem như tân nhân… cái rắm!
Trịnh Hoài khó khăn nuốt nước bọt: Hiện tại qua ba phó bản, đều là trình độ này sao?
Bởi vì giá trị may mắn nghịch thiên, hắn luôn tránh được mọi loại nguy hiểm, đồng thời có thể nhận được đạo cụ khiến người khác ghen tị.
Nhưng trong những phó bản trước, hắn đều bưng giá trị của một người chơi thâm niên, dẫn dắt mọi người vượt qua phó bản, còn chưa từng bị lật xe, vậy nên, đây không phải hắn có vấn đề, mà là Khương Tiều có vấn đề!
Cẩu hệ thống này có thể mở chức năng báo cáo được không?
Đúng lúc đó, Khương Tiều chợt vung chiếc cưa về phía hắn, ánh mắt lạnh băng giống như nhìn một người chết.
Trịnh Hoài tay chân lạnh lẽo, cũng quên không tránh né. Là vì vừa rồi hắn khoe khoang trước mặt cô, nên bây giờ mới dẫn tới hoạ sát thân sao?
Trịnh Hoài vô thức nhắm mắt lại, nhưng nỗi đau trong tưởng tượng lại không ập đến.
Hắn mở mắt ra, phát hiện Khương Tiều không hề làm gì mình, ngược lại còn giúp hắn xử lý cành cây đang tới gần – vừa rồi Trịnh Hoài không để ý, chiếc ghế làm bằng gỗ sau lưng hắn, vậy mà sống lại!
Khi đó, bọn họ còn cảm thấy chiếc ghế này khá đặc biệt, rất ăn nhập với khung cảnh nơi đây, một bệnh viện tâm thần lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, cũng rất có ý tứ.
Không ngờ, chi tiết nhỏ “có ý tứ” như vậy cũng là hố, ai cũng lo giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, càng dễ dàng bỏ qua những nguy cơ tiềm ẩn.
Nếu không có Khương Tiều, Trịnh Hoài đã bị cành cây của chiếc ghế đó xuyên chết.
“Còn thất thần làm gì? Chán sống sao?”
Trịnh Hoài tỉnh táo lại, cũng không hề tức giận, cả người tràn đầy tinh thần nói, “Tới đây!”
Hắn thực sự là một tồn tại vô cùng quan trọng đối với Khương Tiều! Vào thời điểm nguy hiểm, cô còn xả thân (tiện tay) cứu hắn! Thật cảm động!
Khương Tiều nhìn tên ngốc “phê thuốc” nào đó:…
# Hôm nay lại là một ngày nghi ngờ mình đã nhận sai đàn em #
Hiện tại, cuối cùng đám người chơi cũng hiểu vì sao những hộ lý đó lại canh giữ lối vào của tòa nội trú, hoá ra là để ngăn người chơi trốn về khu bệnh viện.
Lúc trước còn nói bọn họ chăm người bệnh như chăm heo con, kỳ thực đã đánh giá cao bọn họ. Trên thực tế, bọn họ càng giống như nuôi gia súc làm thức ăn cho đám thụ nhân này hơn.
Bên Trịnh Hoài đã không còn vấn đề gì, Khương Tiều liền đi về phía Quan Cửu.
Thực lực của Quan Cửu cũng không thua gì Trương Quyên, nhưng điều kỳ lạ là, cành cây xung quanh hắn ngày càng tăng lên.
Khương Tiều tự mình kéo rất nhiều thù hận, nhưng hình như hắn không hề kéo giá trị thù hận nào về phía mình.
Hắn và Mắt kính xem ra đã đạt thành quan hệ hợp tác, hai người phối hợp cùng nhau giải quyết cành cây, cố gắng đối phó tình huống trước mắt.
Khương Tiều dạo tới dạo lui, chẳng những không giúp đỡ, mà còn lấy Quan Cửu ra làm lá chắn, kết quả là khiến áp lực của Quan Cửu đột nhiên tăng lên.
Quan Cửu chưa kịp lên tiếng, Mắt kính đã trừng mắt nhìn Khương Tiều, nói: “Khương tiểu thư, tôi không trông chờ vào việc người chơi có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng hành vi của cô chẳng phải đã đi quá xa rồi sao? Cô là người của công chúng, hẳn phải chú ý đến ảnh hưởng của mình hơn, đúng chứ?”
Khương Tiều rất hài lòng về phản ứng này, tốt lắm, tất cả đều là diễn xuất.
Khương Tiều lãnh đạm mà liếc Mắt kính một cái, nói: “Anh đang dạy tôi cách hành sự? Có thời gian để nói chuyện này, chi bằng cân nhắc lại việc hợp tác với hắn. Còn tưởng mình ôm được đùi lớn, nhưng người ta chỉ coi anh là một tên tốt thí chết thay.”
“Cô…”
Khương Tiều quay qua nhìn Quan Cửu, nói: “Anh biết những cây hoè này sao? Chúng có vẻ rất nhiệt tình với anh thì phải.”
Mắt kính im lặng, nghi ngờ mà nhìn hai người. Quan Cửu mặt không đổi sắc nói: “Tôi sao có thể biết những thứ này?”
“Ai biết được? Nhân viên ban đầu của bệnh viện tâm thần này đi đâu hết rồi? Hả? Sẽ không phải là những thụ nhân này chứ, đúng không? Gọi một tiếng “cha” xem có ai đáp lại không?”
Nghe vậy, Quan Cửu tuy vẫn mỉm cười, nhưng cơ bắp trên mặt lại cứng ngắc, có thể thấy, nụ cười này là hắn miễn cường duy trì.
Chút sơ sót trong hành động của hắn, suýt chút nữa đã tạo cơ hội cho cây hoè ra tay.
“Khương tiểu thư, xin đừng nói giỡn. Dù cô chán ghét tôi, cũng nên thừa nhận tôi ở phe người chơi.”
“Xem ra bác sĩ Quan vẫn chưa hiểu rõ về tôi. Ý tôi là, đối với những kẻ rắc rối như anh, tốt nhất là chết trong phó bản, không cần tôi phải ra tay.” Khương Tiều lại lần nữa dẫn dắt mấy cành cây về phía Quan Cửu.
Mắt kính dường như biết đi theo Quan Cửu có chút phiền toái, liền âm thầm rút khỏi vòng vây nhỏ hẹp của hai người, rời xa hơn một chút, áp lực cũng giảm xuống.
Quan Cửu đỡ trái hở phải, vô cùng chật vật.
Càng về sau, hắn phải chấp nhận việc bị thương, cố ý để cành cây đâm vào người để ngăn cản những đòn tấn công chí mạng, mỗi cành cây đâm vào tay và đùi hắn, để lại những lỗ máu.
Nếu không phải người chơi thâm niên, cùng với linh dược bổ sung, có lẽ Quan Cửu đã không trụ được.
Mặt hắn vàng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng vẫn nỗ lực duy trì phong độ.
Quan Cửu hít sâu một hơi, nói: “Những cây hoè này chỉ ăn một lượng dinh dưỡng nhất định rồi sẽ dừng lại, nhưng chúng ta không thể thỏa mãn chúng. Bởi vì cây hoè càng lớn thì càng cần nhiều chất dinh dưỡng, hy sinh mình tôi không thể giải quyết vấn đề gì, hiện tại, chúng ta nên hợp tác để tìm ra giải pháp.”
Khương Tiều thấy hắn sắp không trụ nổi, liền nói: “Được, hợp tác đi.”
Cô không có ý định để Quan Cửu chết, hơn nữa Quan Cửu là một người chơi thâm niên, sẽ không dễ chết như vậy.
Tuy Khương Tiều muốn loại trừ nhân tố bất ổn là Quan Cửu, nhưng tuyệt đối không dùng loại phương thức “nuôi cây” này.
Cách này với cách của tên ngốc trong phó bản lần trước có gì khác nhau?
Làm suy yếu kẻ thù này, nhưng lại tăng sức mạnh cho kẻ thù khác là một chuyện vô ích mà Khương Tiều sẽ không bao giờ làm.
Cô đã sớm chuẩn bị hợp tác với Quan Cửu, vừa rồi cô chỉ đứng nhìn, thậm chí còn gây rối, chính là để tiêu hao năng lượng của Quan Cửu.
Hợp tác với loại người mà không biết khi nào hắn sẽ trở mặt, suy yếu một chút vẫn tốt hơn.
Khương Tiều vừa đồng ý, Quan Cửu liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức hiểu ra kế hoạch của cô.
Nhưng đây là một loại âm mưu, bạn khó chịu, cũng không còn cách nào.
“Dùng lửa.” Khương Tiều nói.
Quan Cửu nói: “Lửa bình thường hoàn toàn không thể châm, hơn nữa dù có đốt cũng không thể làm tổn thương đám thụ nhân này được.”
“Ai nói phải châm lửa ngay bây giờ? Chờ một lát về phòng bệnh rồi lại châm. Anh có đạo cụ đánh lửa đúng không?”
Còn mười phút nữa mới hết thời gian hoạt động tự do, sống sót qua mười phút này là vấn đề nhỏ, chủ yếu là giải quyết phiền toái về sau.
Quan Cửu:…
Hắn nghi ngờ thời điểm hắn châm thuốc, Khương Tiều đã nhắm vào đạo cụ của hắn.
Quan Cửu lấy bật lửa ra, đưa cho Khương Tiều.
Khương Tiều cầm bật lửa rồi rời đi, lớn tiếng nói: “Thụ nhân, con trai ông bất hiếu, muốn phóng hỏa thiêu ông!”
Có phải con trai thật hay không, cây hoè có hiểu hay không cũng không quan trọng, Khương Tiều hét lên như vậy, cũng không có tổn thất gì.
Quan Cửu:…
Hắn tự nhận mình là người có tính tình tốt, nhưng gặp phải người như Khương Tiều, hắn thực sự vẫn muốn chửi thề.
Khương Tiều quay lại chỗ Trịnh Hoài và Trương Quyên, bảo họ nhặt một số cành cây khô trên mặt đất. Nếu cảm thấy không an toàn, cứ hướng về phía Quan Cửu, mượn hắn chặn lại.
Trịnh Hoài cảm thấy chuyện này có chút không tốt, “Làm như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải… Bác sĩ Quan thoạt nhìn không giống người xấu.”
Khương Tiều nói: “Hắn trói tôi vào phó bản.”
Trịnh Hoài đột nhiên biến sắc, “Tôi biết ngay mà, hắn quả nhiên là một tên cầm thú! Khốn kiếp! Tôi còn thắc mắc, sao cô lại bị kéo vào đây chỉ sau hai phó bản! Xem tôi thu thập hắn!”
Tên nhóc này tuy rằng có chút ngốc, nhưng lại có một ưu điểm rất tốt, đó là có thể phân biệt được người một nhà với người ngoài rất rõ ràng. Hắn cũng không hỏi vì sao Khương Tiều lại kết thù với Quan Cửu, liền chấp nhận Quan Cửu là kẻ có vấn đề.
Khương Tiều nhìn hắn lao về phía Quan Cửu như Husky, yên lặng gạt ý định đổi đàn em của mình.
6 giờ, cuối cùng hộ lý cũng mở cửa.
Quan Cửu mặt mày bầm dập là người xông vào trước.
Dù mạnh đến đâu, hắn cũng không thể chịu nổi hố lặp đi lặp lại của Khương Tiều.
Mà, Khương Tiều và những người khác vẫn còn dư sức, dường như không hề sợ hãi.
Trước khi trở lại phòng bệnh, Trịnh Hoài tranh thủ thời gian nói chuyện với Khương Tiều, “Cô lấy cái cưa đó ở đâu vậy? Cảm giác khá hữu dụng. Tôi còn nghĩ tìm cho cô một món đạo cụ tiện tay một chút.”
Khương Tiều chỉ mới trải qua hai phó bản, ít tiếp xúc với đạo cụ cấp cao, bản thân Trịnh Hoài lại có phúc khí may mắn nên cơ hội nhận được đạo cụ tốt cũng nhiều hơn Khương Tiều.
Khương Tiều nói: “Ồ, là bác sĩ ở phòng điều trị số 1 đưa. Hắn muốn giúp tôi chữa bệnh tâm thần phân liệt, không ngờ là ngược lại, tôi trị giúp hắn. Không phải là cậu vào sau tôi sao? Hắn không nói gì với cậu về tôi?”
Trịnh Hoài:…
Sinh vật dị hoá không phải là nhà từ thiện, sao có thể cho không đạo cụ được?!
Đại ma vương đến nơi nào cũng là đại ma vương!
“Cô… cô cũng đến phòng điều trị số 2 luôn sao?”
“Đúng.”
Nghĩ đến chuyện mình vừa mới khoe khoang cách đây không lâu, Trịnh Hoài liền đỏ mặt, vội vàng trở về phòng của mình, hiện tại hắn không còn hối hận vì không được phân cùng phòng bệnh với Khương Tiều.
Trở lại phòng bệnh, Quan Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tin rằng mọi người đều đã được rèn luyện thân thể và giao lưu cảm tình trong thời gian hoạt động tự do. Một thân thể khoẻ mạnh, quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng cũng có lợi cho sức khỏe tâm thần. Kế tiếp, đã đến thời gian tắt đèn, xin các bệnh nhân tuân thủ thủ quy tắc, nghỉ ngơi thật tốt.” Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ loa.
Đèn trong phòng bệnh vụt tắt.
Sau đó, Quan Cửu nhìn thấy Khương Tiều chuẩn bị ra ngoài.
Dựa theo thiết lập nhân vật ban đầu, hắn nên nhắc nhở Khương Tiều cẩn thận. Nhưng trải qua sự việc lúc trước, cả thể xác và tinh thần Quan Cửu đều đã cạn kiệt, cũng không muốn giả bộ quan tâm gì nữa. Dù sao cũng vô dụng, Khương Tiều chính là ăn mềm không ăn cứng.
Thích làm gì thì làm.
Nhưng điều mà Quan Cửu không ngờ là, Khương Tiều lại mặc đồng phục bảo an vào, sau đó đường đường chính chính mà mở cửa, rời khỏi phòng bệnh.
Cô sẽ không cho rằng mình đang mặc áo tàng hình, không ai có thể nhìn thấy, đúng không?
Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân thịnh thịch, những y tá và hộ lý kia đã phát hiện.
Khương Tiều thản nhiên nhìn y tá và hai hộ lý khác chạy về phía mình.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng bắt được một kẻ vi phạm, bọn họ có vẻ rất hưng phấn, làm Khương Tiều vô cùng lo lắng, lo răng giả của y tá lại rơi ra.
Trước khi bọn họ đụng vào cô, Khương Tiều đã lấy một giấy chứng nhận ra và nói, “Tôi là bảo an của công ty Vô hạn. Nghe nói an ninh ở đây không tốt nên công ty đã cử tôi đến.”
Y tá răng giả vẻ mặt ngơ ngác.
Công ty Vô hạn gì? Bảo an gì?
Cô ta chỉ muốn kéo bệnh nhân đã vi phạm quy tắc này đi, nhưng vấn đề là, cô ta không thể làm vậy, vì quy tắc không cho phép.
Vì vậy, nhất cử nhất động của y tá và hộ lý đều khựng lại.
Khương Tiều nhìn thấy phản ứng của bọn họ, liền biết mình đã đoán đúng.
Trong phó bản 【Tiểu khu ấm áp】, ngay từ đầu, bảo an đã dị hoá, nhưng không tồn tại 【công ty Vô Hạn】, chứng nhận mà Khương Tiều lấy được lúc đó cũng ghi rõ là 【Chỉ dùng trong phó bản này】.
Nhưng về sau, nguồn ô nhiễm thay đổi, quy tắc ngày càng hoàn thiện, công ty quản lý những bảo an trở thành công ty Vô Hạn, dòng chữ trên giấy chứng nhận cũng biến mất.
Khi đó, Khương Tiều suy đoán, khi độ ô nhiễm tăng lên, các quy tắc được hoàn thiện, thì phó bản không còn là những thực thể độc lập nữa.
Treo tiêu đề “vô hạn”, nghĩa là điều này đã trở thành quy tắc chung cho tất cả các phó bản.
Ví dụ, giấy chứng nhận trong hiện thực giống như giấy vụn trong phó bản, đám sinh vật dị hoá sẽ không chấp nhận. Mà thân phận trong phó bản thì sao? Có thể có khả năng lưu hành.
Giống như thân phận của Khương Tiều trong phó bản này đáng lẽ phải là bệnh nhân tâm thần, cho dù cô nói mình là đại minh tinh, cô không điên, cô giàu có, những sinh vật dị hoá này vẫn sẽ coi cô là bệnh tâm thần.
Nhưng hiện tại, Khương Tiều đã không còn thân phận này, mà là bảo an của công ty Vô Hạn, được quy tắc chấp thuận, bọn họ không thể đối xử với cô như đối xử với bệnh nhân tâm thần được nữa.
Còn việc bệnh nhân Khương Tiều mất tích, có liên quan gì đến bảo an Khương Tiều chứ?
“Đưa tôi đi gặp viện trưởng của các người.”
~~~
Thấy Trịnh Hoài hề hước ghê =}}}
Note: Giải thích một chút về nhân vật Lâm Thâm, như tác giả đã viết ở phó bản [Gia đình hạnh phúc] thì, Lâm Thâm vốn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai mà nói ra tên thật của mình (trừ Khương Tiều đã biết), nên mới để “Mắt kính” thay cho tên thật.