Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 41: Đoàn tàu Hài Hòa (4)



Thanh âm của Khương Tiều thu hút sự chú ý của người đàn ông.

Hắn nhận ra Khương Tiều, tuy thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt cô trên màn ảnh, nhưng khoảnh khắc gặp cô ngoài hiện thực, trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia kinh diễm.

Giá trị nhan sắc của Khương Tiều không chỉ chịu được trong màn hình, không có bộ lọc, lại càng thêm chân thật.

Sau đó, người đàn ông nhếch miệng cười rộ lên, “Khương tiểu thư, tôi đã xem qua rất nhiều tác phẩm của cô. Thì ra tiểu tử này là bạn của cô, nể mặt cô, tôi liền không so đo với hắn. Tôi là Thân Viễn – người của tổ chức Hồ Điệp.”

Khương Tiều quả thật xinh đẹp, nhưng đồng dạng cũng không đáng để hắn cho vào mắt. Thế đạo này đã sớm thay đổi, những người lúc trước không thể tiếp cận còn không phải đều phủ phục dưới chân bọn họ hay sao?

Tổ chức bọn họ ngay cả Cục Quản lý cũng không sợ, càng đừng nói đến một minh tinh nhỏ. Nếu Khương Tiều thức thời một chút, tự nhiên biết nên làm như thế nào.

Khương Tiều hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là Thân Viễn.” Hắn cho rằng Khương Tiều không nghe rõ.

“Ai?”

Lần này hắn hiểu, Khương Tiều chính là cố ý. Sắc mặt của hắn tức khắc liền trở nên khó coi, “Khương Tiều, cô đừng có không biết xấu hổ.”

“Ồ, tôi lỡ xúc phạm đến anh rồi sao? Tôi không phải cố ý, chỉ là dung lượng não tôi tương đối hạn chế, không cách nào nhớ được tên của người sắp chết.”

Trên mặt người đàn ông hiện lên thần sắc nổi giận.

Sau đó, hắn nghe Khương Tiều tiếp tục nói, “Anh chưa nghe về thiên phú của tôi sao? Thiên phú của tôi là 【Tiên tri】.”

Vẻ mặt Thân Viễn trở nên kinh nghi bất định*.

Hắn không cách nào phân biệt lời Khương Tiều nói là thật hay giả.

Loại thiên phú đặc thù này, không nhất định lần nào cũng chuẩn, nhưng không thể không coi trọng.

Lúc này, phía sau Thân Viễn có một người đi lên, thì thầm với hắn một phen.

Khương Tiều chính là công khai thiên phú 【thanh lọc】của mình ra bên ngoài, người trong tổ chức Hồ Điệp hẳn cũng nghe thấy. Dĩ nhiên, lời nói dối này đã bị vạch trần.

Thân Viễn ý thức được mình bị đùa giỡn, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Khương Tiều, trong tay đã lấy ra vũ khí, “Thiên phú 【Tiên tri】?”

“A, tôi nhớ nhầm.” Khương Tiều như không nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn, thái độ phi thường tùy ý.

Cô cũng không có ý định duy trì lời nói dối này.

Cô chỉ là tùy tiện lừa gạt một chút, cảm thấy biểu tình thay đổi liên tục của hắn rất thú vị mà thôi.

Trong lĩnh vực làm “hài lòng” mọi người, Khương Tiều vô cùng chuyên nghiệp.

Vì sao nhân duyên của Khương Tiều luôn kém cỏi như vậy? Bởi vì cô biết làm sao để dẫm vào vảy ngược của người khác. Ngược lại, tất cả công kích của người khác đối với cô mà nói, đều không thể khiến cảm xúc của cô gợn sóng.

Cùng cô đấu khẩu, sẽ có một loại cảm giác bản thân căn bản không cùng một đẳng cấp, cũng hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái, chỉ có thể ôm hận trong lòng.

Bởi vậy, không phải sẽ đắc tội người đến chết sao?

Trịnh Hoài nhìn biểu tình biến hoá của Thân Viễn, sắp cười chết, còn sợ thiên hạ không loạn mà thêm dầu vào lửa, “Thiên phú【Tiên tri】này của cô không sai nha, nhìn sắc mặt này của hắn, thật sự cùng người chết không sai biệt lắm.”

Thân Viễn rốt cuộc không nhịn được nữa, vung đao chém về phía hai người, nhưng bị Trương Quyên ngăn cản, “Thân Viễn, anh đây là có ý gì? Ở dưới mí mắt chúng tôi động thủ, phải không?”

Thân Viễn cắn răng nói, “Cô không thấy bọn họ là đang khiêu khích tôi sao? Nếu bọn họ đã muốn tìm chết, tôi liền thành toàn cho bọn họ.”

Hắn động thủ, một mặt là thật sự tức giận, mặt khác cũng là thăm dò hai người của Cục Quản lý.

Nếu bây giờ Trương Quyên và Lý Nghiêu nhượng bộ, sau này bọn hắn liền dám làm chuyện càng quá đáng.

Tổ chức Hồ Điệp không có thứ gì tốt, nhưng hắn có thể sống đến ngày hôm nay, cũng quả thật không phải là tên chỉ có cơ bắp trong đầu.

Lý Nghiêu chậc một tiếng, “Khẩu khí thật lớn. Cậu là Thiên Vương lão tử gì, một câu cũng không thể nói được sao? Chuyện trong toa số 2, chúng tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, lấy mạng người dò đường, cũng chỉ có các người làm được.”

Thân Viễn thu vũ khí lại, phẫn nộ trên mặt biến mất, lập tức lộ ra một nụ cười hào sảng, “Ai nha, người anh em, đừng hiểu lầm chúng tôi. Lý do vừa rồi tôi cũng đã nói với hai người, đó là do chính hắn biến dị, không có quan hệ gì với chúng tôi.”

Hắn lại liếc Khương Tiều và Trịnh Hoài một cái, nói: “Tổ chức Hồ Điệp chúng tôi cùng Cục Quản lý là quan hệ hữu nghị hợp tác, các người sẽ không vì người râu ria mà phá hỏng quan hệ song phương chứ? Có một số việc, nên mắt nhắm mắt mở một chút, như vậy mới tốt cho tất cả mọi người.”

Trương Quyên không có nửa phần ý tứ muốn nhượng bộ, liền lạnh lùng nhìn hắn.

Sắc mặt Thân Viễn trầm xuống, “Xem ra hai người là cực lực muốn bảo vệ họ. Nếu đã vậy, phó bản này chúng ta không cần hợp tác nữa. Chuyện sau này, chờ ra ngoài rồi nói sau.”

“Được.” Trương Quyên sảng khoái đáp ứng.

Thân Viễn quay lưng lại, trong mắt lộ ra một tia ngoan độc.

Chuyện sau này?

Chỉ cần bọn họ không ra được, làm gì có sau này?

Hắn cũng đã cho bọn họ cơ hội, là bọn họ không biết quý trọng, nhất định phải đối nghịch với hắn, vậy thì đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.

Thân Viễn biết, thực lực của Trương Quyên và Lý Nghiêu đều không tệ, nhưng người của Cục có tật xấu, cho rằng mình là đấng cứu thế, hận không thể cứu tất cả mọi người.

Bọn họ chỉ có hai người mà thôi, trong phó bản nguy hiểm trùng điệp, đây không phải là muốn chết sao?

— Khương Tiều và Trịnh Hoài, hai tên dựa vào mặt kiếm cơm, tự nhiên liền bị xem nhẹ. Cho dù vận khí của bọn họ không tệ, đều thức tỉnh thiên phú đặc thù, nhưng vậy thì sao chứ?

Thiên phú chỉ chiếm một phần nhỏ trong thực lực cá nhân, không có chỗ dựa là Cục Quản lý, bọn họ chính là cá trên thớt.

Hiện tại, hắn chỉ có thể tạm thời hành sự khiêm tốn dưới tay Cục, nhưng chờ tổ chức lớn mạnh, chuyện sau này, ai nói trước được?

Thân Viễn mang theo năm người của tổ chức Hồ Điệp rời đi. Hắn đi tìm người chơi may mắn còn sống sót trong toa khác, muốn mượn sức nhân thủ, cùng với, tìm kiếm bia đỡ đạn.

Đương nhiên, loại lời “tìm bia đỡ đạn” này sẽ không nói thẳng ra. Người chưa từng nghe qua tai tiếng của tổ chức Hồ Điệp vẫn còn rất nhiều, chỉ cần ra tay giúp đỡ một chút, không ít người liền nguyện ý theo hắn, thật đúng là mượn sức không ít người.

Hắn cũng đặc biệt quang minh chính đại mà nói: “Tôi đem lời tục tĩu nói trước, tổ chức Hồ Điệp hoan nghênh mọi người gia nhập, nhưng kẻ vô dụng tốt nhất đừng đến, nguyên tắc của chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải giúp đỡ loại yếu ớt. Nếu như không muốn trả giá, đi tìm người của Cục Quản lý bên kia đi, bọn họ có lẽ đáng tin cậy hơn một chút.”

Giờ này khắc này, đám Trương Quyên không lôi kéo nhân thủ nữa, mà đang kiểm tra tình huống bên trong nhà ga.

Ngoại trừ cái tên quỷ dị kia, nhà ga hoàn toàn trống rỗng, thoạt nhìn không khác gì trạm cao tốc bình thường —— điểm này, mọi người khi rời khỏi tàu cũng đã phát hiện, nếu không Thân Viễn cũng sẽ không đi khiêu khích Cục Quản lý trước.

Ý nghĩa tồn tại của trạm trung chuyển này là gì? Chẳng lẽ chỉ để cung cấp thời gian để mọi người có thể tự giết lẫn nhau sao?

Khương Tiều từ chỗ tiếp viên tàu tìm hiểu được càng nhiều tình báo, biết trạm trung chuyển này khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, cho nên vẫn duy trì cảnh giác.

Bất quá Thân Viễn thêm dầu vào lửa như vậy, Trương Quyên và Lý Nghiêu tự nhiên không thể ngồi yên. ngôn tình ngược

Bọn họ đứng ra nói: “Tất cả mọi người không cần khẩn trương, không cần hoảng loạn, miễn là tất cả mọi người sẵn sàng hợp tác, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa mọi người trở lại hiện thực một cách an toàn.”

Có người hỏi: “Làm sao có thể đảm bảo rằng tất cả chúng tôi đều được an toàn trở về? Chỉ dựa vào hai người sao?”

Tươi cười trên mặt Lý Nghiêu lập tức biến mất sạch sẽ, “Chúng tôi không thể cam đoan, ai cũng không thể cam đoan. Tôi chỉ có thể nói, các người phối hợp, có thể nâng cao tỷ lệ sinh tồn, không muốn phối hợp, cũng không phạm pháp, muốn thế nào thì muốn.”

Người nọ bất mãn nói: “Các người không phải Cục Quản lý sao? Nếu vậy, các người nên bảo vệ sự an toàn của chúng tôi. Anh đây là có thái độ gì?”

“Thái độ của tôi là thái độ của Cục Quản lý. Nếu có ý kiến, cậu có thể ra ngoài rồi khiếu nại.”

Nhiều người rơi vào do dự.

Cục Quản lý là tổ chức của chính phủ, tự nhiên có sức thuyết phục trong lòng dân chúng. Nhưng Trương Quyên và Lý Nghiêu chỉ có hai người, Thân Viễn bên kia nhiều người, thoạt nhìn càng có cảm giác an toàn.

Hơn nữa thái độ của Lý Nghiêu không quá thân thiện, cùng với trong tưởng tượng của bọn họ không giống nhau.

Lý Nghiêu biết, làm như vậy tất nhiên sẽ khuyên lui một ít người chơi, để cho bọn họ chạy đến chỗ Thân Viễn, nhưng đây cũng là việc cần làm.

Phó bản này có quá nhiều người, dễ dàng bị tiết tấu nhất. Bọn họ cho rằng Cục Quản lý là Bồ Tát, giây trước giây sau liền có thể sẽ náo loạn, hắn và Trương Quyên khẳng định quản không được.

Khương Tiều và Trịnh Hoài đều là người chơi thâm niên. Nhưng hai người kia tính cách gì bọn họ cũng đều biết.

Cho dù Khương Tiều có năng lực cứu tất cả mọi người, cũng chưa chắc đã nguyện ý ra tay, cái này phải xem tâm tình của cô. Người muốn lấy đạo đức ra trói buộc cô, không có gì bất ngờ, liền gặt hái được một “đứa con hiếu thảo”.

Trịnh Hoài không sai biệt lắm chính là chó săn của Khương Tiều, trông cậy vào ai cũng không thể trông cậy vào hắn.

Chính bởi vì biết tính cách của Khương Tiều, cho nên Trương Quyên và Lý Nghiêu đều không đặc biệt yêu cầu cô làm cái gì. Cô không phải là người keo kiệt, chỉ cần không tìm đường chết, để cho cô thuận tay giúp một chút là việc không thành vấn đề.

Cho nên Lý Nghiêu làm như vậy, chính là trước tiên đuổi hết những kẻ chuyên tìm chết kia đi.

Ba tân nhân trong toa số 1 kiên định đứng về phía Cục Quản lý, bọn họ đã từng chứng kiến năng lực của Khương Tiều, cũng từng chứng kiến sự tàn nhẫn của tổ chức Hồ Điệp, tự nhiên biết bên nào mới là đùi vàng chân chính.

Nam âu phục thấy mọi người rơi vào do dự, hận sắt không thành thép nói: “Các người có bị ngu không? Ngay cả Cục Quản lý cũng không tin, lại đi tin vào cái tổ chức kỳ quái kia?”

Hắn tiếp xúc với ánh mắt đáng sợ của Thân Viễn, nhất thời rụt lại phía sau đám người Khương Tiều, không hé răng nửa lời.

Lúc này, Thân Viễn đột nhiên cười ha ha, nói: “Trương Quyên, Cục Quản lý các người không thể phân biệt đối xử như vậy nha. Chỉ hai minh tinh nhỏ mà thôi, các người nhất định phải bảo vệ cho bằng được, còn dân chúng bình thường thì lại không muốn quản, đúng không?”

Mọi người nhìn Khương Tiều và Trịnh Hoài, lại nhìn Trương Quyên, thế nhưng có không ít người đi về phía Thân Viễn.

Bọn họ thường nghe nói về sự tồn tại của tầng lớp đặc quyền, dĩ nhiên không muốn trở thành bia đỡ đạn cho đặc quyền.

Đúng lúc này, mười mấy người ở toa số 8 trực tiếp đi về phía Trương Quyên.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen, khi đi qua, ông ta cũng nói một câu: “Người bình thường trong toa số 1 đều sống sót, cho nên tôi tin tưởng bọn họ.”

Nghe được lời này, có người không kịp phản ứng, nhưng cũng có người sắc mặt đại biến.

Người có đầu óc một chút liền nhận ra: Tất cả người trong toa số 1 đều sống sót, nhưng toa số 2 ngoại trừ tổ chức Hồ Điệp, và người quy thuận tổ chức Hồ Điệp, tất cả đều đã chết.

Bên trong toa số 1 sạch sẽ, nhưng toa số 2 là một đống hỗn độn.

Đương nhiên Thân Viễn có thể nói đó là do tân nhân tự mình xảy ra vấn đề, nhưng đối lập quá rõ ràng, mọi người cũng không phải kẻ ngốc thật sự, tình huống chân thật rốt cuộc như thế nào, tất cả mọi người đều tự hiểu lấy.

Chỉ trong một câu nói ngắn ngủi, bầu không khí đã thay đổi.

Vốn toa số 8 trên cơ bản đều là tân nhân, Thân Viễn chưa để ý lắm, còn ước gì bọn họ đi kéo chân sau của Trương Quyên. Nhưng người đàn ông trung niên vừa nói ra lời này, Thân Viễn đã nắm chặt đao trong tay: Ngược lại xem thường tên này.

Ngay cả Khương Tiều – người không quan tâm thế sự cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn người này một cái: Không phải người chơi thâm niên, lại có thể khống chế được tình cảnh, quả nhiên không phải ai cũng ngốc.

Người đàn ông trung niên dường như không chú ý tới lời nói của mình gây ra bao nhiêu sóng to gió lớn, hắn ôn hòa nói: “Tôi là Trần Văn Khiêm, tôi đã cùng mọi người thống nhất qua, tất cả đều đồng ý phối hợp với sự an bài của Cục.”

Sau Trần Văn Khiêm, những người khác cũng lục tục đứng vào đội.

Người chơi trong toa số 4 và toa số 6 không còn ai sống sót, người chơi cũ của toa số 3 và hầu hết người chơi trong toa số 7 đều theo sau Thân Viễn.

Tính như vậy, người bên Thân Viễn còn ít hơn một chút. Nhưng cũng không thể xem như vậy, bởi vì bên hắn có nhiều người chơi thâm niên, còn bên Trương Quyên, tân nhân chiếm một bộ phận rất lớn. Người nhiều, không nhất thiết đã là một lợi thế.

Thân Viễn đàm phán với Trương Quyên, “Tôi không muốn đối địch với Cục Quản lý, như vậy đi, tổng cộng có tám toa xe, các người chiếm bốn toa, người của tôi chiếm bốn toa, chúng ta mỗi người dựa vào bản lĩnh thông quan phó bản, thế nào?”

“Suỵt.” Lý Nghiêu đột nhiên cắt ngang lời Thân Viễn, hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, trong mắt giống như có vô số tin tức hiện lên, hắn nói: “Sắp bắt đầu rồi.”

Không gian bốn phía chợt vang lên một hồi chuông đinh linh linh, sân ga trống trải giống như nhận được tín hiệu sống lại, thế nhưng náo nhiệt lên.

~~~

Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.