Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 55: Xây dựng thôn xóm văn minh (2)



Trong trí tưởng tượng của bạn, một ngôi làng khủng bố bị cô lập, chỉ số ô nhiễm bùng nổ sẽ trông như thế nào?

Tang thi tràn lan, quỷ dị mọc um tùm?

Không, trên thực tế thì thôn làng rất nề nếp, ai nấy đều sinh hoạt bình thường, miệt mài xây dựng một thôn xóm văn minh, phấn đấu đi đầu trong xây dựng nông thôn mới.

Loại “bình thường” này ngược lại mới là bất thường nhất.

Nếu là quần ma loạn vũ*, bạn tốt xấu gì cũng biết dùng bạo lực để đối phó. Nhưng trong thế giới trật tự nghiễm nhiên này, bạn là người không phù hợp nhất, không cẩn thận sẽ giẫm phải cái bẫy tử vong của bọn họ.

Cũng giống như trong thế giới vô hạn, tất cả mọi người về cơ bản đều phải tuân thủ “quy tắc”, nhưng người bình thường có thể cảm thấy an toàn trong đó?

Thanh Long thôn này, đã hướng tới tình huống giống vị diện vô hạn.

Cũng may, ở điểm lợi dụng lỗ hổng của quy tắc, Khương Tiều là chuyên nghiệp.

Cũng không còn cách nào khác, phó bản này không hiểu sao lại phân tán bọn họ ra, khẳng định so với thôn dân càng nguy hiểm hơn.

Chỉ là Khương Tiều đã xác định, bọn họ tuyệt đối ở trong cùng một thôn, chỉ là tạm thời bị phân tán. Cho nên, cô chỉ có thể dùng phương thức này để “hợp lý hóa” thân phận của bọn họ, để lại cho bọn họ một con đường sống.

Còn lại, cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn họ thông minh một chút.

Dù sao, cho dù cầm tấm bảng thân phận “tiếp viên tàu”, chỉ cần bị thôn nhận định là kẻ xâm nhập bất hợp pháp, vẫn sẽ bị đánh chết.

Đoàn tàu? Tiếp viên tàu? Có quan hệ gì với Thanh Long thôn bọn họ chứ?

Chỉ riêng đường sắt, chắc chắn không có sức hấp dẫn, vì đường nhựa của bọn họ đã rất dễ đi, vậy nên phải để cho bọn họ thấy lợi ích trực tiếp.

Ví dụ, việc mở đường tàu có thể biến Thanh Long thôn thành một tồn tại như [Giám sát công viên trò chơi], là “cơ sở hỗ trợ” của công viên, theo cách này, dân làng sẽ sẵn sàng chấp nhận thân phận “tiếp viên tàu”.

Họ cảm thấy bạn có giá trị lợi dụng, mới có thể tin lời “ngụy biện” và cho phép bạn có được thân phận [du khách].

Người đàn ông nhìn cô một cái, không trực tiếp lên tiếng, “Những lời này cô nên giữ lại nói với trưởng thôn đi.”

Trong thôn mặc dù có đường rộng, nhưng sau khi người đàn ông đưa Khương Tiều vào thôn, liền bắt đầu vòng vào trong ngõ.

Lúc mới vào phó bản, bọn họ còn cảm thấy Thanh Long thôn rất hoang vắng, không nhìn thấy một bóng người. Nhưng sau khi vào Thanh Long thôn, sẽ phát hiện trong này còn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai bóng người.

Phát hiện người sống vào thôn, những thôn dân kia đều buông bỏ việc đang làm, nhìn chằm chằm Khương Tiều.

Bất quá bọn họ hẳn là biết người đàn ông muốn dẫn Khương Tiều đến nhà trưởng thôn, có lẽ cũng biết thân phận [khách] của Khương Tiều, cho nên cũng không làm gì.

Trong ánh hoàng hôn, bọn họ lờ mờ đứng ở đó, giống như người, lại không phải là con người.

Ánh sáng đem bọn họ vặn vẹo thành quái vật. Ồ không, bản thân họ chính là quái vật.

Khương Tiều bắt đầu nhớ bọn Trịnh Hoài. Đôi khi nhiều người, không nhất thiết phải có sức mạnh lớn, nhưng ít nhất có thể làm cho bầu không khí bớt khủng bố hơn.

Khương Tiều đương nhiên không thể để cho bọn họ khống chế tiết tấu. Cô coi những người này đều là khán giả, bắt đầu vẫy tay chào.

Không trả lời cũng không sao cả, chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác. Sau khi coi những người này là quần chúng vây xem, tâm lý của Khương Tiều lập tức chuyển sang: Đây chính là sân nhà của cô.

Nếu là sân nhà, vậy thì phải có “tinh thần làm chủ”. Cô ôm tâm lý tuần tra hậu hoa viên nhà mình, bắt đầu nhớ lại đường đi và tình hình kiến trúc hai bên.

Trí nhớ của Khương Tiều rất tốt, nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện trí nhớ của mình ở chỗ này lại không có tác dụng. Bởi vì khi tuyến đường được khắc lại trong tâm trí của cô, nó tạo ra một cảm giác hỗn loạn.

Không phải là trí nhớ của cô xảy ra vấn đề, mà là Thanh Long thôn có không gian cổ quái. Khương Tiều phát hiện, hiện tại cô giống như mù đường, nhìn những căn nhà và lộ tuyến này, luôn có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết: Vừa rồi có phải cô vừa đi qua nơi này không?

Người mù đường đi khắp phố và ngõ hẻm, đều sẽ có loại cảm giác như đi mê cung. Đây là trạng thái hiện tại của Khương Tiều.

Khương Tiều rất rõ, đây lại là chỗ đặc thù của thôn này, hẳn là giống như vừa mới xuống núi, cô cùng những người khác phân tán ra không sai biệt lắm, có thể đều là do cảm giác rối loạn không gian.

Nếu không có cách nào ghi nhớ lộ tuyến, Khương Tiều liền dứt khoát buông tha. Kết quả vừa quay đầu, người đàn ông gần như đứng sát mặt cô, tựa như vong linh.

Dù Khương Tiều đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, vào thời điểm này cũng bị hù dọa nhảy dựng lên.

Sinh vật ô nhiễm mà cô chủ động chạm vào, cùng sinh vật ô nhiễm lặng yên không một tiếng động đứng gần cô, tuyệt đối không cùng một khái niệm!

Trong lòng mặc dù sợ hãi, chỉ cần bệnh không khỏi, cô vẫn mặt không chút thay đổi nói: “Đại ca, vì sức khỏe của anh và những người khác, anh nên giữ gìn khoảng cách 1 m thì hơn, hành vi này của anh rất không an toàn.”

Người đàn ông nhe hàm răng vàng, nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng nên nhìn lung tung. Du khách nên tuân thủ các quy tắc, nếu không sẽ trở thành du khách xấu.”

Khương Tiều nhanh miệng đáp, “Yên tâm, tôi khẳng định mình rất kỷ luật. Chỉ cần anh nói với tôi quy tắc là gì, chắc chắn tôi sẽ là người đầu tiên tuân thủ.”

Mặc kệ hành động của cô buông thả bản thân như thế nào, ngoài miệng vẫn phải giả bộ ngoan ngoãn, cho tới giờ chưa từng hàm hồ.

Bỏ qua những chuyện mà Khương Tiều đã làm, thật ra cô cũng là một thanh niên năm tốt hiếu thuận, nhiệt tình, chân thành, đáng tin cậy… Ồ, không bỏ qua được? Sau đó, không có sau đó nữa…

Thôn dân cùng cô tán gẫu nửa ngày, cũng không tìm thấy sơ hở nào, dứt khoát im lặng.

Nhân khí của người đàn ông này trong thôn hình như không tệ, dân làng nhìn thấy hắn, đại bộ phận đều sẽ chào hỏi hắn, gọi hắn là “chú hai”, còn có thể cùng hắn lẩm bẩm hai câu.

Lời nói của họ lẫn lộn với giọng địa phương, may mắn thay, phương ngữ của trấn Lật Thủy tương tự như tiếng phổ thông, tuy ngữ điệu và tiểu từ khác nhau nhưng Khương Tiều vẫn có thể hiểu được.

Đây là một nguồn tin quan trọng đối với Khương Tiều, cho nên cô liền dựng thẳng tai lắng nghe.

Khương Tiều nghe được tin tức: Con gái út của gia đình trưởng thôn, Ni Nhi đã tìm được đối tượng, chuẩn bị bày tiệc rượu.

Đại não Khương Tiều điên cuồng chuyển động, kết hôn? Cô nên làm gì để có thể tận dụng lợi thế của cặp vợ chồng mới này?

Đương nhiên, tạm thời Khương Tiều vẫn là khắc chế ý niệm gây chuyện trong đầu lại, hiện tại cô còn chưa tìm hiểu rõ tình huống cụ thể ở Thanh Long thôn, không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên đi xem dê béo, à không, là đôi vợ chồng sắp cưới kia rồi nói sau.

Nhà trưởng thôn là một ngôi nhà hai tầng xinh đẹp, nhìn rất khí phái. Cánh cửa trực tiếp mở ra, để cho mọi người tùy ý ra vào.

Người đàn ông đi đến cửa, hô to một tiếng, “Anh, ta đã đưa người trở về, anh mau ra xem.”

Sau đó liền trực tiếp dẫn Khương Tiều vào.

Khó trách người này nhân khí cao như vậy, nếu không phải anh em của trưởng thôn, hẳn cũng là quan hệ tương đối thân cận.

Trưởng thôn đang ngồi trong phòng khách, dường như đang nói chuyện với một thanh niên.

“Anh, Ni Nhi muốn kết hôn thật sao? Có phải là tên nhóc này không?”

Trưởng thôn quay đầu nhìn người đàn ông một cái, “Phải, Ni Nhi nói thích hắn, ta cũng không có biện pháp, mang người lại đây cho ta xem một chút.”

Hắn dẫn Khương Tiều qua.

Người thanh niên cũng quay đầu lại, vừa chuẩn bị nhấp một ngụm trà liền bị sặc, thiếu chút nữa đã phun ra. Con rể nhà trưởng thôn, còn không phải Trịnh Hoài vừa mới tách khỏi đám người Khương Tiều thì là ai?

Khương Tiều cực khổ tẩy trắng thân phận cho mình, Trịnh Hoài đã vui vẻ ăn cơm mềm.

Khương Tiều: Đừng hỏi, hỏi nữa chính là có một xíu hâm mộ.

Phát hiện ánh mắt hai người đều rơi xuống người mình, Trịnh Hoài vội vàng thay đổi sắc mặt, giả bộ ngoan ngoãn.

Trưởng thôn liền nói với hắn: “Con cũng giống như Ni Nhi, gọi hắn là chú hai là được.”

“Chú hai.” Trịnh Hoài rót một chén trà, cung kính đưa tới trước mặt người đàn ông.

Trịnh Hoài khác Khương Tiều ở chỗ, từ nhỏ hắn đã giỏi lấy lòng người.

Cho dù Khương Tiều cũng cư xử cũng ngoan ngoãn như hắn, nhưng cô lại cho người ta cảm giác ẩn tàng phản nghịch, nhất định sẽ lén lút gây sự, còn phần Trịnh Hoài, rất nhiều người, đặc biệt là các trưởng bối lớn tuổi đều thích hắn.

Sau khi Trịnh Hoài dâng trà lên, sắc mặt người đàn ông dịu đi một chút, “Nếu Ni Nhi đã thích cậu, vậy ta cũng không nói thêm gì nữa. Cậu cứ sống thật tốt với cô ấy, nhưng nếu cậu dám làm ra chuyện có lỗi với Ni Nhi, vậy thì…”

Hắn không đem những lời uy hiếp đều nói ra miệng, mà vỗ vỗ bả vai Trịnh Hoài, nói: “Có một số lời vẫn không nói ra, tránh tổn thương tình cảm.”

“Vâng vâng, nhất định rồi.” Trịnh Hoài vội vàng nói.

Khương Tiều bất động thanh sắc làm người ngoài cuộc.

Trịnh Hoài vụng trộm dùng ánh mắt cầu cứu Khương Tiều: Lúc trước đáp ứng kết hôn là kế tạm thời, hiện tại Khương Tiều đang êm đẹp xuất hiện, không phải là có thể cứu cậu ra khỏi khổ hải* sao?

Khương Tiều lặng lẽ dời tầm mắt: Cơm mềm thơm như vậy, vì sao không ăn? Người khác muốn ăn còn không ăn được.

Khương Tiều tin tưởng Trịnh Hoài có thể bưng bát cơm này.

Cô vừa vặn không biết nên đánh vào bên trong như thế nào, có Trịnh Hoài tới cửa làm con rể, vậy thì tiện hơn nhiều.

Đúng lúc này, đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân rầm rầm. Một người phụ nữ có hình thể gần như gấp đôi Trịnh Hoài xuất hiện, cô ta rầm rầm chạy tới, kéo tay Trịnh Hoài, thanh âm xinh đẹp dễ nghe vang lên, “Trịnh Hoài, cha và chú hai còn có chuyện cần nói, chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy bọn họ.”

Mà đối lập hoàn toàn với giọng nói của cô ta là khuôn mặt, chính xác hơn là làn da toàn thân, làn da của cô ta giống như da rắn khô, yếu ớt treo trên người, có chỗ nhăn nheo tạo thành nếp nhăn, có chỗ sẫm màu hơn, giống như những vết sẹo xấu xí.

Khó trách Trịnh Hoài gấp không chờ nổi mà muốn chạy như vậy, thì ra cơm mềm này cũng không ngon như cô tưởng.

Nhưng nhìn trạng thái tinh thần của Trịnh Hoài liền biết, giá trị tinh thần của hắn hẳn là còn rất ổn định, cho nên tạm thời cũng không cần lo lắng, coi như là rèn luyện tố chất tâm lý cho hắn đi.

Chờ Ni Nhi kéo Trịnh Hoài đang lưu luyến ngoái đầu lại rời đi, trưởng thôn mới nhìn về phía Khương Tiều, híp mắt nói: “Giám sát công viên trò chơi sao… Ta cũng biết, nhưng các người sao có thể coi trọng loại nông thôn như Thanh Long thôn chúng ta?”

“Trưởng thôn, lời này của ông không đúng. Thanh Long thôn tuy rằng hơi hẻo lánh một chút, nhưng vị trí địa lý cũng được trời cao ưu ái. Không biết ông đã nghe qua chủ nhân của tôi, ảo thuật gia sinh mệnh chưa? Ngài ấy rất quan tâm đến văn hóa hiện thực, nếu có thể xây dựng một công viên ở đây, chắc chắn ngài ấy sẽ rất hạnh phúc.”

Khương Tiều đều là “nói thật”:

Chủ nhân của công viên trò chơi là ảo thuật gia sinh mệnh; ảo thuật gia sinh mệnh thích văn hóa hiện thực – những điều này, nếu Khương Tiều không phải là “nhân viên”, cũng rất khó để biết. Thậm chí ngay cả nhân viên bình thường cũng không nhất định đều biết.

Ngoại trừ việc ngay cả bản thân ảo thuật gia cũng không biết là mình sắp mở công viên giải trí, mọi thứ đều là thật, mà người khác lại càng khó phân biệt thật giả.

Khương Tiều muốn chính là thiết lập “tâm phúc của ảo thuật gia”, cô nói: “Đương nhiên, trước khi chúng ta hợp tác ổn định, tin tức liên quan không nên tiết lộ ra ngoài. Chủ nhân của tôi thích sự ‘bất ngờ’.”

“Nhưng cô cũng nói, xây dựng công viên cần có đoàn tàu, đúng không? Mở một trạm tàu, đó sẽ là một chi phí rất lớn.”

“Ồ, các người đang nghi ngờ tài lực của chủ nhân tôi sao?”

Trưởng thôn mỉm cười: “Chúng ta hiểu rồi. Cô có thể ở lại thôn làm khách, đương nhiên, nhất định phải tuân theo yêu cầu làm khách của chúng ta.”

Ông ta đưa cho Khương Tiều một tờ giấy.

Khương Tiều vừa kéo dài thời gian vừa xem quy tắc làm khách, không muốn rời khỏi nhà trưởng thôn.

Một vị khách như cô đương nhiên không thể giống như Trịnh Hoài, có thể ở lại nhà trưởng thôn. Đương nhiên, cô cũng không nhất định phải ở lại đây. Mục đích của cô là để kéo dài thời gian, chờ bọn Trương Quyên tới.

Nơi này có không gian cổ quái lộn xộn, có thể tách bọn họ ra, cũng có thể làm cho bọn họ không nhớ được lộ tuyến. Nhưng đây hẳn là quy tắc không gian, chứ không phải quy tắc thời – không gian, nói cách khác, người bọn cô gặp đều cùng một thôn. Nếu như bọn Trương Quyên bị bắt, lại có cơ hội gặp trưởng thôn, khẳng định cũng là vị trưởng thôn này.

Chỉ một lát sau, dân làng tốp năm tốp ba áp giải những “kẻ xâm nhập bất hợp pháp” tiến vào.

Khương Tiều liền nói: “Trưởng thôn, hiện tại ông còn có khách, vậy tôi liền đi trước.”

Trưởng thôn liền bảo anh hai Chu Minh đưa Khương Tiều đến khách sạn.

Khương Tiều rời đi không ngoảnh lại, tựa hồ không nhận ra mấy người bị trói chặt bằng các loại nông cụ.

Ồ, bọn họ vẫn còn sống, vậy thì không có gì phải lo lắng cả.

Đám người Trương Quyên nhìn Khương Tiều thản nhiên rời đi, cảm xúc tương đối phức tạp. Chờ bọn họ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên lầu hai có một tên đang thò đầu ra, cảm xúc lập tức bùng nổ: Hóa ra lăn lộn thảm hại như vậy cũng chỉ có chúng ta?

Khương Tiều sau khi nhận phòng ở khách sạn, cho rằng rất nhanh liền có thể đợi được bọn Trương Quyên, không nghĩ tới người đầu tiên trèo qua cửa sổ, dĩ nhiên là Trịnh Hoài, “Ngày mai tôi phải bày tiệc!”

“Chúc mừng?”

Trịnh Hoài gãi tóc, vẻ mặt sụp đổ, “Tôi là muốn cô nhanh chóng nghĩ biện pháp cướp hôn! Cứu tôi!”

꒷︶꒷꒥꒷‧❁˚૮꒰˵•ᵜ•˵꒱ა‧❁˚꒷︶꒷꒥꒷

Quần ma loạn vũ: lũ quỷ múa loạn (một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị)

Khổ hải: bể khổ, đời sống khổ-não ở cõi trần


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.