Màn đêm buông xuống, cả Thanh Long thôn chìm trong yên tĩnh. Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, không có đèn đường, nhà nào cũng tắt đèn, chỉ có một vầng trăng máu treo trên không trung, cung cấp ánh sáng cho bọn họ.
Kết cấu phòng nơi này rất kỳ lạ, thôn dân hình như rất thích cửa sổ sát đất, đây coi như là chuyện bình thường, bởi vì sáng sủa, nhưng lại có mấy phòng ngay cả cửa sổ cũng không được lắp đặt.
Đương nhiên, Khương Tiều chưa từng học qua kiến trúc và văn hóa dân gian, cũng không biết rõ ý nghĩa của sự biến hóa kia, chỉ có thể quan sát rồi nhớ kỹ chi tiết này.
Tại thời điểm này, suy nghĩ của cô là: Loại thôn làng không có cuộc sống về đêm này, rất cần cô cung cấp cho bọn họ một ít bữa ăn khuya, làm phong phú thêm cuộc sống về đêm nhàm chán của bọn họ.
Cho nên, Khương Tiều lập tức xác định hành động của mình: Đây gọi là làm phong phú văn hóa tinh thần của thôn dân ở Thanh Long Thôn, không thể gọi là tự ý đi lại, cũng không thể coi là phá hoại trật tự trong thôn, phải không?
Trịnh Hoài xoa tay, gấp không chờ nổi muốn cùng Khương Tiều hành động, lại bị cô không khách khí đẩy đầu ra, “Cậu bị trưởng thôn phát hiện thì làm sao?”
Trịnh Hoài ủy khuất: “Nhưng một mình tôi rất nhàm chán.”
“Ngại nhàm chán có thể tìm Ni Nhi nói chuyện nhân sinh.” Khương Tiều không khách khí nói.
Trịnh Hoài nhất thời im bặt. Hắn cũng không muốn đi chịu tội.
Thực ra, so với những thôn dân khác, thái độ của Ni Nhi đối với hắn có thể nói là thân thiện, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn miễn dịch với khuôn mặt kia. Hơn nữa vạn nhất cô ta muốn đêm đáng sợ này phát sinh chuyện gì đó, hắn nên tìm ai khóc đây?
Khương Tiều am hiểu sâu sắc kỹ xảo đánh một gậy cho một quả táo ngọt, lại nói: “Sự hy sinh của cậu là vô cùng cần thiết, ở lại ổn định cục diện, đây gọi là ngồi ở hậu phương.”
Trịnh Hoài bị thuyết phục, đang muốn rời đi, Khương Tiều lại nói: “Chờ đã, uống nhiều trà của nhà cậu như vậy, cũng không thể để cho nhà trưởng thôn không có nước uống chứ?”
Trịnh Hoài sửng sốt, không hiểu ý tứ của Khương Tiều.
Hắn lấy nhiều trà đi như vậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nhưng hắn cũng không sợ, thứ này cũng không phải vật phẩm quý giá gì, nhà nào cũng có, chỉ cần nói với Ni Nhi đều bị hắn uống hết là được rồi.
“Anh Nghiêu, giúp tôi pha chế một chút trà có hương vị không sai biệt lắm.”
Ý tưởng của Khương Tiều là: Nước trà thật bọn họ đã uống hết, nhưng có thể trả lại nước trà giả cho thôn dân.
Cảm xúc của Lý Nghiêu tương đối phức tạp, hắn chưa từng nghĩ tới thiên phú của mình lại dùng để làm giả. Không thể dùng cùng một nguyên liệu pha chế ra trà, nhưng hắn có thể tìm phương pháp tạo ra hai loại hương vị giống nhau.
“Giao cho tôi đi.” Lý Nghiêu có chút dở khóc dở cười nói.
Trước khi đám người Khương Tiều chuồn ra ngoài còn xác nhận với Trịnh Hoài: “Sau khi trở về nhất định phải luôn kiểm tra vị trí của vợ tương lai và bố vợ, càng ở gần họ càng tốt, hiểu không?”
“Đã hiểu.” Trịnh Hoài còn tưởng rằng Khương Tiều lo lắng người nhà trưởng thôn phát hiện bọn họ lẻn ra ngoài, liền vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ đem cả nhà bọn họ trấn an.
Mục đích của Khương Tiều không phải như vậy, nhưng Trịnh Hoài lý giải như thế nào cũng không quan trọng, dù sao cuối cùng có thể đạt được mục đích là được.
Tiếp viên tàu vướng chân vướng tay, không làm được chuyện gì, Khương Tiều liền bảo hắn và Lý Nghiêu ở lại khách sạn. Mà Khương Tiều và Trương Quyên mang theo hai vệ sĩ bắt đầu hành động.
“Trước tiên lên lầu một xem một chút.” Khương Tiều nói.
Cô rất tò mò thôn dân vào ban đêm sẽ làm gì, nói bọn họ không có cuộc sống về đêm chỉ là một loại trêu chọc, sẽ không thực sự ngủ chứ?
Chờ đoàn người lặng yên không một tiếng động đi lên lầu, liền nghe được một trận gào thét như dã thú.
Đám người Khương Tiều theo hướng của âm thanh đi tới, liền nhìn thấy ông chủ khách sạn đang ngồi xếp bằng trong gian phòng gần cửa lớn nhất, tiếng gào thét chính là từ miệng hắn phát ra. Ban ngày khi mọi người nhìn thấy hắn, hắn còn có một khuôn mặt, nhưng hiện tại, trên mặt, trên người hắn nứt ra từng vết máu, phảng phất như có người lột da hắn, cho nên biểu tình của hắn phá lệ thống khổ cùng dữ tợn.
Mà đồng thời, ánh trăng đỏ nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào hắn, ngưng tụ thành thực chất.
Như có dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt, thứ chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy thành hoa văn quỷ dị của tổ chức Thần Tạo.
Chính xác hơn mà nói, đồ án này không phải là của tổ chức Thần Tạo, mà là đặc trưng của Tà Thần được tổ chức Thần Tạo thờ phụng.
Mà hoa văn quỷ dị này giống như một loại thuốc chữa bách bệnh, sau khi nhỏ xuống da thịt người đàn ông, vết thương trên mặt hắn cũng từ từ khép lại.
Trương Quyên và Lý Nghiêu căn bản không dám nhìn nhiều, tính ô nhiễm của hoa văn này so với phiên bản bọn họ nhìn thấy lúc trước còn mạnh hơn nhiều. Mức độ hồi sinh của Tà Thần càng cao, năng lực ô nhiễm tự nhiên càng mạnh.
Khương Tiều lại không chút kiêng dè quan sát.
Cô nhìn ông chủ cuồng nhiệt dập đầu quỳ lạy theo một hướng nào đó, miệng lẩm bẩm, “Ánh sáng thần minh chiếu rọi vào ta, xua đuổi đau khổ, xua đuổi đau đớn của ta.”
Kỳ quái chính là, phương hướng quỳ lạy kia hiển nhiên lại không phải là phương hướng ánh trăng chiếu vào.
Khương Tiều thật cẩn thận thò đầu ra, theo phương hướng ông chủ khách sạn quỳ lạy, liền nhìn thấy sườn núi nhỏ lúc bọn họ vào thôn, cũng nhìn thấy tượng đá quỷ dị mà bọn họ không nhìn thấy khi xuống núi.
Toàn bộ tượng đá tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, chiếu ngược mặt trăng, màu đỏ của mặt trăng máu dường như bị bức tượng đá kia nhuộm ngược lại, trông quỷ dị mà đáng sợ.
Đó không phải là một bức tượng đá, mà giống như một sinh vật sống, một sự tồn tại khủng bố, như thể nó đang sống lại.
Khó trách người trong thôn này đều không có bất kỳ hoa văn hay vật tín ngưỡng nào. Bởi vị toàn bộ thôn làng đều bị “ánh mắt” của bức tượng đá này bao phủ, còn cần vật thay thế khác sao?
Ngay khi Khương Tiều nhìn về phía tượng đá, cô đột nhiên có một cảm giác khủng hoảng: Cô đang bị theo dõi.
Khương Tiều lập tức rụt đầu quay về, khi ánh mắt của cô quét về phía ông chủ khách sạn, lại phát hiện vết máu quỷ dị trên mặt hắn lần lượt lưu động, thay đổi đường vân vốn có.
Chủ khách sạn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
Nhưng hắn cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, ngược lại chỉ có một con chuột chạy vào phòng hắn, không sợ chết mà đụng tới hắn.
Chủ khách sạn trực tiếp tóm lấy con chuột, nhét vào miệng.
Miệng hắn mấp máy hai lần một cách bất thường rồi nuốt xuống. Sau khi giải quyết những thứ không an phận, hắn liền nhắm mắt lại.
Con chuột kia dĩ nhiên là do Khương Tiều ném ra ngoài.
Khi vệ sĩ ăn thức ăn của cô, Khương Tiều đã để lại con chuột. Hiện tại cô đã giữ đúng lời hứa: Bọn họ mang cho cô một bữa ăn tối, vậy cô cũng cho bọn họ một bữa ăn khuya.
Trong khi chủ khách sạn đang ăn chuột, đám người Khương Tiều đã tiến về phía bên kia của khách sạn.
Trong căn phòng không có bất kỳ cửa sổ nào, chỉ có một cánh cửa, ánh trăng tuyệt đối không chiếu vào trong được, bọn họ nhìn thấy bà chủ yên tĩnh nằm trên giường.
Khương Tiều trực tiếp đi vào, sờ đông sờ tây trên người bà chủ, nhưng bà ta không có bất kỳ phản ứng gì, tựa như một người giả, cũng giống như một xác chết lạnh như băng.
“Chúng ta đi xem thử tình huống những nhà khác.” Khương Tiều nói với Trương Quyên.
Có thể là bởi vì trong thân thể cô còn có hạt giống Tà Thần, cô phát hiện mình rất dễ bị mặt trăng máu hoặc là tượng đá trên núi kia chú ý tới, cho nên Khương Tiều đều là sờ bóng của tòa nhà, theo vách tường bò lên.
Xa hơn một chút, để cho Trương Quyên bọn họ đi kiểm tra.
Chờ bọn Trương Quyên trở về, liền phát hiện Khương Tiều đang ngẩn người trước vách tường.
“Tình huống của những hộ gia đình kia về cơ bản đều tương tự nhau, người trong nhà đều là tín đồ, nhưng cũng có một ít nhà có một hai người chết, hơn 90% là phụ nữ. Rốt cuộc chuyện nào là sao? Bởi vì bọn họ không phải tín đồ, cho nên không thể hoạt động vào ban đêm?”
Khương Tiều nhẹ giọng nói: “Không phải. Người không thể động đậy kia, hẳn đều không phải người trong thôn.”
“Làm sao cô biết?”
Khương Tiều chỉ vào căn phòng phía trước, “Vừa rồi tôi đã đến nhà bọn họ xem, nữ chủ nhân cũng là một cái xác. Tôi biết người phụ nữ này, không, nên nói, là Quan Tâm biết. Tôi đã nhìn thấy cô ấy trong ký ức của Quan Tâm, chính là người phụ nữ bị kéo lên xe kia.”
Nhưng khác với người phụ nữ Khương Tiều thấy trong trí nhớ, sẽ khàn giọng để phản kháng, người phụ nữ này lại giống như bà chủ khách sạn ngoan ngoãn, ít nói.
Trương Quyên siết chặt nắm đấm, “Là thôn dân sao? Mua bán phi pháp?”
Khương Tiều lắc đầu: “Không hẳn. Tôi đã kiểm tra tình trạng của bọn họ, đều không có bất kỳ vết thương nào trên người.”
“Nhưng…”, Trương Quyên cảm thấy điều này thật vô lý, cô cũng đã từng chứng kiến một số trường hợp mua bán, nếu không tự nguyện thì những người phụ nữ đó sẽ luôn phản kháng, nếu phản kháng không thành công thì sẽ luôn bị đánh đập.
Cũng không thể là thôn dân Thanh Long thôn hăng hái làm việc nghĩa, cứu phụ nữ vô tội, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc chứ?
Khương Tiều nói: “Bởi vì những người này, không phải người thật. Con người sẽ không thực sự được thuần hóa, nhưng bọn họ không giống.”
Thanh Long thôn này, làm cho người ta có cảm giác rất bình thản, rất đáng sống.
Bắt đầu từ khi đặt chân vào Thanh Long thôn, cho dù lúc ấy Khương Tiều không có cách nào nhớ đường đi, cô cũng nhớ lại tất cả các chi tiết có thể nhớ được: Bỏ qua sự thật đây là một thôn quỷ, thì cách thôn dân chào hỏi nhau, không khí hài hòa, không có vợ chồng chửi rủa cãi vã, chỉ có các loại ngoan ngoãn đáp ứng.
Vợ chồng bình thường đều không làm được như vậy, chứ đừng nói đến người bị bán, trải qua đánh đập.
Ở khắp mọi nơi đều rất hài hòa, trên thực tế lại rất bất hòa.
Đa phần thôn dân ở đây, giống như một chương trình cố định được thiết lập sẵn, đưa ra phản ứng theo cài đặt chương trình.
Nói một cách đơn giản hơn, bọn họ không có linh hồn.
Bọn họ chỉ còn lại cơ thể này, mà tinh thần đã bị rút cạn.
Sau khi thế giới vô hạn xuất hiện, sự tồn tại của linh hồn tự nhiên cũng được công nhận. Đương nhiên, so với những lời giải thích huyền bí kia, nên hiểu nó là tư tưởng và tinh thần của cá nhân thì tốt hơn.
Nếu bọn họ không có linh hồn, vậy chuyện này sẽ trở nên dễ hiểu hơn: Bọn họ không cần đức tin vào các vị thần, bởi vì cơ giới hóa “chương trình” không có khả năng cung cấp tín ngưỡng. Mà bản thân “tín ngưỡng” cũng là một cái gì đó ở cấp độ tinh thần.
Cổ họng Trương Quyên khô đi, cô không biết Khương Tiều làm sao liên hệ những tin tức đáng sợ này lại với nhau, so với Lý Nghiêu, cô càng giống người biết [toàn trí] hơn.
“Vậy thì tại sao đêm khuya, bọn họ lại trốn trong căn phòng nhỏ tối tăm, không dám soi ánh trăng?” Trương Quyên nêu ra nghi vấn.
“Đây đều là suy đoán của tôi, còn cần nhiều chứng cứ hơn.” Khương Tiều nói, “Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm thấy bằng chứng trong nhà máy. Bỏ mấy người công cụ này sang một bên, chúng ta hãy nói về Thanh Long thôn, có một điểm rất thú vị.”
Trương Quyên nhanh chóng bắt kịp suy nghĩ của cô, “Bản thân ngôi làng này đang bị hai loại lực lượng chia cắt.”
“Không sai.”
“Thần đằng” ở phía sau núi có độc, phải dùng nước trà được sản xuất trong nhà máy để chữa trị.
Mà thôn dân đang bị một cỗ lực lượng đặc thù lột da, dựa vào mặt trăng máu, cũng chính là lực lượng của thần tượng chữa trị.
Dám gọi một loại dây leo là “thần đằng”, hơn nữa dây leo mọc trên núi nơi tượng đá nằm, cho nên lực lượng của loại dây leo này hẳn là cùng nguồn gốc với lực lượng của tượng đá Tà Thần. Nhưng nước trà từ nhà máy lại vừa vặn có thể khắc chế loại lực lượng này, không phải rất thú vị sao?
Lực lượng có thể làm cho thôn dân phải chịu nỗi đau lột da, có lẽ cũng có thể vào nhà máy để tìm hiểu một chút.
Trương Quyên nói: “Nhưng bây giờ tôi ngày càng mơ hồ, ban đầu tôi còn nghĩ rằng, nhà từ thiện xây dựng nhà máy hẳn là người của tổ chức Thần Tạo. Kết quả hiện tại nói cho tôi biết đây là quan hệ đối lập?”
Khương Tiều liền nói: “Chờ chúng ta đi xem sẽ biết đáp án.”
Ngọn núi phía sau nơi đặt pho tượng đá và vị trí nhà máy đều nằm ở phía nam và phía bắc của Thanh Long thôn, hoàn toàn đối lập.
Càng gần nhà máy, nhà ở càng ít. Nhà máy được xây dựng ở cuối con đường lớn, ở đó còn cắm một tấm biển báo: Phía trước là khu vực cấm, vui lòng không ra vào, hậu quả tự gánh.
Điều thú vị là nơi đặt tượng đá Tà Thần không được cắm biển cấm, nhưng một nhà máy thì lại được.
“Chúng ta vẫn vào sao?” Trương Quyên hỏi.
Khương Tiều ngẩng đầu nhìn mặt trăng máu trên trời, nói: “Vào.”
Khu vực cấm được thiết lập cho hầu hết mọi người, có thể rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không phải là khu vực chết, nếu không, nước trà từ đâu tới?
Nhà máy cũng đang giao lưu với thôn làng dưới một số hình thức.
Trưởng thôn khẳng định biết càng nhiều nội tình cùng với phương pháp an toàn ra vào nhà máy, nhưng đương nhiên Khương Tiều không thể trực tiếp đi hỏi đáp án tham khảo. Không có biện pháp, bọn họ chỉ đành thử mạo hiểm một lần.
Có một nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ lựa chọn mạo hiểm. Khương Tiều ngẩng đầu nhìn trăng máu: Cô bị phát hiện.
Khương Tiều rất rõ ràng, bản thân tượng đá Tà Thần không phải vô địch, cũng không phải là hậu duệ chân chính của Tà Thần, ai mà không có hạt giống Tà Thần trong người chứ?
Nhưng rắc rối chính là những tín đồ kia. Khương Tiều không nghĩ bọn họ thật sự có năng lực chiến đấu với cả thôn, huống chi trong thôn này còn có một cỗ lực lượng khác tồn tại.
Bây giờ đã bị nhìn thấy, vậy thì thoải mái công khai tiến vào nhà máy, trong nhà máy có thế lực ngang ngửa với tượng đá Tà Thần, tuy bọn họ không phải người trong nhà máy, nhưng Khương Tiều không tin mặt trăng có thể phát hiện: Phạm vi của nhà máy, trăng máu không thể soi đến.
Nếu tượng đá Tà Thần ngay cả nơi này cũng có thể phát hiện và khống chế, vậy nhà máy cũng sớm nên lạnh, nào có cơ hội ngang sức?
Làm như vậy có khiến tượng đá Tà Thần thêm thù địch không?
Đùa gì vậy, cho dù bọn họ không phải người của nhà máy, thì tượng đá Tà Thần sẽ tử tế hơn với bọn họ chắc?
Điều đó tất nhiên là không thể.
Nếu có nhà máy chống lại, giá trị thù hận của tượng đá Tà Thần mới có thể kéo về nhà máy.
Ánh sáng của trăng máu không cách nào chiếu vào nhà máy, nhưng đèn trong nhà máy đều bật, ngược lại làm cho nơi này sáng như ban ngày.
Sau đó, Khương Tiều nhìn thấy dấu hiệu của tập đoàn Viễn Phương ở cửa nhà máy.
Đổi lại trước đó, không nhất định cô sẽ nhận ra, nhưng sau khi trải qua phó bản [Gia đình hạnh phúc], cô chuyên môn điều tra tập đoàn Viễn Phương và gia đình Cố Minh Châu: Chủ tịch ban đầu của tập đoàn Viễn Phương, cha của Cố Minh Châu là Cố Viễn bị tai nạn giao thông qua đời, tập đoàn do chồng Cố Minh Châu phụ trách quản lý, nhưng hắn vẫn luôn được tổ chức Thần Tạo sai khiến điều tra “tài sản ẩn giấu” của Cố Viễn, mà Cố Minh Châu cũng bị tổ chức Thần Tạo ô nhiễm.
Khương Tiều cũng là bởi vì phó bản này nên mới bị tổ chức Thần Tạo theo dõi.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không thể tra ra được tài sản Cố Viễn cất giấu ở đâu, chẳng lẽ chính là nơi này?
Có thể đối kháng với lực lượng Tà Thần, khó trách tổ chức Thần Tạo lại quan tâm như vậy.
Nhưng không đúng, nếu như chỉ là một nhà máy, bọn họ đã sớm phát hiện, còn cần cố ý điều tra sao? Cố Viễn và tổ chức Thần Tạo thật sự là quan hệ đối lập sao?
Khương Tiều thay đổi suy nghĩ: Ngay từ đầu, Cố Viễn là người của tổ chức Thần Tạo, hoặc là nói, là quan hệ hợp tác.
Bọn họ xây dựng một nhà máy ở Thanh Long thôn (không chỉ là Thanh Long thôn, mà còn có nhiều điểm thực nghiệm hơn), nhưng sau đó, tổ chức Thần Tạo phát hiện ra rằng không thể khống chế Cố Viễn, bởi vì ông ta lén lút ở sau lưng làm những việc khác. Sau đó, hai bên bắt đầu giằng xé.
Cố gia tan cửa nát nhà, ngay cả con gái ruột của Cố Viễn cũng bị bồi dưỡng thành khay nuôi cấy.
Nhưng tổ chức Thần Tạo phỏng chừng cũng bị cắn trả: Nhà máy có thể ngang hàng với lực lượng của tượng đá Tà Thần.
Là người cắn nuốt hạt giống Tà Thần, Khương Tiều nhịn không được suy đoán: Chẳng lẽ Cố Viễn cũng giống như cô, lấy đi một ít máu thịt của Tà Thần, tự xây dựng một tổ chức riêng?
Khương Tiều không chắc chắn, nhưng cô cảm thấy bản thân đang đến gần sự thật hơn.
Những manh mối vốn đã đứt đoạn kia, sẽ luôn được liên kết với nhau vào một ngày nào đó.
Cửa nhà máy đóng chặt, nhưng đám người Khương Tiều đứng ở ngoài cửa, cũng có thể nghe được tiếng thịch thịch truyền từ bên trong, giống như là có người đang chạy, có người gõ cửa tường…
Bọn họ đã cảm giác được quần ma loạn vũ, cùng Thanh Long thôn yên tĩnh phía sau tạo thành đối lập rõ ràng.
Khương Tiều thử đẩy cửa, phát hiện cửa căn bản không khóa, có thể dễ dàng mở ra.
Sinh vật bên trong phảng phất như nghe được động tĩnh bên ngoài, bọn họ hướng về phía cửa tụ tập lại.
Cô có thể xuyên qua khe cửa nhìn thấy một ít quái vật có đôi mắt đỏ tươi, cùng làn da khủng bố.
Tí tách, tí tách… Âm thanh đó là gì vậy?
Ồ, thì ra là nước dãi của đám quái vật đang nhỏ xuống.
Rất kỳ quái, bên ngoài thì dễ mở cửa, nhưng từ bên trong hình như không có biện pháp mở cửa.
Khương Tiều đặt tay lên nắm cửa, cô quay đầu nhìn Trương Quyên: “Tôi mở cửa ra, cô lập tức truyền tống mọi người đến chỗ Trịnh Hoài.”
“Ba, hai, một!”
Trong nháy mắt cửa nhà máy bị đẩy ra, sinh vật dị hóa trực tiếp trào ra ngoài.
Tốc độ của Trương Quyên rất nhanh, nhưng Khương Tiều vẫn bị sinh vật dị hóa ở đằng trước chộp lấy một cái, cánh tay liền xuất hiện vết máu.
Mùi máu tươi kích thích những con quái vật càng thêm điên cuồng.
Sau đó, bốn người Khương Tiều đột nhiên xuất hiện trong phòng Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài hoảng sợ, trực tiếp lộn một cái tại chỗ, nhìn thấy đám người Khương Tiều, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: Hắn còn tưởng là Ni Nhi “gấp không chờ nổi”.
“Sao mọi người lại tới đây?”
“Đến xem cậu nghỉ ngơi có tốt không.”
“Nói tiếng người.”
“Cần nhà trưởng thôn đến gánh quái.”
Kỳ thật không cần Khương Tiều nhiều lời, chính Trịnh Hoài cũng có thể nghe được âm thanh ầm ĩ bên ngoài, Thanh Long thôn vốn yên tĩnh chết chóc dường như đột nhiên sống lại, tiếng gào rống càng ngày càng gần.
Trịnh Hoài hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn Khương Tiều: “Là cô làm sao? A không đúng, phải hỏi là, đây mới là mục đích cô bảo tôi ở gần người nhà trưởng thôn?”
Khương Tiều thành thật gật đầu.
Trịnh Hoài:…
Hắn lấy hoa hồng của Trương Quyên, là hy vọng khi cần thiết Trương Quyên sẽ đưa hắn thoát khỏi miệng cọp.
Kết quả Khương Tiều lại trực tiếp coi hắn như rơm cứu mạng, dẫn mọi người đến đây chạy trốn!