Thẩm phán đúng là không dễ làm.
Trước kia Cận Chu từng đọc qua một vụ, thẩm phán của thành phố nọ xử lý một vụ án liên quan đến xã hội đen, bị người ta chém chết trong nhà. Nếu như tính cả chuyện của bố cậu thì có thể thấy thẩm phán đúng là một nghề có độ nguy hiểm cao.
Nhưng độ nguy hiểm cao cũng đâu phải chỉ có mỗi nghề thẩm phán, bác sĩ cũng gặp phải người đến bệnh viện phá này, thợ lắp kính cũng phải gặp trời bão này, dù là nghề nghiệp nào đi chăng nữa cũng phải có độ nguy hiểm nhất định mà thôi.
Nếu như Cận Chu được lựa chọn, cậu thà gánh vác sự nguy hiểm này cũng phải theo đuổi được nghề nghiệp mơ ước của mình.
Trời càng tối, căn chung cư cũ kĩ càng vắng người.
Đèn cảm ứng trên lối đi không nhạy lắm, hai người đi về phía cầu thang cũng gây ra tiếng động không nhỏ nhưng vẫn không làm cho đèn sáng lên được.
Dương Thời Dữ cũng không buồn quay đầu lại mà đi ở phía trước, vẫn coi Cận Chu là không khí như thường. Cận Chu cũng chẳng thèm quan tâm, hai tay nhét vào trong túi quần, không nhanh không chậm đi theo sau Dương Thời Dữ, như có như không tìm chuyện để nói: “Này, Dương Thời Dữ.”
Đèn cảm ứng trên lối đi cuối cùng cũng cảm ứng rồi, chiếu sáng đoạn đường Dương Thời Dữ đang đi.
Vừa đúng lúc cả hai đang đi đến cửa cầu thang, bước chân đi xuống lầu của Dương Thời Dữ khựng lại một chốc, vốn dĩ đang đi chậm vì hơi tối xong lại vì đèn bỗng dưng sáng nên lại khôi phục tốc độ như cũ.
Đèn trên lối đi cũng không phải trùng hợp mà sáng lên như thế, chẳng qua là do Cận Chu có lòng quan tâm tới người khác mà thôi. Dương Thời Dữ chắc cũng nhìn ra được điểm này, cước bộ hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn Cận Chu như là đáp lại cậu.
“Trước kia không phải anh nói làm thẩm phán không có ý nghĩa gì sao?” Cận Chu vẫn giữ nguyên dáng vẻ muốn đi xuống lầu cùng Dương Thời Dữ, Dương Thời Dữ bước chân phải cậu cũng bước chân phải, Dương Thời Dữ bước chân trái cậu cũng bước chân trái, nếu như quan hệ của hai người vẫn còn tốt như trước kia thì cậu chắc chắn sẽ choàng hai tay lên vai anh. Nhưng bây giờ nhìn bóng lưng xa cách kia, Cận Chu chỉ đành kiềm chế bản thân, nhét hai cái tay ngốc nghếch này vào túi quần.
“Định hướng nghề nghiệp của ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Dương Thời Dữ đáp.
“Anh có chắc là anh từng thay đổi không?” Cận Chu cũng không phải dễ lừa, tuy là năm đó cậu không chen vào cuộc sống riêng tư của Dương Thời Dữ nhưng bác bảo vệ đã sớm nói với cậu, Dương Thời Dữ vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng vào toà làm việc, lấy tốc độ nhanh nhất để trở thành thẩm phán chính thức, đúng là tiền đồ xán lạn.
Nhìn có giống người năm ba đại học bỗng dưng không muốn làm thẩm phán nữa không?
Nói thế chỉ gạt được con nít thôi nhé.
“Sao tôi nghĩ kiểu gì cũng thấy anh đang chơi xỏ tôi nhỉ?” Cận Chu nói tới đây, Dương Thời Dữ đang di phía trước chợt đứng lại. Cậu không chú ý đến nên đâm sầm vào sau lưng của Dương Thời Dữ, ngửi thấy mùi hương dầu gội quen thuộc.
Cuối cầu thang là lối ra, Dương Thời Dữ dừng lại trước lối ra, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai mới tiếp tục đi.
Cận Chu cũng nhìn xung quanh theo, trong lòng tự nhủ cảnh giác lúc điều tra của Dương Thời Dữ cũng khá cao đó chứ.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng thôi, đường đường là một thẩm phán mà không màng thân phận lén đến đây điều tra vụ án, nếu như để cảnh sát hay trinh sát bắt gặp thì rất khó giải thích được.
Hơn nữa Dương Thời Dữ còn có quan hệ với người bị tai nạn, cũng chính là cha mẹ của Cận Chu, tuy là không phải quan hệ thân thích gì nhưng cho dù chỉ là một chút quan hệ thế thôi cũng đủ để người khác lợi dụng, có khi còn khiến cho Dương Thời Dữ phải tránh thẩm lý vụ án này nữa.
Sau khi hai người bước ra khỏi căn chung cư, đi chưa được mấy bước đã gặp phải một con dốc khá dài.
Cận Chu vốn đi về phía xuống con dốc này, nhưng thấy Dương Thời Dữ đi về hướng ngược lại cậu bèn tăng tốc đuổi kịp anh, giả vờ mình cũng đi từ hướng đấy tới.
Trong lúc hai người một trước một sau bước đi, trong căn chung cư cũ bỗng vang lên tiếng trẻ em khóc, giữa con đường âm u này có chút rợn người.
Cận Chu theo bản năng nhún nhún vai, mới đầu cậu cũng không để ý lắm, nhưng đi được hai bước cậu mới chợt nhận ra không đúng lắm, dừng bước quay đầu lại nhìn một lúc.
Chung cư cũ thì hiệu quả cách âm không được tốt lắm, điểm này thì Cận Chu hiểu được.
Chỗ cậu ở thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy tiếng trẻ con la khóc, nhưng mà kèm theo đó còn có tiếng của người lớn ồn ào nữa.
Không có người lớn nào để cho con nhà mình la khóc không ngừng như thế, ít nhiều gì cũng phải dỗ dành hay dạy dỗ cho một trận mới đúng, nói chung là trong hoàn cảnh thế này thì chắc chắn phải có giọng người lớn xen vào mới đúng.
Nhưng tiếng khóc từ toà chung cư này lại khá kì lạ, trẻ con cứ tự khóc ầm lên như thế, cũng không thấy người lớn nào can ngăn.
Chuyện của nhà người ta nên Cận Chu cũng không tiện xen vào, tuy là hộ gia đình trong toà chung cư này khá ít nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì chắc là cũng phải có hàng xóm xung quanh qua xem thử chứ.
Một chốc sau, Cận Chu và Dương Thời Dữ đi đến một con đường khá vắng vẻ.
Dưới tán cây lớn có một chiếc xe màu đen bình thường đang đậu ở đó, Dương Thời Dữ lấy chìa khoá xe ra, Cận Chu bỗng cảm thấy hơi lạ: “Anh có xe à?”
Dương Thời Dữ cũng không trả lời lại, mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái, rõ ràng là muốn tách ra với Cận Chu ở đây.
Cận Chu đã đi theo cả buổi trời dĩ nhiên là không cam tâm cứ thế bị Dương Thời Dữ bỏ lại ở đây, thế là cậu nhanh như chớp chui tọt vào ghế phó lái.
Cửa xe vừa đóng lại, không gian xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, tựa như tạo ra một kết giới tách khỏi thế giới bên ngoài.
Dương Thời Dữ buông lỏng bánh lái, nhíu mày nhìn về phía Cận Chu nói: “Xuống xe.”
“Tôi không lái xe qua đây.” Cận Chu cũng thản nhiên tự thắt dây an toàn cho mình: “Anh đưa tôi về đi.”
“Không rảnh.” Đôi mày của Dương Thời Dữ càng nhíu chặt hơn.
“Thuận đường mà, không làm lỡ thời gian của anh đâu.” Cận Chu chỉnh lại ghế ngồi một chút rồi thoải mái nằm ườn ra: “Không thì tôi lái cho? Kĩ thuật lái xe của tôi cũng khá lắm đó.”
Dương Thời Dữ vẫn đang đội mũ lưỡi trai, tuy Cận Chu không thấy rõ nhưng cậu cũng đoán được trên trán anh lúc này đang nổi đầy gân xanh.
“Muốn tôi xuống xe cũng được thôi,” Cận Chu nằm ì ra trên ghế, nghiêng đầu nhìn Dương Thời Dữ: “Anh bế tôi xuống đi.”
Cận Chu tất nhiên biết chắc Dương Thời Dữ sẽ không bế cậu, cậu nói thế chỉ để bày ra thái độ là: Ông đây cứ không xuống đấy, anh làm gì được tôi.
Quyền lực của thẩm phán vào lúc này không có tí tác dụng nào, Dương Thời Dữ chỉ có thể đen mặt trừng Cận Chu.
Trong lúc Cận Chu vui chết đi được, ai bảo vừa rồi Dương Thời Dữ đánh cậu mạnh vậy làm gì?
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Dương Thời Dữ bất lực thở dài một hơi, khởi động xe, nói: “Rốt cuộc cậu học từ đâu ra cái kiểu này đấy?”
Không đợi Cận Chu đáp lời, Dương Thời Dữ lại lườm cậu một cái: “Giống hệt như mấy đứa lưu manh vậy.”
Trước giờ Cận Chu chưa từng sợ người khác coi mình là côn đồ, dù gì cậu cũng có phải công dân văn minh lịch sự gì đâu.
Nhưng Dương Thời Dữ nói cậu như thế thì cậu lại không chịu.
“Anh có lầm không đấy Dương Thời Dữ.” Giọng của Cận Chu trầm hẳn xuống: “Tôi trở thành thế này còn không phải là do anh hại ra hay sao?”
Lời này của Cận Chu nói hơi nghiêm trọng, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này nhẽ ra phải là người đã hại chết cha mẹ cậu mới đúng. Nhưng cậu cũng không đổ oan cho Dương Thời Dữ gì, dù sao nếu không phải do sự thờ ơ của anh ta thì cậu cũng đâu đến mức suy sụp, suýt tí nữa đã bước vào con đường trái pháp luật.
Giả vờ lạnh lùng chưa được mấy giây Cận Chu đã chịu hết nổi phải vờ liếc mắt qua xem thử phản ứng của Dương Thời Dữ.
Cậu cứ tưởng là Dương Thời Dữ sẽ nói mấy câu kiểu “Không liên quan gì tới tôi” để phủi sạch quan hệ giữa hai người, ai ngờ chỉ thấy anh mím môi im lặng, không phản bác lại câu nào, cứ thế nhận luôn tội mà Cận Chu đã nói.
Người này sẽ không thấy tự trách thật đấy chứ?
Bầu không khí trong xe bỗng im lặng một cách kì lạ, Cận Chu vốn cũng không muốn thế này, cậu cũng đâu phải cô vợ nhỏ bất mãn gì đâu, không cần Dương Thời Dữ phải có trách nhiệm với cậu.
Nếu cậu có ý đó thì từ lúc biết Dương Thời Dữ đang làm việc ở toà đã đến tìm anh ta rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?
“Khụ.” Cận Chu ngượng ngùng hắng giọng một cái, phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe: “Anh mua xe từ khi nào đấy?”
“Mua lâu rồi.” Dương Thời Dữ vẫn nhìn đường phía trước, bình thản đáp lại, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.
Cận Chu không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Anh ở bên cạnh toà án luôn mà mua xe làm gì vậy?”
Địa chỉ của Dương Thời Dữ tất nhiên cũng là biết được từ lời của bác bảo vệ, cậu giả vờ lơ đãng hỏi ở toà có xe đưa rước nhân viên không, trò chuyện mấy câu rồi dò hỏi được.
… Thẩm phán Dương thuê nhà ở tiểu khu bên cạnh, ngày nào cũng đi bộ đến chỗ làm, chắc là đang để dành tiền cưới vợ đó.
Cận Chu cũng không có ý định giấu diếm chuyện cậu biết địa chỉ của Dương Thời Dữ, dù sao thì địa chỉ của Vương Đại Vinh cậu còn tìm được thì biết địa chỉ của Dương Thời Dữ có gì lạ đâu.
Quả nhiên Dương Thời Dữ cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt liếc Cận Chu một cái: “Tôi mua xe còn phải báo cáo với cậu nữa à?”
“Không phải ý này.” Cận Chu chỉ cảm thấy không hợp lý lắm thôi.
Dương Thời Dữ đi làm không cần lái xe, thì tất nhiên không cần phải mua xe. Nhưng nhìn dáng vẻ anh lái xe thành thạo vậy hiển nhiên là rất hay lái xe ra ngoài.
Không lẽ…
Tự dưng trong đầu của Cận Chu nhảy ra một suy nghĩ, không lẽ tối nào thẩm phán Dương cũng ra ngoài lái xe công nghệ hả?
… Đùa hả trời.
“Không phải anh rất nghèo sao?” Cận Chu hỏi: “Sao lại mua xe rồi?”
Tuy cái xe này cũng chỉ là phương tiện đi lại tốn cỡ vài vạn thôi, không phải là một khoản chi tiêu lớn gì, nhưng trước giờ Dương Thời Dữ rất tiết kiệm, anh sẽ không phí tiền vào những thứ không cần thiết như vậy.
Lúc này Dương Thời Dữ cũng không trả lời nữa mà chậm rãi tấp xe lại vào lề, nói với Cận Chu: “Xuống xe.”
Cận Chu ra vẻ khó tin được, không hiểu sao tự dưng Dương Thời Dữ lại đòi đuổi cậu xuống xe. Nhưng cậu nhanh chóng nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc này mới phát hiện hai người đã đến một lối nhỏ, cậu chỉ cần đi bộ thêm vài bước nữa là tới được nhà mình rồi.
“Sao anh biết tôi vẫn chưa chuyển nhà?” Cận Chu vẫn ngồi lì ra đấy, nhìn về phía Dương Thời Dữ.
Trong lòng cậu bỗng dưng sinh ra cảm giác mong chờ một cách kì lạ, hi vọng Dương Thời Dữ giống như trong suy nghĩ của cậu, lén lút quan tâm đến cuộc sống của cậu.
Nhưng mà Dương Thời Dữ cũng không bị cậu hỏi khó được, thản nhiên nhìn cậu đáp: “Cậu nói là thuận đường.”
Cận Chu nghẹn một cái, sao cậu lại quên mất người này rất thông minh cơ chứ?
Mới nãy cậu lấy lý do tiện đường không chịu xuống xe, giờ nghe mới thấy rất giống như bịa chuyện, chắc Dương Thời Dữ không tin là thật đâu.
Nhưng không bao lâu sau cậu lại chủ động nhắc tới việc cậu biết nhà của Dương Thời Dữ ở gần toà án, chuyện này đã vô ý chứng minh tính xác thật của lý do “tiện đường” mới nãy. Vì Dương Thời Dữ từng làm gia sư cho cậu nên cũng biết được nhà cậu cách toà không xa.
Tất nhiên, tới đây vẫn chưa thể chắc chắn Cận Chu chưa chuyển nhà được, thế là chỉ cần dừng xe lại xác nhận lại một cái là được thôi.
Thực tế thì Dương Thời Dữ không cần phải nói gì thì Cận Chu đã tự khai ra mình vẫn còn ở nhà cũ rồi.
Cũng hay đấy. Cận Chu nghĩ thầm.
Nếu Dương Thời Dữ đã đưa cậu tới đây rồi thì Cận Chu cũng không còn lý do gì để ngồi lì lại trên xe nữa.
Cậu cởi dây an toàn ra, kéo tay nắm cửa, nói với Dương Thời Dữ: “Chuyện của Vương Đại Vinh tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Dương Thời Dữ lập tức thấy đau đầu, nhíu mày: “Cận Chu.”
“Tôi sẽ không gây trở ngại gì cho anh đâu.” Cận Chu bước xuống xe, hơi cúi người xuống nhìn Dương Thời Dữ trong xe nói: “Nhưng anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi.”
Nói xong câu này, Cận Chu “Cốp” một tiếng đóng cửa xe lại, vẫy vẫy tay với Dương Thời Dữ.