Liệt kê ra yêu cầu của đề bài xong rồi ghi các công thức liên quan lên giấy nháp, xong xuôi Dương Thời Dữ đẩy tờ giấy nháp kia qua đến trước mặt Cận Chu.
“Em tính lại thử đi.”
“Dùng công thức này hả?” Cận Chu tay trái cầm một cây tăm xiên một miếng táo nhét vào miệng, tay phải viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, cuối cùng cũng tính ra được một dãy số, vừa hay là chọn đáp án C: “Thế mà đúng thật.”
“Chỉ cần dùng đúng công thức thì đề bài này sẽ không khó nữa.”
Dĩa trái cây đã hết từ lúc nào không hay, kim đồng hồ đã chỉ đến ba giờ chiều, Dương Thời Dữ nhét một chồng sách đã thu dọn xong vào trong balo: “Hôm nay đến đây thôi, lần sau chúng ta giải tiếp.”
Tiếng ghế bị đẩy ra sau vang lên, balo đen được Dương Thời Dữ đeo lên vai. Cận Chu kéo tay Dương Thời Dữ lại, ngửa cằm lên nhìn anh: “Thầy Tiểu Dương ơi anh ở lại chơi game với em đi.”
“Chơi game?” Hàng chân mày sau cặp kính gọng đen khẽ nhíu lại.
“Cha mẹ em ăn tối xong mới về cơ.”
Hôm nay trong đơn vị của cha Cận Chu có việc, cả cha lẫn mẹ cậu đều không ở nhà. Cơm trưa, cơm tối và cả trái cây cho giờ học thêm đều đã chuẩn bị sẵn. Nếu hôm nay không có tiết học gia sư thì chắc đã là ngày tự do nhất của Cận Chu từ lúc lên lớp mười hai đến giờ.
“Chú và dì đã đồng ý cho em chơi game chưa?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Hai người đó cũng đâu biết được.” Cận Chu bĩu môi: “Chỉ cần anh không nói cho họ thì chúng ta sẽ vô cùng an toàn luôn.”
Balo đen lại được đặt trở về trên ghế, Dương Thời Dữ lấy một quyển Luật hình sự ra, ngồi xuống ghế: “Anh trông em làm bài tập.”
Phản ứng đúng như trong dự liệu, Cận Chu cũng không cảm thấy thất vọng lắm. Máy chơi game đã bị cha mẹ khoá vào trong tủ từ lâu rồi, nếu mà Dương Thời Dữ đồng ý chơi game với cậu thật thì ngược lại cậu còn phải suy nghĩ xem phải biến đâu ra được máy chơi game nữa.
“Thầy Tiểu Dương ơi.” Cận Chu chống cằm lên tay, nhìn trang bìa của cuốn sách trong tay Dương Thời Dữ: “Lên đại học thì sẽ phải học cái gì đấy?”
“Học lý thuyết và thực hành.” Tầm nhìn của Dương Thời Dữ vẫn đặt trên trang giấy màu vàng nhạt, ngón tay khẽ lật qua trang tiếp theo.
“Học xong đại học là có thể làm thẩm phán luôn rồi hả?” Cận Chu lại hỏi.
“Vẫn chưa được.” Chắc là vì nhắc đến đề tài mà mình hứng thú nên Dương Thời Dữ khép sách lại, đưa ngón giữa lên đẩy cặp kính gọng đen trên sóng mũi: “Còn phải thi đậu rất nhiều bài thi nữa.”
“Em ghét nhất là thi cử đó.” Cận Chu thở dài một hơi, giơ hai tay lên duỗi người một cái: “Chắc là em không hợp làm thẩm phán đâu.”
“Em bây giờ vẫn còn sớm, thi xong đại học rồi tính đi.” Dương Thời Dữ nói xong lại muốn mở quyển sách trong tay ra, nhưng anh bỗng dưng dừng động tác lại, đưa tay cầm cánh tay của Cận Chu lên hỏi: “Chỗ này của sao thủng một lỗ vậy?”
Cận Chu thuận theo tầm mắt của Dương Thời Dữ, cậu ưỡn vai mấy cái mới phát hiện ra ngay chỗ dưới nách của mình không biết bị thủng một lỗ to khoảng móng tay cái từ lúc nào không hay.
“Cái áo này lởm quá vậy.” Cận Chu nhanh nhẹ cởi cái tay dài trên người mình ra, cơ thể non nớt lập tức loã lồ ra ngoài. Cậu đi đến tủ quần áo lấy một cái áo khác ra, lúc quay người lại thì vừa đúng lúc bắt gặp Dương Thời Dữ đang rời mắt khỏi sau lưng cậu.
“Nhà em có hộp kim chỉ không?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Có. Thầy Tiểu Dương, anh biết vá đồ hả?” Trong mắt Cận Chu loé lên một tia hứng thú, cậu đi đến phòng của cha mẹ mình để lấy hộp kim chỉ và cái áo tay dài vừa cởi ra đưa cho Dương Thời Dữ.
“Lúc nhỏ từng tự vá cho mình rồi.” Anh xỏ chỉ cũng không thuần thục lắm, nhưng theo từng đường kim thì lỗ thủng trên áo cũng dần nhỏ lại. Cận Chu nằm bò lên bàn học nhìn chằm chằm vào áo của mình, tầm mắt cũng dần dần chuyển từ ngón tay lên gương mặt đang chăm chú kia.
“Thầy Tiểu Dương ơi.” Cận Chu nhìn Dương Thời Dữ rồi gọi một tiếng.
“Hửm?” Dương Thời Dữ vẫn rũ mắt xuống, buồn bực không biết nên thắt nút kim ở đâu.
“Sau này anh làm vợ của em được không?”
Vừa không chú ý một cái thì mũi kim đã đâm vào trong da thịt, chảy ra một ít máu.
“Thầy Tiểu Dương ơi anh chảy máu rồi!” Người ta vì vá đồ cho mình nên mới bị thương, cũng không biết có phải do cảm giác mình phải chịu trách nhiệm cứ lẩn quẩn trong đầu hay không, Cận Chu theo bản năng cầm ngón tay của Dương Thời Dữ qua ngậm vào trong miệng.
Mùi máu tươi ngược lại cũng không quá khó ngửi như trong tưởng tượng, không hiểu sao còn có chút vị thơm ngọt.
Dương Thời Dữ sửng sốt một lúc, khẽ cau mày rút ngón tay của mình lại, lúc này anh mới trả lời câu hỏi khi nãy: “Không được.”
Câu này như đang bảo là không được liếm ngón tay nhưng cũng như đang bảo là không làm vợ được. Cận Chu cảm thấy chắc là vế sau đúng hơn nên lại hỏi: “Tại sao?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Dương Thời Dữ đã từng trả lời vô số câu hỏi của Cận Chu nhưng cũng không biết phải trả lời câu hỏi tại sao anh không thể làm vợ của Cận Chu này thế nào.
“Không được là không được.”
*
“Câu hỏi này rất rõ ràng là chỉ có thể chọn C.”
Giảng viên đứng trên bục giảng thao tác chuột, bài thuyết trình trên màn hình lập tức chuyển sang trang kế, không hề có chút thời gian nào kịp cho người ta suy nghĩ.
Hổ Tử nhìn đề bài trong đề cương, muốn đọc lại đáp án kĩ hơn vài lần nhưng lại theo không kịp nhịp giảng của giảng viên, cái hiểu cái không nhìn xuống câu hỏi bên dưới.
Cây bút bi màu đen được bàn tay thô ráp bao lấy, nhìn sượng như mấy đứa mọt sách cầm mã tấu vậy. Còn chưa kịp ghi chú lại mấy chữ thì giảng viên đã giảng sơ lược xong câu hỏi này.
Hình như cậu ta… thật sự không hợp để đi học.
“Cho hỏi bên cạnh cậu có ai ngồi không?”
Một cô gái đến muốn đang cúi người đi đến bên cạnh Hổ Tử, cậu theo bản năng lướt qua dãy ghế trong giảng đường, các chỗ trống khác chỉ còn lại chỗ gần bục giảng và chỗ sâu tận tít bên trong, chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh cậu là cách lối đi ở giữa gần nhất, ra vào cũng tiện.
“Không có.” Hổ Tử nhỏ giọng trả lời lại một câu rồi nghiêng người cho cô gái kia đi vào.
Đi học lâu vậy rồi mà đây là người đầu tiên chủ động ngồi kế bên Hổ Tử… còn là một cô gái nữa chứ.
Dù cho cậu đã đeo bao tay dài để che đi cánh tay xăm trổ hung tợn của mình lại rồi nhưng trên ngón tay và mu bàn tay vẫn còn hình xăm lộ ra ngoài, thêm cả vóc người cao to kia của cậu nữa, trông đáng sợ đến mức tất cả những bạn học cùng khoá đều không hẹn mà cùng tránh né cậu.
Thời gian nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút, Hổ Tử lại mở mấy câu hỏi vừa nãy mình không hiểu ra xem, đang lúc muốn nghiền ngẫm lại một chút thì lại nghe thấy cô gái bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cậu không có đề cương in sẵn à?”
“Đề cương gì cơ?” Ánh mắt của hai người chạm phải nhau, lúc này Hổ Tử mới phát hiện ra cô gái này trang điểm rất nhạt, đôi mắt cũng tròn xoe, trông khá đáng yêu.
“Đề cương thầy đã gửi trong nhóm ấy.” Cô gái kia đưa một xấp giấy A4 qua trước mặt Hổ Tử: “Trên này có sẵn lời giải sơ lược này.”
Trên từng trang của đề cương đều liệt ra sẵn tổng thể kiến thức cần chú ý, chẳng trách giảng viên chỉ giảng sơ qua thôi.
“Tôi không ở trong nhóm.”
Nhóm ăn nhậu thì ngược lại có một đống đó, nhưng chỉ có nhóm học tập thì không có cái nào thôi.
“Thế để tôi thêm cậu vào.” Cô gái kia mở Wechat ra quét mã QR, ánh mắt lúc nhìn Hổ Tử không hề khác ánh mắt lúc nhìn những bạn học bình thường khác.
Thật ra cậu vốn dĩ cũng là một bạn học bình thường mà, Hổ Tử thầm nghĩ. Cũng có nhiều người đã đi làm đến tham gia khoá tự học đại học này, công việc của cậu chỉ trừ hơi không “đàng hoàng” ra thì cũng không khác gì với những người này lắm.
Một tiếng “Ting” vang lên, Wechat có thêm một người bạn mới, cô gái kia gửi một sticker mặt cười đơn giản qua khung chat.
Hổ Tử cũng trả lời lại bằng một sticker nắm đấm, cậu chợt cảm thấy thật ra chuyện đi học cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng của cậu.
*
“Câu này chọn C! Chọn C! Chọn C! Đầu óc cậu xài kiểu gì đấy? Giảng cho cậu biết bao nhiêu lần rồi, vừa đổi số cái thôi cậu đã không hiểu, sao cậu không chịu động não tí nào vậy?!”
Vết bút bi đen chấm trên đề bài đã chi chít lỗ, nhưng cũng không đủ để phát tiết được cơn tức trong lòng Tôn Nghĩa lúc này.
Đôi mắt lạnh lùng kia khẽ liếc qua đây một cái, lửa giận bùng nổ như núi lửa nháy mắt xẹp xuống như gặp phải một trận bão tuyết.
“Khụ khụ.” Tôn Nghĩa mất tự nhiên hắng giọng một cái, lại chỉ bút vào trên đề bài, kiên nhẫn nói: “Cái này không phải tôi đã từng giảng qua rồi sao? Cậu thấy bốn chữ này thì chắc chắn là đáp án này sai.”
“Ồ.”
Câu trả lời của Trang Vũ vẫn giống hệt như trước, dù cho có được khen ngợi hay là bị phê bình thì vẫn luôn là cái thái độ nhàn nhạt này, dường như người sắp phải thi vào cuối tuần này là ai khác chứ không phải cậu ta.
Tôn Nghĩa đau đầu thở dài một hơi, sờ sờ vào túi quần trống rỗng, đứng dậy nói: “Tôi đi mua bao thuốc.”
Bỏ người lại trong văn phòng luật xong Tôn Nghĩa lại đi từ trên tầng hai xuống dưới. Mặt trăng lúc này đang lên cao đến trên đỉnh đầu, tiệm sửa xe của Tiểu Vũ cũng đã đóng cửa từ lâu, trên đường chỉ còn lại vài tiệm thuốc và cửa hàng tiện lợi còn mở cửa.
Đứng bên đường hút một hơi nửa điếu thuốc, lúc này mới cảm thấy như vừa sống trở lại.
Tôn Nghĩa cũng không biết tại sao mình lại thu nhận tên ôn thần này làm gì nữa, ngày nào cũng đau đầu chịu không được. Bây giờ cậu đã hiểu rất rõ tâm trạng cáu phát điên của các bậc phụ huynh khi dạy con mình học rồi, à không đúng, nói đúng hơn là cậu còn nghẹn khuất hơn các bậc phụ huynh kia nữa, vì cậu còn không dám chọc cho tên ôn thần này giận.
Lúc kẹp điếu thuốc quay về thì lại gặp phải ba tên đàn ông vô cùng khả nghi. Nói ba người này khả nghi là vì bọn họ cứ đứng sau lưng Tôn Nghĩa, nháy mắt rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
Trực giác của luật sư khiến Tôn Nghĩa lập tức dừng chân lại, cùng lúc đó ba người kia đột nhiên cùng xông về phía Tôn Nghĩa.
“Là nó đó! Cái thằng chụp trộm đó!”
“Đứng lại! Đừng có chạy!”
Không chạy mới là lạ, Tôn Nghĩa ném phăng điếu thuốc trong tay mình rồi co cẳng chạy vội. Làm luật sư chuyên mấy vụ ly hôn bất lợi thế này đó, thường hay chọc phải đương sự bên đối hương.
Có đôi khi cậu giúp đưa ra chủ ý cho bên nữ xong thì bên nữ lại không muốn ly hôn, chủ động đi tìm bên nam giảng hoà, cuối cùng lại đổ hết mọi chuyện ly hôn này là do Tôn Nghĩa xúi giục. Còn có khi bên nam bị chụp trộm lại bằng chứng ngoại tình, thua kiện ly hôn thì cũng sẽ tìm đến luật sư của bên nữ trả thù.
Nhìn tình huống hôm nay thì chắc là trường hợp thứ hai này rồi. Trong ba người này có một người trông rất giống với một bên nam trong một vụ kiện ly hôn Tôn Nghĩa từng nhận, nhưng mà cậu cũng đã nhận quá nhiều vụ ly hôn rồi nên cũng không nhớ rõ cụ thể người kia tên là gì.
“Còn chạy nữa hả! Để tao coi hôm nay tao có đập chết mày hay không!”
Đường xá trong khu này Tôn Nghĩa rành nhất, cậu chạy quanh co trong các con hẻm nhỏ tối đen như mực một lúc lâu, tiếng chửi mắng sau lưng cũng ngày càng nhỏ lại. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chỉ cần rẽ thêm một ngả nữa là cậu đã cắt đuôi được ba người đằng sau rồi. Nhưng tưởng tượng thì lúc nào cũng đẹp đẽ mà thực tế thì lại vô cùng tàn khốc, cậu cứ cắm đầu chạy về phía trước mà không chú ý đằng sau chỉ còn lại hai người, người còn lại kia vừa đúng lúc đang vòng lại trước ngõ để đợi cậu.
Nhất thời cũng phanh chân không kịp, cuối cùng Tôn Nghĩa bị chặn lại trong con hẻm nhỏ.
“Có gì từ từ nói, người đàng hoàng động khẩu không động… Ê, điện thoại của tôi!” Cái tay đang chuẩn bị ấn báo cảnh sát không thoát khỏi mắt của đối phương, điện thoại bị người ta rút phắt đi, ném phăng lên tường bên cạnh.
“Nghề phụ của luật sư là chụp trộm đúng không?” Cái người dẫn đầu kia đẩy đẩy vai Tôn Nghĩa, móc điện thoại ra dí sát vào trước mặt Tôn Nghĩa: “Để hôm nay tao cũng chụp thử xem nào, cười một cái cho bố mày coi.”
“Không phải, đại ca ơi…” Tôn Nghĩa đưa hai tay lên chắn trước mặt mình: “Xã hội bây giờ là xã hội pháp trị rồi đó, không cần phải làm những chuyện này đâu phải không?”
“Thế mẹ nó thằng nào chụp trộm tao trước?” Người kia giơ tay phải lên muốn tát vào đầu Tôn Nghĩa một phát, Tôn Nghĩa theo bản năng đưa tay lên chắn trước đầu mình, tự giác nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, chỉ kịp thấy người trước mặt và cả cái điện thoại trong tay gã tay cùng bay về phía tường bên cạnh.
Sửng sốt nhìn người trước mặt một lúc, còn chưa kịp mở miệng thì hai người đằng sau đã nhào đến. Không đến một phút sau, cả ba người hung hăng, phách lối vừa nãy đều nằm rạp dưới mặt đất.
Tôn Nghĩa hoảng hốt rụt vào bên tường, nhìn Trang Vũ không hề thở dốc một hơi nào, hỏi: “Cậu đây là…”
“Ra tay giúp đỡ người gặp nạn.” Trang Vũ quét mắt qua ba người đang nằm trên đất: “Còn chưa cút nữa?”
Ba người kia vội vàng đỡ nhau dậy rồi nhanh chóng biến mất khỏi con hẻm.
Tôn Nghĩa nhặt cái điện thoại đã hi sinh trên mặt đất lên, cậu cũng tự biết là chuyện đòi bồi thường này cũng rất phiền phức nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thở dài một hỏi, nói với Trang Vũ: “Cảm ơn nhé.”
“Sau này buổi tối không có gì thì đừng đi lung tung nữa.” Ném lại một câu xong Trang Vũ xoay người đi về.
Tôn Nghĩa đuổi theo kịp bước Trang Vũ, tự dưng lại thấy sai sai ở đâu, cái thằng này hình như mới có tầm hai mươi tuổi đầu thôi nhỉ? Lấy tư cách gì để dạy dỗ cậu vậy?
“Nếu không phải cậu chọc tức tôi thì tôi cũng đâu cần phải ra ngoài mua thuốc làm gì.
Con hẻm nhỏ kia cách văn phòng luật cũng không xa, Trang Vũ cũng không lên lại nữa, hai người tách nhau ra ở đây luôn. Bình thường Tôn Nghĩa cũng không hay gặp phải những trường hợp thế này, tiểu khu cậu ở nằm ngay sau văn phòng luật, chỉ cách có vài bước chân cũng không cần Trang Vũ phải mất công tiễn cậu về nhà làm gì.
Trước khi tắt đèn trong văn phòng luật, Tôn Nghĩa theo thói quen thu dọn mặt bàn một chút, cậu lại chợt thấy quyển đề thi khiến cậu đau đầu kia.
Cậu chưa từng thi công chức bao giờ nhưng tốt xấu gì cũng khá thông minh, còn từng thi đậu kỳ thi Tư pháp Quốc gia rồi, vì vậy chuyện nhìn đáp án có sẵn dạy thêm cho Trang Vũ hoàn toàn không phải chuyện gì khó.
Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao những câu hỏi này đơn giản cỡ đó mà cái tên Trang Vũ này lại làm không đúng được cơ chứ?
Trông cậu ta cũng sáng sủa đẹp trai mà, cũng đâu giống mấy đứa thiểu năng lắm đâu.
Lại lướt mắt qua đề thi thử một cái, Tôn Nghĩa đột nhiên phát hiện sau khi cậu rời đi thì Trang Vũ lại làm thêm mười mấy câu nữa.
Không cần phải nghĩ thì cũng biết kiểu gì xác suất chọn đúng cũng rất thảm tới không nỡ nhìn, nhưng dưới cơn tò mò thì cậu vẫn không nhịn được liếc thử qua mấy cái, sau đó phát hiện…
Thế mà lại đúng hết.