Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.
Đêm đó, khi Thẩm Kiều trở về cũng đã là nửa đêm, Dung Nguyệt Nguyệt đang ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da.
Người trong gương trông vẫn xinh đẹp nhưng làn da có vẻ đen hơn rất nhiều.
Dung Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, không nhìn mình nữa. Đầu óc cô ta như ong đang vỡ tổ. Làm sao có thể có được giá trị may mắn của nữ chính.
Thẩm Kiều nhìn qua gương, thấy sắc mặt vợ mình không có gì thay đổi, nếu nhìn kỹ, cô ấy dường như đã mất đi một chút collagen, không còn xinh đẹp như trước nữa.
Anh lắc đầu, sao anh có thể có ý nghĩ như vậy.
Thẩm Kiều đi tới, hai người kề tai kề má nhau một lúc, Thẩm Kiều lập tức nói: “Nguyệt Nguyệt, gần đây có phải mệt quá không? Da dẻ không được tốt lắm.”
Bàn tay đang chăm sóc da của Dung Nguyệt Nguyệt dừng lại, nụ cười trên môi cô ta cứng đờ: “Có lẽ là vậy, gần đây có nhiều việc xảy ra quá.”
Thẩm Kiều không nói thêm gì, liền chuyển tiền cho Dung Nguyệt Nguyệt. Con dâu Thẩm gia không thể bị ủy khuất, người anh yêu lại càng không thể.
Anh, Thẩm Kiều, thề sẽ khiến Dung Nguyệt Nguyệt trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.
Sau khi nhận được hai triệu tiền tiêu vặt Dung Nguyệt Nguyệt tỏ ra vui vẻ lắm, cô ta gượng cười nói: “Cảm ơn chồng.”
Đối mặt với khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Kiều và sự yêu thương lo lắng trong mắt anh, Dung Nguyệt Nguyệt rất hài lòng, nhưng càng thích Thẩm Kiều, cô ta lại càng hoảng sợ.
Nếu một ngày nào đó cô ta phải trả lại những thứ này, Dung Nguyệt Nguyệt nghĩ, cô ta có thể sẽ chết.
Cô ta không thể mất đi Thẩm Kiều chứ đừng nói đến cảm giác được mọi người vây quanh và đẩy lên đỉnh cao.
Phải! Cô ta phải nghĩ cách khác. Nhất định phải nhận được giá trị may mắn của nữ chính từ Dung Thanh Thanh.
***
Vì Dương Thiên và Trương Tiểu Viên tạm thời rời khỏi chương trình để hồi phục sức khỏe nên chỉ còn lại bốn cặp.
Lý Như không muốn ở lại cùng Dung Thanh Thanh, nhưng vì an toàn, cô ta đành phải lựa chọn đi theo bọn họ.
Mỗi lần cô ta nhìn vào mắt Dung Thanh Thanh, lòng cô ta lại run lên.
Luôn có cảm giác Dung Thanh Thanh đã nhìn thấu cô ta từ trong ra ngoài, Vạn Ninh không còn đứng ra nói thay cô ta nữa. Trong chốc lát ,Lý Như trở thành người mờ nhạt nhất trong chương trình.
Sau sự cố con hổ, Lý Như từng yêu cầu ngừng quay tiếp nhưng đáng tiếc đạo diễn đã từ chối. Đội cứu hộ và các chuyên gia đã tiến hành một cuộc khảo sát chặt chẽ hơn để khẳng định sẽ không còn những loài động vật hoang dã hung dữ như hổ hay báo hoa mai xuất hiện như trước nữa , nên có thể yên tâm quay tiếp.
Chương trình đang rất hot nên nếu họ ngừng quay thì sẽ rất thiếu tôn trọng khán giả.
Có Dung Thanh Thanh ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, đội cứu hộ đã theo chân khách mời cách đó hai cây số.
Khi đi ngang qua đống xác bị hổ ăn thịt, mọi người đều quay mặt đi, ngoại trừ Dung Thanh Thanh đi ngang qua mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Rừng nhiệt đới có khí hậu phức tạp và nhiệt độ cao nên protein dễ bị hư hỏng, chưa kể chú hươu nhỏ này không biết đã chết bao lâu rồi.
Những con giòi với mức độ khác nhau xuất hiện trên cơ thể hươu, bám vào sườn và quằn quại liên tục. Cộng với ảnh hưởng của thời tiết rừng nhiệt đới, phần thịt còn sót lại tỏa ra mùi hăng, rất thối.
Một số khán giả theo dõi camera và nghiên cứu kỹ, dường như con hươu chưa kịp phản ứng trước khi chết, mắt vẫn mở, rất đáng sợ.
[ Trời ơi, thật tàn nhẫn. Đây có phải là quy luật sinh tồn của chuỗi thức ăn.]
[ Cảnh khủng bố phía trước! Những người không tham chiến xin hãy sơ tán. Nếu như thấy máu, hãy tự động nhắm mắt lại.]
[Cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở. Trông tởm đến nỗi cả ngày nay tôi không muốn ăn sau khi xem nó. ]
[Không ai dám nhìn, chỉ có chị Dung trông có vẻ bình tĩnh, chuyện này mỗi lần đều làm cho tôi thấy mới mẻ. ]
[Cho đến bây giờ, dường như không có gì có thể khiến Chị Dung sợ nữa. Cô ấy dường như rất quen thuộc với những điều này. Hoàn cảnh càng khó khăn thì Dung gia dường như càng mạnh. ]
Dung Thanh Thanh đã sớm tê liệt trước cảnh tượng này. Cô chưa từng thấy điều gì ghê tởm hơn cảnh trong ngày tận thế. Đó không chỉ là xác chết của động vật mà còn của con người và của những người bạn đã sống và chết cùng nhau.
Để sinh tồn, con người phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Sau một hồi giằng co, họ đã bị lũ quái vật ngoài hành tinh đánh bại. Cuộc chạm trán còn dữ dội hơn thế.
Sự sống sót của kẻ mạnh nhất là hoàn toàn đúng. Hiện tại, điều này đã tương đối công bằng rồi.
Sự tập trung của Cố Thạc luôn đổ dồn vào Dung Thanh Thanh, anh cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy cô bình tĩnh nhấc chân bước đi như vậy.
Những ký ức trước đó cứ nhắc nhở anh, như thể anh đã quên điều gì đó quan trọng.
Mỗi lần anh cố gắng hết sức để nhớ lại hoặc đến gần với sự thật hơn, tất cả những gì anh nhận được chỉ là một cơn đau đầu như búa bổ, hơn nữa lần nào anh cũng thất bại.
Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Dung Thanh Thanh? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ?
Kết cục khác. Những vị khách khác bịt miệng và mũi lại, mùi hôi thật nồng nặc.
Khi Thành Du đi qua đoạn đường đó, ngửi thấy mùi thịt thối, không khỏi muốn nôn ra.
Uống nước xong, bình tĩnh lại nhìn những vị khách khác tuy không nôn mửa nhưng sắc mặt đều tái nhợt, che miệng, hiển nhiên rất không khỏe. Chỉ có Dung Thanh Thanh bình tĩnh lấy trái cây rừng ra, nói:“ Ăn thứ gì đó chua để làm dịu đi.”
Thành Du bật khóc: “Thanh Thanh, chị không thấy khó chịu sao?”
Mùi này có tác động mạnh như vậy. Họ chưa bao giờ ngửi thấy mùi này. Cho dù khứu giác của Dung Thanh Thanh không nhạy cảm, cô ấy vẫn nên đưa ra phản ứng nào đó.
Mọi người đều quay đầu lại trong tiềm thức. Ngay cả Cố Ảnh Đế cũng có chút khó chịu trên khuôn mặt, nhưng Dung Thanh Thanh dường như vẫn bình thường với điều đó.
Dung Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt hoa đào, thản nhiên nói: “Có lẽ đã quen rồi. Cảnh tượng này đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi.”
Cô đã quen với việc nhìn thấy người chết ở khắp mọi nơi, cô cũng đã quen với mối nguy hiểm luôn ập đến và cô lại càng quen với kết cục là mình sẽ chết bất cứ lúc nào.
Không ai để ý tới tay Dung Thanh Thanh, tay cô hơi siết chặt dưới ống tay áo.
Họ sống sót nhờ thức ăn. Dung Thanh Thanh sắc mặt lạnh lùng nhìn cái xác hươu khốn khổ, phát hiện sương mù trong đầu mình dường như đã tan đi một chút.
Tâm can Cố Thạc thắt lại, những vị khách khác cũng sửng sờ trong giây lát.
Dung Thanh Thanh nhận ra rằng dường như trí nhớ của cô đang dần khôi phục, những cảnh tượng mà cô đã thấy trong thời kỳ mạt thế trước đây đã lâu không còn hiện lên rõ ràng trong đầu cô nữa.
Thành Du ngừng cắn trái dại chua chát, nói: “Nhìn thấy nhiều lần rồi?”
Nhìn thấy thế nào? Thành Du dường như ngây người, cô hoàn toàn không hiểu được lời của Thanh Thanh.
Những vị khách khác cũng có chút kinh ngạc. Ý nghĩ đầu tiên của Vương Gia Vĩ là: “Thanh Thanh, cô đã từng tới lò mổ chưa?”
Loại cảnh tượng này rất thường gặp, e rằng hiếm khi thấy người ta giết hại động vật. Nơi duy nhất anh có thể nghĩ đến là lò mổ. Đầy máu và xác động vật.
“Nhưng trong lò mổ không có thịt thối.” Vương Gia Vĩ cảm thấy đầu óc không thể động.
Nhưng rất nhanh, Dung Thanh Thanh liền ý thức được mình đã dọa sợ tất cả mọi người, liền điều chỉnh lại trạng thái.
“Mọi người không xem《Thế Giới Động Vật》sao?” Sau đó Dung Thanh Thanh cười nói: “Có rất nhiều cảnh hổ ăn thịt trong《Thế Giới Động Vật 》.Mọi người chưa xem sao? Cảnh trong những bộ phim truyền hình kịch tính? ”.
“Cố Thạc cũng đóng phim.” Dung Thanh Thanh hình như đã xem một bộ phim kịch tính có sự tham gia của Cố Thạc.
Khách: “?”
Giới trẻ ngày nay có ai còn xem《Thế Giới Động Vật》không? Ngoài ra, không thể ngửi thấy mùi hăng trong phim truyền hình, được chứ!
Khán giả cũng như khách mời, đều sửng sốt nửa giây, bọn họ thực sự cho rằng Dung Thanh Thanh nói thật.
[Giọng điệu của Dung Thanh Thanh rất nghiêm túc, như thể lúc trước cô ấy đã thực sự nhìn thấy nó. ]
[Chị Dung của tôi xứng đáng được gọi là chị Dung, cách nói đùa của tôi thật độc đáo. ]
[Tôi cứ tưởng ông nội tôi là người duy nhất trên thế giới thích xem 《Thế Giới Động Vật》nhưng không ngờ chị Dung cũng thích. ]
[Không phải vị đồng chí lầu trên, tôi cũng thích 《Thế Giới Động Vật》 !Đó là một bộ phim tài liệu về thiên nhiên. ]
[Hahaha, bạn đã lấy được thành công bộ phim tài liệu mà chị Dung thích chưa? Vậy thì tôi có thể hếch mũi nói rằng chị Dung và tôi có cùng sở thích. ]
Tiểu thiếu gia Cố Hải Vận đang xem truyền hình trực tiếp không khỏi nhẹ nhàng chế nhạo.
Tôi nghĩ, có thể bạn vẫn chưa biết đến Dung Thanh Thanh. Cô ấy không chỉ thích xem thế giới động vật mà còn thích những bộ phim truyền hình kỳ lạ.
Nhưng anh sẽ không nói cho người khác biết, đây là bí mật giữa anh và Dung Thanh Thanh.
Mọi người đều không nhịn được cười khi nghe bộ phim tài liệu《Thế Giới Động Vật》.
Chỉ có Cố Thạc cau mày.
Một nhóm người vừa mới đi qua nơi đó, Dung Thanh Thanh hành động bình tĩnh như thế, Cố Thạc lại càng cảm thấy xa lạ.
Ánh nắng màu vàng nhạt quét qua phía tây của rừng mưa nhiệt đới, chiếu vào một bên mặt Dung Thanh Thanh, tạo cho cô một tia sáng vàng nhàn nhạt.
Không biết vì sao Cố Thạc nhìn thấy trên mặt cô có vẻ lạnh lùng, thậm chí so với thường ngày, trên mặt vẫn là mềm mại ôn nhu.
Lỡ như những gì Dung Thanh Thanh nói là sự thật thì sao?
Cố Thạc càng tin tưởng Dung Thanh Thanh không nói đùa. Vậy cô đã trải qua những gì khi là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ?
Nhìn thấy Cố Thạc sắc mặt lạnh lùng, cô giơ bàn tay trắng nõn lên trước mặt anh: “Cố Thạc? Anh làm sao vậy?”
Dung Thanh Thanh liều mạng vẫy tay. Đây đã là lần thứ ba cô vẫy tay.
Cố Thạc còn chưa tỉnh táo lại sao? Có vẻ như anh ấy thực sự sợ rồi. Sống trong thời bình, việc bàng hoàng nếu chứng kiến cảnh tượng như vậy là điều bình thường.
Dung Thanh Thanh vươn tay, lén lấy ra một loại trái cây dại chua chua khác: “Ăn thứ gì đó chua chát để ức chế cảm giác buồn nôn.”
Khi Dung Thanh Thanh lấy trái dại đưa Cố Thạc, cô vô tình chạm vào lòng bàn tay anh. Dung Thanh Tahnh, người yêu cái đẹp, rất ngạc nhiên khi thấy tay của Cố Thạc , khá ấm áp.
Rốt cuộc, cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ khuôn mặt đẹp, cô vòng tay qua vai Cố Thạc nói: “Đây là quả chua tôi đặc biệt để lại cho anh.”
Hàng mi dài của Cố Thạc khẽ run lên: “Ừm.”
Sau khi nhấp một ngụm trái cây chua, mùi thịt thối trong rừng nhiệt đới quả thực đã tan đi rất nhiều trong khoang mũi, dạ dày cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đi ngang qua thịt thối không bao lâu, mọi người đều nhìn thấy điểm nhiệm vụ mà tổ tiết mục đưa ra. Họ nhìn thấy nước, nhưng lần này vẫn không có thức ăn.
Sau khi được bổ sung nước, mọi người quyết định đi bộ xa hơn một chút khi trời vẫn còn sớm.
Rốt cuộc, không ai muốn đến quá gần xác thối, vì những động vật hoang dã khác có thể xuất hiện.
Khi gặp một hồ nước trong xanh, mọi người đồng loạt dừng lại.
“Ở đây có một cái hồ nước trong vắt.”
Lý Như nhìn mặt nước trong vắt, trong đó có một con cá lớn , dài khoảng nửa mét, bơi không nhanh lắm. Cô ta nhất định có thể bắt được, đến lúc đó sẽ không cần phải nhìn mặt Dung Thanh Thanh.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây thì sao.” Lý Như vui vẻ nghĩ.
Hồ ở đây rất trong và không sâu. Lý Như nghĩ nơi cô ta chọn rất tốt.
Nhưng tất cả mọi người đều lùi lại một bước, Thành Du quay đầu lại nhìn Dung Thanh Thanh: “ Chị cảm thấy một con cá dài nửa mét xuất hiện ở dòng nước cạn như vậy là chuyện bình thường sao?”
Tô Vi: “Nhìn thế nào cũng không bình thường phải không?”
Không biết Dung Thanh Thanh đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút đờ đẫn. Cô cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, như thể trí nhớ của cô đã bị thứ gì đó chặn lại. Vậy thì nó là gì? Hệ thống?
“Không bình thường.” Dung Thanh Thanh tặc lưỡi.
Cùng với đó chỉ có tiếng một tảng đá lớn rơi xuống nước.
—Bùm…
Nó sâu và mực nước bắn lên không cao lắm.
Quý Khắc ném một hòn đá nhỏ xuống sông giống như Dung Thanh Thanh đã làm lúc trước.
Nước hồ sẽ phản ứng với năng lượng ánh sáng khác nhau và khung cảnh dưới nước khác nhau tùy thuộc vào độ chiếu sáng. Nhìn bề ngoài nó có vẻ nông nhưng không ai biết nó thực sự sâu đến mức nào.
Lý Như nhìn kỹ hơn và thấy những viên đá Quý Khắc ném xuống dường như vẫn chưa chạm tới đáy hồ.
Đột nhiên, cô ta nổi da gà khắp người.
Chuyện này… nếu vừa rồi Quý Khắc không ném hòn đá đó, có lẽ cô ta đã ngã xuống rồi.
Lý Như kinh hãi nhìn mặt hồ trong vắt trước mặt. Lại một lần nữa thấy hối hận khi tham gia chương trình này và không thể không phàn nàn về Dung Nguyệt Nguyệt.
Lúc này, cư dân mạng đang xem truyền hình trực tiếp lại một lần nữa che miệng thiếu hiểu biết.
[Trời ơi, hồ này sâu bao nhiêu vậy? ]
[Tôi thừa nhận, lần này tôi và Lý Như có cùng suy nghĩ, cho rằng hồ này thực sự rất nông. ]
[Có cảm giác như khu rừng nhiệt đới này đầy rẫy những nguy hiểm và thật đau lòng khi chứng kiến. ]
Cả nhóm quyết định tránh xa hồ và đi vòng quanh khu vực. Sau hơn nửa thời gian, tìm thấy một nơi tương đối rộng rãi. Vương Gia Vĩ nhìn bầu trời, màn đêm đã nuốt chửng gần hết ngày, chỉ để lại một chút ánh sáng còn sót lại.
Sự chú ý của Cố Thạc hoàn toàn đổ dồn vào Dung Thanh Thanh đang lơ đãng.
Từ lúc đi ngang qua chỗ thịt thối, anh đã nhận thấy Dung Thanh Thanh có gì đó không ổn.
Cho đến khi mọi người tìm thấy một ít nấm, nấu một ít súp nấm và nghỉ qua đêm.
Trước những bất ổn khác trong rừng nhiệt đới, mọi người chọn một người đứng canh gác.
Dù sao Dung Thanh Thanh cũng không ngủ được nên cô chủ động đảm nhận vị trí này.
Mọi người đều đang ngủ ngon lành, trong lều của Quý Khắc truyền đến tiếng ngáy nhẹ. Dung Thanh Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi lắng nghe.
Không lâu sau, Dung Thanh Thanh mở mắt ra. Nhìn thấy Cố Thạc kéo lều đi ra ngoài.
Hai người ngồi cạnh nhau, Cố Thạc không biết từ đâu lấy ra một túi khoai lang cay và một túi thịt bò cay.
Đôi mắt của Dung Thanh Thanh lập tức sáng lên khi nhìn thấy những món ăn vặt quen thuộc.
“Làm sao anh mang vào được vậy.” Lần này tổ tiết mục kiểm tra nghiêm ngặt hành lý của mọi người.
Làm thế nào mà Cố Thạc có thể qua mặt được tổ chương trình có thể đem thức ăn vặt vào đây !
Thấy cả ngày nay tâm trạng cô không tốt, cảm giác không chân thật của Cố Thạc nhạt đi rất nhiều khi cô tỏ ra vẻ mặt như vậy.
Anh chớp mắt, chợt mỉm cười: “Bí mật.”
Dung Thanh Thanh mở bao bì ra, đột nhiên nhớ tới: “Đây là đồ ăn vặt lần trước tôi nói muốn mang theo, ăn rất ngon!”
Cố Thạc gật đầu: “Ừm.”
Trông cô rất vui vẻ, yết hầu Cố Thạc lén lút lên xuống, anh đè nén cảm giác nhói lên trong lòng, nhìn chằm chằm Dung Thanh Thanh: “Đúng vậy, khi đi công tác về, tôi đã nói với đồng nghiệp rằng nó rất tốt ,đem về cho em một ít .”
“Xem ra thật sự không tồi.” Dung Thanh Thanh nheo mắt lại. Đây chính là điều cô mơ thấy trong ngày tận thế.
Cố Thạc không khỏi mỉm cười:” Em thích là được.”
Những người đang thức khuya lúc này vẫn còn thức bỗng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
[Có ai không! Giết chó rồi!]
[Cẩu độc thân chúng tôi đã làm gì sai? Thức đêm đến rụng tóc cũng đành chịu, giờ xem chương trình sinh tồn giữa đêm cũng bị ngược đãi nữa.]
[Trời ạ, hóa ra Cố Ảnh Đế lại như thế này!]
[Cố Ảnh Đế: Anh cứ sủng cô ấy đi.]
[Rơi nước mắt vì ghen tị hu hu hu.]
Dung Thanh Thanh ăn một miếng thật nhanh.
Cô nghĩ lại, không thể một mình ăn ngon được, dù sao bây giờ cũng là lúc phải tích điểm kinh nghiệm. Thời điểm tốt như vậy, không kiếm thêm chút điểm thì thật có lỗi với không khí tuyệt vời này.
Không ngờ, vừa lúc Dung Thanh Thanh đưa miếng cay bên cạnh đến miệng Cố Thạc, còn chưa kịp hỏi ‘Ăn không?’
Cố Thạc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dung Thanh Thanh, sau đó liền chuyển thành nét mặt u ám.
Hệ thống liền bắt đầu điên cuồng báo cáo các con số, lúc đầu Dung Thanh Thanh rất vui vẻ, tự hỏi lần này cô có thể tăng được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.
Những con số ngày càng tăng nhưng là phông chữ màu đỏ điều đó có nghĩa là… Cô ấy – điểm kinh nghiệm của cô ấy đã bị trừ.
【—Ding, nhắc nhở ký chủ rằng giá trị kinh nghiệm của chị đã bị khấu trừ 999, hãy tiếp tục cố gắng nhé.】
【—Ding, nhắc nhở ký chủ rằng giá trị kinh nghiệm của chị đã bị khấu trừ 9999, hãy tiếp tục cố gắng nhé.】
【—Ding, nhắc nhở ký chủ rằng giá trị kinh nghiệm của chị đã bị khấu trừ 99999, hãy tiếp tục cố gắng nhé.】
Đây rõ ràng là lần đầu tiên bảng hệ thống gặp phải tình trạng như vậy, nó tựa hồ đứng im một lúc, sau đó tràn ngập chữ màu đỏ.
【—Ding, nhắc nhở ký chủ, sau khi trừ đi giá trị kinh nghiệm, vẫn còn lại 29%.】
Dung Thanh Thanh chớp mắt, quay đầu nhìn về phía camera, rút lại que cay đang định đưa vào miệng Cố Thạc.
Cố Thạc: “…”
Tại sao cô ấy lấy lại nó? Nó không ngon à?
Đầu óc Cố Thạc không ngừng quay cuồng, tưởng tượng ra rất nhiều khả năng. Điều liên quan nhất đến tình hình hiện tại là que cay không hề ngon chút nào và anh đã bị lừa.
Cô đã nỗ lực lâu như vậy mới tích lũy được 30% điểm kinh nghiệm, chỉ trong một đêm bị trừ 1%.
Cố Thạc quay đầu lại nhìn Dung Thanh Thanh, đang có vẻ bực bội liền mím môi.
Thực sự rất khó chịu? Cố Thạc chỉ muốn nói, sao không ngừng ăn đi.
Người ta nhìn thấy Dung Thanh Thanh đang cắn một miếng cay với ánh mắt tà ác.
Cố Thạc: “…”
Thôi bỏ đi, đừng hỏi. Câu hỏi có lẽ là ngôn ngữ của lịch sử năm nghìn năm tàn nhẫn và duyên dáng của Dung Thanh Thanh.
Anh thầm chửi người đại diện của mình: “Khi trở về nhất định sẽ trừ lương Vương Tuân.”
Vương Tuân, người quản lý đang bị oán giận , ngủ muộn và cảm thấy lạnh toàn thân. Khi tỉnh dậy, anh ấy quấn chặt mình trong chăn.
Thật lạ là tại sao trời lại lạnh như vậy khi chưa đến mùa đông.
Cư dân mạng còn đang gào thét đòi giết chó đang định bắt đầu ăn cẩu lương thì nhìn thấy Cố Ảnh Đế kêu vo vo như một đại cẩu bị bỏ rơi: “Tôi buồn ngủ, vào trước đây.”
Dung Thanh Thanh đang một mình ăn que cay, như thể que cay trên tay là kẻ thù của cô.
Cư dân mạng: “??”
Không phải, tôi vừa mới bắt đầu ăn thôi , lại xảy ra chuyện gì vậy?
Trong một giây, cẩu sinh thăng trầm.
Cuối cùng, trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại Dung Thanh Thanh.
‘Tích’ Một giọt sương rơi trên trán Dung Thanh Thanh, Dung Thanh Thanh cau mày.
Ngay cả niềm vui được ăn miếng cay cũng không thể xoa dịu cơn giận trong lòng cô.
Thế là Cố Ảnh Đế nhắm mắt trong lều nghe được lời nói tục tĩu của vợ mình.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Hết chương 37.