58
“Em có tin anh không?”
Bé Câm ngẩng đầu nhìn Tổng Giám Đốc, cậu chắc chắn gật đầu.
Nghe hắn hỏi như vậy, Bé Câm không do dự gì mà gật đầu ngay.
Tổng Giám Đốc từ từ nói: “Anh hứa với em, sau này sẽ không ai có cơ hội làm tổn thương em nữa.”
Lời nói của Tổng Giám Đốc làm Bé Câm rất yên tâm.
Tổng Giám Đốc tiếp tục nói: “Trước khi về nhà họ Giang với em, anh luôn nghĩ em là người giống bọn họ. Vì khi Giang Viễn nói về việc kết hôn, ông ta còn nói là em hoàn toàn tự nguyện chứ không hề miễn cưỡng chút nào.”
Vì vậy, khi lần đầu gặp Bé Câm, Tổng Giám Đốc không có thiện cảm với cậu, bởi hắn nghĩ Bé Câm vào đây là muốn trục lợi mà thôi.
“Lúc đầu anh đã có thái độ không tốt với em, bị ấn tượng đầu tiên làm cho mờ mắt, anh thật sự rất xin lỗi em.” Tổng Giám Đốc lại một lần nữa xin lỗi vì thái độ không tốt trước đây của mình.
Bé Câm ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Sau khi thấy bọn họ đối xử với em như thế, anh đã dần thay đổi cái nhìn về em, anh muốn hiểu em nhiều hơn…”
Nghe hắn nói vậy, mắt Bé Câm bỗng ươn ướt. Hóa ra Tổng Giám Đốc cũng muốn hiểu thêm về cậu sao?
“Anh dần dần nhận ra, anh không thể rời mắt khỏi em được. Khi thấy em bị tổn thương, anh cũng đau đớn không thôi, khi thấy em buồn, anh cũng buồn theo em. Khi thấy em vui vẻ, anh cũng rất vui. Khi thấy em cười nói với Hiệp Huy, anh rất không vui, anh muốn kéo em ra khỏi Hiệp Huy…”
Cái gì? Tổng Giám Đốc đang nói gì vậy? Bé Câm có thể hiểu từng từ, nhưng khi kết hợp lại thì cậu không rõ ý nghĩa cho lắm. Cậu vội lắc đầu, muốn biểu thị rằng cậu và Hiệp Huy chẳng có gì với nhau cả.
“Anh biết điều này rất trẻ con, nhưng anh thấy rất ghen tị. Anh chỉ muốn thấy em nở nụ cười với một mình anh mà thôi, anh muốn là người làm em vui vẻ.”
Bé Câm nhìn thẳng vào đôi mắt của Tổng Giám Đốc. Lời nói của Tổng Giám Đốc không chỉ cuốn hút, mà còn chạm đến tận trái tim của Bé Câm.
“Anh rất hối hận vì trước đây mình đã đề cập đến chuyện ly hôn với em. Anh không muốn ly hôn với em. Anh nghĩ anh yêu em mất rồi, Vân Ninh à.”
Lời nói của Tổng Giám Đốc khiến Bé Câm sững sờ, cậu rất bất ngờ trước lời nói của hắn. Tổng Giám Đốc… không muốn ly hôn với cậu? Còn nói là đã yêu cậu?
Đây là thật đúng không? Hay là cậu đang nằm mơ vậy?
Bé Câm cảm thấy chuyện này rất không chân thật, cậu rút tay khỏi tay Tổng Giám Đốc, đặt hai tay lên mặt Tổng Giám Đốc rồi véo thật mạnh.
Khuôn mặt của Tổng Giám Đốc đỏ lên, hắn nắm lấy một tay của Bé Câm rồi cười nói: “Sao vậy? Em không tin anh sao?”
Bé Câm gật đầu. Cậu thấy mình không đủ tốt, làm sao Tổng Giám Đốc lại thích cậu được chứ?
Tổng Giám Đốc cười khổ: “Là do trước đây anh đã đối xử không tốt với em. Nhưng anh muốn có cơ hội để sửa sai. Em cho anh thêm một thời gian nữa được không?”
“Cháo và những món ăn em nấu thật sự rất ngon, nhưng anh yêu em không phải vì như vậy… cũng không phải vì cảm thông cho số phận của em… mà là…” Tổng Giám Đốc lúng túng nói.
“Chỉ là… anh yêu em mà thôi. Anh sẽ chăm sóc em… à không, anh sẽ đối xử với em thật tốt!” Tổng Giám Đốc nắm tay Bé Câm rồi đặt lên trái tim mình: “Cho anh một cơ hội được không?”
Bé Câm cảm nhận được nhịp đập của trái tim Tổng Giám Đốc, cậu nắm chặt áo của Tổng Giám Đốc, kéo hắn lại rồi hôn lên má của Tổng Giám Đốc một cái, đây xem như là câu trả lời của cậu.
Tổng Giám Đốc cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt trên má mình. Bé Câm vội vàng buông tay khỏi áo của Tổng Giám Đốc, cậu đỏ mặt đứng dậy định chạy về phòng.
Ngay khi Bé Câm vừa đứng dậy, Tổng Giám Đốc đã nắm lấy tay còn lại của cậu sau đó kéo cậu trở lại ghế sofa.
Cậu lại dựa vào lòng Tổng Giám Đốc, Tổng Giám Đốc giữ cậu ngồi thẳng lưng, bắt cậu nhìn vào mắt mình.
Tổng Giám Đốc vui vẻ hỏi: “Em có cảm giác gì với anh không?”
Đối mặt với ánh mắt nồng nàn của Tổng Giám Đốc, Bé Câm không thể nói dối được.
Bé Câm đưa tay ra vẽ chữ, cậu muốn mượn điện thoại của Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc hiểu ý, hắn lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho Bé Câm.
[Anh rất dịu dàng, anh đối xử với em rất tốt, lúc nào anh cũng chăm sóc em, em không thể không thích anh được.]
Tổng Giám Đốc hiểu rằng đây là khẳng định trong phủ định: “Vậy là em thích anh đúng không?” Hắn mong nhận được câu trả lời chắc chắn từ Bé Câm.
Bé Câm gật đầu.
Sau khi Bé Câm gật đầu, Tổng Giám Đốc lại gần, một tay ôm đầu Bé Câm, tay kia ôm lấy vai cậu, sau đó trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm.
Hôn xong, Tổng Giám Đốc tựa trán mình vào trán Bé Câm, hai người cứ thế ngồi bên nhau một lúc.
Một lát sau, Tổng Giám Đốc lên tiếng: “Tuy anh vẫn còn nhiều điều muốn nói với em, nhưng giờ đã muộn rồi. Em ngủ sớm đi, chúc em ngủ ngon.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
59
Khi hiểu rõ tình cảm của Tổng Giám Đốc, Bé Câm không thể kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng mình.
Tổng Giám Đốc thật sự thích cậu sao? Đây là thật đúng không? Nhưng tại sao lại như vậy?
Bé Câm thường tự cảm thấy mình không xứng với tình cảm của một người tốt như Tổng Giám Đốc. Cậu thường xuyên tự hạ thấp bản thân, cảm thấy mình chỉ là người bình thường.
Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường sống từ nhỏ nên Bé Câm không phải là người tự tin. Cậu thấy mình chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Bé Câm nằm trên giường trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Sau khi lăn qua lăn lại mà không thể đi vào giấc ngủ, Bé Câm quyết định dậy, bật đèn để ra ngoài hít thở không khí biển giữa đêm khuya.
Nhưng khi cậu vừa bật đèn phòng lên thì cậu thấy Tổng Giám Đốc đang ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy cơ thể và nhắm mắt lại.
Bé Câm sợ làm phiền hắn nên tắt đèn ngay.
Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Tổng Giám Đốc lại ngủ ở sofa mà không ngủ trong phòng.
Tổng Giám Đốc thấy ánh sáng lờ mờ, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy hình bóng của Bé Câm. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Em không ngủ được à?”
Bé Câm lại bật đèn lên, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Tổng Giám Đốc vẫy tay ra hiệu cho Bé Câm ngồi xuống ghế sofa.
Khi Bé Câm tiến lại gần, Tổng Giám Đốc ôm cậu vào lòng, cả hai cùng dựa vào ghế sofa.
Bé Câm cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể của Tổng Giám Đốc, cậu không thể không nhớ đến nụ hôn vừa nãy với Tổng Giám Đốc.
Nghĩ đến đây, mặt Bé Câm từ từ đỏ lên.
“Anh cũng không ngủ được.” Tổng Giám Đốc đang nghĩ về tài liệu mà Hiệp Huy đã điều tra về Bé Câm.
Bé Câm chạm vào điện thoại của Tổng Giám Đốc, Tổng Giám Đốc mở khóa điện thoại, cậu bắt đầu gõ chữ: [Tại sao vậy?]
Nghĩ về những lần Bé Câm bị hai người anh trai bắt nạt, bị nhốt trong cái tủ nhỏ hẹp nhiều tiếng đồng hồ và hình ảnh Bé Câm co ro trong tủ, trái tim Tổng Giám Đốc như bị ai bóp nát vậy.
Nếu như hắn gặp Bé Câm sớm hơn, hắn đã có thể đứng ra bảo vệ cậu, có thể mở cửa tủ ra rồi ôm cậu vào lòng, sau đó đưa cậu rời khỏi gia đình tồi tệ đó.
Mặc dù Tổng Giám Đốc vẫn không thích hành vi liên hôn này, nhưng hắn lại rất vui vì Bé Câm đã kết hôn với mình.
Thấy Bé Câm gõ chữ, Tổng Giám Đốc không khỏi đau lòng, hắn hôn nhẹ lên trán của cậu: “Em vẫn nghĩ về người bố tệ bạc đó sao? Sao ông ta có thể làm vậy với em chứ?”
Tổng Giám Đốc đang nghĩ cách để trả thù người đó.
[Đừng nghĩ về ông ta nữa, anh ngủ sớm đi. Từ nhỏ ông ta đã không thích em rồi, ông ta chê em bị câm, em cũng không thích ông ta. Ông ta là người xấu, ông ta đối xử tệ với mẹ em.]
Tổng Giám Đốc hỏi: “Vậy sao em lại không ngủ được?”
[Em đang nghĩ, tại sao anh lại thích em? Có phải đây chỉ là ảo giác của anh thôi không? Có phải chỉ vì cảm thấy em cần được bảo vệ nên anh mới như vậy không? Em chẳng có ưu điểm gì để anh phải thích em cả.]
Tổng Giám Đốc nhìn những dòng chữ mà Bé Câm gõ, hắn gõ nhẹ lên đầu cậu, hắn kiên quyết nói: “Sao em lại nghĩ như vậy? Cảm giác của anh chắc chắn không sai. Thích chính là thích, không được nói xấu bản thân như vậy.”
“Vậy thì bây giờ em hãy nói đi, tại sao em lại thích anh?”
Có rất nhiều lý do để Bé Câm thích Tổng Giám Đốc. Mỗi lần cậu cần sự giúp đỡ, Tổng Giám Đốc hệt như một tia sáng xuất hiện trước mặt câu, hắn ôm cậu vào lòng an ủi cậu. Tổng Giám Đốc rất dịu dàng, rất quan tâm đến cậu… Dưới sự dịu dàng của Tổng Giám Đốc, Bé Câm đã hoàn toàn bị cuốn hút.
Vì vậy, Bé Câm đã liệt kê những ưu điểm của Tổng Giám Đốc.
Cuối cùng, cậu bổ sung thêm: [Mặc dù lúc đầu anh rất hung dữ, làm em không dám lại gần anh, nhưng sau đó em nhận ra chỉ là tâm trạng của anh không được tốt mà thôi. Thật ra anh là một người rất tốt.]
“Em nhìn xem, em có thể thấy rất nhiều ưu điểm của anh, sao em lại chẳng nhìn ra được ưu điểm của mình vậy?”
Bé Câm ngồi trong lòng Tổng Giám Đốc gật đầu. Nghe Tổng Giám Đốc nói vậy, tâm trạng của cậu đã dần tốt hơn nhiều.
“Anh kể cho em nghe một số chuyện về anh nhé?”
Dĩ nhiên là Bé Câm không từ chối rồi, cậu cũng rất muốn biết thêm về Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc kể về những người bạn của mình, Tạ Ý và Hiệp Huy. Cả hai là những người bạn thân thời thơ ấu của Tổng Giám Đốc.
Vì sống cùng trong một khu dân cư nên ba gia đình có quan hệ rất tốt. Cả ba gia đình thường xuyên gặp nhau và dần trở nên thân thiết hơn. Họ có thể coi là hai người bạn đáng tin cậy nhất của Tổng Giám Đốc.
Bọn họ học cùng một lớp, cùng đi du học tại một tiểu bang, chỉ là không học cùng trường mà thôi.
Dù sau này mọi người đều làm việc tại công ty của gia đình mình, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên giúp đỡ và hợp tác với Tổng Giám Đốc.
Bé Câm ghen tị nhìn hắn. Cậu ghen tị với tình bạn này, mặc dù cậu cũng có vài người bạn ở trường, nhưng mối quan hệ không thân thiết bằng Tổng Giám Đốc và bạn bè của hắn.
Bé Câm nhắm mắt lại, cậu yên lặng nghe Tổng Giám Đốc kể về những người bạn của hắn.
Giọng nói của Tổng Giám Đốc quá nhẹ nhàng, Bé Câm không thể không nhắm mắt lại lắng nghe, dần dần cậu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng cậu không phải thấy hắn kể chuyện chán, mà là giọng nói của Tổng Giám Đốc làm cậu rất yên tâm.