– Ai đây?
– Đây là Hàn Tư Xuyên, anh ấy là một hoạ sĩ. Nói tóm lại là một thần tượng của em. À, Tư Xuyên, đây là Đông Thần. Anh ấy là chồng của tôi.
Hàn Tư Xuyên nở nụ cười thân thiện giơ tay ra muốn bắt tay với Đông Thần. Thật không ngờ anh ta bị bản mặt của Đông Thần doạ tới nỗi phải thu tay lại ngay sau đó.
Đông Thần nhìn chằm Hàn Tư Xuyên. Hắn cảm thấy tên đàn ông này rất quen mắt. Nhưng hắn không thể nhớ được anh ta là ai.
– Đông Thần, em đói rồi. Chúng ta về thôi!
Cách Cổ Lạp nhanh chóng lên tiếng muốn làm phân tán sự chú ý của hắn. Nếu như còn để Đông Thần ở lại, cô sợ Hàn Tư Xuyên sẽ không thể yên ổn được.
Đông Thần nhìn cô rồi cúi xuống bế cô lên, hướng thẳng phòng bệnh mà đi tới.
– Xuyên, gặp lại sau nha. Tôi muốn tận mắt thấy anh vẽ tranh!
Đã Cách Cổ Lạp vẫy tay tạm biệt Hàn Tư Xuyên. Anh ta cũng vẫy tay chào cô. Vừa đi, có thể thấy sắc mặt của Đông Thần ngày càng đen hơn. Đột nhiên, Cách Cổ Lạp vòng tay ôm lấy cổ của hắn. Cô không ngại hôn nhẹ lên bên má của Đông Thần.
– Đừng giận mà. Em chỉ coi anh ta là bạn vì tài năng vẽ truyện ngôn tình của anh ta thôi.
– Ai nói tôi giận?
– Lại chối? Cái bản mặt anh khó coi như vậy kìa. Yên tâm, hậu cung của em chỉ có mình anh là chính thất thôi, không ai có thể thay thế được đâu.
Đông Thần nghe xong cảm giác như trái tim đang nhảy loạn cả lên. Bất giác hắn cười nhẹ. Nụ cười này của hắn khiến biết bao nhiêu người phụ nữ đi qua phải ngước lại nhìn. Cách Cổ Lạp thấy cô gái nào cũng nhìn về phía này thì cảm thấy hơi lạ. Cô quay sang nhìn Đông Thần. Không hiểu sao bản thân lại rơi vào hố sâu của nụ cười mĩ nam ấy.
Quả nhiên vẫn phải đem ra so sánh. Nụ cười này của Đông Thần quả là mĩ mạo phi phàm. Còn đẹp hơn cả nụ cười của Hàn Tư Xuyên. Chẳng qua do mọi ngày hắn toàn nghiêm túc nên mới dẫn tới tình trạng ẩn dấu vẻ đẹp.
Cách Cổ Lạp thấy có quá nhiều người nhìn thì đành vội vàng đưa tay che miệng Đông Thần lại.
– Suỵt… Nụ cười này của anh chỉ để em ngắm thôi!
– Em ghen?
– Đương nhiên. Anh đẹp trai như vậy, em sợ bị kẻ khác ngắm nhan sắc của anh!
– Yên tâm, hậu cung của tôi cũng chỉ có mỗi em là chính thất thôi!
Hai người vừa cười vừa nói trông rất hạnh phúc. Hiếm thấy có cặp đôi nam nữ nào lại trai tài gái sắc như vậy.
Ngay lập tức, hôm sau thông tin đến tai các nhà báo. Lúc nào bên ngoài cổng bệnh viện rất nhiều phóng viên đứng đó. Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra tin tức của vợ chồng Đông Tổng đang ở đây. Chính vì muốn Cách Cổ Lạp an tâm dưỡng thương, nên Đông Thần đã điều rất nhiều vệ sĩ đứng gác ngoài cổng, nhóm còn lại thường rải rác khắp bệnh viện để không cho tên phóng viên nào lọt vào.
Mấy ngày nay, đợt khi nào Đông Thần đến công ty giải quyết công việc rồi, Cách Cổ Lạp mới rón rén đi đến phòng bệnh của Hàn Tư Xuyên xem anh ta vẽ tranh.
Ngồi chăm chú nhìn những bức hình của anh ta đến nỗi Hàn Tư Xuyên vẽ xong rồi mà Cách Cổ Lạp vẫn ngẩn ngơ ở đó.
– Hôm nay đến đây thôi. Bản thảo thế là xong một nửa rồi. Tôi phải lấy lại sự thoải mái để tối tiếp tục làm việc nữa.
– Bộ truyện này bao giờ mới phát hành vậy?
– Có lẽ tầm 3 tháng sau. Tuần nữa là tôi hoàn thiện. Sau đó đưa cho chủ biên, đợi xeta duyệt còn phải thông qua mấy bước nữa. Nói chung là khá mệt.
– Yên tâm, hoạ sĩ Hàn. Khi nào tác phẩm của anh bán ra, tôi sẽ là người đầu tiên mua nó.
Cô mua vì đam mê chứ không phải là thích anh ta. Nhưng, chính vì sự không nói tõ ràng này khiến cho Hàn Tư Xuyên hiểu lầm. Anh ta nhìn Cách Cổ Lạp rồi hiện lên tia cười.
Đến tận giữa trưa, Cách Cổ Lạp mới vội vàng trở về phòng bệnh của mình dùng bữa. Cô canh giờ rất chuẩn. Cô biết khi nào Đông Thần đến, khi nào hắn đi nên đã sắp xếp tất cả mọi thứ. Như thường lệ, cô sẽ về phòng sớm hơn 5 phút trước khi Đông Thần tới đây.
Nhưng vừa về đến phòng bệnh Cách Cổ Lạp cảm thấy có điều gì đó không ổn. Quả nhiên, khi cô vừa mở cửa đi vào thấy một người đàn ông đang quay lưng về phía này. Anh ta đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông đó quay đầu lại. Nụ cười trên môi của Cách Cổ Lạp đông cứng. Anh ta… Không ai khác chính là Đông Tư Hạo. Hai mắt của Đông Tư Hạo đã được gỡ băng nhưng vẫn còn yếu nên phải đeo kính đen khi tiếp xúc với ánh mặt trời. Đông Thần cũng nói với cô rằng cuộc phẫu thuật của Đông Tư Hạo đã thành công, anh ta sẽ có thể nhìn thấy sớm nhất có thể.
Đương nhiên, sau khi khỏi mắt, người Đông Tư Hạo muốn gặp đầu tiên chính là Cách Cổ Lạp.
Vừa trông thấy Cách Cổ Lạp, Đông Tư Hạo vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cô. Mà lúc này chân tay cô cứng đờ ra không thể cử động nổi.
– Cổ Lạp, em xem… Mắt của anh đã khỏi. Chúng ta có thể bắt đầu lại yêu nhau rồi. Anh thật sự rất vui!
– Đông… Tư… Hạo… Anh buông tôi ra…
Cách Cổ Lạp dứt lời, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đến. Sau đấy, một tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên. Cách Cổ Lạp nhanh chóng đẩy Đông Tư Hạo ra. Cô nhìn về phía cửa ra vào… Đông Thần đang đứng đó, thần sắc rất tệ nhìn chằm hai người.