– Cổ Lạp, em…
Cách Cổ Lạp nhìn Đông Tư Hạo, cô thẳng thừng nói lời từ chối không chút kiêng dè.
– Tôi không có yêu anh. Dù cho anh có ép buộc tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể yêu anh!
Cuối cùng, Đông Tư Hạo không thể nói thêm gì nữa. Đông Thần muốn tiến lên nói gì đó thì bị anh ta gạt tay ra.
– Hai người… Nhất định sẽ đổ vỡ mà thôi…
Nói rồi, Đông Tư Hạo bỏ đi. Trái tim anh ta giờ đã nguội lạnh rồi. Tình anh em, tình yêu bị phản bội ảnh hưởng rất lớn đến anh ta. Dù sao, anh ta nhăt định sẽ không tha thứ cho chuyện này.
Cách Cổ Lạp lắc đầu, cô đi tới bình tĩnh nằm xuống giường bệnh.
– Anh đi ra ngoài giải quyết. Lát nữa, quản gia sẽ mang cơm đến, nhớ ăn đấy.
Đông Thần đi rồi, Cách Cổ Lạp lòng lặng thing. Cô vốn không có tư cách xen vào chuyện của hai anh em họ. Dù sao, nói ra thì cũng nhẹ lòng. Thà để Đông Tư Hạo đau một lần trong thời gian ngắn còn hơn là lằng nhằng sống trong sự thấp thỏm ảo tưởng. Cách Cổ Lạp tiện tay nhấn nút thông báo, vài phút sau có nhân viên đến dọn dẹp đồ vỡ trên đất. Cô cũng vì chán nản nên ngủ lúc nào không hay.
Mấy ngày sau, Cách Cổ Lạp lúc nào cũng đợi Đông Thần đến thăm mình. Nhưng rốt cuộc cô chỉ thở dài khi không trông thấy bóng dáng của hắn. Quản gia ngày ngày vẫn mang cơm đều đặn đến cho cô, toàn là đồ ăn thanh đạm dinh dưỡng cần thiết. Rất nhiều lần cô hỏi quản gia tại sao Đông Thần không tới, anh ta đáp lại cô chỉ bằng một câu ngắn gọn.
– Ngài ấy rất bận.
Có vẻ sự việc không đơn giản như vậy.
Đến ngày xuất viện, Cách Cổ Lạp dậy rất sớm. Cô thu xếp mọi thứ xong xuôi rồi đi đến chào tạm biệt Hàn Tư Xuyên. Trước khi đi, cô có xin số điện thoại của anh ta để kịp liên lạc. Sau đó, mãi không thấy ai đến… Cách Cổ Lạp đợi từ sáng đến chiều cũng không thấy ai. Quản gia nói sẽ đến đón cô đúng giờ nhưng lại thất hẹn. Cô sốt ruột gọi cho Đông Thần rất nhiều cuộc nhưng đều vô dụng.
Cuối cùng không thể chờ được nữa, Cách Cổ Lạp đành bịt kín mặt, đeo kính rồi đi tự mình đi làm thủ tục xuất viện. Cô bắt một chiếc taxi muốn trở về Cách Gia. Đông Thần lại quên đón cô, thật là hết cách với hắn. Cô biết hắn cuồng công việc, nhưng không thể dành ra mấy phút gọi người tới đón cô sao? Dù sao cô sẽ phải về Cách Gia trước, khi nào gặp hắn cô sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
– Cô gái… Cô là người quen của Cách Gia sao?
Thấy cô đọc địa chỉ thì tài xế có chút tò mò hỏi. Mà Cách Cổ Lạp không muốn để ai biết thân phận của mình nên cô chỉ cười nhẹ gật đầu.
– Chắc cô đến dự tang lễ của họ hả? Mấy ngày nay Cách Gia xảy ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng… Haiz… Cả gia đình đã gặp nghiệt chướng gì mà mấy mạng trên máy bay…
Tài xế nói tới đây, Cách Cổ Lạp cảm thấy như bản thân là người tối cổ.
Trong lòng cô bắt đầu nổi lên dự cảm không lành. Quả nhiên, khi xuống xe… Cách Cổ Lạp như không tin vào mắt của mình. Cả căn biệt thự đang treo tang trắng xoá. Khung cảnh dường như có chút hiu quạnh, lạnh lẽo. Cô kích động tới nỗi để hành lí lại rồi chạy một mạch vào bên trong. Lúc này, những tiếng khóc thương vọng đến bên tai. Chính giữa đại sảnh rộng rất có rất nhiều người mặc tang. Cách Cổ Lạp từ từ từng bước đi về phía trước. Mà… Trên bàn thờ lễ đó có ảnh của ông nội, ba mẹ, Cách Lâm, Cách Khải… Nước mắt cô chợt chảy xuống… Tim nhói đau đến nghẹt thở.
Thím Mẫn, người phụ trách trong biệt thự đi về phía của cô. Bà là người đã có tuổi, làm việc ở đây đã rất nhiều năm. Sự ra đi của 5 vị chủ nhân căn biệt thự này cũng khiến bà không thể chấp nhận nổi.
– Tiểu thư… Cuối cùng cô cũng về rồi…
– Thím Mẫn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
– Lão gia và mọi người đến Pari để tham dự tiệc của đại sứ quán.. ai ngờ… Máy bay vừa cất cánh đã phát nổ… Mọi người… Đều không qua khỏi. ..
Hô hấp của Cách Cổ Lạp trở lên dồn dập. Tại sao chuyện lớn như vậy cô lại không hay biết gì?
Vô tình cô nhìn thấy Cách Nam đang ngồi xe lăn cách đó không xa. Thấy vậy, cô liền nhanh chóng đi tới. Ai ngờ, một bàn tay từ phía sau nắm lấy cổ tay của cô kéo lại. Đó là Cách Hiên.
Thì ra, hôm ấy Cách Nam không có đi vì chân chưa khỏi. Còn Cách Hiên không đi vì định đến thăm cô, ai ngờ giữa đường nhận được tin thì cho xe quay lại. Cả gia đình đông đủ bây giờ chỉ còn lại ba anh em bọn họ.
– Sao lại không nói cho em biết? Sao hai anh lại không nói cho em? Đó là ông nội, ba mẹ và cũng là hai anh của em cơ mà…
Tuy cô xuyên đến cái thân thể này chưa được bao lâu nhưng cô có thể cảm nhận được cái thứ gọi là tình cảm gia đình. Đặc biệt là ông nội, ông chính là người quý cô nhất. Bây giờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này… Không nỗi đau nào lại có thể đau hơn việc mất đi cả gia đình như vậy.
Cách Hiên trong tức giận nhìn chằm Cách Cổ Lạp. Lực tay anh càng ngày càng mạnh.
– Em tưởng anh và Cách Nam không muốn nói cho em biết sao? Tất cả đều là ơn phước của Đông Thần! Em biết hắn đã làm gì không? Chính hắn là kẻ gián tiếp hại cả gia đình ta như vậy!
– Sao… Sao có thể như vậy chứ?
Cô không tin, muốn hỏi Cách Nam cho rõ. Nhưng Cách Nam bất lực nhìn cô gật đầu. Cách Cổ Lạp vừa mệt mỏi lại vừa đau đầu… Giống như có một hòn đá đè nặng trong lòng cô vậy. Có vùng vẫy, cố gắng thế nào nó cũng không thể thoát ra được. Cái nỗi đau này nó từ từ gặm nhắm trái tim của cô.
– Đông Gia trở mặt, liên kết với cục trưởng hãm hại Cách Gia chúng ta. Chính vì vậy, ông nội mới phải tham gia bữa tiệc sinh nhật của một vị quan chức cấp cao muốn nhờ vả ông ta. Ai ngờ, cả gia đình bị mất mạng trên chuyến bay đó…. Chuyện này… Tất cả là tại tên khốn Đông Thần đó!!
– Anh ấy… Không phải là người như vậy. Em… Tin anh ấy…
Cái tính ngang bướng này của cô khiến Cách Nam không thể im lặng được nữa. Anh điều khiển chiếc xe lăn đến trước mặt của cô nói.
– Đông Gia và cả Đông Thần đã lừa chúng ta. Bọn khốn đó hại anh em ta nhà tan cửa lát. Khiến ông nội, ba mẹ, Cách Khải và Cách Lâm thiệt mạng! Cổ Lạp, em nhất định phải ghi nhớ mối thù này… Mau chóng ly hôn với Đông Thần ngay đi!