Sau cuộc đánh nhau, Loss và Đông Thần đều thở dốc. Trên mặt Đông Thần tím bầm, khoé miệng lại rỉ máu từng giọt chảy xuống. Loss cũng chẳng khá hơn, hắn bị Đông Thần đánh trọng thương khá nghiêm trọng.
Lúc này, Loss nhếch miệng giơ ngón cái lên, nước mưa trút xuống ngày một nhiều. Hắn dần hướng ngón tay cái của mình xuống. Đàn em của hắn nhận được lệnh bắt đầu lao đến người của Đông Thần.
– Loss! Mày….
– Tao biết tao không thể sống lâu nữa… Nhưng… Tao chết thì tao cũng phải dẫn mày theo!
Từ trong đảo bắt đầu có tiếng nổ kinh hoàng. Căn biệt thự đó được gài bom, không… Cả cái đảo này được gài bom. Nhưng lại bom này kích cỡ nhỏ, được chôn dưới cát mỏng, chỉ cần ai dẫm lên sẽ phát nổ ngay.
Quả nhiên, phía bên trái của Đông Thần có một mấy người dẫm vào bị nổ tan xát. Nụ cười của Loss ngày một lớn. Không biết hắn lấy từ đâu ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào Đông Thần. Con người Loss vốn thâm độc như vậy, hắn sẽ chẳng bao giờ giữ lời.
Đông Thần đứng bất động, nắm chặt tay lại.
Một tiếng súng vang lên, không phải là súng của Loss mà là tiếng súng của một người khác. Viên đạn vô tình trúng ngay giữ ngực của Loss. Cả Đông Thần và Loss đều bất ngờ, người đang cầm khẩu súng không ai khác chính là Cách Cổ Lạp. Cô đứng cách đó không xa, khẩu trúng trên tay cô là vừa lấy được của một tên bị trúng đạn. Thấy Đông Thần gặp nguy hiểm, cô không kìm chế được mà giơ súng bắn Loss. Thấy cổ tay hắn khẽ động, Cách Cổ Lạp cắn răng bắn thêm một phát nữa. Lần này viên đạn bắn vào bụng hắn.
– Loss! Anh đi chết đi!
Tiếng hét của cô vượt qua cả những hạt mưa mau. Loss vẫn nhếch miệng, nhưng khẩu súng trên tay hắn đã rơi xuống đất rồi. Hắn ngã về phía sau, hơi thở đứt quãng. Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hắn bất giác nhớ lại hết tất cả mọi thứ. Hắn bỏ số tiền khổng lồ mua hòn đảo này vì trước kia hắn đã cùng ba mẹ đến đây. Hắn thấy nụ cười trên môi của mẹ, thấy sự quan tâm của ba. Đó là hồi ức hắn không bao giờ quên. Ai biết được, đằng sau cái vẻ ngoài đó, hai người bọn họ chưa từng có tình cảm với nhau. Ngay từ cái đêm tình nhân của mẹ giết ba hắn, thì cũng chết ngay từ đó rồi.
Có địa vị thì sao? Hắn không thể cảm nhận thấy cái cảm giác ấm áp của gia đình lúc trước nữa. Chỉ có cô… Chỉ có Cách Cổ Lạp là người đầu tiên khiến hắn cảm nhận được điều đó. Được chính tay cô giết mình, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, rất thoải mái. Đêm đó, hắn thấy Cách Cổ Lạp ngủ mê man, cô có gọi tên bố mẹ và ông nội. Hắn mới biết rằng thì ra cô cũng giống hắn, bị mất hết người thân. Thế nào hắn lại cởi bỏ xiềng xích cho cô, lại cẩn thận đắp chăn rồi ngồi xuống ngắm nhìn cô ngủ.
Hắn đã yêu cô rồi. Hắn muốn cô ở bên cạnh mình. Đã rất nhiều lần hắn tự nhủ rằng hắn chỉ yêu cái gương mặt này thôi. Nhưng hắn đã sai, hắn vẫn yêu cô như vậy. Khi thấy cô nhảy ra ngoài cửa sổ, hắn không có gọi người bắt cô lại mà chỉ đi theo sau cô. Hắn thấy cô ngã, chân đã chảy máu như vậy mà vẫn muốn chạy, hắn muốn tiến lên đỡ lấy cô nhưng lại thôi.
Hắn rất muốn giết Đông Thần, tên khốn ấy quá may mắn khi được cô yêu.
Đến cuối đời, hắn vẫn chỉ có một mình.
Loss dần dần nhắm mắt, từ trong túi áo của hắn rơi ra một tấm ảnh. Đó là bức ảnh của Cách Cổ Lạp đang mỉm cười tươi giữa ánh mặt trời ấm áp…
Thấy Loss bất động, Đông Thần cố gắng chặn ngực, lảo đảo đi về phía của Cách Cổ Lạp. Cô buông lấy khẩu súng xuống, ôm chầm lấy hắn. Mà lúc này, tất cả thuộc hạ của Loss đã bị hạ hết, Cát Nặc thở dốc đỡ lấy Cát Nã.
Đông Thần vui mừng, hắn cúi xuống, tìm lấy đôi môi của cô đặt lên đó một nụ hôn sâu. Bao lâu nay, hắn tìm cô rất lâu rồi. Nỗi nhớ này hắn dồn hết lên nụ hôn này. Mãi khi Cách Cổ Lạp sắp không thể thở nổi nữa hắn mới buông ra. Cô run run đưa tay chạm vào mặt hắn.
– Em yêu anh!
– Lạp Nhi, anh cũng yêu em… Yêu em…
Cát Nã ra hiệu cho trực thăng hạ cánh xuống. Anh ta đi về phía của Đông Thần nói.
– Thưa ngài, thời tiết khá xấu, chúng ta nên trở về sớm…
– Hai người cùng những người khác lên trước đi.
Cát Nặc đỡ lấy Cát Nã lên trực thăng. Mọi người dần di chuyển đi, không ai phát hiện ra còn có một người nữa. Tên áo đen chính là vẫn còn sống, hắn đã làm việc cho Loss bao nhiêu năm rồi. Hắn lấy hết sức lực bò về phía của Loss, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa trong túi hắn. Máu ở miệng chảy càng nhiều, hắn cố gắng dùng lực nhấn nút rồi chết ngay bên cạnh thi thể của Loss.
Hàng loạt vụ nổ vang lên, bom đã được kích hoạt. Mà lúc này, gần phía của Cách Cổ Lạp cũng xuất hiện một quả. Đông Thần liền ôm chặt lấy cô, không kịp chạy, hai người bị cuốn vào vụ nổ. Cát Nặc đỡ Cát Nã rời khỏi trực thăng, tất cả những người khác cũng vậy. Khi họ chạy về phía biển, những chiếc trực thăng kia cũng phát nổ.
Tiếng nước biển ầm ầm khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Sáng hôm sau, cứu viện đã đến. Có hai bác sĩ cùng với một chiếc thuyền trắng khá rộng. Người nguy kịch nhất chính là Cách Cổ Lạp cùng với Đông Thần. Toàn thân hai người bị bỏng, máu ướt đẫm quần áo. Mà đáng ngại hơn chính là hơi thở của hai người rất yếu, cần máy hỗ trợ thở gấp.
Cát Nã vội vàng kêu hai người bác sĩ đến xem tình hình. Anh ta thở phào. Trên đảo này không có kết nối, đợi mãi cũng may là đột nhiên có chiếc thuyền trắng này đến.
Vị bác sĩ quan sát một hồi rồi nói.
– Chúng tôi chỉ mang một ống thở oxi. Hai người này… Chỉ còn có thể chọn một người thôi…
Cát Nặc nghe vậy tức điên đến túm lấy cổ áo của tên bác sĩ kia.
– Là kế hoạch của mày đúng không?
Một người lái thuyền lên can ngăn.
– Này anh, chiều hôm qua chúng tôi nhận được tin của ngài Loss mới đến đây. Ngài ấy bảo rằng chỉ được mang hai bác sĩ và 1 bộ dụng cụ cứu 1 người thôi. Nếu biết có hai người này, chúng tôi đã chuẩn bị nhiều rồi.
Cát Nã chửi thề một câu. Không ngờ Loss chết rồi mà hắn lại còn giở trò quỷ này. Bây giờ, buộc phải cứu lấy hai người, không thể chỉ cứu một được.
Vị bác sĩ kia thấy bệnh nhân có dấu hiệu dần ngưng thở liền thúc giục.
– Cứu ai, nhanh lên! Bệnh nhân sắp không thể chịu được nữa rồi.
Cát Nã khó khăn lắm mới chỉ vì phía của Cách Cổ Lạp. Đông Thần là người như thế nào anh ta hiểu rất rõ. Nếu là ngài ấy, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu phu nhân trước. Bác sĩ lắc đầu rồi cầm bình thở định cho Cách Cổ Lạp dùng. Đột nhiên, cô mở mắt, nghiêng đầu né tránh. Mặc dù bản thân cũng chẳng thể trụ nổi nữa, nhưng cô không muốn lấy đi sự sống của Đông Thần.
Thấy cô có điều gì muốn nói, Cát Nặc đi tới, ghé sát tai xuống miệng cô.
– Cứu… Cứu… Anh ấy trước… Tim… Phía tim… Của…anh ấy… Bị một mảnh thủy…. Tinh đâm sâu vào….