Xe dừng lại trước một toà nhà cao tầng, nơi diễn ra sự kiện dành cho các doanh nhân thành đạt.
Thút hút cánh truyền thông là một tổng tài nổi tiếng như Nam Môn Thần.
Khi hắn bước xuống xe, mọi ánh mắt đã đổ dồn về nữ nhân quý phái bên cạnh hắn.
“Đó là ai? Cao quý quá.”
“…”
“Nghe đâu là vợ của tổng giám đốc Nam đấy!”
Họ bàn tán, những lời có cánh dành cho An Ngôn…
“Nam Tổng ngài đến rồi… Mời bên này.”
Một người đàn ông trung niên, sốt sắn mời hắn qua bàn đã chuẩn bị trước, thoắt nhìn thấy nữ nhân bẽn lẽn bênh cạnh hắn, ông vọt miệng hỏi.
“Nam Tổng… đây là…?”
“Vợ tôi!” Nam Môn Thần không nhanh không chậm, gật đầu đáp.
An Ngôn lần đầu thấy nụ cười ấm áp của hắn. 3 phần kinh ngạc 7 phần không tin vào mắt mình.
An Ngôn ngoan ngoãn ngồi vào bàn nhìn Nam Môn Thần phía xa hoà vào bàn bạc đại sự làm ăn với các thương gia.
Cô nhìn Nam Môn Thần nghiêm chỉnh thảo luận, trông thật cuốn hút. Phải chi ngày thường anh ta đối với cô nhã nhặn thế này thì tốt biết mấy.
“An Ngôn…!”
Nghe thanh âm quen thuộc, cô quay lại thấy là nam nhân tóc trắng bí ẩn, theo phép lịch sự cô khẽ gật đầu.
“Chào anh!”
Một tiếng nói qua lo, khiến nam nhân sắc mặt có phần ủ dột.
Ánh mắt cô vẫn tiếp tục nhìn chồng mình, không hề để ý biểu cảm buồn tủi của nam nhân bên cạnh.
Nam Môn Thần bất giác quay qua thấy, nghiến răng nhanh chóng tiến lại bàn kéo An Ngôn ra ngoài, bóp chặt yết hầu nhỏ buông lời trách vấn.
“Tôi mới bận một xíu, cô đã ôm ấp đàn ông khác rồi?”
“Nam Môn Thần! Anh đừng có vô lý thế! Tôi không có gì với người đó.”
An Ngôn đẩy hắn ra, cô thật không chịu nỗi tính khí và ý nghĩ cực kỳ vô lý của hắn.
“An Ngôn! ! Cô nên nhớ bản thân là vợ của tôi!”
An Ngôn cười mỉa mai hắn, đồng thời nâng bàn tay đeo nhẫn cưới của mình lên trước mặt hắn, rồi nắm tay không đeo nhẫn cưới của hắn lên nói:
“Anh nhìn cho kỹ vào, là ai không tôn trọng mối quan hệ… Là ai ngoại tình công khai… Cả nhẫn cưới anh cũng chả đeo ấy!”
“Cô! ! !”
– “Chát.”
Nam Môn Thần thẹn quá hoá giận chăng? hắn vung tác động vật lý lên khuôn mặt xinh đẹp.
– “Ầm”
Ngay sau đó hắn đã bị nam nhân tóc trắng siết chặt cổ tay, ép vào tường, ánh mắt hình viên đạn kia cắm vào tròng mắt hắn.
“Khốn kiếp!”
Hắn chửi một tiếng, liền bị đối phương bẻ cổ tay một cái “”rắc.””
An Ngôn lo lắng chen vào ngăn ra, cô nghĩ dù sao Nam Môn Thần mới bị thương đêm qua, hoạt động mạnh e sẽ rách vị trí khâu.
“Thả anh ấy ra!”
Nam nhân tóc trắng ngây ra, trong đáy mắt đầy hụt hẫng.
Lúc này cổ tay được nới ra, hắn phản công xoay người tấn nam nhân dán vào tường.
“Mặc Tử Hiên! ! Ngươi tránh xa vợ ta ra!”
Mặc Tử Hiên sao? Anh ta tên Mặc Tử Hiên! ! !
An Ngôn cảm thấy đầu mình khá đau, cái tên này làm cô ngờ ngợ đã nghe thấy ở đâu.
Chợt nhìn thấy trên cao có áp phích về người đàn ông kèm dòng chữ Mặc Tử Hiên.
Cô nghĩ chắc do mình nhìn thấy cái này, nên khi nghe tên thấy quen là chuyện thường.
Cả hai nam nhân lau vào đánh nhau kịch liệt, quần áo xộc xệt cả rồi.
An Ngôn nghĩ nếu tình hình này bị phóng viên chụp được, sẽ ảnh hưởng giá cổ phiếu công ty của Nam Môn Thần. Cô kéo hắn ra, liền bị hắn giữ chặt hàm, cúi đầu mạnh me hôn lên môi cô.
Hắn liếc nam nhân đang ngây ra, hắn híp mắt, nhanh chóng đem môi mỏng ẩm ướt ngang ngạnh tiến sâu vào trong miệng cô, nhiệt độ bên trong lập tức vì tiếp xúc này mà nóng rực lên, đến mức muốn đem cả người cô tan chảy.
Điều này kích thích nắm đấm của nam nhân bên cạnh, phát ra âm thanh “”rôm rốp.”
Tăng thêm hưng phấn của hắn, một tay ghị chặt vai của cô, tay kia thì báo đạo luồn bên trong y phục của cô, mân mê là da mềm mại, hắn muốn châm ngòi cho lửa nóng trong người Mặc Tử Hiên cháy bùng.
Thân thể cô không kiểm soát được mà uống éo theo những ngón tay nam nhân ấm nóng.
Cô không thích cảm giác này, nó cực kỳ xấu hổ, nhất là trước mặt nam nhân kia.
“Anh thả tôi ra!” An Ngôn chống đẩy ngực hắn, thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Xem kìa, phản kháng kịch liệt vậy là muốn cho ai xem. Cô đúng là biết diễn trước mặt đàn ông quá nhỉ!”
Hắn vỗ tay nói tiếp: “Rất đáng để khen ngợi!”
Nam Môn Thần giễu cợt mà cười lạnh một tiếng, bỗng khoé môi cong lên tia giảo hoạt, vươn tay kéo ngã cô vào lòng hắn.
Rõ là một người phụ nữ phóng đãng, vậy mà trước mặt hắn còn ra vẻ thanh thuần, trong sáng, hay chính xác là muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ với tên Mặc Tử Hiên, nhất định là sợ tên tình nhân này đau lòng rồi.
Trong đôi mắt Nam Môn Thần tích tụ tia lửa ghen ghét, thân thể nữ nhân bị vòng tay hắn siết ngày một chặt, thật sự cô không thể hô hấp được.
Mặc Tử Hiên không nhịn được rồi, vươn tay giật người con gái ngã vào người mình.
“Mẹ kiếp! Nam Môn Thần… An Ngôn là người…”
Mặc Tử Hiên nghiến răng, trừng mắt muốn nhai nát đầu đối phương:
“Chứ không phải đồ vật để anh chơi đùa!”
Nam Môn Thần cười khinh bỉ, liên tiếp chọt ngón vào ngực nam nhân trước mắt, ép anh ta lui bước, hắn buông lời thách thức:
“Tôi chơi * vợ mình thì phạm pháp sao?”
Hắn kéo nữ nhân về vòng tay mình, bóp mạnh bạo bờ vai mảnh khảnh, càng nói càng thấy hắn vô sỉ tột cùng.
“Là ngươi mặt dày ở đây xem cảnh vợ chồng ái ân đấy chứ!”
Hắn là Nam Môn Thần, nắm giữ trên dưới hắc bang, không cần suy nghĩ Mặc Tử Hiên cũng biết hắn mạnh thế nào, bao năm qua chưa một ai nắm thóp hắn, hay chính xác là không ai dám chạm đến xã hội đen thanh trừng lẫn nhau, máu đổ thành sông, có khi diệt vong cả họ.
Đã từ lâu trong xã hội này, quyền lực chính là chìa khoá thắng lợi. Hoạt động trong tối luôn chiếm thế thượng phong, hành động ngoài sáng luôn nhận cái kết không mấy mĩ mãng.
Vô thức đôi tay Mặc Tử Hiên siết chặt, dằn cơn thịnh nộ xuống. Anh sẽ khiến tên Nam Môn Thần ngạo mạng này phải trả giá cho những hành động đê tiện hôm nay, tháng ngày còn dài, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, huống gì ai đi đêm mà không gặp ma.
Nam Môn Thần cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt thôi mà.
Đã chọn đấu với dân xã hội đen, tất nhiên anh phải học cách nhẫn nại hơn đối thủ nặng ký này.
“Nam Môn Thần, đây là buổi tiệc, tôi mong anh đứng đắn một tí!”
Dứt lời Mặc Tử Hiên bỏ ra xe, hai vệ sĩ chấp một tay trước ngực cúi người mở cửa. Anh ta bước vào, nước nhìn An Ngôn trong vòng tay Nam Môn Thần, đôi mắt hiện rõ bi thương trong cuộc tình ngang trái không tìm được lối ra.