“Ầm.”Tiếng động lớn khiến Nam Môn Thần tỉnh giấc, trước mắt hắn làn một đám bảo tiêu mặc đồ đen, nhìn bất giác nhìn về phía ngay vàng trên cao trống không, nhìn lại bản thân bị trói chặt hai tay ra sau lưng, một tên trong số đó bưng đến trước mặt hắn một ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ.
“Là chủ nhân của tôi mời ngươi!”
Nụ cười của tên này khá bí hiểm, Nam Môn Thần cầm lấy ly thủy tinh, ngửi kiểm tra, chính xác là hương rượu vang.
“Uống đi không chết đâu!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Nam Môn Thần hướng theo thanh âm đó, trước mắt hắn chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
“Là anh!” Nam Môn Thần thấp giọng hỏi, đồng thời nhìn xung quanh tìm người mà hắn nghi là ông trùm.
Người đàn ông đến gần, khụy người nói khẽ qua tai Nam Môn Thần: “Đi khỏi đây ngay!” Đồng thời hắn ta tháo dây trói giúp hắn.
“Chủ nhân!”
Đám thuộc hạ đồng thanh nhìn nhau rồi nhìn sang Nam Môn Thần.
Nam Môn Thần chưa kịp hỏi gì, thì đã bị người đàn ông kéo ra khỏi căn phòng bí mật, lúc này hắn mới nhận ra đây là khuôn viên nhà âm dưới lòng đất.
Kể lại 30 phút trước, trên đường đến công ty, xem Nam Môn Thần bị đoàn xe bao vây, do bất cẩn một tên trong đó đã chụp thuốc mê hắn.
“Tại sao phải đi?” Nam Môn Thần khựng chân trên bậc thang lên hỏi, người đàn ông nâng đồng hồ lên xem thời gian, khoé môi cong lên bí ẩn.
Vẫn không thốt ra lời nào, rút súng chỉa vào đầu Nam Môn Thần.
“Điên hả?” Nam Môn Thần quay người ép đối phương vào thành cầu thang.
“Muốn sống thì đi ngay cho tôi!” Người đàn ông giằng co, ném khẩu súng đi, khi súng vừa chạm đất thì cửa tâng hầm mở ra, phía trên có hai thuộc hạ, kéo Nam Môn Thần lên. Người đàn ông cũng chậm rãi theo sau.
“Xoá hết dấu vết cho tôi!” Người đàn ông vừa dứt lời, hài tên thuộc hạ trong đám thân cận của hắn ta, liền ăn ngay mấy phát đạn bịt đầu mối.
Nam Môn Thần càng tò mò về người đàn ông đeo mặt nạ này, muốn biết mặt hắn ta, liền tiến đến…
– “Pằng.”
Một tên thuộc hạ đã bắn vào vai Nam Môn Thần, chân hắn khựng lại.
Lúc này An Ngôn cũng bước xuống từ chiếc xe bên đường.
Ai đưa cô ấy đến đây? Người đàn ông đeo mặt nạ suy nghĩ hồi lâu, thì An Ngôn đã đến rất gần hắn ta, bước chân hắn lùi lại.
“Là người đã giết cha tôi?” An Ngôn siết chặt con dao trong tay, dồn nén hận thù.
Người đàn ông lui bước về sau, trong anh mắt có chút đáng thương.
Nam Môn Thần đứng cạnh người đàn ông, nhìn kỹ thì rất là quen, tuy màu tóc không phải màu trắng và dài, nhưng hương nước hoa này rất quen mũi.
Lẽ nào? Lúc này An Ngôn vươn dao đâm người đàn ông bí ẩn, thì Nam Môn Thần híp mắt lạnh ngăn lại.
“Anh thả ra! Tôi phải giết hắn?” An Ngôn dùng sức chống đối cái nắm chặt của Nam Môn Thần.
“Ai nói cho em biết hung thủ giết cha?” Nam Môn Thần nghiến răng hỏi.
“Dì Mộc Bình!” An Ngôn thấp giọng đáp.
Lúc này Nam Môn Thần biết mình được rửa oan, nhưng không vui vẻ, bởi hắn sợ nhất là An Ngôn đến tìm ông trùm để trả thù.
“Em rời khỏi đây đi! Anh sẽ nói rõ sau.”
Lúc này Thiệu Phong xuất hiện, Nam Môn Thần ra hiệu cho anh ta đưa An Ngôn đi.
Lúc An Ngôn quay đi, thì có đạn tập kích Nam Môn Thần.
– “Bụp.”
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông đeo mặt nạ đã đỡ đạn cho Nam Môn Thần, viên đạn xuyên thấu ngực trái, máu miệng cũng trào ra.
Nam Môn Thần đỡ người đàn ông trong vòng tay, hét to: “Anh điên hả? Ai mượn!”
An Ngôn kinh ngạc, tại sao thái độ của Nam Môn Thần lại lo cho người đàn ông giết cha cô chứ? Lẽ nào đây là lý do Nam Môn Thần che dấu hung thủ giết cha cô.
An Ngôn đến gần giật mặt nạ người đó xuống, thì trợn tròn mắt hốt hoảng.
Người đàn ông giết cha cô, chính là Mặc Tử Hiên sao? Dù kiểu tóc ngắn màu đen, nhưng dung mạo chính xác giống Mặc Tử Hiên 100%.
“An Ngôn đi trước đi…” Nam Môn Thần xoa đầu, ôm cô một cái: “Anh không thể để anh ta chết!”
Đại não An Ngôn còn đang ngưng động, thì Mặc Tử Hiên nắm chặt tay cô, giọng khẽ khàng:
“Anh xin lỗi! Anh đền mạng cho cha em…” Mặc Tử Hiên với tay gạt đi hai hàng lệ trên đôi mắt ngọc, bao hồi ức ngọt ngào giữa anh và An Ngôn hiện về.
An Ngôn nhìn ngực trái Mặc Tử Hiên đang chảy nhiều máu, vội thúc dục Nam Môn Thần:
“Anh phải cứu anh ấy!”
Ánh mắt lo lắng và câu nói này, vô tình khiến Nam Môn Thần biết An Ngôn rất yêu Mặc Tử Hiên, dù có là kẻ thù giết cha, thì cô vẫn tha thứ ư?
“Không… cần… đâu!”
Trong hơi thở yếu ớt, Mặc Tử Hiên biết mình không thể qua khỏi, anh muốn nói lời trăn trối cuối cùng với người mình thương, anh hướng mắt về An Ngôn.
“An Ngôn… Anh yêu em… Nếu có kiếp sau… Anh mong mình sẽ có nhau!”
An Ngôn khóc nghẹn: “Mặc Tử Hiên! Anh không được chết, anh đã hứa bên em mà!”
Mặc Tử Hiên mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng An Ngôn cũng nhớ lại tất cả kỷ niệm của cả hai.
Lúc này Nam Môn Thần chính là người thừa, và là kẻ đau khổ nhất, trái tim hắn như vỡ vụn. Sau tất cả tranh giành, thì Mặc Tử Hiên đã chiến thắng…
Mặc Tử Hiên được đưa đến bệnh viện, trải qua hơn 30 phút hồi sức cấp cứu, đèn trong phòng cấp cứu tắt.
Bên ngoài An Ngôn chấp tay khẩn cầu ông trời đừng mang Mặc Tử Hiên đi.
Nam Môn Thần ngồi ở băng ghế, tuy khoảng cách không xa, nhưng thật sự tay hắn không thể chạm vào An Ngôn, cũng như không có can đảm ôm người con gái không thuộc về mình.
“Môn Thần… Anh có sao không?”
Lúc này Từ Hoa Kiều ngồi xuống vuốt ve Nam Môn Thần, hắn liếc trộm thái độ của An Ngôn, quả nhiên An Ngôn không có một chút nào quan tâm vai trai của hắn đang chảy máu tươi…
Cho đến giờ hắn thấy chỉ có Từ Hoa Kiều luôn để ý đến tâm tình của hắn.
Từ Hoa Kiều mừng trong tâm, khi nhận ra Nam Môn Thần muốn rời đi.
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ khẽ cúi đầu.
An Ngôn gần như không đứng vững.
“Rất tiếc… Chúng tôi đã cố gắng hết sức…” Cái lắc đầu bất lực của bác sĩ đi
“Ông nói cái gì?!” Hàn Hạo vừa đến nghe thế, liền xông vào túm cổ bác sĩ, gầm giọng đầy đau không, tròng mắt lệ đã tuôn dòng.
An Ngữ đến cũng Hàn Hạo, ở phía sau nhìn hai chữ cấp cứu, mà ngã quỵ.
“An Ngữ!” An Ngôn thấy em trai xuất hiện, cô vô cùng mừng rỡ nhưng cũng xen lẫn kinh ngạc, cô khụy xuống ôm An Ngữ nhưng bị đẩy té.
“Cô là kẻ hại chết anh ấy!” Trong ánh mắt An Ngữ ngập tràn oán hận.
Băng ka được đẩy ra! An Ngữ ôm chặt thi thể còn chút hơi ấm, khuôn mặt Mặc Tử Hiên vẫn đẹp như chỉ chợp mắt xíu thôi.
An Ngôn như chết lặng, cô không hiểu sau ngần ấy năm tỉnh lại, và mất tích, người em trai không còn là một cái đuôi đeo bám và nhõng nhẽo với cô nữa, mà ánh mắt vừa rồi là căm ghét sao?
– “Phịch.” Một tiếng động, trong mơ hồ cô thầy bao nhiêu ánh mắt hướng xuống mình.
An Ngôn là vì đêm qua mất ngủ, hôm nay gặp liên tiếp mấy cứu sốc, nên cô ngã quỵ dưới sàng. Nam Môn Thần vai trái vẫn còn đau, máu vẫn chảy, nhưng vẫn là không thể bỏ mặc người mình thương, hắn bế An Ngôn vào phòng cấp cứu, bác sỹ cũng nhanh chóng kéo cửa lại.
“Môn Thần… Chúng ta về thôi!” Từ Hoa Kiều không ngừng lay tay hắn.
Hắn nhìn xuống nữ nhân dịu dàng này, rồi đâm chiêu nhìn vào hai chữ cấp cứu, thật sự hắn rất sợ mất An Ngôn, nhớ đến khuôn mặt tái méc khi nảy của An Ngôn, thì có lẽ mấy tuần nay bị hắn giam cầm, và nàng bỏ ăn chống đối, đã khiến suy nhược cơ thể chăn?
“Nam thiếu, chúc mừng!” Bác sỹ bước ra bừng vui trên khuôn mặt.
“Ông nói cái gì?!” Nam Môn Thần nghĩ ngay đến mang thai, liề siết chặt hai vai ông bác sĩ và gằn giọng.
“Phu nhân đã mang thai được 8 tuần…” Bác sỹ nói ró ý.
Nam Môn Thân nghe xong, hai mắt cụp xuống lạnh lùng:
“Hủy thai!”
Bác sĩ đang kinh ngạc thì Thiệu Phong bên cạnh chen lời:
“Thiếu gia… đó là…”
“Im miệng!!” Nam Môn Thần trầm giọng cắt ngay ý của Thiệu Phong.
Lúc này Thiệu Phong nhìn sang Từ Hoa Kiều, bắt gặp mặt đắt ý của ả, anh nghĩ chắc chắn do ả dở trò.
“Thiếu gia… để thiếu phu nhân tỉnh rồi…”
“Tiến hành đi!” Nam Môn Thần phớ lờ ý của Thiệu Phong, chỉ thấy hắn nhìn về hướng vị bác sĩ mà lạnh lùng ra lệnh.