Khi cúp điện thoại, Tăng Thanh bị một chân sút mạnh.
Gã đàn ông với dáng vẻ hung ác tiến lên, giẫm lên bàn tay Tăng Thanh, hỏi: “Không phải mày nói Lục thiếu gia sẽ tới chuộc mày sao? Người đâu? Hả?”
Đau quá…đau quá……..
Tăng Thanh run rẩy mà nghĩ, nỗ lực rút bàn tay ra, cười nịnh nọt nói: “Em xin lỗi, có thể…. Cho em gọi thêm lần nữa không ạ? Từ thiếu gia….. Đúng, là Từ Hạo Miểu, anh ấy cũng rất thích em, anh ấy sẽ tới.”
“Mẹ kiếp! Tốt nhất là mày đừng có nói dối tao!”
Gã đàn ông buông chân ra hiệu cho thằng đệ nhặt điện thoại về, tiện đà ném lên trên người bẩn thỉu của thiếu niên, chán ghét nói: “Mẹ nó xúi quẩy! Bắt nhầm thằng con nuôi mà đến cha mẹ nuôi cũng đéo thèm nhận lại, lại còn là con phò bị đàn ông thông lỗ đít!”
Ai có thể ngờ rằng một thiếu niên xinh đẹp quý phái đi ra từ Chung gia lại không phải là Chung Kí Bạch!?? Bắt nhầm người! Xúi quẩy!
Kẻ bắt cóc nhổ ra một ngụm nước bọt.
….
….WATTPAD: SacDucHuanTam…..
….
Tại Bình Thành không ít con nhà giàu đang luyện đàn violon cùng với vị giáo viên nổi tiếng trong trại huấn luyện, thời hạn là một tuần. Khi Từ Hạo Miểu nhận được cuộc gọi, hắn vừa mới kết thúc giờ học buổi tối, cùng chung một tiết học với hắn có Chung Kí Bạch nghe tiếng nhìn qua đây.
Từ Hạo Miểu dừng một chút, nhấc máy, giả vờ như không nhìn thấy mà tiếp cuộc gọi.
“Từ Hạo Miểu….” Là Tăng Thanh gọi.
Từ Hạo Miểu bình tĩnh bật loa ngoài, hắn nhướng mày nhìn Chung Kí Bạch đang dừng bước chân như muốn nói: Muốn thì cứ nghe.
Từ Hạo Miểu nói với đầu bên kia điện thoại với giọng điệu dịu dàng: “Sao em lại gọi điện? Chuyện lúc trước hết giận chưa?”
Trước khi đến trại huấn luyện, Từ Hạo Miểu đang nói về cuộc “cãi vã” của mình với Tăng Thanh, trong khoảng thời gian đó Tăng Thanh rất trầm mặc, nghỉ hè cũng không liên lạc với hắn. Từ Hạo Miểu nghĩ Tăng Thanh đang giận dỗi.
“Không… Em chưa bao giờ giận anh, em chỉ muốn…” Tăng Thanh ngập ngừng, như thể đang ngượng ngùng.
Chung Kí Bạch tái mặt và đi thẳng ra khỏi lớp, bỏ lại tất cả những cuộc trò chuyện yêu đương thân mật ở đằng sau.
Cuộc gọi của Tăng Thanh còn tiếp tục, “Em muốn nói rằng em đã bị bắt cóc. Anh có thể… có thể đến đây một chuyến được không?”
Hơn nửa tháng trước kỳ nghỉ hè, Tăng Thanh rất bám Từ Hạo Miểu, cho dù hắn có phang phập Tăng Thanh tàn bạo như thế nào, thì Tăng Thanh cũng sẽ ôm hắn nói không sao. Xuất phát từ bệnh trầm cảm dẫn tới lòng tự ti thiếu an toàn khiến Tăng Thanh luôn nói dối muốn giành giật lấy sự quan tâm và chăm sóc của Từ Hạo Miểu. Nhưng Từ Hạo Miểu không hề hay biết vấn đề “bệnh trầm cảm” của Tăng Thanh, tuy hắn rất vui khi nhận ra những thay đổi của Tăng Thanh nhưng đôi khi hắn cảm thấy phiền. Giống như Từ Hạo Miểu trước khi đi tập huấn đã bất mãn nói với Tăng Thanh rằng: Nếu em muốn gặp anh thì em cứ thoải mái nói ra, đừng nói dối, nó làm mất rất nhiều thời gian của anh.
Nghĩ đến lời nói dối trước đó của thiếu niên, Từ Hạo Miểu bất cần, cười khẽ một tiếng, nói: “Thanh Thanh, đừng gây sự với anh. Ai sẽ bắt cóc em cơ chứ? Đừng nói những điều vô nghĩa như thế nữa.”
Hơn nữa, nếu thật sự bị bắt cóc, lẽ ra những tên bắt cóc phải gọi điện cho cha mẹ Chung Kí Bạch để tống tiền chứ, sao lại để Tăng Thanh gọi hắn?
Quả nhiên, Tăng Thanh ở đối diện im lặng một hồi rồi mới ha ha cười: “Đúng rồi, em lại bị anh vạch trần, em chỉ muốn thử xem phản ứng của anh mà thôi, anh biết đấy…”
Giọng Tăng Thanh trầm xuống: “Gần đây em không được khỏe…”
Từ Hạo Miêu nhướng mày, đang định nói ngày mốt anh sẽ về, nhưng ngay sau đó, cuộc gọi đột nhiên bị cúp máy.
Hứa Hạo Miêu nhướng mày, lấy điện thoại ra xem xét, trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi là một phút.
Hắn nghĩ nghĩ rồi cất điện thoại, lắc lắc đầu.
—— Dạo gần đây tên nhóc lừa đảo này cứ kỳ kỳ quái quái, nhìn như đang giận dỗi lại không phải giận dỗi. Thôi kệ, mặc kệ em nó một thời gian, nếu mà giận thật thì dỗ sau.
*****
***
Khi Chung Kí Bạch trở về căn chung cư của mình, hắn nhận được một cuộc gọi từ số lạ, theo tính cách của Chung Kí Bạch chắc hẳn sẽ ấn nút từ chối, nhưng vào lúc này, trong lồng ngực hắn đang bừng lên ngọn lửa tức giận vô danh, hắn không hề nghĩ ngợi mà nhận cuộc gọi.
Chờ đến khi ý thức được bản thân đang làm gì muốn cúp máy, thì người nọ giống như biết hành động của Chung Kí Bạch, cậu ta lo lắng nói: “Là em đây, em là Tăng Thanh.”
Chung Kí Bạch sửng sốt, chợt cười lạnh: “Tao đã nói với mày khi nào mày cắt đứt liên lạc với Từ Hạo Miểu và Lục Minh Kha thì hẵng liên lạc với tao rồi mà, phải không?”
“Anh hai….” Đầu dây bên kia điện thoại, Tăng Thanh cuối cùng cũng bật cười, nụ cười đứt quãng lại đậm mùi đau thương, “Sau này em sẽ không bao giờ giao du với bọn họ…” Nên anh tới cứu em được không…
“Mày nghĩ mày là ai! Ai cho phép mày gọi tao là anh trai!” Chung Kí Bạch ngắt lời Tăng Thanh.
Lời nói của Tăng Thanh cứ như dầu đổ vào lửa, cơn tức giận điên cuồng của Chung Kí Bạch không thể kiềm chế nổi, đó là tức giận hay là ghen ghét?
Chung Kí Bạch không chú ý tới cảm xúc của đối phương, hắn vẫn nhớ con người này vừa mới gọi tên thân mật với Từ Hạo Miểu, còn làm đủ trò bẩn thỉu và vô liêm sỉ với Từ Hạo Miểu và Lục Minh Kha, thậm chí còn lừa dối hắn rằng sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa.
Trên trán Chung Kí Bạch nổi đầy gân xanh, nghe bên kia truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, hắn hung hãn hỏi: “Tăng Thanh, đến tột cùng thì trong miệng mày có câu nói nào là thật?”
Cứ như không muốn nhắc tới chủ đề này, Tăng Thanh im lặng một lúc mới nói: “Anh hai… Em muốn hỏi anh một câu, nếu… nếu em bị bắt cóc, anh sẽ tới cứu em chứ?”
Thiếu niên đã không còn cười nhưng Chung Kí Bạch lại không nhận ra. Hắn vẫn luôn tự cho mình là trung tâm, hắn đi đi lại lại trong căn chung cư vẫn không thể giữ được bình tĩnh trước cái thái độ như xa như gần của đối phương. Chung Kí Bạch hít sâu một hơi, ghì tay lên mép bàn.
“Đừng nói là có người bắt cóc mày, cho dù mày chết! Chết ở nơi cống rãnh thối rữa thành bùn đất thì…” Chung Kí Bạch phát âm từng chữ rõ ràng, “Chung gia không ai đến nhặt xác mày!!”
Chung Kí Bạch muốn tiếp tục nói, muốn mắng Tăng Thanh là “đĩ đực chỉ biết banh háng cho đàn ông nó đ*t”, muốn chửi “mày chỉ là con chó Chung gia mất công nuôi”.
Nhưng điện thoại đã cúp đột ngột.
Chung Kí Bạch sửng sốt, gương mặt góc cạnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, gần như vô cảm.
Từ trước tới nay đều là hắn cúp điện thoại của Tăng Thanh! Là hắn rời đi trước! Chưa một lần nào, chưa từng có lần nào Tăng Thanh là người đầu tiên dám dứt ra!
***
Điện thoại bị giật lấy rồi cúp máy, Tăng Thanh nửa quỳ trên mặt đất, mỉm cười với đám bắt cóc đeo mặt nạ: “Xin lỗi, còn tưởng rằng nếu gọi hắn là anh trai thì hắn ta sẽ tới cứu….. A ——!”
Giây tiếp theo Tăng Thanh bị đá bay đập vào tường.
Cơn đau lan khắp người, khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, Tăng Thanh nuốt khan, cảm thấy miệng mình đầy vị rỉ sét, Tăng Thanh bàng hoàng mà ngồi dậy, nghe thấy lũ bắt cóc chửi ầm lên: “Đ*t mẹ! Đ*t con mẹ nhà nó! Bố mày tin mày ba lần! Giờ bố mày mới phát hiện ra mày chỉ là thằng điên!”
Điên sao? Hóa ra ngoài bệnh trầm cảm, mình còn bị điên…
Đôi mắt Tăng Thanh chua xót, cậu cúi thấp đầu, không ngờ có một giọt nước trong suốt rơi xuống, cậu nhìn thấy giọt nước “lách tách” nhỏ lên mu bàn tay bẩn thỉu của mình. Vệt nước uốn lượn chảy xuống như một con rắn trong suốt, lúc đó Tăng Thanh mới nhận ra mình đang khóc.
—— Rõ ràng đã đề cập tới lợi ích cá nhân đều cầu xin được cứu, mình không phải là em trai của Chung Kí Bạch hay sao? Cớ sao Chung Kí Bạch không tới cứu mình?
—— Bởi vì mày chẳng là cái thá gì!
—— Bởi vì mày là đứa bị tất cả mọi người ghét bỏ!
Trong tầng hầm tối tăm cuộn tròn viên ngọc không ai muốn, viên ngọc phủ đầy bụi, bề ngoài xám xịt, nó nghĩ nó chỉ là một món rác rưởi kinh tởm.
————
😭😭😭