Sau khi Từ Hạo Miểu tới lần đó, Tăng Thanh đã nhắn tin cho cả ba người, nói rằng nếu có ai lại đến tìm cậu thì cậu sẽ rời khỏi Bình Thành ngay lập tức. Đây không phải là nói dối, Tăng Thanh thật sự nghĩ vậy, nếu bọn họ còn dám tới tìm cậu, cậu sẽ rời ngay đi, trời đất bao la, chẳng nhẽ không có chỗ dung thân? Tăng Thanh không muốn liên quan bất cứ thé gì tới quá khứ nữa, cậu muốn ngăn chặn tất cả khả năng khiến bản thân mềm lòng, cậu sẽ dần dần từng chút từng chút quên đi bọn họ, chân chính bắt đầu một cuộc sống mới.
Tăng Thanh sẵn sàng hành trang để rời đi, nhưng cậu không ngờ rằng lời nói của mình lại có lực uy hiếp lớn đến thế, không một ai dám xuất hiện trước mặt cậu —— chí ít thì bề ngoài là vậy.
Những ngày tháng cứ thế mà trôi qua, thi xong kỳ thi cuối kỳ, Tăng Thanh đang suy nghĩ nên xin đi làm thêm ở đâu. Cậu đếm số tiền trong sổ tiết kiệm của mình, 95 triệu, một số tiền nhỏ rò rỉ từ tay của người giàu có lẽ là số tiền lớn nuôi sống một học sinh cấp ba, điều này phải nói là may mắn, tuy số tiền không ít nhưng Tăng Thanh nghĩ tới tương lai phải nộp học phí đại học, cậu nghĩ bản thân vẫn nên sớm đi làm tích góp dần.
Học sinh cấp 3 có thể làm gì? Làm trong xưởng nhà máy, tiền nhiều nhưng cũng mệt nhiều, làm nhân viên phục vụ, tiền ít nhưng nhẹ nhàng, khởi nghiệp… Thôi, pass…
Ngay lúc Tăng Thanh đang cầm chùm đậu phộng vừa hái vừa do dự, thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Thế là cậu liền bỏ qua không nghĩ thêm, chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một đôi nam nữ xa lạ, khoảng tầm bốn mươi, người đàn ông mặc vest, người phụ nữ mặc áo khoác len cashmere, bọn họ ăn mặc khá sang trọng, dáng vẻ thân thiện. Tăng Thanh sửng sốt, “Cháu chào cô chú? Cô chú có ấn nhầm chuông không ạ?”
Trần Mẫn Hồng kéo tay ông chồng đang khẩn trương, mỉm cười với Tăng Thanh: “Cô chú không nhầm, cháu là Tăng Thanh phải không? Cô chú là tới tìm cháu để nói chút chuyện.”
*
Mười phút sau, tại bàn ăn, Tăng Thanh đứng ngồi không yên, liếm liếm môi, cứng nhắc nói: “Ý cô là, bạn cháu gửi tư liệu của cháu cho cô chú, cô chú muốn….” Cậu dừng lại, “Nhận nuôi cháu ạ?”
Trần Mẫn Hồng đá chân lão chồng đần độn của mình dưới gầm bàn, Hứa Tuấn Phong vội vàng gật đầu, hơi đỏ mặt nói: “Con à, là thế này, điều kiện gia đình của cô chú có lẽ sẽ không tốt bằng cha mẹ con trước đây, có khi bận rộn quá cũng không có thời gian chăm sóc con, nhưng cô chú đảm bảo cô chú chắn chắn có năng lực và sức lực để nuôi con.”
“Ý cháu không phải thế,” Tằng Thanh nắm chặt ly nước, theo bản năng nở nụ cười nhẹ, “Cháu cũng sắp mười bảy tuổi rồi, có lẽ không thích hợp.”
Những gia đình bình thường sẽ chọn những đứa trẻ nhỏ tuổi để làm con nuôi, nghĩ rằng nuôi chúng sẽ thân thiết hơn, chung quy là sợ nuôi không thân. Nào có ai lại nhận nuôi một đứa trẻ mười mấy tuổi cơ chứ? Phần lớn những thanh thiếu niên trong cô nhi viện đều bỏ học đi làm hoặc nhầm đường lạc lối thành trộm cắp hoặc gia nhập vào dân xã hội.
“Độ tuổi vừa lúc! Mười mấy tuổi đúng là tuổi tác cần cha mẹ,” Trần Mẫn Hồng vội vàng ngồi thẳng dậy và nói: “Cô chú đã có ý định muốn con cái vào năm ngoái. Cô chú không còn trẻ, vẫn luôn muốn một đứa con lớn chút. Tình cờ Tiểu Chung kể cho cô chú nghe về hoàn cảnh của con, sau khi trò chuyện cùng Tiểu Chung hai tháng, cô thấy con rất ngoan nên muốn tới tìm con tâm sự, xem xét suy nghĩ của con.”
Tuy rằng bọn họ không nói rõ ràng, nhưng Tăng Thanh nghe hiểu, trong mắt họ, trẻ mồ côi tầm tuổi thiếu niên cũng có khả năng được nhận nuôi, cậu sẽ có sự bao bọc của cha mẹ, không cần phải lo lắng về sinh hoạt và học phí, không, nguyên nhân trực tiếp hơn là —— bọn họ sợ bản thân sau khi chết đứa con còn quá nhỏ, sẽ lưu luyến, sẽ đau khổ….
Thật đúng là người tốt…. cha mẹ tốt…. Cậu….
Tăng Thanh không cười, thấp giọng nói: “Cháu không biết…”
……
“Ừ ừ, con à, con hãy từ từ suy nghĩ, ngày kia… à không…. Ngày mai nhé, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cơm, rồi tìm hiểu nhau thêm, nhé?” Hai vợ chồng mỉm cười liên tục, ánh mắt nhìn Tằng Thanh toát ra sự từ ái như coi cậu là con ruột của mình.
“……Vâng ạ.”
Sau khi vợ chồng Hứa Tuấn Phong rời đi, Tăng Thanh ngồi trở về vị trí cũ, ánh mắt ngưng ở hai ly nước đối diện.
Tăng Thanh ngồi lặng người hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên ngó nghiêng tìm kiếm di động, di động nằm trên ghế sofa, cậu cầm lấy không hề do dự mà gọi cho Chung Kí Bạch.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng hai bên không ai nói chuyện, thời gian dường như đã bị đọng lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở lúc nhẹ lúc nặng của đối phương. Mùa đông rét lạnh, trước mặt phả ra từng vòng khói trắng, mơ hồ triền miên như một nụ hôn.
Rốt cuộc, vẫn là Chung Kí Bạch mở miệng trước, hỏi: “Thanh Thanh, em thích bọn họ chứ?”
Giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như trước, bình tĩnh và vững vàng, không hề có ý tranh công, Tằng Thanh mím chặt môi không đáp.
Chung Kí Bạch bắt đầu nhỏ giọng giải thích: “Là Lục Minh Kha tìm, cậu ta không giỏi cách nói chuyện với người lớn nên anh thay cậu ta tới nói chuyện. Thật ra anh cũng không làm gì cả, ừm… Cô chú biết rất nhiều về em….”
Chung Kí Bạch nói rằng, trừ bỏ việc được Chung gia nhận nuôi bị tránh nhắc tới thì hắn không giấu giếm bất cứ điều gì, kể cả là cuộc sống của Tăng Thanh ở cô nhi viện, hay là bị xa lánh ở cấp 2, cấp 3; hay là chuyện cậu bị bố mẹ nuôi bỏ rơi một thời gian trước. Chung Kí Bạch nói cô giáo Giang cũng trò chuyện với đôi vợ chồng về một số chuyện nhỏ của Tăng Thanh, hắn giải thích rất rất nhiều, từng chuyện một, rất logic rõ ràng.
Chung Kí Bạch trấn an: “… Họ thật lòng thích em, em không cần lo lắng đâu.” Đừng lo lắng đây sẽ là một âm mưu được tạo dựng bằng tiền tài.
Trên tường treo một chiếc đồng hồ màu nâu đỏ, kim giây quay gần nửa vòng tròn, hai người cách điện thoại giữ im lặng gần nửa phút. Ước chừng trong nửa phút trầm lặng, Chung Kí Bạch cảm nhận được sự oán hận và mong chờ, hắn nhắc lại chuyện cũ, nhẹ nhàng thú nhận: “Thanh Thanh, anh biết mình đã làm sai rất nhiều, chuyện đến nước này anh cũng không biết phải làm thế nào để bù đắp cho em. Nhưng chỉ cần em nói muốn làm gì, muốn thứ gì, anh sẽ dốc hết toàn lực để làm, để tìm cho em. Thay vì xem Từ Hạo Miểu và Lục Minh Kha lấy lòng em, anh thà rằng em coi anh là mục tiêu trả thù. Em hãy coi anh là kẻ hầu, làm bất cứ điều gì em muốn, giống như anh đã làm với em trước đây, bao lâu cũng được, anh không đòi hỏi gì thêm, cũng không nửa câu oán hận……”
“…… Không viển vông cầu xin em bây giờ tha thứ, thời gian ngắn ngủi vốn không đáng để nói đến chuyện ăn năn. Anh chỉ hy vọng dù em trách móc hay hận anh, xin em đừng phớt lờ và đẩy anh ra xa.”
Chung Kí Bạch hèn mọn tới mức này, Tăng Thanh nghe xong cũng không nói một lời, Tăng Thanh im lặng vài giây rồi đột ngột cúp máy.
Cậu ném di động qua một bên, ngồi trên mặt sàn, dựa vào mép ghế sofa, luống cuống mà ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ hình tròn.
Hình tròn, rất nhiều chiếc gương cũng hình tròn, rất nhiều chiếc gương vỡ nát không thể nào hàn gắn lại được….. Gương vỡ không thể lành, kẹp tóc gãy không chồng lên nhau, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ……
Dù đã cực lực thuyết phục bản thân đừng nhớ lại, Tăng Thanh vẫn không thể kiềm chế được mà hồi tưởng lại từng câu chuyện nhỏ theo năm tháng của Chung Kí Bạch và bản thân.
Từ cái ngày được nhận nuôi bước tới Chung gia cho đến lúc chết và cho đến giây phút này.
Khi 8 tuổi được cõng xuống gác mái trong trò chơi trốn tìm, khi 9 tuổi tay cầm tay dạy cách xới đất trồng hoa, khi 10 tuổi được đút kẹo vào miệng, khi 11-12 tuổi còn được nhận lì xì năm mới, khi 13 tuổi lần xuất tinh đầu tiên không thể tả…… Còn có….. Khi 17 tuổi chết đi. Lúc này đây, hạnh phúc trong tầm tay có thể với tới.
Thiếu gia của cậu, anh trai của cậu, là người mà cậu từng coi là báu vật lo lắng bị cướp mất, là người đã từng rất tốt với cậu, là người được cậu ưu tiên hàng đầu trên đời, sau đó người đó đối xử tệ bạc với cậu, nhưng bây giờ lại trở nên tốt hơn. Người đó giống như cầm một hũ mật, dụ dỗ cậu: “Anh sẽ yêu thương em mãi mãi, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau…”
Mãi mãi… Không bao giờ rời xa.
Tăng Thanh lẩm bẩm: “Chung Kí Bạch, nếu anh sớm chút nữa, sớm chút nữa…. Thì tốt rồi….”
—————-.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
P.s: 😒 Nếu anh sớm chút nữa thì 1 tên chó dại với 1 tên chó điên kia đã hết đất diễn ngay từ chương 1 rồi.