Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 86: 86: Canh Vịt Già Nấu Măng Mùa Đông



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -.

–…- -.-……!-…..!-.–.

-..-.-.-.– —.-.

-…–..-………-.-.- -.-.

— —
Trên thực tế, đời trước Khương Tiêu đưa Lận Thành Duật về nhà vốn vì không lo nổi tiền thuốc men.
Lần này anh có thể gánh vác toàn bộ.
Sau khi đưa người đến bệnh viện, Khương Tiêu làm thủ tục và đóng viện phí.

Nghe bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng, anh xem như yên lòng.
Trước lúc rời khỏi, anh nhìn thoáng qua, người kia nằm trên giường bệnh, nhắm mắt như đã ngủ.
“Thật đúng là vô tư quá độ, thế mà vẫn ngủ được.” Lận Thành Duật âm thầm chọc gậy bánh xe: “Cứu giúp vậy mà chẳng có nấy một câu cảm ơn.”
“Đừng nói thế.” Khương Tiêu ra hiệu cho y ra ngoài: “Ngày đông giá rét, trời còn tối khuya, cũng là người sống không dễ dàng thôi.”
Anh vừa cất lời, Lận Thành Duật lập tức không dám nói tiếp.

Hồi ấy y vẫn nhớ phải nói lời cảm ơn, nhưng với tai vạ đem đến cho Khương Tiêu sau này thì thà rằng chẳng nói lời cảm ơn còn hơn.
Khương Tiêu thấy người nằm trên giường bệnh ăn mặc phong phanh, trước khi đi còn hỏi xin bệnh viện đắp thêm một cái chăn cho hắn, tiếp đó đóng kín cửa sổ phòng bệnh.
Bận rộn một hồi, Khương Tiêu và Lận Thành Duật về hơi muộn, trời đã bắt đầu đổ mưa to.
Chỗ tiểu khu của Khương Tiêu không có hầm để xe, cùng lắm chỉ dừng được xe dưới chung cư, còn phải để nhân công vận chuyển hàng hóa đến phòng kho dưới nhà Khương Tiêu.
Mặc dù đã cố gắng hết sức lùi cốp tới gần cửa nhưng khu vực chính giữa lại có một chỗ gờ khoảng một mét, gió cuốn theo nước mưa tạt thẳng vào mặt.
Để giảm thiểu tối đa khả năng hàng hóa dính mưa bị ẩm, hai người không rảnh đi lấy ô, bọc gọn hàng hóa bằng lớp màng nhựa.

Qua mấy chuyến, hàng hóa không sao, Khương Tiêu và Lận Thành Duật lại bị xối ướt nhẹp chẳng khác gì gà rớt nồi canh.
Khương Tiêu đặt mấy thùng hàng lên giá, chắc chắn không ướt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh tiếp tục lấy giấy dầu che đi, định mai để Trần Lãng sang đưa đồ tới hai cửa hàng.
Sau đấy, anh mới rảnh ngoảnh lại xem Lận Thành Duật.

Đối phương trông còn thê thảm hơn anh, nước mưa nhỏ tong tong trên tóc.

Giờ vẫn đang là mùa đông, nhìn y thôi đã thấy lạnh rồi.
Ngoại trừ việc không tránh được thật thì Lận Thành Duật cũng cố ý đôi chút.
Y biết Khương Tiêu dễ mềm lòng.

Y đã thành nông nỗi này, ngoài trời lại mưa to và lạnh lẽo, lái xe không an toàn gì.

Dù y không đề cập đến thì Khương Tiêu cũng sẽ giữ y lại.
“Ở lại nhà tôi một đêm đi.” Khương Tiêu thở dài: “Tối nay mẹ tôi không ở nhà, nếu cậu không ngại thì có thể ngủ ở phòng sách.”
Không ngại! Dĩ nhiên là không ngại rồi!
Lận Thành Duật mừng rỡ gật gật, y bắt đầu thấy biết ơn trận mưa to này.
Vào nhà, Khương Tiêu lục tìm trong tủ quần áo, lấy một chiếc áo tắm to rộng ra.

Vóc người của anh khác với Lận Thành Duật, cái này rộng hơn chút, chắc là y sẽ mặc được.
Trong nhà luôn chuẩn bị đầy đủ khăn lông mới và bàn chải đánh răng dùng một lần cho khách.

Tuy bây giờ nhà họ Khương rất hiếm khi có khách nhưng đó là thói quen của Khương Tiêu, đúng lúc phát huy hiệu quả.
Chỗ phòng ngủ chính còn có một phòng vệ sinh nhỏ, tắm rửa tại đó được.

Khương Tiêu qua đấy tắm nhanh một lượt bằng nước ấm, làm khô tóc rồi nhìn thoáng qua đồng hồ.

Lặn lội mấy bận, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Nhờ lời nhắc hàng ngày của Lận Thành Duật ban tặng, anh vừa về nhà đã buồn ngủ, bèn thu dọn qua loa, vừa đặt đầu lên gối đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Lận Thành Duật ra khỏi phòng tắm, Khương Tiêu đã đóng cửa phòng đi ngủ rồi.

Y hối hận bản thân chậm chạp, sợ tiếng bước chân quấy rầy Khương Tiêu nghỉ ngơi, vì thế lặng lẽ nhẹ chân đi tới phòng sách, lại phát hiện Khương Tiêu đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Phòng sách rất nhỏ, chiếc giường đơn khoảng một mét bên trong đã được thu dọn rất sạch sẽ.

Bên trên giường có hai chiếc chăn bông dày mùa đông, đầu giường là một túi chườm nóng đã sạc điện và một cốc nước.

Có lẽ suy tính đến cả khả năng mắc mưa cảm mạo nên anh còn đặt cạnh đó một cốc thuốc cảm*(tên thuốc: 感冒灵) đã pha sẵn.

Lận Thành Duật vươn tay ra sờ, nước ấm vừa uống.
Dẫu Khương Tiêu không nhiều lời thêm câu nào, vẫn dễ dàng thấy được sự chu đáo của anh.
Mở chăn ra, Lận Thành Duật luôn cảm giác trên đó có mùi của Khương Tiêu.

Y không hình dung được…!nhưng ngửi thấy cực kỳ yên tâm.
Ngoài trời mưa to như trút nước, tiếng mưa va vào cửa sổ tạo hiệu quả thôi miên rất cao.

Y đắp chăn, trong chăn có một chiếc túi chườm nóng, chẳng mấy chốc, ổ chăn đã trở nên ấm áp.
Bên cạnh phòng sách chính là phòng Khương Tiêu.

Chiếc giường nhỏ kia lại được kê sát tường.

Lận Thành Duật nằm đó, cảm tưởng như đang rất gần với người lòng mình yêu.
Đêm nay có thể nói là đêm y ngủ ngon nhất trong những năm gần đây.

Cùng với tiếng mưa rơi rả rích, y ngủ cả đêm không mộng mị, đồng hồ sinh học cũng mất đi hiệu lực.

Khi tỉnh giấc, Lận Thành Duật vừa thấy giờ trên đồng hồ lập tức hoảng sợ.
Đã là mười một giờ hôm sau, đêm qua điện thoại y hết điện, tự động tắt nguồn im tiếng.

Y cứ vậy ngủ li bì.
Lận Thành Duật hơi xấu hổ.

Y còn định sáng nay dậy sớm làm bữa sáng cho Khương Tiêu, ngờ đâu lại ngủ một giấc lâu đến vậy.
Nhưng được ngủ một giấc dài hạnh phúc giúp toàn thân y thoải mái, cảm giác thư thái xưa nay chưa từng có.
Y ra khỏi phòng, cười ngây ngô định đi tìm Khương Tiêu, đập vào mắt đầu tiên lại là Nhạc Thành đang ngồi trong phòng khách.

Trên sô pha là quần áo Nhạc Thành mang cho y.
Người thứ ba xuất hiện khiến giấc mộng hai người chung đôi của y lập tức vỡ nát một phần.
Lận Thành Duật đi tới, nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao chú lại ở đây?”
Dĩ nhiên Nhạc Thành được Khương Tiêu gọi tới.

Đêm qua muộn quá, thời tiết còn bất cập, cho Lận Thành Duật ở lại chỉ là kế tạm thời.

Hôm sau trời đẹp rồi dĩ nhiên không thể tiếp tục như vậy.
“Chú không tới thì cháu mặc gì? Quần áo tối qua vẫn chưa khô đâu.” Nhạc Thành nhìn thoáng qua y: “Hơn nữa Khương Tiêu nói hôm nay có canh vịt già nấu măng mùa đông, măng mùa đông siêu chất lượng trong chợ, khó lắm mới mua được, hết mùa này là không còn nữa, bảo chú ở lại trưa nay, tiện thể uống một bát canh nóng, thoải mái ngày đông.”
Quả nhiên Khương Tiêu đang ở phòng bếp, mùi canh vịt già nấu măng mùa đông chầm chậm bay ra.
“Cậu chủ à…” Nhạc Thành vỗ vỗ vai y: “Khương Tiêu bảo chú tới đây mà chú không tới thì cháu giống như đang cố tình lắm đấy, với lại cậu ấy luôn có cách tránh ở chung chỗ với cháu.

Trong chuyện tình cảm, mình đừng nóng vội, cứ mưu tính từ từ thôi.”
Mới đầu nghe thì thấy hợp lý thật, nhưng Lận Thành Duật bồi hồi một lúc bỗng thấy sai sai.
Cái người đến giờ vẫn độc thân như chú mà lại ở đây dạy cháu á? Cháu thấy rõ là chú đang thèm món ngon Khương Tiêu nấu thì đúng hơn!
Thực ra Nhạc Thành cũng hơi oan ức.

Để nỗ lực giúp hai người ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm, chú đã rề rà trên chặng đường tới đây rất lâu.
Tám giờ sáng Khương Tiêu đã gọi cho chú mà mười một giờ chú mới đến.

Ai biết một người có đồng hồ sinh học với độ chuẩn xác cực kỳ cao như Lận Thành Duật lại ăn vạ ngủ trong nhà người ta lâu vậy chứ?

Lận Thành Duật cũng hết cách.

Người đúng là do Khương Tiêu gọi tới, với lại ai bắt hôm nay y dậy muộn, thời gian cùng ăn bữa sáng ngọt ngào với Khương Tiêu lập tức biến tan.
Bữa trưa trở thành bữa ăn của ba người, chẳng liên quan chút gì tới bầu không khí ngọt ngào.

Chiều nay Khương Tiêu còn có việc, ăn xong thì vội vã ra ngoài luôn.
Chủ căn nhà đã đi, tất nhiên bọn họ cũng không có lý do ở lại đây.
Canh vịt già nấu măng mùa đông hôm nay thực sự không tồi.

Nguyên con vịt già và măng mùa đông tươi, Khương Tiêu nấu một nồi to.

Sau khi nhận được sự đồng ý từ Khương Tiêu, Nhạc Thành đổ một phần vào bình giữ nhiệt, định mang một chén canh đi.
Chú nhận cuộc gọi từ Khương Tiêu đúng lúc đang ở nhà họ Lận.

Ông cụ Lận ở bên cạnh, nghe rõ rành mạch.
Mặc dù đối phương không mở lời nhưng người làm lâu như Nhạc Thành cũng hiểu rõ, ánh mắt ông cụ đã chứng minh tất cả.
Gần đây ông cụ bắt đầu chú ý tới Khương Tiêu nhiều hơn, canh vịt già nấu măng mùa đông cũng là món ông cụ thích.

Canh nóng hôi hổi được múc từ nồi ra, đựng trong bình giữ nhiệt mang từ đây về, đi đường khoảng một tiếng đồng hồ, tới nhà canh vẫn nóng.
Đứng từ góc độ của Nhạc Thành.

Hiện giờ chú thực sự mong ông cụ sẽ có thêm chút thiện cảm với Khương Tiêu.

Không nhất định phải thành đôi với Lận Thành Duật, với bản thân Khương Tiêu, cậu ấy muốn làm ăn buôn bán ở đây, ông cụ nhà họ Lận lại quen biết khá nhiều người thì thường thường có thể giúp cậu ấy bằng một câu.
Ngoài miệng ông cụ không nói nhiều nhưng người có chất lượng bữa ăn không tốt lắm như ông lại uống hết chén canh kia rồi.
Tuy nhiên uống xong ông lại bắt đầu thở dài, dáng vẻ rất đỗi lo lắng sốt ruột.
Không bao lâu sau tối hôm đó, Khương Tiêu đã quên béng chuyện mình từng cứu một người.
Ba cửa hàng đã ngốn hết tâm sức của anh, vậy mà vẫn chưa phỏng vấn được cửa hàng trưởng phù hợp.
Trẻ chút thì anh sợ thiếu kinh nghiệm, lớn tuổi chút có kinh nghiệm rồi thì anh lại thấy lý niệm đối phương không hợp với mình, đều không mấy hài lòng.

Lận Thành Duật, chú Nhạc, thậm chí bên trường học cũng từng đề cử người, vậy mà cuối cùng vẫn chưa tuyển được.
Cửa hàng mở tại trung tâm mua sắm này tiêu tốn rất nhiều chi phí.

Sản phẩm bán ra cũng khác với hai cửa hàng trước đó.

Hai cửa hàng trước lấy sản phẩm giá rẻ làm chính, cửa hàng này thì nhằm vào khách đã đi làm, hiệu suất chi phí vẫn rất cao, song giá cả một số loại hàng cũng không tính là thấp.
Có một số đồ điện nhỏ độc đáo mới mẻ, tính thực dụng cao; một số đồ dùng sinh hoạt cũng rất thực tế, chẳng hạn như đồ sứ và chén trà chất lượng tốt, rất nhiều đồ ăn vặt bên trong cũng là mặt hàng hiếm thấy trên thị trường, một phần còn là đồ nhập khẩu.

Bên quầy mỹ phẩm, hàng xách tay thương hiệu lớn chiếm vai trò chủ đạo, dĩ nhiên sẽ rẻ hơn quầy chuyên bán chút, chỉ chút thôi.

Kiểu dáng và chất lượng đồ trang trí cho nữ sinh mà Khương Tiêu quen chọn cũng có sự thay đổi.
Đây là một bước quan trọng trong việc mở rộng phạm vi kinh doanh từ trường học ra bên ngoài của anh, tuyệt đối không thể mắc chút sai lầm nào.
Khương Tiêu có lòng tin với sản phẩm mình bán.

Chẳng qua dù hàng tốt đến mấy thì vẫn cần một cửa hàng trưởng giỏi.

Tiền lương anh offer không tồi nên người tới phỏng vấn xếp hàng dài.
Vậy mà bây giờ sắp trang hoàng xong cửa hàng rồi, Khương Tiêu vẫn chưa tìm được cửa hàng trưởng của mình, cũng bắt đầu hơi sốt sắng.
Phỏng vấn xong đợt người hôm nay, Khương Tiêu hơi mệt mỏi.

Chỗ quản lý trung tâm mua sắm có một phòng khách nhỏ, có thể cho anh mượn dùng.
Anh dụi mắt chuẩn bị rời đi, bên ngoài lại có người gõ cửa, hỏi: “Xin hỏi, có phải Vô Hạn Ưu Tuyển thông báo tuyển dụng tại đây không?”
Không phải hôm nay đã hẹn phỏng vấn hết rồi sao?
Tuy hơi thắc mắc nhưng Khương Tiêu không tìm được người vẫn ôm hy vọng, đáp một tiếng: “Đúng vậy, mời vào.”
Cửa phòng khách mở ra, một người bước vào.
Nam, tóc hơi dài chút, phần đuôi tóc xoăn nhẹ tự nhiên.

Hắn buộc tóc một cách qua loa.

Kiểu tóc này ở trên đầu người khác luôn có phần không hợp xu thế, song lại hợp với hắn đến bất ngờ.

Người này đi đôi boot Martin, khoác một chiếc áo gió màu xanh lá sẫm, cao khoảng hơn 1m85, trông rất trẻ, chắc là sàn sàn tuổi Khương Tiêu.
Trước đó Khương Tiêu cũng phỏng vấn mấy người rất trẻ nhưng tạo hình tổng thể của người này không giống cửa hàng trưởng chút nào, lẽ ra nên xuất hiện với vai trò hát chính của dàn nhạc hay thần tượng nào đó trên TV.

Ngẩng đầu nhìn mặt, càng thấy giống hơn.

Đó là một gương mặt cực kỳ diễm lệ, không thua gì cảm giác Lận Thành Duật con lai mắt xanh xám đem đến cho Khương Tiêu hồi trước.

Người này hệt nhân vật nam chính trong truyện tranh cho các thiếu nữ, nhìn anh rồi nở nụ cười mà như bối cảnh hoa tường vi nở rộ sẽ xuất hiện ngay.
Hắn bước vào, chẳng hề dè dặt căng thẳng như những người tìm việc khác, trái lại nhìn Khương Tiêu không chớp mắt, như xác định gì đó.
Chẳng qua anh chỉ choáng ngợp trong phút chốc, Khương Tiêu chưa quên mình đang tìm cửa hàng trưởng.
“Anh…” Phản ứng đầu tiên của anh là người này không đáng tin lắm.

Dạo gần đây anh đã gặp quá nhiều người không đáng tin rồi: “…!chắc chắn không đi nhầm chỗ chứ?”
Thế nhưng đối phương đã ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh.
“Tôi không đi nhầm chỗ, cậu là Khương Tiêu nhỉ? Ông chủ nhỏ của Vô Hạn Ưu Tuyển, tôi tìm theo đó, không nhầm đâu.” Nói rồi, hắn nở nụ cười chứa đựng chút ý sâu xa: “Tự giới thiệu chút, tôi tên Phó Nhược Ngôn, hôm nay đúng là tới phỏng vấn vị trí cửa hàng trưởng của cậu.”
Hắn nhấn mạnh vào năm chữ “cửa hàng trưởng của cậu”.
Nói thì nói vậy nhưng hắn lại như chẳng mang theo gì, tiện tay cầm hai ly cà phê, một ly cho Khương Tiêu, một ly cho mình.

Khương Tiêu không thấy được sơ yếu lý lịch gì đó.
Cảm giác không đáng tin càng thêm mãnh liệt, và lúc này lý trí chiếm ưu thế, Khương Tiêu sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc.
“Sơ yếu lý lịch và tư liệu của anh đâu?”
“Tôi không có.” Phó Nhược Ngôn thản nhiên đáp.
Khương Tiêu:?
Tôi thấy anh còn tỏ ra rất đàng hoàng hợp lý cơ đấy?
Đây là người cuối cùng trong hôm nay, Khương Tiêu kiên nhẫn hơn chút.

Yên lặng một lát, anh hỏi tiếp..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.