Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 30: C30: Chương 30



Úc Bách học sinh giỏi khoa văn đọc lướt qua tập tài liệu hồ sơ Trà Lê đưa cho.

– Thế nào? – Trà Lê nhân lúc hắn đang xem hồ sơ đã điều chỉnh về hình thức làm việc, lúc này bày ra tư thái nhàn nhã của bậc tiền bối có thâm niên dẫn theo thực tập sinh, cầm cái ly tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu như bậc thầy nói, – Cảnh sát thực tập, anh xem có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi em.

Úc Bách cũng bày tỏ thái độ rất khiêm tốn nói:

– Những gì có trong hồ sơ anh đều hiểu, nhưng mà hồ sơ này là ai làm vậy?

Trà Lê hỏi:

– Sao vậy?

Úc Bách nói:

– Rất nhiều chỗ viết quá qua loa, tin tức mấu chốt thì không đủ rõ ràng, tại sao tội phạm bị bắt và tại sao bị kết án lại viết quá đơn giản. Ngược lại miêu tả hiện trường cảnh sát bắt tội phạm và làm chứng trước tòa rất chi tiết và tường tận, thậm chí còn ghi rõ ngày hôm đó viên cảnh sát phụ trách vụ án đã đi giày màu gì tại phiên tòa. Anh thắc mắc là điều này trong hồ sơ có ý nghĩa gì đặc biệt không?

Trà Lê ngồi thẳng dậy, đặt cái ly sang bên cạnh, một quả bóng bay có chữ “xấu hổ” bay lơ lửng bên cạnh anh.

Úc Bách làm bộ như không nhìn thấy, nói tiếp:

– Em xem đoạn này viết như này này, “chỉ thấy cảnh sát dũng mãnh đứng lên, mặc bộ đồng phục vừa là phẳng phiu lúc sáng, đi đôi giày da đen rất sạch sẽ. Đối mặt với sự vô lý của luật sư bào chữa, vị cảnh sát anh dũng kia không chút sợ hãi, hiên ngang nói, luật sư tồi kia, anh câm miệng cho tôi!”…

– Đừng đọc nữa! – Trà Lê đã hoàn toàn quên mất trong hồ sơ có nội dung như vậy, anh chết lặng và xấu hổ, chắp tay cầu nguyện với Úc Bách, – Xin anh đừng đọc nữa mà, các đồng nghiệp nghe thấy thì chết…Cái này em sẽ sửa lại.

– Hả? – Úc Bách ra vẻ giật mình nhưng biểu cảm lại là cười, nói, – Thì ra là em viết, vậy để anh đọc lại cẩn thận lần nữa xem, có lẽ là anh không lĩnh hội được thâm ý trong đó.

Trà Lê vội vã thu hồ sơ kia về rồi ném sang một bên, nói:

– Chúng ta không cần lãng phí thời gian, cảnh sát phá án chính là em, sau khi vụ án khép lại, em không tìm được ai viết hộ nên đành phải tự viết. Nhưng anh yên tâm, tất cả các chi tiết của vụ án đều nằm trong đầu em, em ghi nhớ rất kỹ. Mà rốt cuộc anh xem hiểu bao nhiêu? Chúng ta trao đổi một chút đi.

Những gì lẽ ra phải được mô tả chi tiết trong hồ sơ phải là chi tiết về việc chủ quán bar đã phạm tội như thế nào và anh ta bị kết án như thế nào.

Úc Bách nói:

– Anh thấy ghi chủ quán bar này bị phạt ba tháng vì tội gây rối trật tự công cộng, tình huống cụ thể thế nào? Anh ta đã làm gì?

Bản án ba tháng, tương ứng với vụ việc chắc hẳn là một tội ác rất nghiêm trọng ở thành phố Noah.

Công ty sản xuất bánh chưng mặn đã phạm “tội ác ghê tởm” như vậy và chỉ bị phạt tiền, yêu cầu tạm dừng sản xuất để chấn chỉnh, người đại diện pháp luật đã viết thư xin lỗi và tuyên bố cam kết sẽ không bao giờ lén lút sản xuất, bán bánh chưng mặn nữa, và thế là xong.

Úc Bách nghĩ mãi không ra sự cố như thế nào thì bị coi là “gây rối trật tự công cộng”.

Trà Lê nói:

– Nhắc tới vụ này em lại tức. Ông chủ quán bar này bị camera giám sát tàu điện ngầm ghi lại, anh ta đi tàu điện ngầm bốn ngày liên tục, ngày nào anh ta cũng ngồi ở ghế đặc biệt dành cho người già, người bệnh, người khuyết tật và phụ nữ mang thai. Hơn nữa, bất chấp những ánh mắt lên án mạnh mẽ của những hành khách khác, anh ta vẫn ngồi đó kiên quyết không quan tâm. Nhân phẩm của người này thật sự quá tệ đi.

…Chỉ…thế này thôi hả?

Úc Bách thắc mắc:

– Là…nhân phẩm tệ. Chính bởi vì vậy mà anh ta bị phạt tù hả?

Trà Lê nói:

– Em còn chưa nói hết. Phía sau càng nghiêm trọng hơn. Tàu điện ngầm đã báo cáo tình trạng tồi tệ này với sở cảnh sát, sở cảnh sát cấp cho anh ta một cửa sổ pop-up giao diện thẻ thị dân để anh ta nộp hoá đơn tiền phạt, cảnh cáo anh ta không được tái phạm. Một lần phạt 200, tổng cộng là phạt anh ta 800 khối. Anh ta đã nộp tiền phạt trực tuyến, vốn là việc này thế là xong, nhưng anh có biết anh ta lại làm gì tiếp không?

– Làm gì? – Úc Bách phối hợp bày ra vẻ rất quan tâm, kỳ thực thì đã buồn cười sắp chết rồi.

– Anh ta nộp vượt quá hai trăm, viên cảnh sát gọi điện nhắc nhở anh ta, – Trà Lê phẫn nộ, – Anh ta nói với cảnh sát, ngày mai anh ta còn tiếp tục muốn ngồi một ghế đặc biệt cho người già, người yếu, người bệnh, người tàn tật và người mang thai, 200 tiền phạt này là số dự trữ nộp trước.

Úc Bách:

– …Người anh em này rảnh nghề quá đi.

Trà Lê nói:

– Loại người này nhất định không thể dung thứ, nên em đã đích thân tiếp quản, xem xem người này thần kinh có bị vấn đề không. Không điều tra thì không biết, vừa điều tra một cái phát hiện ra ngay người này làm rất nhiều việc ác.

Trà Lê bấm ngón tay đếm hành vi phạm tội của ông chủ quán bar này:

– Anh ta tùy tiện chiếm chỗ đậu xe, nhảy chen vào xếp hàng ở ngân hàng, phát video ngắn bên ngoài tàu, không tôn trọng người phục vụ khi ăn trong nhà hàng, dắt chó đi dạo mà không có dây xích và nhặt phân chó… quá nhiều không liệt kê hết! Thật đấy, nếu cứ để tiếp tục như thế, người này sẽ không cứu được. Em đã biên soạn và báo cáo tội ác của anh ta. Đáng lẽ là anh ta bị phạt tù nửa năm, nhưng mà thái độ nhận tội của anh ta rất tốt, cuối cùng toà án phán quyết cộng tất cả tội của anh ta phán anh ta ngồi tù ba tháng, ra tù sẽ tiếp tục làm lao động công ích ba tháng nữa.

Úc Bách dần dần quen với phong cách của cảnh sát và tội phạm ở đây, nói:

– Nghe bản án khá nặng đấy nhỉ, nghĩ lại thì rất xứng đáng. Nếu chúng ta có lực lượng cảnh sát hùng hậu và nhà tù đủ lớn, loại người như này anh kiến nghị bắt họ vào tù hết.

Sau khi Trà Lê nói xong nội dung của hồ sơ, anh nhìn xung quanh, nội dung tiếp theo không tiện để các đồng nghiệp nghe được, nói:

– Chúng ta đi ra ngoài đi.

Úc Bách cũng không hỏi vì sao và đi đâu, nói:

– Ừ.

Sau khi rời văn phòng và ở một mình, Trà Lê lập tức nhớ tới quan hệ của hai người sau khi đã thổ lộ. Sóng vai nhau đi xuống dưới tầng, anh lặng lẽ nhìn Úc Bách, Úc Bách cũng đang nhìn anh qua khoé mắt, vì thế hai người bắt được chứng cứ đối phương đang nhìn lén mình.

Nhưng cả hai đều không truy cứu ý đồ của đối phương mà còn đều vui thầm.

– Không có người khác rồi. – Úc Bách nói, – Chúng ta có thể…hay không…

Trà Lê lập tức nhớ tới cảnh những người đồng tính nam hôn nhau trong quán bar tối qua, kiên quyết nói:

– Không thể.

Úc Bách vốn muốn nắm tay anh, nghe thế cũng không chấp nhất, nói:

– Được rồi. Giờ chúng ta đi đâu đây?

Trà Lê nói:

– Chúng ta tới quán cà phê bên cạnh, quán chúng ta từng tới ấy, rất gần đây.

Trong quán cà phê, Trà Lê lại uống loại cà phê được điều chế đặc biệt đó.

Lúc đó Úc Bách giải thích cặn kẽ cho nhân viên pha chế cách pha trong hai phút, suýt chút nữa đã muốn đi vào tự tay pha cà phê cho Trà Lê rồi.

Trà Lê cảm thấy mình không giỏi yêu đương, lại cảm giác Úc Bách rất biết…Chính xác ra là, Úc Bách có đôi khi không biết, có đôi khi lại biết, rồi lại cũng không biết.

Khi cà phê được bưng lên, Úc Bách rất tự nhiên ngồi cạnh Trà Lê cùng bàn cùng hướng với anh.

Trà Lê uống cà phê thơm ngon và bắt đầu thả những bông hoa nhỏ, Úc Bách thành công nhân sự không chuẩn bị này của anh mà nắm lấy bàn tay của anh.

Chung quanh Úc Bách cũng bắt đầu rơi xuống những bông hoa nhỏ.

Trà Lê nói:

– Cảnh sát thực tập Úc Bách, bây giờ em sẽ giải thích cho anh biết những nội dung bí mật không có trong hồ sơ.

Ông chủ quán bar đã ra tù và một lần nữa làm người, sở dĩ lại chú ý đến anh ta là vì có liên quan đến một vụ án bí mật.

Trà Lê dặn dò Úc Bách:

– Những gì tiếp theo em nói anh phải giữ bí mật tuyệt đối, không được nói cho bất kỳ người nào khác. Em thà bị người ta nghi ngờ tác phong sinh hoạt cũng không nói cho người khác về vụ án mình đang điều tra này, kể cả thự trưởng cũng không biết.

Úc Bách nói:

– Anh sẽ giữ bí mật tuyệt đối, em yên tâm đi.

Trà Lê trịnh trọng nói:

– Vụ án này liên quan đến một loại thuốc hướng thần đã bị cấm và kiểm soát chặt chẽ ở thành phố Noah. Nó có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ thần kinh trung ương của cơ thể con người và còn có tính gây nghiện cao. Thứ này từ lâu rồi đã không xuất hiện trong thành phố Noah, nhưng bốn tháng trước em vô tình…

– Từ đã. – Úc Bách vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc hỏi: – Em đang nói thuốc hướng thần gì vậy?

Trà Lê nói:

– Em biết anh muốn hỏi tên gọi của nó là gì, nhưng loại hàng cấm này không thể nói hay viết được, nó đều biến thành ***, mà em nói ra thì cũng sẽ thành ***.

Úc Bách hiểu:

– Sẽ tự động biến thành dấu hoa thị đúng không?

Trà Lê nói:

– Thỉnh thoảng sẽ biến thành hình ô vuông, tuỳ từng lúc. Thứ này không thể nói tên, nhưng em có thể miêu tả cho anh, là một loại bột phấn màu trắng, có thể tiêm, có thể hút, cũng có thể uống. Thời kỳ đầu, lực trấn áp của chúng em không đủ, thị trường ngầm còn lưu thông thứ này, rất nhiều thanh niên thời đó đã phải chịu tổn hại vì thư này.

–! – Úc Bách càng nghe càng giật mình, nói, – Không phải chứ, nơi này của các em…thế mà…Không thể nào đâu? Làm sao lại có *** được?

Quả nhiên là anh cũng không nói ra thành lời được từ vi phạm lệnh cấm kia.

Tại sao thành phố Noah giống như một chốn đào nguyên này sau lưng lén lút “sửa chữa” thiếu niên nhi đồng đã là thái quá rồi, thế mà còn có m.a t.úy nữa!

Không có thuốc lá, thế mà lại có h.e.roin?

– Thế… – Úc Bách không bao giờ tưởng tượng sẽ có vụ án buôn bán m@ túy, hắn bối rối mấy giây mới nói: – Thế em vô tình phát hiện ra trong trường hợp nào vậy?

Trà Lê nói:

– Chỉ do trùng hợp thôi.

Cộng sự là một người kết giao bạn bè rất rộng, anh ta có một người bạn làm kiểm sát viên hải quan, tuổi tác tương đương, lúc rảnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm uống rượu.

Có một ngày kiểm sát viên kia mời cộng sự đến nhà ăn cơm, cộng sự thấy Trà Lê rảnh rỗi nên kêu anh đi cùng. Trà Lê biết kiểm sát viên kia, còn xem giao diện thông tin của anh ta, xác nhận là người tốt, kỹ năng là “nấu cơm xuất sắc”, Trà Lê rất muốn được thử, thế là đi theo cộng sự đi cọ cơm. Có điều Trà Lê không thể nói như vậy cho Úc Bách, mà nói:

– Hai người họ chắc chắn là muốn uống rượu, em đi theo là để lái xe cho cộng sự, cho nên đi cùng.

Úc Bách thoáng khó chịu, nói:

– Em tốt với cộng sự quá.

Trà Lê nghe ra được, khiêm tốn nói:

– Có tốt cũng không tốt bằng anh đối xử với nhóm chấp sự.

Úc Bách: – …

Trà Lê nói:

– Anh đừng ngắt lời nữa, còn muốn nghe nữa không?

– Nghe. – Úc Bách nói, – Nhưng để anh giải thích trước, anh chưa từng có suy nghĩ gì khác đối với mấy chấp sự kia.

Trà Lê ngay lập tức dựng lỗ tai lên, nói:

– Thật không? Họ đều có vẻ ngoài đẹp đẽ như thế, còn biết chơi đàn accordion và violin nữa.

Một quả chanh bay lơ lửng trên đầu cảnh sát Trà Lê.

– … – Úc Bách đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, vui vẻ giải thích, – Mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ là bố mẹ của Úc Bách mời họ đến nhà làm việc thôi. Trong số họ có hai người đang yêu nhau thắm thiết, có hai người đã kết hôn, hai người còn lại thì một người yêu đơn phương trợ lý đặc biệt của anh trai anh, người cuối cùng tên Narcissus chỉ yêu chính bản thân mình thôi.

Sự nghi ngờ của Trà Lê bị xua tan, giả ngu nói:

– Đã bảo anh đừng có ngắt lời rồi mà, anh nói nhiều quá. Tiếp theo anh chỉ được nghe em nói thôi.

Trên bàn ăn, anh đắm chìm trong việc ăn uống, đồ ăn của kiểm sát viên thật sự rất ngon! Nhân tiện nghe cộng sự và tra xét viên trò chuyện trong khi uống rượu. Kiểm sát viên nói mấy ngày hôm trước, người ta phát hiện bột phấn màu trắng dạng vật chất ở kẽ hở của một nhóm contener hậu cần nhập hàng, nghi ngờ hàng hóa bên trong contener hậu cần bị hư hỏng, rò rỉ ra ngoài, nhưng contener hậu cần thuộc về một công ty công nghệ sinh học lớn có trình độ chuyên môn đặc biệt, trên tờ khai nhập có kê khai đây là một lô thuốc kỵ ánh sáng, trên đó có ghi “không tiếp xúc với ánh sáng”, nghĩa là không thể mở ra.

Kiểm sát viên cùng các đồng nghiệp dựa theo quy trình làm việc đã lấy mẫu bột phấn từ kẽ hở đó mang đi xét nghiệm, nhóm contener hậu cần được tạm giữ tại hải quan, chờ đợi kết quả lấy mẫu mới được thông quan nhập cảnh.

Ngày hôm sau, Trung tâm kiểm nghiệm phản hồi lại, nói rằng bột đó là bột talc làm thuốc, công ty công nghệ sinh học đã cử người vận chuyển contener hậu cần đi.

– Nhưng mà kiểm sát viên kia có uống mấy chén trên bàn cơm, – Trà Lê nói, – Anh ta nhất thời quá khích nói sau khi lấy mẫu xong vào ngày đầu tiên thì hắt xì hơi làm cho hàng mẫu kia bị bay đi hết. Anh ta sợ bị cấp trên mắng nên đã tìm bừa một một ít bột talc và đổ vào túi lấy mẫu.

Úc Bách: – …

Trà Lê nói:

– Rời khỏi nhà anh ta, em càng nghĩ càng thấy không đúng.

Úc Bách nói:

– Là rất không đúng, làm sao có thể lấy bừa một thứ gì đó để thay thế hàng mẫu được? Đúng là vô trách nhiệm.

– Ý em là, – Trà Lê nói, – Là một người có siêu năng lực, theo kinh nghiệm trước đây nói cho em biết, sự việc khác thường ắt có vấn đề, em chỉ đi cọ một bữa cơm ngon thôi mà lại vô tình nghe được một sự kiện chấn động như thế, hơn nữa nó chiếm ít nhất mười phút thời gian vào thời điểm đó, thoạt nhìn có vẻ là việc nhỏ, nhưng chắc chắn có chỉ dẫn gì đó với em.

Thật đúng có sự tự giác của nhân vật chính.

Úc Bách nói:

– Nghe có lý lắm. Về sau thế nào?

– Thật sự là đã bị em phát hiện ra có bất thường. – Trà Lê nói, – Em đóng giả làm người của một công ty thương mại xuất khẩu đến hải quan để tìm hiểu, biết được rằng các mẫu vật thì đã được gửi đi vào ngày hôm đó, còn nhóm contener hậu cần đã bị giữ lại ở hải quan chờ kết quả. Người của công ty công nghệ sinh học đột nhiên đến nói thời tiết rất nắng nóng, họ lo lắng dược phẩm giá cao bị hư hao, yêu cầu tiến hành hạ nhiệt độ vật lý đối với contener hậu cần. Hải quan nói có thể bỏ vào kho lạnh giúp họ, nhưng họ lại rất khách sao nói không cần rắc rối như thế, sau đó dùng sùng bắn nước cao áp dùng nước lạnh vào contener hậu cần nửa giờ.

Úc Bách bừng tỉnh hiểu ra:

– Là để rửa sạch lớp bột còn sót lại trên bề mặt của contener đựng hàng. Nhưng làm sao họ biết người kiểm tra sẽ hắt hơi và làm hỏng mẫu? Hàng mẫu thật sự đã bị đưa đi rồi thì vẫn sẽ bị bại lộ thôi.

Trà Lê nói:

– Em cũng nghĩ như vậy, cho nên em đóng giả làm người bán xúc xích trước cửa phòng thí nghiệm chịu trách nhiệm lấy mẫu, có một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm thực tập đến mua xúc xích, em đã lén lấy trộm thẻ công tác của anh ta, mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang, quét thẻ kỹ thuật viên phòng thí nghiệm thực tập đi vào. Những người ở đó đều đang làm nghiên cứu khoa học, tính đề phòng rất thấp, em thuận lợi lẻn vào phòng điểu khiển máy tính, tại đây em còn có những phát hiện kinh người hơn nữa.

Trong video giám sát của phòng thí nghiệm, anh phát hiện ra rằng vào ngày “hàng mẫu” bên trong contener hậu cần được mang tới và đã bị kiểm sát viên hải quan đổi thành bột talc, trước khi được đưa vào phòng xét nghiệm, lại bị người ta đổi một lần nữa. Từ kết quả cũng biết, là bột talc được thay thế bằng bột talc.

Hung thủ cũng mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang, sử dụng phương pháp giống hệt như Trà Lê lẻn vào theo dõi giám sát.

Ánh mắt Úc Bách nhìn Trà Lê dần dần thay đổi, cảnh sát hình như cũng không phải cả ngày đều “chơi”. Hoặc là nói, “chơi” này cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc làm công việc của cảnh sát.

– Thế tại sao lại xác định được đó là hàng cấm? – Úc Bách thắc mắc, – Em lại lẻn vào công ty công nghệ sinh học đó à?

Trà Lê nói:

– Em có muốn đến nhưng không thể lẻn vào được, công ty kia canh phòng rất nghiêm ngặt, một công ty thôi nhưng mà mức độ an ninh còn cao hơn cả so với cảnh sát.

Úc Bách khinh thường:

– Sở cảnh sát các em có gì mà an ninh đâu, ngày nào đó bị trộm cũng không ngạc nhiên.

– Này cảnh sát thực tập kia! – Trà Lê nghiêm túc cảnh cáo, – Là sở cảnh sát chúng ta, anh cũng đang là thành viên của sở cảnh sát đấy.

Úc Bách:

– Vâng, thưa sếp.

Trà Lê nói tiếp:

– Em không thể lẻn vào được, nhưng em vận dụng một vài biện pháp tìm ra người cung cấp thông tin sẵn sàng hợp tác với cảnh sát.

Người cung cấp thông tin là một trong những giám đốc điều hành của công ty công nghệ sinh học.

Trà Lê không có manh mối nào khác nên cô dùng một phương pháp ngốc nghếch, lật xem từng giao diện thông tin của từng nhân viên ra vào, cuối cùng lật xem được một người thích hợp, đối phương làm một ông chú khoảng 50 tuổi, là người tốt có tinh thần trượng nghĩa.

Quan trọng hơn là trạng thái thời gian thực của giám đốc điều hành: Khó chịu vì giám đốc đang tham gia vào hoạt động bất hợp pháp.

Là người biết chuyện!

Trà Lê bám theo ông ta, đến một chỗ vắng vẻ dựa vào ánh sáng chính nghĩa và mị lực cá nhân đã thành công phát triển ông chú điều hành trở thành người cung cấp thông tin cho mình.

– Người cung cấp thông tin cho em biết. – Trà Lê khoanh tay nói, – Giám đốc của công ty này thông qua con đường hậu cần của công ty đã hai lần thành công vận chuyển được hàng cấm từ bên ngoài vào thành phố Noah, chính là loại hàng cấm mà em nói ấy, hàng cấm có tên là ***.

Úc Bách:

– Anh hiểu. Vận chuyển vào rồi thì họ bán như thế nào?

Trà Lê nói:

– Chắc là họ vẫn chưa tìm ra cách để tiêu thụ, người cung cấp thông tin nói từ sau lần bại lộ ở chỗ hải quan, giám đốc của họ như chim sợ cành cong, đã giấu toàn bộ số hàng cấm đó đi, mấy tháng trời không có động tĩnh gì, cũng không ai biết anh ta đã giấu nó đi đâu. Mãi cho đến tháng trước, người cung cấp thông tin mới cung cấp manh mối mới cho tôi, nói là giám đốc kia và chủ quán bar đang bàn bạc về một mối kinh doanh. Một công ty công nghệ sinh học và một quán bar thì có thể kinh doanh cái gì? Rất kỳ lạ, có đúng không?

Úc Bách gật đầu nói:

– Quán bar và hộp đêm rất hỗn loạn, đủ loại người, là nơi dễ dàng tiêu thụ loại hàng cấm này.

Trà Lê thoáng nhớ ra hỏi:

– Ở chỗ các anh cũng có thứ này phải không? Cũng là hàng cấm à? Ở nhiều nơi bên ngoài thành phố Noah, thứ này là hợp pháp, và nó rất độc hại đối với thanh thiếu niên.

Úc Bách nghiêm túc nói:

– Tất nhiên là hàng cấm rồi. Chỗ bọn anh việc chống lại nó là mạnh mẽ nhất.

– Thế thì tốt. – Trà Lê rất hài lòng, – Thế giới thực của các anh cuối cùng cũng có một số hành động tích cực.

Đây mới thực sự là một vụ án lớn, là sẽ đi điều tra m@ túy!

Tính anh hùng của Úc Bách bị khơi dậy hừng hực, hỏi:

– Vậy nhiệm vụ của chúng ta là gì? Đi theo dõi ông chủ quán bar này à? Anh chưa từng theo dõi ai cả, em phải dạy cho anh đó.

Trà Lê nói:

– Không, buổi tối em dẫn anh đi một chỗ.

– Là nơi nào? – Úc Bách hỏi.

– … – Trà Lê bỗng nhiên ý thức được gì đó, giọng điệu rất chua chát nói, – Một nơi mà đồng tính nam các anh rất thích đến.

Úc Bách: –?

Hết chương 30


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.