Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 162: 162: Tướng Quân Hoàng Thượng Lại Leo Tường Rồi! 14



Màn đêm buông xuống, kinh thành sầm uất bây giờ lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Đường vắng chỉ lấp lóe ánh sáng của vài ngọn đèn lồng treo trước cửa.

Giữa không gian im ắng chỉ có tiếng gió thổi, thi thoảng xen kẽ vài tiếng ếch nhái gọi bạn, một tiếng “cạch” vang lên.

Cánh cửa gỗ trên cao dần mở ra kéo theo vài tiếng kẽo kẹt.

Lạc Thiên Kỳ một thân đen sì, tóc dài vấn cao, từ từ ló đầu ra khỏi cửa sổ, mắt mở to dáo dác tìm kiếm bên dưới sau đó lại chau mày.

Tên kia đâu? Không phải nói là đợi y ở bên dưới hay sao? Hay là bỏ y đi trước rồi?

“Lục Huyền Vũ, để xem ta có thiến thằng đệ của huynh hay không?”

Tiếng ai oán dường như có năng lực truyền âm mà bay đến chỗ Lục Huyền Vũ đang đứng, hắn không tự chủ mà đánh cái rùng mình.

Không dựa lưng vào tường nữa mà bước ra ngước đầu lên nhìn.

“Bệ hạ mà thiến thì lấy gì cho người sài đây?”

Lục Huyền Vũ cười cười trông vô cùng thiếu đánh, Lạc Thiên Kỳ nghiến răng nghiến lợi cởi giày mà ném thẳng vào mặt cái tên nam nhân vô sỉ nào đó ở bên dưới.

“Bốp”

Lục Huyền Vũ từ tốn gỡ chiếc giày trên mặt xuống, đám thuộc hạ núp trong lùm nhìn ra mà trợn mắt há mồm, thiếu điều chạy ra nhảy múa tung hô.

Cuối cùng cũng có người trị được tướng quân rồi, ôi vui quá xá là vui.

“Bệ hạ à, gương mặt này cũng là cho người sài nha, ngài ném mạnh vậy không sót hay sao?”

Lạc Thiên Kỳ đe dọa giơ thêm chiếc giày còn lại lên.

“Cái tên vô sĩ nhà ngươi bớt nói nhiều đi, mau chuẩn bị đỡ ta.”

Lục Huyền Vũ hai tay chắp sau lưng, mặt vô tội nhìn thiếu niên đang phồng má phía trên, một chân thì đã đặt trên bệ cửa sổ.

“Bệ Hạ không phải hay trèo tường lắm hay sao? Sao lại cần ta đỡ chứ?”

Lạc Thiên Kỳ dứt khoát ném luôn chiếc giày kia xuống, Lục Huyền Vũ không phòng bị liền ăn trọn thêm một lần nữa.

Đám thuộc hạ phía xa suýt xoa một tiếng, ôi dồi ôi, bọn họ dường như nghe được sự vỡ vụn nơi sống mũi của tướng quân.

“Ta leo lên được, nhưng không biết leo xuống được chưa? Còn không phải là do ngươi mỗi lần đều xuất hiện ngay lúc ta chuẩn bị leo xuống à, riết rồi cơ thể nó quen cái không biết cách xuống luôn.”

Lạc Thiên Kỳ lườm nguýt Lục Huyền Vũ.

Hắn cười cười rồi nhẹ nhàng đặt đôi giày của y xuống.

Hai tay dang rộng ra chuẩn bị đón người.

Lạc Thiên Kỳ chỉ chờ có thế mà tung người nhảy xuống, Lục Huyền Vũ chuẩn xác bắt được người mà ôm vào lòng, sau đó khụy một chân xuống, chân còn lại vững chãi làm ghế ngồi cho y.

Lục Huyền Vũ dịu dàng mang giày vào cho Lạc Thiên Kỳ, mang xong còn rướn môi lên mà hôn chụt vào cái môi nhỏ của tiểu hoàng đế làm cho y vì xấu hổ mà đập tay loạn xạ vào người tướng quân.

Đám thuộc hạ trong lùm cậy lại được một phen ăn cơm chó miễn phí, trợn mắt há mồm bất lực rồi thi nhau rút đi.

Một đám độc thân coi hai người yêu nhau thì chính là đang tự hành hạ bản thân một cách tàn bào nhất.

Phải nói người dưới trướng Lục Huyền Vũ ai ai cũng là kỳ tài hiếm gặp, nay Lạc Thiên Kỳ được tận mắt chứng kiến cách bọn họ di chuyển như gió lẻn vào nơi cư ngụ của đâm cướp mà không khỏi tròn mắt thán phục.

Lục Huyền Vũ đứng trên một nhánh cây to lớn, trên tay là tiểu hoàng đế hai mắt sáng ngời nhìn thuộc hạ của mình hành động.

Hắn híp mắt nhìn về nới ánh lửa bập bùng vang lên tiếng cười nói giữa nơi sơn cốc âm u tĩnh mịch.

“Huyền Vũ, huynh xem cái người đang đội đấu lạp kia, có phải tên quân sư kia không?”

Lạc Thiên Kỳ vì sợ bị phát hiện mà ém giọng nói của mình lại cực kỳ nhỏ, vang bên tai hắn còn có mấy tiếng phập phồng của hơi thở khiến vành tai khá nhột.

Lục Huyền Vũ hung hăng quay sang hôn lên đôi môi kia một cái rồi nói.

“Có lẽ là vậy, hắn ăn mặc hoàn toàn khác với đám người lỗ mãng kia.”

Lạc Thiên Kỳ trừng mắt cắn vào tai hắn cảnh cáo một cái rồi quay đầu lại chuyên chú nhìn người một thân bạch y ngồi giữa đám người hung tàn, đấu lạp che hết nửa người nhưng có thể nhìn ra được phong thái giống như một thư sinh nho nhã.

Lục Huyền Vũ híp mắt sâu rồi nói với Mộ Nhất vừa xuất hiện bên cạnh.

“Bắt sống hết lại.”

“Vâng”

Đám người bên dưới uống rượu cười nói vui vẻ, miệng tên nào tên nấy nhai đầy thịt, điệu bộ phè phỡn nghiêng hết bên này lại qua bên khác, bát hết rượu liền cầm luôn cả vò mà tu.

Chợt một tiếng xé gió lao tới.

“Phập”

Tên to cao nhất, dường như là thủ lĩnh, mặt mày trắng bệch nhìn mũi tên cắm xuống đất chỉ cách mình nữa bước chân.

Hắn gào lớn rồi cầm thanh đao lên đưa mắt đao dác nhìn khắp nơi phòng bị, những kẻ khác cũng đồng loạt cầm vũ khí của mình lên quan sát.

Nhưng xung quanh ngoài tiếng thú kêu ra vẫn là một màn đêm tĩnh mình.

Đang lúc bọn chúng nghi ngờ nhìn nhau thì hàng loạt tiếng “vùn vụt” vang lên, và rồi hàng trăm mũi tên sắt lao đến.

Đám cướp hoảng hồn vừa đưa vũ khí lên đỡ vừa lùi dần vào bên trong.

Tên thủ lĩnh hét lớn.

“Là tên khốn nào? Có giỏi thì bước ra đây đấu với ông một trận.”

Hắn vừa dứt lời, thuộc hạ của Lục Huyền Vũ xuất hiện từ tứ phía bao vây lấy bọn cướp, vẻ mặt ai cũng lạnh băng hệt nhưng những cổ máy không cảm xúc, họ chính là vậy, khi chiến đấu thì cất đi tất cả cảm xúc.

Mộ Nhất bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng quét ngang đám cướp, lại nhìn đến hang động tối tăm phía sau bọn chúng, hắn quay sang nói nhỏ với Phùng Thanh.

“Nơi kia có lẽ là nơi giam giữ người dân bị bắt, đệ đi giải quyết nhé.”

Phùng Thanh gật đầu rồi lẳng lặng lẻn đi.

Phùng Dĩnh khoanh tay cười cười đấu võ mồm với tên thủ lĩnh.

“Tên khốn ngươi vừa nói là bọn ta đây, có ngon thì nhào lên, ông đây chấp.”

“Ngươi lên đây, ta sẽ cho ngươi nếm sự lợi hại của thanh đao này.”

“Ối trời, sợ quá cơ, ngon thì bước lên, kiếm ông đây cũng lâu rồi chưa rời vỏ, hôm nay ta sẽ chém gãy thanh đao cùn của ngươi.”

Tên thủ lĩnh mặt đó bừng bừng gào lớn.

“Ngươi nói đao cùn là sao? Tên khốn có giỏi thì bước qua đây đấu với ta một trận.”

Phùng Dĩnh mặt mày khó ở nhìn tên kia.

“Ủa lạ ha, mắc gì ta phải qua? Ngươi nghĩ ta ngu giống ngươi lắm hả? Đúng là cái đồ đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển.”

Không hổ là thần đấu võ mồm của đội quân Lục Huyền Vũ, tên kia vì tức quá mà tự dâng mình qua rồi kia.

Đám người phía sau gật gù thán phục, công phu quả thật lợi hại, tiếc rằng ngài ấy luôn bị cứng họng trước Phùng Thanh.

Tên đần kia vừa bước qua Phùng Dĩnh đã vung kiếm chém tới tấp, hơi bỉ ổi mà đánh lén người ta nhưng đánh vậy cho nhanh thắng.

Chưa đầy nữa nén nhang, Phùng Dĩnh chân đạp lên lưng tên thủ lĩnh mỉm cười tươi rói với Mộ Nhất.

Đám cướp đang đánh hăng say thấy thủ lĩnh của mình bị hạ cũng bắt đầu rơi vào hoang mang, thừa cơ, đám thuộc hạ của Lục Huyền Vũ tốc chiến đem cả đám trói lại thành chùm y hệt trói gà.

Tên quân sư thấy tình thế không ổn liền lẻ ra sau tìm đường tẩu thoát, chạy được một đoạn tưởng chừng đã thoát được thì bị ai đó đá mạnh một cái vào bụng, hắn té nhào đập người vào thương cây, ho khụ khụ vài cái rồi cố gắng ôm bụng đứng dậy.

“Bịch”

Đế giày chạm lên mặt đất cứng cáp, Lạc Thiên Kỳ chắp tay sau lưng tiêu sái bước đến trước mặt tên nam nhân kia mà nhếch miệng cười.

“Vị huynh đệ này chạy đi đâu thế kia?”

Người kia thân thể chợt cứng đờ, đằng sau lớp mạn kia là đôi mắt hoảng hốt.

Lạc Thiên Kỳ nghi ngờ híp mắt lại cố gắng nhìn xuyên qua tấm vải mỏng.

Dường như người này có chút gì đó quen quen.

Không muốn tốn thời gian, Lạc Thiên Kỳ dậm chân lấy đà bật nhảy lao đến, tay vươn ra muốn đem đấu lạp cởi xuống, nhưng người kia thân thủ nhanh nhẹn, tránh hết lần này đến lần khác, nhân lúc y không để ý đưa tay luồn vào trong áo lấy một bao thuốc nhỏ.

“Bệ hạ đâu?”

Lục Huyền Vũ cau mày bước đến nhìn đám Mộ Nhất, hắn mới dời tầm mắt một chút thì y đã liền biết mất, tướng y đến đây hóng chuyện nên mới đến xem, nào ngờ cũng không thấy người ở đây, nổi bất an trong lòng đột nhiên dâng cao.

Mộ Nhất nghiêng đầu khó hiểu nhìn tướng quân nhà mình.

“Không phải bệ hạ đi chung với ngài sao?”

“Chết tiệt.”

Lục Huyền Vũ nắm chặt tay, nghiến răng chửi thầm một tiếng đảo mắt quanh một lượt rồi phi thân rời đi, không quên lớn tiếng vọng lại.

“Nhất định phải bắt được tên quân sư kia.”

Mộ Nhất khó hiểu nhìn theo hướng của Lục Huyền Vũ.

Phùng Thanh sau khi xử lí xong mọi chuyện trong kia đi ra, thấy Mộ Nhất ngẩn người ở đó thì tiến đến vỗ vai hắn.

“Sao thế?”

Mộ Nhất hoàn hồn nhìn Phùng Thanh, hắn cười nhẹ.

“Không sao, đã xong rồi à?”

Phùng Thanh gật nhẹ đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn nam nhân thấp hơn mình nửa cái đầu.

“Tiểu Thanh thật giỏi, giờ đệ cùng ta mang thêm một đám người đi lục lọi khắp nơi này tìm tên quân sư kia, mọi chuyện ở đây để Phùng Dĩnh lo là được rồi.”

Vừa nói Mộ Nhất vừa nhìn về Phùng Dĩnh đang hăng say đạp đạp mấy tên cướp một cách hả hê ở đằng kia.

“Được.”

Dứt lời, Phùng Thanh liền kéo tay Mộ Nhất đi, gọi thêm một đám người rồi đi sâu vào trong khu rừng gần đó.

Phùng Dĩnh chân đặt trên lưng một tên cướp đang cố gắng vùng vẫy, mắt hướng theo phía đám người vừa đi, đáy mắt trùng xuống có chút gì đó phức tạp, xen lẫn trong đó là vài tia khó chịu.

Hắn chậc lưỡi một cái rồi đá tên cướp đi.

“Đem chúng về nhốt trong nhà lao!”

Lục Huyền Vũ chạy xuyên trong màn đêm, mắt đỏ ngầu đầy tức giận, trên tay hắn nắm chặt tấm ngọc bội màu xanh ngọc bích mà Lạc Thiên Kỳ hay đeo.

Kỳ nhi, đệ nhất định không được có chuyện gì.

Lạc Thiên Kỳ mơ màng bị người vác lên vai, sau đó lại không chống cự được nổi mà nhắm chặt mắt lại, triệt để bất tỉnh.

Huyền Vũ….

– -Mọi người chuẩn bị mũ để đội nào( ꈍᴗꈍ)–.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.