Mạnh Tư Duy hơi sững sờ.
Loại lời nói như thế này nếu đặt vào người khác, cô chắc sẽ cảm thấy đây là lời dỗ ngon dỗ ngọt chỉ cần nghe một chút thôi, nhưng vì là Bùi Thầm nói ra, Mạnh Tư Duy nhìn vào mắt Bùi Thầm liền biết rằng anh đang rất nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn khi nói với cô những điều này.
Lời nói yêu đương này hình như có chút làm người khác không chống đỡ được.
Mạnh Tư Duy ho nhẹ một tiếng, đẩy anh về phía trước: “Đi thôi.”
Hai người về từ cửa sau của khu nhà trọ. Bình thường đều đi xe đạp ngang qua nên không chú ý, hôm nay đi bộ, Mạnh Tư Duy mới thấy họ đi ngang qua cửa hàng kim khí Lightbulb và cửa hàng nhỏ lần trước hai người đến mua bóng đèn.
Tối nay cửa hàng nhỏ không có khách, chủ quán đang nằm sấp trước quầy nhìn điện thoại di động.
Khả năng ông ấy còn không biết rằng cửa hàng của mình đã từng đóng vai trò quan trọng trong việc truy bắt các nghi phạm của cơ quan công an.
Nói đến đây, Mạnh Tư Duy không khỏi nhớ tới hành động kéo cổ áo Bùi Thầm xuống rồi hôn anh vì sợ bị phát hiện khi đang theo dõi vào đêm hôm đó.
Lúc đó cô còn chưa vào đội trinh sát hình sự, trong phương diện theo dõi hoàn toàn là một tân binh. Sở dĩ có tình huống đó là do cô theo dõi quá chặt chẽ vì sợ bị mất dấu vết, khoảng cách lại quá gần dễ khơi ra tinh thần cảnh giác của nghi phạm. Hai là cô quá lo lắng, trừ mái tóc đang xõa ra thì toàn thân cô dường như đều đang viết “Tôi đến đây để bắt anh”. Nếu lúc đó cô có thể biểu hiện tự nhiên một chút, lúc nào cũng nhớ kỹ cùng Bùi Thầm tùy tiện nói chút chuyện gì đó, thì cuối cùng chắc là cũng không cần thiết phải làm hành động kinh hãi thế tục (1) như vậy.
Kinh hãi thế tục (1): gây sốc cho những người bình thường vì những lời nói và việc làm khác thường.
Bùi Thầm cũng chú ý xem bọn họ đi ngang qua cửa hàng nào.
Anh nhìn thấy đôi mắt của Mạnh Tư Duy cứ nhìn vào trong cửa hàng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đêm nay vẫn có nghi phạm nào à?”
“Hả?” Mạnh Tư Duy đột nhiên quay đầu, nghe thấy Bùi Thầm đang hỏi cô.
Từ nội dung câu hỏi cô phản ứng lại, bây giờ anh đang nghĩ cùng một sự việc với cô.
“Đêm nay vẫn có nghi phạm nào à?”
Không biết tại sao, Mạnh Tư Duy từ câu hỏi của Bùi Thầm nhận ra một chút vẻ chế giễu loáng thoáng.
Nhưng mà anh có tư cách lấy việc này để chế giễu cô.
Dù sao cô còn lên mạng đăng một bài hỏi “Nụ hôn đầu của con trai có quan trọng không?”
Cuối cùng hầu hết các câu trả lời đều là “Nếu bạn có thời gian để đăng bài ở đây còn không bằng trực tiếp đi hỏi người trong cuộc một tiếng”, và “Tức giận đến run người, nụ hôn đầu của con trai là có thể bị xem nhẹ hay sao?”
Mà bây giờ từ nội dung và giọng điệu Bùi Thầm hỏi cô, rõ ràng anh vẫn rất quan tâm đến nụ hôn đầu đột nhiên không kịp chuẩn bị rồi bị xem như công cụ kia.
“Không có nghi phạm.” Mạnh Tư Duy khô khan trả lời, có chút chột dạ, “Em tùy tiện nhìn thôi.”
Bùi Thầm nói “Ừ”.
Hai người lại bước lên mấy bước.
Đầu óc Mạnh Tư Duy bắt đầu hơi rối. Có lẽ vì nhắc đến nụ hôn, cô đột nhiên lại nhớ đến lần trước Bùi Thầm xuất hiện ở cửa phòng khi Thịnh Tinh Bác hôn cô trong bệnh viện.
Cho dù lúc đó hai người chưa xác định quan hệ, thậm chí còn chưa tỏ tình, nhưng mà bây giờ Mạnh Tư Duy nhớ lại cảnh đó vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Chỉ là không có cách nào thay đổi được chuyện đã xảy ra, cho nên trong đoạn tình cảm lưu luyến này, Mạnh Tư Duy nghĩ rằng nếu người kia không có nhiều kinh nghiệm, có lẽ cô ấy có thể thử chủ động một chút.
Thế là khi sắp đến cổng khu trọ, dường như là bị cái gì đó chọc đến, trong khoảnh khắc Mạnh Tư Duy đột nhiên hỏi: “Vậy nếu như có người bị tình nghi thì sao?”
“Nếu như có người bị tình nghi thì sao?” Cô lặp lại lần nữa, nhìn Bùi Thầm, ánh mắt thăm dò thận trọng, chậm rãi chân thành hỏi: “Anh có để ý nếu em đối xử với anh bằng cách cũ một lần nữa hay không?”
Một lần nữa, đối xử với anh bằng cùng một cách.
Hầu kết Bùi Thầm khẽ nhúc nhích.
Anh nhìn Mạnh Tư Duy đang cẩn thận từng chút một xin sự đồng ý của anh.
Ánh mắt của cô chân thành, tâm tư khéo léo thẳng thắn.
Mạnh Tư Duy đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời chắc chắn của anh.
Cuối cùng, Bùi Thầm từ tốn trả lời: “Không để ý.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Mạnh Tư Duy cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù buổi hẹn hò của họ không có phân đoạn tạm biệt, nhưng quá trình mà một buổi hẹn hò nên trải qua, cuối cùng cũng trải qua.
Mạnh Tư Duy quay đầu nhìn bóng lưng của một đôi người qua đường cách đó không xa, làm bộ dẫn đường: “Anh nhìn phía trước, em thấy bọn họ cũng rất giống nghi phạm.”
Nói xong, cô âm thầm nắm chặt tay để lấy dũng khí, chuẩn bị ôm cổ anh kéo xuống hôn như lần trước, thì vừa quay đầu lại nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống trước.
Bùi Thầm đặt lá trà và bánh Trung Thu vẫn luôn cầm theo xuống, hơi xoay người, một tay ôm sau gáy cô, hơi thở thân thiết mãnh liệt bao trùm cô, mang theo hô hấp nóng bỏng.
Mạnh Tư Duy bất giác mở to mắt, nhiệt độ đôi môi người đàn ông hơi mát lạnh.
Lần trước cô lo lắng, sự chú ý tất cả đều tập trung vào hai kẻ tình nghi ở đằng xa, cho dù hôn thì cũng chỉ là môi kề môi sau đó chờ kết thúc. Lần này, sau khi Mạnh Tư Duy cảm nhận được Bùi Thầm mạnh mẽ, nhiệt tình, nhưng lại có chút ngây ngô thăm dò và trằn trọc, cô từ từ nhắm mắt lại.
Cô vẫn còn căng thẳng, ngửa đầu đáp lại từng chút một. Khi đầu lưỡi người đàn ông chạm vào răng cô liền nhẹ nhàng buông lỏng, bàn tay anh giữ chặt gáy cô, lúc đầu lưỡi tìm được nơi mềm mại, anh theo bản năng cướp đoạt chiếm hữu như vũ bão.
Anh hôn một cách vội vàng mà sâu sắc, vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên sẽ chạm vào răng. Ban đầu Mạnh Tư Duy còn có thể theo đó đơn giản đáp lại, sau đó hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Cô cảm thấy đây đúng là không giống như nụ hôn bình thường mà các cặp đôi yêu nhau dùng để kết thúc buổi hẹn hò.
Sức mạnh lúc mà người đàn ông hôn dần dần hình như không thể kiềm chế, cảm giác chiếm hữu trúc trắc lại mạnh bạo, khiến cho Mạnh Tư Duy nghĩ rằng bọn họ là cặp đôi yêu nhau gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
Giống như…phải chờ rất nhiều năm mới đợi được đến lúc này.
Mạnh Tư Duy không nhịn được nức nở hai tiếng, bất lực biểu lộ rằng mình sắp thiếu dưỡng khí.
Bùi Thầm nghe thấy giọng nói như thú nhỏ của Mạnh Tư Duy, cuối cùng chậm rãi buông cô ra.
Anh vẫn dùng tay ôm gáy của Mạnh Tư Duy, mũi và trán hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Mạnh Tư Duy vội vàng hít thở không khí, cảm thấy má và tai của mình nóng bừng, tiếng hít thở của Bùi Thầm cũng trở nên rõ ràng và nặng nề.
Mạnh Tư Duy hơi choáng váng vì nụ hôn ngoài dự đoán của cô.
Cô do dự một lúc, cho đến khi Bùi Thầm điều chỉnh lại hô hấp, cuối cùng cũng ngồi dậy, buông bàn tay đang ôm gáy cô ra, ngón cái và lòng bàn tay xoa nhẹ bên tai cô.
Mạnh Tư Duy nuốt nước miếng, lấy lại tinh thần.
Mặc dù không có người nào ở trên đường chỗ cửa sau của khu trọ, nhưng với nụ hôn này, sau khi Mạnh Tư Duy phản ứng kịp thì vẫn lập tức đỏ mặt quan sát xung quanh.
Đường phố vắng tanh, ánh đèn đường nhẹ nhàng, không một bóng người.
Rồi Mạnh Tư Duy nhìn lên, ánh mắt của người đàn ông lúc này cực kỳ sâu, trong mắt hiện lên tia sáng u ám.
Mạnh Tư Duy hé môi định nói lần sau anh có thể dịu dàng hơn một chút hay không, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, đột nhiên không nói ra khỏi miệng được.
Mạnh Tư Duy cúi đầu nhặt túi đồ mà Bùi Thầm vừa để trên mặt đất, khi lên tiếng thì phát hiện lưỡi hơi tê một chút: “Về thôi.”
Bùi Thầm nhẹ nhàng nhận lấy cái túi trên tay cô: “Ừ.”
………………
Từ trước đến nay Tết Trung Thu luôn là ngày để các gia đình đoàn tụ, nhưng việc đoàn tụ này thường không bao gồm các nhân viên công an cơ sở.
Ngược lại, do số lượng người ra ngoài đi chơi trong các kỳ nghỉ lễ tăng cao, nhu cầu lực lượng cảnh sát cũng tăng lên. Ban đầu Mạnh Tư Duy định sẽ nghỉ Tết Trung Thu năm nay, nhưng như cô nói do lượng người tăng trong kỳ nghỉ lễ nên trong cục tạm thời cử người đến trực ở khu thương mại, và kỳ nghỉ của cô biến thành trực ban.
Mặc dù loại tình huống này đã xảy ra vô số lần từ khi công việc của Mạnh Tư Duy bắt đầu, nhưng mà mẹ Mạnh dường như vẫn chưa quen với việc đó. Khi nghe tin Mạnh Tư Duy lại phải trực ban, bà buồn bã thở dài một tiếng “A”.
Mạnh Tư Duy chỉ có thể an ủi qua điện thoại, so với mẹ cô buồn bã, cô rõ ràng đã thích ứng rồi.
Mặc dù cô cũng đã mua quà mang về nhà rồi.
“Còn tiểu Bùi thì sao?” Sau khi buồn bã mẹ Mạnh đột nhiên hỏi: “Cậu ấy phải đi làm không?”
“Anh ấy làm gì chứ,” Mạnh Tư Duy trả lời, “Tất nhiên là anh ấy nghỉ rồi.”
Ngày nghỉ của viện kiểm sát có quy luật hơn so với cục công an của bọn họ nhiều.
Mẹ Mạnh đề nghị: “Vậy thì để tiểu Bùi về.”
Mạnh Tư Duy: “?”
“Con đều không quay về mẹ lại để anh ấy…”
“Dù sao con còn phải trực ban,” mẹ Mạnh vẫn nói, “Không phải là tiểu Bùi vẫn luôn ăn Tết một mình sao.”
“Con để cậu ấy đến nhà đi, mẹ và chú Trần đều đã mua thức ăn rồi, không ai ăn thì tiếc lắm.”
Mạnh Tư Duy: “…”
Mạnh Tư Duy chưa bao giờ nghĩ rằng liên hoan Trung Thu của gia đình cô cuối cùng vậy mà không tính đến cô.
“Điều này có thích hợp không?” Cô nói.
“Ăn một bữa cơm mà thôi, sao lại không thích hợp,” Mẹ Mạnh nói, “Tiện thể để cậu ấy mang chăn bông từ nhà đến cho con, sắp chuyển mùa rồi.”
Mạnh Tư Duy đồng ý với hai vạch đen trên trán, sau khi cúp máy, đành phải gian nan kể với Bùi Thầm về dự định của mẹ cô.
“Nếu anh không muốn đi thì em sẽ nói với mẹ em.” Sau khi kể xong Mạnh Tư Duy lập tức nói.
Nghe xong Bùi Thầm nghĩ một lúc, sau đó nhìn Mạnh Tư Duy hỏi: “Em có muốn anh đi không?”
“Tùy anh thôi ạ.” khuôn mặt nhỏ Mạnh Tư Duy xoắn xuýt, “ Dù sao em cũng phải trực ban, còn một mình anh, nhưng mà nếu anh đi…mẹ em muốn phiền anh mang chăn bông ở nhà cho em.”
Sau khi nói xong chính cô cũng cảm thấy thao tác này không bình thường.
Bùi Thầm đồng ý: “Vậy thì anh đi.”
………….
Vào mùa Trung Thu, phân cục Trung Ninh trước đó đã thống nhất phát bánh Trung Thu một lần. Đêm nay lại phát bánh Trung Thu cho đồng nghiệp trực ban.
Mạnh Tư Duy mở gói bánh Trung Thu ra, nhìn ảnh bữa tối tối nay do mẹ cô gửi cho cô trên điện thoại.
Món ăn phong phú, trên bàn có tổng cộng ba đôi đũa, ở góc bức ảnh Mạnh Tư Duy nhìn thấy một người đàn ông.
Cô đột nhiên cảm thấy Bùi Thầm vẫn rất là xã trâu (2).
Xã trâu (2): là những người thường vui vẻ và hào phóng, sẵn sàng thể hiện bản thân, giống như một ngọn lửa ấm áp.
Trước đây lần đầu tiên gặp mặt mẹ cô đã có thể trò chuyện vui vẻ, nhưng hôm nay ở trong tình huống cô không thể có mặt, lại dám một mình đến nhà cô ăn cơm ngày lễ như dự định ban đầu, đối mặt với hai vị trưởng bối vẫn còn xa lạ.
Đối với bức ảnh trên điện thoại, Mạnh Tư Duy chợt nhớ ra rằng hai người đã sống với nhau lâu như vậy, dù là bây giờ đã xác định quan hệ, Bùi Thầm dường như vẫn chưa nói nhiều đến gia đình của mình.
Bình thường còn không tính, vào những ngày đoàn tụ gia đình như Tết Trung Thu, cũng không thấy anh nhắc đến hay gọi điện thoại cho ai cả.
Lần sau hỏi chút vậy, Mạnh Tư Duy nghĩ với chiếc bánh Trung Thu ở trong miệng.
Cô trở lại với tâm trạng vui vẻ, phát hiện có một tin nhắn Wechat mới.
Thịnh Tinh Bác: [Tết Trung Thu vui vẻ.]
Bánh Trung Thu trong miệng Mạnh Tư Duy lạch cạch rơi trên mặt bàn.