Từ trước đến giờ Tô Trình Hạo không biết rằng hóa ra thật sự có một người chỉ dùng một câu nói cũng có thể dễ dàng điều khiển toàn bộ cảm xúc và cuộc sống của một người.
Anh ấy là người thuộc phái tự do, xưa nay đều sống rất thoải mái, sẽ không sống vì ai, nhưng cũng có một người sẽ vì câu cuối cùng của người kia, vì câu nói đó mà từ đây về sau sống thật tốt.
Lúc vừa tốt nghiệp đại học, Tô Trình Hạo lôi kéo Bùi Thầm mở một văn phòng luật sư, vụ án kinh tế đầu tiên hai người hợp tác với nhau thành công vang dội, tất nhiên vụ án thứ hai nước lên thì thuyền lên, tiền kiếm được rất nhiều.
Chỉ là không được bao lâu thì Bùi Thầm vẫn lựa chọn vào công – kiểm – pháp, bỏ chức vụ trong văn phòng, tất cả đều bàn giao lại hết cho Tô Trình Hạo.
Tô Trình Hạo vẫn còn nhớ kĩ lúc ấy mình đã chế giễu Bùi Thầm là kiếm đủ tiền rồi chạy, sau đó thấy anh vào bộ phận chống tham nhũng, tự tay đưa mấy kẻ tham ô che giấu vô cùng kĩ ra ngoài ánh sáng mới phát hiện rằng có người, so với công việc hành chính thì có nơi khác càng thể hiện được giá trị của anh hơn.
Người lựa chọn làm ở văn phòng luật sư ngày càng nổi tiếng, người tham gia công – kiểm – pháp cũng càng ngày càng được đề cao và trọng dụng.
Tất cả mọi chuyện đều tốt, Tô Trình Hạo cũng xem như Bùi Thầm đã quên cô gái tên là “Mạnh Tư Duy” kia.
Mãi cho đến một ngày, anh ấy nghe Bùi Thầm bị điều đến phòng công tố của viện kiểm sát thuộc thành phố C.
Nhìn ở bên ngoài là do cấp trên điều động, nhưng từ thủ đô điều về thành phố C, từ phòng chống tham nhũng đến phòng công tố, anh ấy nghi do Bùi Thầm đắc tội với ai đó nên bị trù dập.
Kết quả sau khi nghe ngóng mới biết được, là Bùi Thầm viết đơn xin rất nhiều lần chủ động muốn chuyển đến đó.
Phía trên từ chối mấy lần rồi mới hết cách phải đồng ý.
Sau khi biết Bùi Thầm điều đến viện kiểm sát thành phố C không được bao lâu, Tô Trình Hạo thấy một nữ cảnh sát của phân cục Trung Ninh thuộc thành phố C tên “Mạnh Tư Duy” bất ngờ nổi tiếng trên mạng.
Tô Trình Hạo nhớ đến lúc đại học, lúc này mới phát hiện Bùi Thầm có lẽ không phải đã quên.
Anh ấy chưa từng nghĩ Bùi Thầm còn có thể đi được bước này, dùng dũng khí máu me đầm đìa của mình để đến gần mặt trời duy nhất trong đời này của mình.
…
Chỉ là Tô Trình Hạo không nghĩ lần này đã trực tiếp thành thuê chung nhà.
Anh ấy khoanh tay cười, hơi nâng cằm lên, liếc mắt nhìn Bùi Thầm: “Lần đầu tiên gặp mặt đã thuê chung nhà, người ta không nghi ngờ cậu có ý đồ xấu sao?”
Bùi Thầm hạ mắt xuống: “Chỉ là thuê chung mà thôi.”
Lúc anh mới chuyển đến đây còn chưa thu xếp xong mọi chuyện, thành phố C xảy ra vụ án xác chết cô gái không đầu, anh ở trong phân cục Trung Ninh nghe được cảnh sát nhân dân trị an nói tiền lương của bọn họ không cao, cô gái nhỏ trong phòng làm việc còn đang thuê phòng, gần đây không tìm được người thuê cùng để chia sẻ gánh nặng tiền nhà, ngày nào cũng phát sầu.
Tô Trình Hạo nghe xong thì cười nhẹ, lại nhìn Bùi Thầm: “Cậu thật sự tính sau này ở chỗ này làm tiếp sao?”
Anh ấy vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Mạnh Tư Duy mua rượu về.
Tô Trình Hạo nhìn Bùi Thầm một chút, sau đó quay người ra ngoài.
Lúc ăn cơm tối chỉ có mình Tô Trình Hạo uống rượu, cơm nước xong xuôi, Tô Trình Hạo lại nói với Mạnh Tư Duy chi tiết cách trả lời nếu thẩm phán hỏi trước tòa.
Sau khi tiễn Tô Trình Hạo đi, Mạnh Tư Duy không ngừng ôn tập những tình huống có thể phát sinh và cách trả lời như thế nào mà anh ấy đã nói.
Bùi Thầm rửa xong bát đĩa đi từ trong bếp ra, thấy Mạnh Tư Duy đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà tô tô vẽ vẽ cái gì đó vào quyển sổ trên bàn trà.
Anh nhíu mày: “Trên mặt đất lạnh, lên trên ngồi đi.”
Rõ ràng Mạnh Tư Duy không nghe rõ lời Bùi Thầm nói với cô, ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi lại: “Hả?”
Bùi Thầm đi qua lấy gối dựa trên ghế sopha xuống đưa cho Mạnh Tư Duy: “Ngồi lên đệm.”
“Ồ.” Mạnh Tư Duy phản ứng kịp, nhận lấy gối dựa ngồi lên, Bùi Thầm lại lấy thêm một cái gối dựa trên sopha xuống, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tư Duy.
Anh thấy cô viết không ít lời dặn dò nên chú ý những gì trên tòa và cách đối phó của Tô Trình Hạo trong cuốn sổ nhỏ.
Mạnh Tư Duy nhìn theo ánh mắt của Bùi Thầm: “Tô Trình Hạo nói tất cả cậu ấy sẽ giúp em đối phó, những thứ này là những tình huống ít có khả năng xuất hiện nhất, nhưng em vẫn có chút không yên tâm.”
“Đừng căng thẳng.” Bùi Thầm ôm lấy Mạnh Tư Duy từ sau: “Giao cho cậu ấy lo là được.”
Mạnh Tư Duy nghe xong thì gật đầu, hít một hơi thật sâu, đồng ý: “Ừm.”
Cô để bút xuống, lùi ra sau dựa vào anh.
“Công tố viên Bùi, bạn học của anh là người tốt.” Mạnh Tư Duy nói một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Bùi Thầm nghe thấy thế thì cười nhẹ: “Thật sao?”
Mạnh Tư Duy: “Đúng vậy nha, lúc đầu em nghĩ rằng anh ấy sẽ giống anh, cũng là người nói ít nhưng đã nói thì toàn lời khó nghe.”
Bùi Thầm: “…”
“Lúc trên đường anh ấy còn nói với em chuyện lúc đại học của hai người.” Mạnh Tư Duy quay đầu nhìn Bùi Thầm: “Nói lúc đó có rất nhiều nữ sinh thích anh.”
“…Nhưng sau đó anh cũng không đồng ý.” Cô học cách nói ngắt câu của Tô Trình Hạo.
“Những nữ sinh theo đuổi anh có xinh không?” Mạnh Tư Duy hỏi vấn đề mà phần lớn bạn gái sau khi nghe chuyện đều sẽ hỏi bạn trai mình.
Cô vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, trước khi Bùi Thầm yêu đương với cô, hai mươi mấy năm không có mối tình vắt vai nào, không phải do anh sợ xã hội hay phạm vi giao tiếp là con số không, rõ ràng muốn nói chuyện thì vẫn có thể nhưng vẫn là con số không như cũ.
Mặc dù sau này cô bận đi làm không có thời gian yêu đương nhưng có đi xem mắt, đồng nghiệp cũng sẽ ngẫu nhiên giới thiệu ai đó cho cô, còn trước đó nữa, dưới bầu không khí tự do rộng rãi của đại học cô còn từng quen bạn trai.
Bùi Thầm nghe được câu hỏi của Mạnh Tư Duy thì nhíu mày, dường như đang cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó trả lời: “Không biết.”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Bùi Thầm ôm Mạnh Tư Duy: “Không nhớ rõ.”
“Không để ý.”
Mạnh Tư Duy há hốc miệng nhìn khuôn mặt của người đàn ông.
Cô hiểu Bùi Thầm, Bùi Thầm nói như vậy tức là anh căn bản không có quan tâm đến ngoại hình của những người kia như thế nào. Xinh đẹp hay không ưa nhìn, đối với anh mà nói thì không khác nhau là bao.
Vì kết quả đều giống nhau.
Người như thế này, hoặc là trời sinh lạnh lùng, nhu cầu tình cảm thấp hoặc thậm chí không có nhu cầu trong chuyện tình cảm, hoặc là đã sớm có người trong lòng.
Trước khi Mạnh Tư Duy chính thức yêu đương với Bùi Thầm, cô vẫn cho rằng Bùi Thầm thuộc dạng trước.
Lúc đầu cô còn lặng lẽ tìm trên mạng nên yêu đương với đàn ông có nhu cầu tình cảm thấp như thế nào, sau đó một nụ hôn vào lần hẹn hò đầu tiên của Bùi Thầm đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức ban đầu của cô.
Không hiểu sao Mạnh Tư Duy lại nhớ đến lần trước khi cô hỏi Bùi Thầm vì sao anh lại muốn chuyển từ bộ phận chống tham nhũng đến phòng công tố, chuyển đến thành phố C.
Đáp án Bùi Thầm cho cô chỉ có một câu “vì thích em”.
Lúc ấy cô xem câu trả lời này là một câu giải thích lười nhác, là lời hay ý đẹp tùy tiện nói ra để dỗ bạn gái vui.
Còn nữa, trước đó vài ngày, anh uống rượu say, ôm cô rất chặt, nói với cô từng lời khẩn cầu một: “Xin em… Đừng lại rời xa anh nữa.”
Trong một giây phút ngắn ngủi cô đã nghi ngờ vì sao lại có chữ “lại”, rõ ràng từ khi hai người bọn họ xác định quan hệ chính thức chưa từng rời xa nhau.
Phòng bọn họ đang thuê rõ ràng không tiện đường đi đến viện kiểm sát.
Thời gian từ từ quay lại, dưới ánh trăng, thiếu niên cuối cùng cũng nhẹ giọng trả lời, sau đó là quyển lưu bút bị vứt bỏ…
Bùi Thầm đang tỉ mỉ hôn chợt hỏi Mạnh Tư Duy vừa đột nhiên ngẩn người: “Nghĩ gì vậy?”
Mạnh Tư Duy nghe thấy anh hỏi thì hoàn hồn, cô nhìn khuôn mặt của Bùi Thầm cách mình vô cùng gần, cảm nhận được những nụ hôn như cơn mưa của người đàn ông rơi xuống mặt mình.
Bùi Thầm cởi chiếc áo len dệt kim hở cổ duy nhất trên người Mạnh Tư Duy ra.
Một lát sau, anh đứng dậy ôm cô về phòng ngủ.
Bùi Thầm luôn không thích tắt đèn.
Lúc trước Mạnh Tư Duy sẽ thỉnh thoảng bày tỏ chút kháng nghị của mình, hôm nay dường như cô lại cực kì thuận theo anh.
Cô nhìn vào mắt anh, đột nhiên ôm lấy cổ người đàn ông, nghẹn ngào nói bên tai anh: “Bùi Thầm.”
…
Phiên tòa giữa Mạnh Tư Duy và nhà đầu tư chính thức diễn ra.
Mặc dù nói là cô kiện nhà đầu tư trên danh nghĩa của mình, nhưng những người chủ khác ở tiểu khu biết được cũng đều chú ý đến, có người thậm chí còn xin nghỉ để đến dự thính.
Một phiên tòa mở liên tục mấy tiếng.
Đại diện cho nhà đầu tư là một nam một nữ, từ lúc bắt đầu phiên tòa hai người đã vô cùng đắc ý, nhìn thấy nguyên cáo ở đối diện chỉ là một chủ nhà với luật sư trẻ tuổi của cô, trong mắt là sự kiêu căng ngạo mạn không ai sánh nổi.
Mãi đến khi chính thức bắt đầu phiên tòa.
Quả nhiên Mạnh Tư Duy chưa hề nói gì, cô chỉ ngồi đó, tất cả đều giao cho Tô Trình Hạo.
Vấn đề quan tòa hỏi cô cũng đều giao cho Tô Trình Hạo trả lời thay.
Mà hai đại diện của nhà đầu tư, từ lúc bắt đầu đã tỏ vẻ không ai sánh bằng, mãi đến khi Tô Trình Hạo đưa ra từng bằng chứng một chỉ ra rằng mắt xích tài chính của bọn họ đã bị đứt gãy, không thể tiếp tục thực hiện hợp đồng, cuối cùng hai người chỉ có thể lặng lẽ rút quân, không còn cách nào khác ngoài thừa nhận sự thật.
Mạnh Tư Duy thắng kiện, vì mấy năm qua giá nhà ở thành phố C đã không còn giống ngày trước nữa, cho nên vụ kiện của Mạnh Tư Duy không phải để hoàn tiền mua nhà, mà là bồi thường một phần vạn tổng giá trị nhà mỗi ngày, bắt đầu tính từ ngày quá hạn cho đến khi bàn giao nhà mới thôi.
Một mặt là số tiền tính theo lãi suất không ít, mặt khác để những chủ nhà khác thấy thế thì tất nhiên cũng sẽ dùng cách tương tự để tạo áp lực tập thể cho nhà đầu tư.
Đúng như dự đoán trước đó của Bùi Thầm, sau khi nhận được kết quả, đại diện của nhà đầu tư biểu hiện không phục, muốn kháng cáo, những chuyện này đều nằm trong dự đoán của bọn họ, đối phương chỉ là nỏ mạnh hết đà, không muốn cứ như vậy mà thua, nhưng chỉ cần thắng kiện lần đầu thì lần thứ hai sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tâm trạng của Mạnh Tư Duy rất tốt, cô và Tô Trình Hạo cùng nhau ra khỏi tòa án.
“Yên tâm rồi chứ?” Tô Trình Hạo nhướng mày với Mạnh Tư Duy.
“Cảm ơn luật sư Tô.” Mạnh Tư Duy đứng thẳng, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Tô Trình Hạo.
Tô Trình Hạo: “Sau khi tòa án kết luận sẽ thi hành án, tạm thời tôi cũng sẽ làm luật sư thi hành án cho cô, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Mạnh Tư Duy dùng sức gật đầu.
Viện kiểm sát ngay bên cạnh tòa án, Tô Trình Hạo đi ra khỏi tòa án, lại chuyển hướng sang viện kiểm sát.
Bây giờ Bùi Thầm đang ở nơi làm việc, hiện tại chắc anh đang làm việc ở bên trong.
Mạnh Tư Duy cũng đi qua, giữa lông mày từ từ hiện lên sự phức tạp.
“Luật sư Tô.” Bỗng nhiên cô nhìn về phía tòa nhà: “Chuyện liên quan đến thời đại học của bạn trai tôi, ngoài việc lúc đó anh ấy có rất nhiều người theo đuổi ra thì anh cảm thấy có còn chuyện khác có thể nói với tôi không?”
– ——————-