Rõ ràng Bùi Thầm đã nghe thấy cái xưng hô lần đầu tiên được kêu ra này.
Trong mắt người đàn ông không giấu được sự ngạc nhiên, anh nhìn Mạnh Tư Duy lúc này đang say khướt: “Bảo Bảo, gọi lại lần nữa.”
Mạnh Tư Duy như học sinh ngoan, nghe lời, tiếp tục nói từng chữ: “Chồng, ơi.”
“Ừm.” Bùi Thầm nhếch môi trả lời, sau đó ôm chặt Mạnh Tư Duy, đưa cô dâu của anh về nhà mới.
Sau khi về nhà Mạnh Tư Duy được đưa thẳng vào phòng vệ sinh, Bùi Thầm đặt cô xuống đất, dùng bông nhúng nước tẩy trang để lau lớp trang điểm trên mặt cô.
Bùi Thầm rất lạ lẫm với việc tháo trang sức rồi tẩy trang. Anh cẩn thận so sánh bao bì giữa “nước tẩy trang mắt và môi” với “tẩy trang cho mặt”. Thao tác tẩy trang của anh vừa mới lạ mà lại nhẹ nhàng. Lúc đầu Mạnh Tư Duy nhắm mắt để cho người đàn ông mân mê trên mặt cô, nhưng chỉ một lúc sau, cô bắt đầu không ở yên nổi.
“Chồng! Ơi!” Mạnh Tư Duy say khướt cứ như bị nghiện gọi chồng, đột nhiên ôm chặt cổ Bùi Thầm.
Trong tay Bùi Thầm vẫn đang cầm một miếng bông tẩy trang, giang hai tay, không kịp chuẩn bị mà bị Mạnh Tư Duy ôm lấy.
Sau đó Mạnh Tư Duy hôn lên cằm anh một cái, bĩu môi nũng nịu: “Chồng à, hôm nay chúng ta kết hôn đúng không?”
Bùi Thầm chưa bao giờ nghĩ Mạnh Tư Duy say rượu sẽ trông như thế này, gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Mạnh Tư Duy nhếch môi cười, trông vô cùng hạnh phúc: “Em cũng có chồng.”
Bùi Thầm nhếch khóe môi cười: “Ừm.”
“Em có chồng.” Anh khẳng định lời nói của cô.
Sau đó Mạnh Tư Duy hình như càng vui vẻ, cô đột nhiên ôm chặt lấy cổ Bùi Thầm, áp cả cơ thể vào lòng anh, giọng nói ngọt ngào hơn bao giờ hết: “Chồng ơi, em ~ yêu ~ anh ~”
Nghe được điều này Bùi Thầm trực tiếp choáng váng luôn.
Tuy rằng không cần nói nhiều về tình cảm giữa hai người, nhưng có mấy lời khi chính miệng cô nói ra, vẫn khiến anh kích động, trong lòng rối tinh rối mù.
Điều anh không ngờ là Mạnh Tư Duy nói câu này không chỉ một lần.
Mạnh Tư Duy nói xong một câu liền tiếp tục không ngừng: “Chồng, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh ~”
Bùi Thầm ngay lập tức quyết định sau này chuẩn bị nhiều rượu ở nhà hơn.
“Anh cũng yêu em.” Anh hôn trán cô một cái, nói.
Bùi Thầm nghe đi nghe lại nhiều lần mới nghe đủ, sau đó cố gắng để Mạnh Tư Duy không vọt lên người anh nữa, kiên nhẫn dỗ dành, “Ngoan, đứng lên, trước tiên chúng ta tẩy trang đi.”
Nhưng Mạnh Tư Duy bây giờ rõ ràng không có hứng thú với việc ngoan ngoãn đứng vững để tẩy trang, vui vẻ cười, nói “Chồng ơi, em yêu anh.”
Lúc đầu Bùi Thầm còn trả lời, nhưng sau đó phát hiện anh hoàn toàn không thể trả lời.
Gánh nặng ngọt ngào.
“Bảo Bảo, đứng dậy tẩy trang trước đi.” Bùi Thầm nhẹ nhàng thuyết phục, cô dâu trang điểm rất dày, nếu buổi tối không tẩy trang sẽ khiến da bị tổn thương.
Đáng tiếc câu trả lời duy nhất dành cho anh là liên tiếp các tiếng “Chồng ơi, em yêu anh.”
Nghe vậy Bùi Thầm không muốn cắt ngang chút nào, nhưng anh không biết Mạnh Tư Duy sẽ nói vậy đến lúc nào mới chê mệt, cho nên anh nâng gương mặt ửng hồng của cô, hôn luôn.
Lập tức yên tĩnh.
Mạnh Tư Duy không thể nói chuyện, mắt mở to.
Cô phản ứng chậm một lúc, sau đó dường như cảm thấy tiếp tục hôn như vậy cũng không sao, nên cô nhắm mắt theo đó đáp lại.
Bùi Thầm ôm eo Mạnh Tư Duy.
Hôm nay là đêm tân hôn.
Cô dâu của anh vì cản rượu cho anh nên uống say khướt.
Bùi Thầm hôn cô thật sâu, thật nóng bỏng, dùng đầu lưỡi mở hàm răng cô, cảm nhận được sự đáp lại chậm chạp vụng về của Mạnh Tư Duy sau khi say, đưa cô vào phòng tắm.
Nước ấm từ trên cao đổ xuống.
Tắm rửa, dù lớp trang điểm dày đến đâu cũng bị tẩy sạch sẽ.
Lúc đầu Mạnh Tư Duy còn có thể kêu “Chồng ơi, em yêu anh”, nhưng đến sau đó, cô bỗng bật khóc “huhu”, nước mắt hòa lẫn với nước. Cô phát hiện câu này không thể nói được, dường như cô càng nói “Chồng ơi, em yêu anh” thì chồng cô càng phấn khích, sau đó lại càng “ra tay” nặng hơn.
“Chồng ơi, em yêu anh” của Mạnh tư Duy cuối cùng đều biến thành “Chồng ơi, nhẹ một chút”.
………………..
Sau đó, Mạnh Tư Duy có kỷ niệm sâu sắc về đám cưới.
Như thế nào cô cũng không nghĩ tới, từ khi bắt đầu chuẩn bị kết hôn cô lo lắng Bùi Thầm sẽ uống say như thế, vậy mà cuối cùng kết quả Bùi Thầm không say, là cô say.
Tiếp đó, câu “Chồng ơi” kia rõ ràng là lặng lẽ luyện nhiều lần vẫn không gọi được, sau khi uống say thì gọi vô cùng lưu loát, thậm chí còn vừa gọi “Chồng ơi”, vừa điên cuồng quấn lấy tỏ tình với anh “Chồng ơi, em yêu anh”.
Hậu quả chính là ngày hôm sau cô không xuống giường được.
Mạnh Tư Duy biết lần này cô không xuống giường được có mức độ nhất định bởi vì cô tự chuốc lấy.
Trước đây cô chưa bao giờ uống say, nhất thời không biết sau khi say mình tốt hay không, còn chạy đến hỏi ý kiến của Chung Ý.
Chung Ý nghe xong đầu tiên là im lặng, sau đó trả lời: “Coi như bình thường.”
“Nhưng Bùi Thầm, ý mình là chồng cậu, chắc chắn sẽ thích.”
Mạnh Tư Duy: “…”
………………..
Sau khi kết hôn, thật ra Mạnh Tư Duy cũng không cảm thấy khác biệt nhiều so với trước đây.
Cô và Bùi Thầm yêu nhau bắt đầu từ thuê nhà chung, nên rất nhiều bước để các cặp đôi mới cưới thích nghi với thói quen sinh hoạt của nhau sau khi kết hôn đều được bỏ qua.
Đôi khi Chung Ý còn phải lo lắng về việc làm thế nào để hòa thuận với cha mẹ của Châu Vũ An, nhưng cô thậm chí còn không có cha mẹ chồng.
Ngoài những gì Bùi Thầm nói với cô trước đó, mẹ anh đã qua đời, mối quan hệ của anh với cha không tốt, Mạnh tư Duy chưa bao giờ chủ động hỏi.
Trước khi kết hôn, mẹ Mạnh nói rằng bà muốn người lớn hai gia đình gặp nhau, nhưng khi nghe Mạnh Tư Duy nói không cần, bà rất ngạc nhiên:
“Mẹ đã qua đời, còn cha thì sao?”
Mạnh Tư Duy lắc đầu: “Quan hệ không tốt, không có liên hệ.”
Sau khi nghe, mẹ Mạnh gật đầu.
Lý do này không khó để bà chấp nhận, cũng giống như cha ruột của Mạnh Tư Duy, họ đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi, nên tất nhiên ông sẽ không có mặt trong đám cưới.
Mạnh Tư Duy vẫn rất nhạy cảm với mối quan hệ giữa Bùi Thầm và cha anh, đó có thể không đơn giản là bất hòa như trong gia bình thường.
Một ngày sau khi kết hôn, Mạnh Tư Duy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi tự xưng là thư ký, nói rằng họ muốn gặp cô Mạnh Tư Duy một lần.
Ví lý do nghề nghiệp, những người gọi Mạnh Tư Duy thường trực tiếp gọi cô là cảnh sát Mạnh, Mạnh Tư Duy hiếm khi được gọi là cô Mạnh một cách lịch sự như vậy. Cô khó hiểu hỏi bạn là ai.
Người tự xưng là thư ký nói qua điện thoại rằng người muốn gặp cô là cha của Bùi Thầm, là cha chồng của cô.
Mạnh Tư Duy choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với việc gì đó có quan hệ với cha của Bùi Thầm.
Chỉ có điều cô suy nghĩ một chút, không đồng ý với yêu cầu gặp mặt của người đó mà về nhà thành thật nói với Bùi Thầm rằng cô đã nhận được cuộc gọi này.
Nghe thấy Mạnh Tư Duy nhận được một cuộc gọi như vậy, Bùi Thầm mím môi, cau mày thật sâu.
“Có muốn em chặn luôn không?” Mạnh Tư Duy quan sát kỹ biểu hiện của Bùi Thầm rồi cẩn thận hỏi.
Bùi Thầm bỗng nhiên ôm lấy Mạnh Tư Duy, thì thầm, xin lỗi cô về vấn đề này: “Anh xin lỗi.”
Mạnh Tư Duy ngửi mùi thơm trên vai người đàn ông, dùng ngón tay nắm chặt góc áo của anh.
Một thoáng im lặng.
Cô nhớ đến cuộc điện thoại kia.
Tuy cô chưa từng hỏi, nhưng có một số chuyện, không có nghĩa là cô không muốn biết.
Cô muốn biết về quá khứ của anh.
Người cô yêu, ngoại trừ bảy năm đó, tất cả đều là quá khứ.
Mạnh Tư Duy đã xóa số điện thoại gọi cho cô nói rằng muốn gặp cô kia.
Cuối cùng, cô vẫn quyết định lên tiếng.
“Chồng ơi…” cô thì thầm gọi anh, “Có chuyện gì anh có thể nói với em không?”
Bùi Thầm hơi buông lỏng Mạnh tư Duy, hơi cụp mi mắt.
Anh mở miệng, nói một cách bình tĩnh.
Mạnh Tư Duy yên lặng lắng nghe.
Người đàn ông đó cố gắng liên lạc với Bùi Thầm, nhưng không liên lạc được, vì vậy lần này đem mục tiêu nhắm vào Mạnh Tư Duy.
Tất cả bởi vì đứa trẻ kia sau hai năm đã được chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, hầu như không thể giao tiếp bình thường với mọi người.
Ông vẫn cần một đứa con trai.
Cuối cùng ông cũng nhớ đến đứa con trai mà ông đã bỏ rơi từ khi mới sinh ra. Ông phát hiện đứa con trai chưa từng lọt vào mắt mình hóa ra lại vô cùng xuất sắc, khỏe mạnh và thậm chí là ưu tú.
Ngay cả khi không có cuộc sống mà ông ủng hộ, anh cũng đi được một cách suôn sẻ.
Ông bắt đầu muốn đứa con trai này.
Mạnh Tư Duy im lặng lắng nghe, nghe Bùi Thầm như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, không có gì đáng nói đến.
Sau đó chậm rãi, nước mắt cô đọng lại trong hốc mắt từng chút một, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Trong ánh nước mờ ảo, cô như gặp lại chàng trai lãnh đạm và chán nản trước kia.
Chỉ là lần này, tất cả những gì cô thấy là đau khổ.
Hết lần này đến lần khác, đau khổ vô tận.
Bùi Thầm dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má Mạnh Tư Duy, nhưng làm thế nào cũng không lau hết được.
Rồi cô bất ngờ ôm chầm lấy anh.
Cô im lặng, ôm vô cùng chặt, dường như hy vọng có thể du hành xuyên thời không để ôm lấy đứa trẻ cùng chàng trai lúc đó.
Cô không muốn anh đau khổ, cô muốn nói với anh rằng, trên thế giới này sẽ có người yêu anh, có người luôn yêu anh.
“Không sao.”
Sau đó Bùi Thầm cúi đầu hôn lên tóc Mạnh Tư Duy, thì thầm nói với cô.
Mọi thứ đều ổn.
Bây giờ anh không đau khổ chút nào.
May mắn làm sao.
Ngay khi anh nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ là một đêm dài lạnh lẽo tuyệt vọng, thì ngay sau đó, một tia sáng chiếu vào.
Bầu trời hừng sáng.
– ——————-