Triệu Đường Diên bị anh bế nửa người lên Quan Di, các nhân viên thấy sếp Chu dẫn một cô gái đi vào với vẻ khó ở như này thì chẳng dám ho he, đã thế còn đứng dựa vào tường để nhường đường cho hai người.
Vừa vào cửa, anh đã hất cô lên giường trong phòng ngủ.
Anh đứng trước giường, từ từ cởi đồ, trông anh bây giờ chẳng khác nào thú dữ đang tiếp cận con mồi.
Nhưng cô vẫn nhớ y nguyên câu nói khi nãy.
Đứng trên một khía cạnh nào đó thì phải nói rằng cô rất hẹp hòi. Cho dù Chu Trầm nói đúng nhưng nếu anh nghĩ như vậy thì lúc trước dịu dàng săn sóc cho ai xem?
Cô lạnh lùng, thấy Chu Trầm cởi đồ cũng không phản ứng.
“Đêm nay em không muốn tiền, cũng không muốn lên giường với anh. Em không tự nguyện thì đây là hành vi hiếp dâm.” Cô nói.
Chu Trầm dừng lại, giương mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm phức tạp, Triệu Đường Diên không thấu tỏ được, và cô cũng không muốn hiểu.
Đã không còn quan hệ trên hợp đồng nữa thì ai còn để ý cảm xúc của anh, ai còn muốn lấy lòng anh nữa?
“Thế nên anh muốn hiếp em sao?” Cô lạnh lùng hỏi anh.
Nhiệt độ ngày một nóng lên, nhưng không phải trong phòng, điều hòa ở Quan Di vẫn luôn ở mức ổn định. Mà đó là cái nóng trong tâm trí Triệu Đường Diên, cơn đau đầu lại ập đến, chắc vì tóc còn đang ướt mà lại đi ra ngoài lạnh, đã thế còn bị Chu Trầm làm cho phát điên.
Cảm giác này khiến Triệu Đường Diên sầu não, tâm trạng bất thường sẽ càng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán từ xưa giờ của cô.
Sau này có tiền cô đã đến bệnh viện khám, thậm chí còn chụp cả CT mà vẫn không tìm ra nguyên nhân mà vẫn chỉ là cơn đau đầu đơn thuần. Bác sĩ khám xong thì kê đơn cho cô thuốc đau đầu và Trazodone (thuốc chống trầm cảm). Cô biết đây là thuốc để điều trị, nhưng cô chẳng quan tâm, miễn sao là nó có tác dụng.
Mấy ngày nay cô đã bớt áp lực hơn, với cả rời xa quê nhà thì cũng đã vơi đi những chuyện phiền lòng nên cô không uống thuốc nữa, nhưng đêm nay, khi ở với Chu Trầm lại khiến cơn đau đầu ập tới.
Sắc mặt Chu Trầm cũng khó coi, anh giẫm lên giường, đè bắp đùi lên eo Triệu Đường Diên, ấn cả người cô xuống giường. Đôi tay anh đặt trên eo mình để cởi thắt lưng, xem ra anh lại muốn dùng cái chiêu đó.
Triệu Đường Diên biến sắc khi nhìn thấy hành động của anh. Mông là phần đầy đặn nhất nên dù có bị dây lưng quất nhẹ đi nữa thì nó vẫn đau đớn vô cùng.
“Ngủ với anh hai năm mà bây giờ lại bảo anh hiếp em sao?”
Chu Trầm cởi quần, lộ ra đồ vật căng cứng lúc cô sờ ở trên xe, đồ vật kia xuất hiện còn quơ quơ giữa không trung, lộ nguyên cây trước mắt Triệu Đường Diên.
Anh xốc quần áo của Triệu Đường Diên lên, để lộ ra bầu ngực cô, anh nắm lấy hai bên nhũ chụm vào nhau, chen dương v*t vào giữa.
dương v*t của anh thô dài, trước sau bị kích thích, cắm vào cằm Triệu Đường Diên không biết bao nhiêu lần, chỉ cần cô hơi cúi xuống là có thể chạm đến đầu khấc.
“Lúc em ăn nó sao không nói mình bị hiếp” Chu Trầm ác ý bẻ đầu cô, hướng miệng cô vào chính phần quy đầu.
Người Triệu Đường Diên trướng đau và nóng rẫy, người không thoải mái nên khó ở hẳn lên, cho dù chẳng được ích gì nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để chống lại anh, nhấp môi không có ý định chạm vào nó, không những thế còn cào móng tay vào người anh.
Nhưng dường như Chu Trầm chẳng bận tâm gì hết, trên eo trên đùi đều là dấu vết của cô, cho đến khi cô đổi mục tiêu là người anh em của anh thì anh mới bắt lấy tay cô không cho cô động đậy.
“Làm hỏng nó rồi thì em có sướng được không?” Chu Trầm khiêu khích cô.
Anh vươn tay lấy thắt lưng bên cạnh để cột tay cô lại, nhưng không ngờ rằng cơ thể cô lại run lên trong vô thức.
“Anh lại muốn đánh em sao?” Cô la lên.
Chu Trầm ngừng lại: “Anh đánh em lúc nào?”
Triệu Đường Diên chỉ trừng anh mà không nói một lời.
Chu Trầm nhìn thắt lưng, anh nhớ ra rồi, không phải lần trước cô sướng lắm à?
“Nếu anh muốn đánh em thật thì sao em còn ra nước nhiều thế?”
“Rõ ràng anh muốn đánh em.”
Tâm lý ám ảnh với đòn roi của Triệu Đường Diên không chỉ do anh tạo thành.
Cô bỗng thấy bi thương vô cùng, lại giãy giụa trong sự mệt mỏi.
Con người khi sinh ra đã có những số phận khác nhau, không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, tựa như sức lực của nam và nữ giữa cô và Chu Trầm, cô không thể phản kháng anh được.
Cô không thể thay đổi quá nhiều chuyện, nhưng cô phải từ bỏ vào lúc này ư?
Cô sẽ không làm thế, và cô cũng không cam lòng.
Cô vẫn luôn tỉnh táo, tỉnh táo để nhận thức thế giới này, tỉnh táo để biết chính mình, biết sở trường của mình là ở đâu, biết làm thế nào để có lợi cho mình.
Ví dụ như hiện tại, cô không thể phản kháng, vậy thì phải đổi cách để đối phó với Chu Trầm thôi.
Chu Trầm không biết cô lại thấy tình thú khi đó là bạo lực, thấy cô dần trở nên đáng thương, nhăn nhó nhíu mày lại.
Đôi mắt cô ngấn nước làm cho anh thấy không thoải mái.
Anh ném thắt lưng lại xuống giường: “Được rồi, anh cũng không cần nó để làm em sướng.”
Triệu Đường Diên không nói lời nào, nghiêng mặt sang bên không nhìn anh, nước mắt lăn theo gò má, rớt rơi xuống ga giường, thoáng chốc đã ướt đẫm một mảnh.
Chu Trầm thích cô chảy nước, nhưng chỉ chảy nước ở vùng dưới mà thôi.
Cô phản kháng như lúc nãy khiến anh cáu điên, nhưng khi cô không phản kháng mà chỉ biết khóc thì anh cũng buồn bực.
Anh còn chưa làm gì cô, thế tại sao lại phải khóc ướt má như thế này?
Chu Trầm biết cô nhiều nước, nhưng từ bao giờ mà cô lại thích khóc đến như vậy?
Anh dằn lại cơn cáu giận trong mình, bắt đầu nghĩ lại xem mình có quá đáng thật không. Anh lại nghĩ về hành động trong đêm nay của chính mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có câu nói ở trên xe, còn có cả ý định cầm thắt lưng trói cô lại, làm cô hiểu lầm anh muốn đánh cô.
Anh không biết những việc này sẽ làm Triệu Đường Diên canh cánh trong lòng, bởi vì cô chưa từng chia sẻ những xúc cảm của mình cho anh biết.
Hai năm trước cô luôn tỏ ra ân cần và dịu dàng, chưa bao giờ làm anh phiền não, nhưng khi kết thúc hợp đồng thì lại nói ra những câu chữ lạnh lùng làm anh bị kích động và giận dữ.
Lý trí của Chu Trầm đều bị cô tra tấn.
Bây giờ nghĩ lại những gì anh nói và những gì anh làm có quá đáng lắm không? Anh bỗng thấy có chút chút.
Bầu không khí rơi vào yên lặng, Triệu Đường Diên thấy Chu Trầm không hành hạ mình nữa, khóe môi cô giật giật, tiếng khóc trong lặng câm đã hóa thành tiếng nghẹn ngào khe khẽ, phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
“Khóc cái gì? Anh còn chưa thịt em đâu.” Chu Trầm bất động, không biết phải làm sao.
Triệu Đường Diên không nhìn anh, nửa khuôn mặt vùi vào chăn, mím môi khóc rấm rứt làm anh buồn bực.
“Em không muốn làm.” Anh nghe thấy Triệu Đường Diên nói.
Chu Trầm nhìn phía dưới mình còn đang cương cứng, hàng mày nhíu chặt.
“Anh cũng chỉ biết ép buộc em.” Triệu Đường Diên lại nói, “Còn mắng em, đánh em.”
Trong miệng cô, Chu Trầm lại trở thành một gã đàn ông tồi tệ tội ác tày trời.
Chu Trầm tức đến cạn lời, giận dữ kéo quần áo cô xuống để che đi vùng đẫy đà trước mắt rồi lại kéo quần của mình lên.
Lúc nhét lại cái ấy vào quần anh còn đang suy nghĩ, cứng đến mức này mà anh vẫn nhịn được, ép buộc cái gì đây? Chưa bao giờ anh cứng họng như thế này, nhưng anh lại sầu muộn vì chính mình.
Thôi vậy, đàn ông ga lăng là phải thấu hiểu và tôn trọng phụ nữ, cho dù đó có là người phụ nữ mít ướt đi chăng nữa. Chu Trầm khuyên bản thân mình như thế.
Ngoại trừ lúc bị anh chịch đến mức khóc òa thì anh không muốn nhìn thấy cô khóc vì những chuyện khác.
Chu Trầm nghĩ đây là bản tính của đàn ông chứ anh không coi đây là một phương diện tình cảm.
Triệu Đường Diên cảm nhận được sự kìm kẹp đã biến mất, lúc này mới ngước lên nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh.
“Anh không ép buộc em, nhưng em không thể đi du học.” Anh nói, “Ở lại Thượng Hải, không được phép đi đâu hết.”
Cô cạn lời, này mà không phải ép à?
Cô chẳng nói chẳng rằng, chống đối anh bằng sự im lặng của mình.