Màn đêm đã buông dài.
Lâm viên nằm ở chốn xa xăm, xung quanh bạt ngàn núi rừng cỏ cây, không nghe được tiếng ồn ã ở thành phố, ban đêm lặng yên đến lạ.
Triệu Đường Diên thấy anh đã bớt giận nên đẩy ngực anh ra: “Anh phải về rồi.”
Chu Trầm nhìn cô: “Về đâu?”
“Về phòng anh đấy…”
“Em ở đây, tại sao anh lại phải về?”
Triệu Đường Diên cắn môi, cau mày: “Xung quanh có người.”
“Nên là?”
“Lục Nhiên không biết quan hệ của chúng ta.”
“Thế thì để cho cô ấy biết.” Chu Trầm nói nhẹ nhàng.
Triệu Đường Diên trợn tròn mắt, cô không dám tin.
Chu Trầm nhìn vẻ mặt của cô, anh nhướng mày, hỏi: “Anh không thể đi gặp người khác à?”
Cô lắc đầu rồi nói: “Không, em mới là người không thể đi gặp người khác.”
Chu Trầm cau mày.
Cô thể hiện địa vị của mình quá rõ ràng, khiến cho anh không thoải mái.
Anh lại ném cô xuống giường rồi đứng lên cởi quần áo.
“Chu Trầm!” Cô sợ to tiếng quá thì sẽ bị người ngoài nghe thấy nên chỉ đành gọi anh khẽ khàng.
Trên người anh chỉ còn độc một cái quần lót, anh nghiêng người nằm xuống giường Triệu Đường Diên, cô hoảng hốt co mình vào góc giường nhưng đã bị anh ôm eo kéo về.
“Không có gì phải xấu hổ hết.” Chu Trầm đanh giọng.
Triệu Đường Diên hơi sững lại.
Khi cô đang ngây dại thì anh đã vén vạt áo của cô lên, một tay bóp eo cô còn tay kia thì xoa nắn bầu ngực của cô.
Anh cúi xuống, từ từ hôn xuống cổ cô, lưu lại những vết đỏ lờ mờ trên da.
“Bên ngoài có người mà!” Triệu Đường Diên vùng vẫy muốn đẩy anh ra, nhưng người anh vạm vỡ, sức lực nhỏ nhoi của cô chẳng khác nào lấy trứng chọi đá với anh.
Anh nắm nhẹ lấy cổ tay cô: “Nên lát nữa em rên bé thôi.”
Cô muốn phản kháng nhưng đã bị câu nói của anh chặn họng.
Anh nói: “Em lừa anh rồi chạy đến đây, cộng thêm trước đó còn khước từ anh nữa. Em nói đi, phải giải quyết nợ nần thế nào đây?”
“…” Triệu Đường Diên không dám nói gì nữa, cô đuối lí mất rồi.
Ầm ĩ với Chu Trầm lâu quá rồi, cô cũng sắp quên đi bản tính của anh.
Sao anh có thể khiến bản thân mình thiệt thòi được chứ?
Huống hồ anh còn cởi cả quần áo, nằm luôn trên giường rồi, mình vẫn phải gắng gượng chống lại anh nữa ư?
Triệu Đường Diên thấy mình không có bản lĩnh như vậy.
Cô hiểu rõ tình hình nên đã ngừng phản kháng, khéo như vậy còn khiến anh phấn khích hơn.
Cô thấu tỏ được sự thật ấy.
Cô nhếch môi, rụt rè ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, ngỏ lời cầu xin: “Thế chúng ta làm khẽ thôi được không? Em ngại.”
Ánh mắt cô dịu dàng, phản chiếu ánh đèn mờ ảo, tựa như dòng suối từng chút từng chút dập tắt cơn giận chẳng còn sót lại bao nhiêu trong lòng anh.
Dù anh biết cô đang cố tình lấy lòng mình, nhưng anh vẫn rất hưởng thụ.
Anh khẽ “Hừ” với cô, bế cô ngồi lên eo mình: “Xem biểu hiện của em đã.”
Triều Đường Diên từ từ cởi áo phông và quần đùi của mình ngay trước mắt anh, để lộ ra bộ đồ lót ren màu trắng.
Cô không cởi đồ lót ngay mà ôm lấy cổ Chu Trầm, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói từ tốn: “Anh đừng giận nữa nhé?”
Cô mút mát bờ môi dưới của anh, cắn nhẹ xuống rồi đưa lưỡi mình vào trong anh, cuốn lấy đầu lưỡi của anh.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại thì xoa mông cô, mặc dù đồ lót ren quyến rũ đến tột cùng nhưng nó vẫn là lớp vải đã cản trở hành động của anh.
“Cởi đồ lót ra.” Anh không thích có lớp vải ngăn cách giữa hai bờ ngực của anh và cô, anh thích cảm giác đầu v* cô lướt qua ngực mình.
Triệu Đường Diên lắc mông õng ẹo: “Anh cởi giúp em đi mà… Nút gài ở đằng sau, em muốn ôm anh, sao em tự cởi được!”
Nơi riêng tư của cả hai kề sát bên nhau, ánh mắt Chu Trầm nhuốm màu u tối, anh vỗ nhẹ lên mông cô, tay còn lại thì luồn ra sau lưng cô, cởi ba nút gài rồi kéo áo lót cô xuống, sau đó thì ôm cô vào lòng.
Hai cơ thể lại được thân mật với nhau, không có gì ngăn trở, cận kề đến mức không khí cũng chẳng thể xông vào.
“Bao lâu rồi mình không làm?” Chu Trầm trầm giọng hỏi cô.
“Ưm…” Triệu Đường Diên ngẫm nghĩ một lát, có lẽ cũng phải hơn 10 ngày.
Đợt trước mới chỉ kích dục bằng ngực, rõ ràng lần ấy anh cũng đã cứng lắm rồi nhưng vẫn dừng lại giữa chừng, điều đó cũng khiến cô hơi ngạc nhiên.
Dường như Chu Trầm có gì đó sai sai.
Cô không nghĩ nữa, cứ hôn anh để nịnh nọt và đã bị anh quấn quýt lấy đầu lưỡi.
Anh luồn tay vào quần lót của cô, vừa khuấy đảo cô bé của cô từ đằng sau vừa nói: “Tính ra rồi à? Đêm nay bù lại hết nhé?”
Triệu Đường Diên bỗng giật mình.
Ngón tay thô ráp rút ră cắm vào cơ thể cô, thọc sâu đến nỗi khiến cô phải vô thức ưỡn bụng nhưng vẫn kìm nén không rên lên.
Bàn tay của Chu Trần càng ngày càng càn rỡ, cô không kiềm được cắn lên bả vai anh, không màng đến sự kích thích bên dưới.
“Em là cún hả?” Chu Trầm cảm nhận cơn đau trên vai nhưng anh vẫn không buông cô ra mà chỉ trêu cô như vậy.
Triệu Đường Diên không đáp lại.
“Có muốn không?” Ngón tay anh nhẹ nhàng đâm sâu vào trong cô.
“Á!” Người cô run lên, nước chảy ngày một nhiều hơn.
Mãi đến khi Chu Trầm cảm giác tay mình đã bị d*m thủy nơi cô nhấn chìm thì anh mới rút tay ra, xoay người để cô nằm trên giường.
Ga giường cũng mang phong cách cổ điển, được thêu những nét gấm Tô Châu, anh sợ đường thêu sẽ chọc và tay cô nên lấy chiếc gối mềm mại được may thổ cẩm để kê dưới tay cô.
Anh kéo quần lót cô từ mông xuống đến đầu gối, sau đó tự cởi quần áo của mình, nâng mông cô lên rồi thúc vào từ đằng sau.
“A…” Cơ thể Triệu Đường Diên lại được quay về với cảm giác sung sướng, kìm lòng chẳng đặng mà buột ra tiếng rên khe khẽ, nhưng vừa rên xong thì đã vội vàng cắn chặt môi dưới.
Cô hơi căng thẳng, đến cả cô bé cũng siết chặt lấy dương v*t của anh.
Chu Trầm rên lên, tét vào mông cô: “Thả lỏng ra.”
Hôm nay làm tình có hơi yên ắng, Triệu Đường Diên sợ bên ngoài sẽ nghe thấy giọng của mình nên đành cắn môi, im lặng chịu đựng những cú thúc của anh.
Chu Trầm thấy cái vẻ căng thẳng của cô hơi buồn cười nhưng anh cũng không đành lòng, rút ra cắm vào mấy đợt rồi bế cô đứng lên.
“Đi đâu?” Triệu Đường Diên thảng thốt khẽ hỏi.
Anh không nói gì, bế cô ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ cách cửa ra vào xa nhất, và cũng là nơi cách sân ngoài gần nhất, xa xa ngoài kia có những bóng cây cao cao đang đong đưng cành lá.
“Ngoan, đừng cắn môi, ở đây không nghe thấy gì đâu.” Anh ôm cô vào lòng, thân dưới lại đâm vào nơi cô.
Dẫu rằng anh đã giải thích nhưng Triệu Đường Diên vẫn không dám rên quá to, bên ngoài là rừng cây bạt ngàn, ai mà biết thanh âm trong phòng có bị vọng tiếng hay không?
Cô ôm chặt lấy Chu Trầm, đôi chân siết ghì vào eo anh, đổ dồn sức lực vào người anh.
“Anh nhanh lên được không, em sợ.” Khóe mắt cô cũng đã nhòe lệ tuôn.
Ánh mắt Chu Trầm dịu dàng, anh hôn xuống mắt cô nhưng thân dưới vẫn va chạm mãnh liệt.
Triệu Đường Diên bị thúc đến nỗi thở hổn hển, cuối cùng phải cắn lên vai anh, để lại dấu răng thứ hai trên người anh.