Trong thời gian chờ thức ăn, Triệu Đường Diên vẫn không đả động gì đến chuyện vừa rồi, Chu Trầm chỉ biết cô không giận chứ chẳng thể nắm thóp được những suy nghĩ chân thực chảy trôi trong lòng cô.
Nhưng nếu cô đã biết thì anh cũng không muốn giấu làm gì. Anh bế cô lên đùi, một tay ôm eo cô, tay kia ve vuốt mu bàn tay cô, anh hỏi: “Em nghe được hết rồi à?”
“Cũng có nghe được hết đâu.” Cô cố tình bẻ lời anh.
Cái mặt cố ra vẻ lanh lợi của cô đã giúp đôi mắt anh đong đầy nét cười rạng rỡ, bỗng chốc, bầu không khí nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Thế anh làm vậy với mấy người đó có khiến em khó chịu không?”
Anh không gọi đám đó là người nhà cô bởi chúng không xứng.
“Không biết.” Cô thỏ thẻ.
Dù đã đoán được thái độ của cô nhưng anh vẫn thấy bất ngờ. Cô thản nhiên, thậm chí còn có phần lạnh lùng khi đồng ý với những gì anh làm. Chúng không khiến anh cảm thấy cô là người bạc nghĩa mà theo anh nghĩ, để cô tỏ thái độ như này thì chắc chắn vẫn còn rất nhiều những góc khuất khổ đau mà anh không điều tra ra được.
Những gì cô phải hứng chịu vào đêm qua chỉ là một phần nhỏ trên chặng đường trưởng thành của cô thôi. Anh không tra ra được hết thảy những gì cô từng trải nhưng anh cũng tự tượng tưởng ra được rồi.
Đoán thôi đã đủ khiến cơn giận ngùn ngụt trong anh, anh đâu chỉ cáu không, mà còn anh bứt rứt nữa, bởi anh đã không bước chân vào cuộc sống của cô sớm hơn, thành ra không thể bảo vệ cô từ sớm được.
Rõ ràng anh lớn hơn cô 10 tuổi, nhưng anh đã lãng phí suốt ba mươi năm cuộc đời, để mặc cho cô phải thống khổ biết bao năm trời.
Phẫn uất hệt như mũi tên nhắm thẳng vào cuống phổi, từng hơi thở nhuốm trong mùi máu tanh nồng.
Anh không muốn tiếp tục câu chuyện này, chỉ cần cô không phản đối thì tất thảy cứ giao hết cho anh.
Anh đổi đề tài, nói với cô: “Ăn xong anh dẫn em đi thăm bà, bác sĩ bảo bà chỉ yếu đi thôi, nhưng chăm sóc cẩn thận thì bà sẽ khỏe lên.”
Cuối cùng thì cũng đã có tia sáng le lói trong mắt cô, khi nhìn anh thì ánh mắt cũng có hồn hơn hẳn.
“Thật ạ?” Cô xác nhận lại: “Bà sẽ khỏe lên được?”
Anh không kìm lòng nổi mà xoa đầu cô, rốt cuộc cô cũng ỷ vào anh rồi.
“Thật.” Anh cam đoan với cô: “Thời gian này cứ để bà ở bệnh viện một thời gian, em cứ lo thi đi, ở đây có người rồi.”
Anh bảo “có người” tức là anh đã sắp xếp cho người đến chăm bà. Không chỉ chăm sóc mà còn phải bảo vệ bà để bà không phải nghĩ ngợi nhiều.
Cô gật đầu, anh nhắc đến chuyện thi cử nhưng cô không trả lời, phòng nhỡ cô có nói sai hay sơ sót gì đó. Nhưng cô vẫn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cảm ơn anh.”
Thấy anh cau mày, cô khoác tay lên anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc cất lên từng chữ từng chữ: “Dù anh có thích nghe hay không thì em vẫn muốn nói cho anh biết, bà nội vô cùng quan trọng với em, cảm ơn anh rất nhiều.”
Có những mối quan hệ cần phải rành rọt, có những lòng biết ơn cũng cần được tỏ bày.
Không chỉ cảm ơn suông, mà cô phải nhìn thấy rõ sự thật. Nhờ anh thì cô mới có cơ hội cho bà được chuyển viện, mới có năng lực khiến lũ người họ Triệu nhận được quả báo. Cũng nhờ có anh mà cô mới thoát khỏi cuộc sống mà cô kinh tởm sớm hơn cả mong đợi của mình.
Anh là đường tắt của cô, nhưng sẽ không là đường tắt cả đời được. Cả hai là những sinh mệnh tồn tại trong thế giới khác nhau, có lẽ giờ vẫn còn nói chuyện được nhưng tương lai thì sao đây?
Đầy rẫy những yếu tố bất định, cả hai không hợp nhau ở bất cứ điểm gì, từ cuộc sống đến tinh thần.
Cô không thể dựa vào anh mãi được. Nếu không có lần gặp bất ngờ ở hội sinh viên khi ấy, dẫn đến mối quan hệ bao nuôi như thế này thì vốn dĩ, cả hai sẽ không bao giờ lướt qua đời nhau.
Cô vẫn luôn hiểu rằng, cô chỉ có thể nương tựa được vào bản thân mình mà thôi.
Thấy khuôn mặt cô nghiêm túc như vậy, Chu Trầm không tranh cãi với cô về vấn đề này nữa.
Anh mong sao, bất cứ khi nào cô muốn dựa vào ai đó thì người đầu tiên hiện trong tâm trí cô sẽ là anh. Anh muốn cô tiếp nhận sự giúp đỡ của anh một cách thoải mái nhất. Mặc dù đây không phải thời điểm thích hợp nhưng đời hẵng còn rất dài, anh vẫn có thời gian, và có cả lòng kiên nhẫn.
Cả hai gộp bữa sáng và bữa trưa làm một, đồ ăn ở khách sạn hệt như lời cô nói, tuy cầu kì nhưng vẫn thiếu đi những hương vị nào đó.
Mùi khói bụi ngập trong thành phố – Đó là hương vị mà nhà hàng cao cấp không thể nào làm được.
Ăn xong, anh nhắn bếp chuẩn bị một bát canh đầy đủ dưỡng chất phù hợp với bệnh nhân rồi múc vào hộp giữ nhiệt, cả hai cùng đi đến bệnh viện thăm bà.
Lúc hai người đến bệnh viện thì đúng lúc bà chuẩn bị ăn trưa, Triệu Đường Diên cầm lấy thìa trong tay y tá, đút cơm cho bà một cách kiên nhẫn và chu đáo. Tới khi bà ăn hết miếng cơm thì đút cho bà một thìa canh ấm.
Dù bà ăn rất chậm nhưng cô vẫn vô cùng nhẫn nại.
Chu Trầm được chiêm ngưỡng một góc cạnh khác của cô khi đối xử với người lớn. Cô nhõng nhẽo, cô ngoan ngoãn, cô bền bỉ, cô thông minh… Dù cô mang một hình ảnh như thế nào thì con tim anh vẫn sẽ loạn nhịp mãi không thôi.
*
Buổi chiều, cô ở trong viện với bà, còn anh thì được cô khuyên nên về công ty giải quyết công việc, ngay cả y tá cũng được xả hơi. Khi phòng bệnh chỉ còn mỗi bà và cô thì mới có thể tỉ tê cho nhau nghe đôi điều.
Bà nội không phải người mơ màng, chắc chắn bà đã đoán ra được rồi.
Quả vậy, khi cô đang gọt táo giúp bà thì đã nghe thấy bà hỏi: “Viên Viên, bà được ở đây là nhờ có Tiểu Chu phải không con?”
Vỏ táo được gọt liền một mạch không bị đứt đoạn nào, khuôn mặt cô cũng chẳng ngạc nhiên mấy mà còn trả lời bà rất đỗi tự nhiên: “Anh ấy giúp đấy ạ.”
“Con với Tiểu Chu quen nhau thế nào?” Bà hỏi tiếp.
Cô gạt đi lời giải thích mà anh đã dạy mình, nói cho bà nghe bằng cách dễ hiểu nhất: “Thật ra anh ấy là sếp con đấy ạ, hồi trước con bảo với bà con đổi việc còn gì? Con làm trợ lý cho anh ấy ở công ty. Đợt này con được về nhà dịp Trung thu là vì anh ấy đi công tác ở đây, biết con là người đảo Lộ nên cho con quá giang luôn.”
“Thế hả?” Bà mỉm cười: “Tiểu Chu là người tốt đấy.”
Bà cũng nhận xét anh bằng cách dễ hiểu thẳng thắn nhất.
Còn Chu Trầm – người đã suy nghĩ kĩ càng đến việc phát triển tương lai ra sao thì tự dưng lại được trao danh hiệu người tốt.
“Cậu ấy giúp nhà mình rất nhiều, Viên Viên cũng phải cố mà làm việc cho tốt để báo đáp người ta con ạ.”
“Con biết rồi bà ơi.”
Bà nội như thể được mở máy nói, vẫn đương tiếp lời: “Tiểu Chu nom còn trẻ phết, trẻ thế mà đã làm sếp rồi, còn lịch sự lễ phép, không ra vẻ ta đây, được đấy.”
Cô nói theo bà: “Bà thấy anh ấy tốt lắm ạ?”
“Tốt thì tốt.” Lời nói của bà thay đổi đột ngột: “Nhưng không phải dạng người giống mình con ạ… Sau này nhà mình báo đáp cũng khó.”
Từng lời nói cử chỉ của anh đã toát lên rằng anh không phải đứa trẻ được dạy dỗ trong một gia đình có điều kiện bình thường. Bà nội nhìn người rất chuẩn, mặc dù thích anh nhưng bà cũng bận lòng vì không báo đáp được lòng tốt của người ta. Một người cao quý như vậy sao sẽ coi trọng những gì bọn họ trả ơn chứ?
Triệu Đường Diên rơi vào thinh lặng.
Bà cảm nhận được tâm trạng cô tụt dốc, cứ tưởng do mình gây ra nên an ủi cô: “Không sao, Viên Viên nhà mình cũng là cục vàng, cũng sẽ trở thành một người xuất sắc.”
Tựa như những lời cổ vũ khi xưa, bà nội vẫn luôn giúp cô gầy dựng lòng tin cho mình.
Nhưng cô không hề nghĩ đến vấn đề này. Đến cả bà cũng hiểu họ khác biệt đến nhường nào.
Cô hẵng đang im lặng thì bên ngoài xôn xao, hành lang bệnh viện vốn yên ả thì đã trở nên ồn ã trong tích tắc.
Không biết Phó Lan dò la ở đâu mà biết được tin bà chuyển đến bệnh viện này, thêm cả tin con trai sẽ phải ngồi tù, thím tưởng mình chưa bồi thường tiền nên mới như vậy, cuối cùng thì vẫn không từ bỏ ý định, hay cứ đến gặp bà nội một phen.
Tiền ông Triệu để lại với số tiền nhà họ đang có trong tay cũng chả đủ để bồi thường cho người ta, nên thím đành phải đến gặp bà nội thử vận may.
Khi thím thấy bà nằm ở trong phòng bệnh cao cấp thì thảng thốt, lại càng củng cố thêm cho suy nghĩ của mình.
Nếu như bà không có tiền thì chắc chắn Triệu Đường Diên có tiền.
Thím ta chọn cách gào khóc ở ngay chỗ bác sĩ với bệnh nhân, Triệu Đường Diên còn chưa nghĩ ra cách đối phó, Chu Trầm mới đi một lát đã vòng về trong tích tắc sau khi nhận được tin.
“Sao chưa tống cổ ra ngoài?” Anh lạnh lùng ra lệnh cho hai vệ sĩ mặc vest đen ở đằng sau.
Ồn ào được có mấy phút, Phó Lan đã bị lôi đi nhờ đủ các biện pháp cưỡng chế của anh.
Trong khi đó, thím ta vẫn chưa biết những người đó là ai, tại sao lại kéo mình đi.
Anh vội vàng bước đến bên cô, lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Cô lắc đầu.
Phó Lan chẳng bày trò được nữa, anh đã về rồi, ngoài việc bị làm ồn ra thì cô chẳng sao cả.
“Thế thì tốt, sau này sẽ không còn mấy chuyện như này nữa.” Anh nói.
Cô sững sờ.
Đâu chỉ mình cô, đến cả bà nội cũng không kịp phản ứng.
“Viên Viên, Tiểu Chu…” Bà nội gọi họ: “Thím hai con…”
Cô không nắm được thái độ của bà, dù sao đấy cũng là con dâu bà, dù bà nghĩ thế nào thì cô cũng phải cho bà thấy rõ thái độ của mình.
Cô không bảo anh đi ra ngoài, dẫu sao anh cũng vừa mới giúp mình, qua cầu rút ván thì tệ quá. Cô ngoảnh mặt về phía bà: “Bà ơi, sau này bà cứ dưỡng bệnh cho khỏe, chuyện nhà cứ để con giải quyết. Triệu Đường Kỳ làm sai thì phải chịu hậu quả, không ai lấp liếm cho được.”
Cô nói đến khi nào xong thì thôi, bà nội cũng không đáp lời ngay. Mặc dù giọng cô lạnh tanh nhưng trong lòng cô vẫn lo bà sẽ mềm lòng vì thương thằng cháu trai lắm.
Bầu không khí tĩnh lại trong thoáng chốc, Chu Trầm hiểu được nỗi bất an đang được cô che giấu, nhưng vì có bà ở đây nên anh phải đè nén suy nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Lát sau thì bà cũng cất lời: “Viên Viên à, con lớn rồi, bà tin con, giờ bà cũng không quan tâm đến nhà kia nữa.”
Cõi lòng cô giờ mới được thả lỏng.
Vậy nên bà nội mới hay bảo, hai bà cháu giống hệt nhau, nhất là cái tính mạnh mẽ kiên cường, trái tim sắt đá như thế sẽ không bao giờ bị cái mớ hỗn độn đó làm cho mờ mắt đâu.
Tạm biệt bà, cô đi theo anh xuống bãi đỗ xe.
Phó Lan bị cưỡng chế đang ngồi trong chiếc RV màu đen. Thím ta không biết Chu Trầm nhưng lúc thấy Triệu Đường Diên đi ra đây với một người đàn ông xa lạ thì vẫn hoảng hốt lắm.
Đó chính là người đàn ông ra lệnh cho vệ sĩ kéo thím đến đây. Thím không biết quan hệ của cô với anh nhưng thím lại nghĩ cô sẽ cứu được mình. Thím muốn nhào đến bên cô nhưng cô được anh che chở còn thím ta thì bị vệ sĩ giữ chặt lại.
“Viên Viên à, em trai mày sẽ phải ngồi tù đấy, mày không thể vứt bỏ nó được!” Thím gào thét.
Đáng lẽ bán nhà đi thì đủ tiền bồi thường rồi, ai ngờ đối phương tự dưng đổi ý, muốn nhận được nhiều tiền hơn, không thì sẽ tống Triệu Đường Kỳ vào tù.
Giờ thì cả nhà chả lấy đâu ra tiền.
Song, Triệu Đường Diên mặc kệ bởi cô biết Chu Trầm đã có cách rồi.
Loáng chốc đã thấy anh lên tiếng: “Cần tiền à?”
Phó Lan không hiểu ý anh nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
“Được thôi.” Anh đồng ý.
Không chỉ thím ta mà chính cô cũng phải nhìn anh với con mắt sững sờ.
Rồi nghe thấy anh nói tiếp: “Ký thỏa thuận trước đã, sau này các người sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Triệu, các người cũng không được phép đến làm phiền hai bà cháu.”
Thế mà thím ta đã lưỡng lự rồi.
“Không muốn ký?” Anh hỏi: “Được, không ký thì thôi, để Triệu Đường Kỳ ngồi tù vậy.”
Phó Lan không hiểu vì sao người đàn ông này lại biết rõ mồn một chuyện nhà mình, nhưng thím vẫn phải lo cho con trai trước, sợ anh đổi ý nên vội nói: “Tôi ký! Tôi ký! Cậu đưa tiền cho tôi thì tôi ký ngay!”
Anh giương đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào thím.
Những việc sau đó để vệ sĩ xử lý là được, còn anh thì dẫn Triệu Đường Diên về xe.
Đến khi rời khỏi bãi đỗ thì cô mới hỏi: “Sao anh…”
“Ơi?” Cuối cùng thì anh cũng được ôm eo cô một cách quang minh chính đại rồi: “Định hỏi vì sao phải cho thím ta tiền à?”
Cô gật đầu. Mặc dù tiền có thể mua được bình yên nhưng ngẫm nghĩ thì vẫn thấy hơi thiệt.
Cớ gì lại phải cho không nhà nó thế?
Nhưng cô quên khuấy đi mất bản tính thương nhân trong anh, nào để mình thiệt thòi dễ dàng như vậy.
Cô nghe anh nói: “Không đưa tiền thì sao chứng minh được tội lừa đảo của thím ta?”
Cô mắt chữ A mồm chữ O.
Lòng người cứ mãi tham lam như vậy, cho tiền sẽ không thể bù lấp khoảng trống mà chỉ tổ kích thích thêm lòng tham của người thôi.
Thà rằng giải quyết một lần cho xong.
Anh còn nghĩ chín chắn hơn cô nhiều.