Cháu trai cúi đầu nghe trẫm dạy bảo.
Qua nửa phút, thằng bé mới đột nhiên hiểu được ngụ ý của trẫm.
Cháu trai ngẩng đầu trợn mắt nhìn trẫm đầy vẻ khó tin.
Trẫm lại vỗ vỗ vai nó, đáp lại nó bằng một nụ cười ý nhị sâu xa đa mưu túc trí.
Cháu trai cảm động phát khóc.
Cu cậu quỳ gối trước mặt trẫm, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cháu trai vừa khóc vừa nói: “Bệ hạ tâm tư rộng rãi, thần hổ thẹn không biết giấu đi đâu, thần nhất định… nhất định…”
Thằng bé khóc đến mức nấc cụt.
Nó đảm bảo đi đảm bảo lại với trẫm là sẽ cố gắng học hành luôn hướng về phía trước làm đến nơi đến chốn cần cù thật thà nghiêm túc không bao giờ lười biếng đi lối tắt.
Trẫm cũng hết cách rồi.
Ai bảo trẫm chỉ có một thằng cháu có tuổi và thân phận phù hợp chứ.
Trẫm không cho chú mày thừa kế, thì cho ai thừa kế đây?
Chẳng lẽ đợi ông chú họ bà con xa mới 3 tuổi lớn lên à?
Cũng như Chử Quý phi vậy, quả thật chị ta có dã tâm, từng phạm sai lầm.
Nhưng nếu trẫm hất cẳng chị ta đi, thì ai đảm đương nổi chức CEO hậu cung?
Để Chu Thục Phi lén bỏ thuốc xổ khiến trẫm ị ra nửa hồn làm à?
Hay cho Tiền Đức phi chuyên nghề cung đấu gà bay chó sủa gió tanh mưa máu làm?
Sống ở đời, có được phải có mất.
Không có phương án hoàn hảo tốt đẹp nhất đâu.
Chỉ có cân nhắc đong đếm giữa những phương án gây tranh cãi, lựa cái nào dễ chấp nhận nhất mà xài thôi.
Trẫm vừa cám cảnh trước tình thế bất đắc dĩ của cuộc đời.
Vừa ngẫm nghĩ xem tiếp theo phải làm sao mới có thể yêu đương vui vẻ với Hoàng thúc.
Trẫm tìm thấy Tông Chính Tự Khanh, truyền đạt tinh thần chỉ đạo của mình cho anh ta.
Cháu trai, Quý phi và Vận Vương đương nhiên phải chịu phạt rồi, nhưng phạt gì nhè nhẹ thôi.
Cho Cháu trai nhận bố đẻ là Vận Vương trước đã, một thời gian nữa lại tìm cơ hội kéo thằng cu về làm người thừa kế cho trẫm.
Chu Thục Phi đã xử đẹp hai mạng người, còn dám toan tính hại trẫm, làm tổn thương long thể, cần phải bắt ả lại nhét vào miệng ả một vốc… ấy không, phải xử theo luật lệ.
Tông Chính Tự Khanh làm việc vô cùng hiệu quả.
Bởi vì lần này trẫm không dặn dò anh ta phải khách khí lịch sự với các phi tần và cung nhân khác.
Nên hiệu quả công việc của anh ta càng cao hơn.
Thêm hai hôm nữa, anh ta moi đủ khẩu cung của tất cả mọi người.
Anh ta sắp xếp chúng lại thành một chồng thật to đặt lên chiếc bàn trong Ngự Thư Phòng của trẫm.
Nhìn độ dày kia, trẫm tưởng anh ta muốn tóm gọm toàn bộ hậu cung của trẫm.
Trước phong cách làm việc chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có của trẫm.
Tể tướng tỏ vẻ không phục.
Tể tướng cho rằng, Chu Thục Phi chỉ là lính tốt theo hầu, người chịu tội thay.
Ý định ban đầu của ả chỉ là hãm hại và thay thế Chử Quý phi.
Còn người thực sự vạch rộng chuyện này ra, bóc trần thân phận của Cháu trai, làm rối loạn thế cục, đục nước béo cò, thì cần phải tra xét nghiêm khắc.
Không thể buông tha bất cứ kẻ bụng dạ khó lường nào.
Người nào đấy khác, đục nước béo cò, bụng dạ khó lường cái nỗi gì.
Anh cứ việc nói thẳng anh muốn tóm Hoàng thúc có được không?
Trẫm cảm thấy mình chính là kiểu thiên tử phong lưu thích mỹ nhân không thích giang sơn, giận căm dựng tóc vì người má hồng kia đấy.
(Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: giận căm dựng tóc vì người má hồng. Một câu trong bài thơ Viên Viên khúc – Khúc ca về nàng Viên Viên, kể chuyện nàng Viên Viên xinh đẹp nhưng số khổ. Link đọc thơ, giải nghĩa và tìm hiểu tích. )
Còn Hoàng thúc chính là hồng nhan họa thủy, yêu cơ hại nước của trẫm.
Tất cả mọi người đều muốn trẫm tiêu diệt yêu cơ, phòng trừ tai vạ về sau.
Trẫm nằng nặc không nghe.
Nguyện phụ thiên hạ chẳng phụ chàng.
Một mối tình lãng mạn đẹp đẽ buồn bã tuyệt vời có một không ai.
Đến trẫm còn xúc động đậy vì tấm tình si kiên định của mình.
Mà sao Hoàng thúc vẫn chưa rung rinh trước trẫm?
Trẫm thở dài một hơi, móc một tờ giấy ra từ tay áo, đưa cho Tể tướng: “Aizz, thật ra trẫm biết chuyện này lâu rồi. Đã có người thông báo cho trẫm từ tháng trước, trẫm giấu đi không nói mà thôi.”
Đó chính là bản copy do trẫm tự tay sao lại từ chiếc khăn tay của Hà Tiệp dư.
Tể tướng nhận lấy, tốn rất nhiều công sức mới đọc xong.
Tể tướng đọc xong thì nhíu mày: “Bức thư này rất khả nghi.”
Trẫm hỏi: “Khả nghi chỗ nào?”
Tể tướng nói: “Người viết thư hiểu chuyện kim cổ, lời văn nổi bật, trong thư không đề cập chữ nào đến chuyện hay người thật bây giờ, nhưng lại mượn xưa nói nay, hành văn cực kỳ khéo léo. Người có tài sáng tạo xuất chúng như thế, ấy vậy mà nét chữ lại nguệch ngoạc èo uột, còn không bằng đứa trẻ 7-8 tuổi, chẳng phải khả nghi hay sao?”
Khụ khụ, ông để ý lệch chỗ rồi ông ơi.
Trẫm ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ sợ bị phát hiện thân phận, nên cố ý viết bằng tay trái chăng?”
Trẫm quả thật càng ngày càng giỏi xạo l.
Tể tướng chỉ vào tờ giấy, lắc đầu: “Đây không phải sự khác biệt vì dùng tay mặt tay trái. Mời bệ hạ xem chỗ này, rõ ràng phải là ‘Bệ’, mà lại viết thành ‘Bê’; chỗ này, ‘Tre’ viết thành ‘Tle’; còn chỗ này nữa…”
Được rồi đừng nói nữa!
Người viết thất học đã được chưa!
Đây không phải là chuyện quan trọng!
Tể tướng lôi hết lỗi sai lỗi lầm ra một thể.
Cuối cùng Tể tướng đưa ra kết luận: “E là bức thư tố giác mà bệ hạ nhận được này không phải do tác giả gốc viết, mà là kẻ khác lấy được rồi cố ý chép lại. Như vậy nhất định còn bản gốc nữa, nhưng đã nằm trong tay người khác rồi.”
Tuy Tể tướng để ý lộn chỗ.
Nhưng kết luận lại không sai.
Chiếc khăn của Hà Tiệp dư quả thật đã bị Quận chúa cướp đi đưa cho Hoàng thúc.
Tể tướng lại nói: “Kẻ giữ được bản gốc biết thân thế của Hoàng tử sớm hơn bệ hạ, nhưng lại không tố giác với bệ hạ, ngược lại còn có người khác trộm về sao chép đưa cho bệ hạ. Vậy thì thân phận và ý định của kẻ này, cũng có phần sâu xa khó đoán.”
Vòng tới vòng lui, lại vòng về Hoàng thúc.
Thật ra anh mới là tình yêu đích thực của Hoàng thúc đúng không?
Hai người yêu nhau lắm cắn nhau đau đi, trẫm lướt qua phông nền là được.
Trẫm cướp bản copy về từ tay Tể tướng: “Hệ lụy của việc này rất lớn, lòng trẫm đã quyết, chuyện gì qua rồi thì đừng nghiên cứu kĩ nữa. Nếu khanh thừa sức, chi bằng xem hộ trẫm đống hồ sơ vụ án mà Tông Chính Tự trình lên đi?”
Trẫm nhét hết chồng hồ sơ to tướng kia vào lòng Tể tướng.
Tể tướng chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa cho trẫm.
Trẫm ở bên cạnh thích ý nằm ăn dưa.
Trẫm mới ăn được hai miếng dưa.
Tể tướng đã cầm hồ sơ tới tìm trẫm.
Tể tướng cũng có lúc cần trẫm chỉ đạo cơ đấy, chuyện này lạ lắm nha.
Ánh mắt Tể tướng nhìn trẫm còn pha chút quái dị.
Tể tướng lật tới một tờ trong tập hồ sơ, chỉ vào cái tên được liệt kê trên ấy.
Trẫm nhìn vào chỗ Tể tướng chỉ thì thấy.
Đây là danh sách những người liên quan đến vụ án lần này.
Lại còn có cả Thanh Li.
Thanh Li này đương nhiên không phải trẫm.
Mà là Thanh Li hàng thật đã bị trẫm ép phải đổi tên, lột trần danh tính chiếm làm của riêng.
Chiêu trộm nick fake account của trẫm hoàn toàn không có tác dụng che giấu trước sự điều tra của Tông Chính Tự.
Hồ sơ viết chói lọi như sau: Hồng San, tên gốc là Trương Nhị Nha, từng dùng tên Thanh Li.
Tội của Thanh Li bảo nặng thì không nặng, mà nói nhẹ cũng chẳng nhẹ nhàng cho cam.
Nhận hối lộ, tiết lộ bí mật, kiếm lời bỏ túi riêng ở khâu trung gian.
Lúc nghe Quận chúa kể về gia cảnh của con bé, trẫm còn hơi thương ẻm.
Không ngờ con bé này lại tham như thế, nhận quà hối lộ của 17-18 phi tần cùng một lúc.
Ngoài những người quen có tên trên bảng như Chử Quý phi, Chu Thục Phi, Tiền Đức phi, còn một đống phi tần thượng vàng hạ cám trẫm không rõ lắm.
Chia về các phe phái đấu đá khác nhau trong hậu cung.
Con bé này chơi hai mang giỏi gớm!
Những tội khác Thanh Li đều nhận cả.
Duy chỉ có cáo buộc tự ý rời cung, lén lút trao đổi với người bên ngoài là Thanh Li liều chết không nhận.
Chuyện các phi tần hối lộ cung nữ cạnh trẫm để thâu tóm trẫm không hiếm lạ gì, cũng không phải tội lỗi nghiêm trọng lắm.
Có lẽ tịch thu số thu nhập phi pháp, đánh mấy gậy, sung quân làm việc nặng là xong.
Nhưng tiết lộ tin tức trong hoàng cung cho người ngoài, thì tội này có thể to lắm.
Lỡ như ai đấy định tập kích khủng bố hoàng cung thì sao?
Ngón tay Tể tướng chỉ vào mấy hàng chữ trên tập hồ sơ vụ án kia.
Ánh mắt Tể tướng nhìn trẫm khó có thể miêu tả nổi.
Tể tướng vừa mới làm trâu làm ngựa thể hiện lòng trung thành với trẫm.
Lúc này chắc anh ta lại nhớ về hồi ức khó đỡ khi thấy trẫm giả gái rồi tẩy trang ngay tại trận hôm ấy.
Tể tướng lại nảy sinh nghi ngờ với niềm tin và sự kiên trì của mình.
Trẫm cảm thấy vầy nè.
Dù một người có làm bậy, tự tìm đường chết thế nào.
Thì vẫn nên chịu trách nhiệm trước hành vi của mình.
Tự đâm đầu vào chỗ chết cũng ok thôi.
Nhưng liên lụy đến người khác thì không hay lắm.
Trẫm phải tìm cơ hội đề đạt tí, triệt tiêu án oan này của Thanh Li.
Hiệu quả làm việc của Tể tướng còn cao hơn Tông Chính Tự Khanh.
Chỉ mất một lát, Tể tướng đã trả lời xong chồng hồ sơ cao như quả núi con, tóm tắt báo cáo lại cho trẫm.
Trẫm nghĩ bụng hôm nao chi bằng hôm nay, nên tận dụng cơ hội này chùi cho sạch đít, đỡ cành mẹ đẻ cành con.
Tông Chính Tự ở ngay trong hoàng thành, đường xá không xa, đi bộ một chốc là đến.
Nếu trẫm đi cửa sau để chùi đít, thì phải khiêm tốn kín đáo thôi.
Trẫm không mang theo cả lố người trên hô dưới đáp dẹp đường mở lối.
Trẫm chỉ dẫn theo hai cậu thái giám, bê chồng hồ sơ to tướng kia, đi tìm Tông Chính Tự Khanh để trả lời và ra lệnh tận nơi cho anh ta.
Trẫm khiêm tốn đi tới cửa Tông Chính Tự.
Bỗng bất ngờ đụng phải người quen lâu rồi không gặp.
Đoán xem là ai nào?
Thôi, chắc chắn các cưng lại thả trí tưởng bở bay xa đoán linh ta linh tinh rồi chê trẫm gài mấy cưng nên trẫm xổ toẹt luôn đấy là anh giai lính gác.
Đây là lần đầu tiên anh giai lính gác không xuất hiện ở cửa cung.
Anh giai lính gác mà không đứng gác, thì sao gọi là anh giai lính gác được.
Anh giai lính gác chẳng những không đứng gác, mà trông còn hơi nôn nóng. Anh chàng xoa xoa tay đi tới đi lui trước cửa chính của Tông Chính Tự.
Lâu lắm rồi trẫm không gặp anh giai lính gác, bỗng dưng cảm thấy thân thiết gớm ghê.
Trẫm thân thiện vẫy tay chào hỏi anh chàng: “Hi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra hồi chương 39 tui cũng viết Hà Tiệp dư có làm chứng rồi.
Nhưng thấy bao nhiêu người tình sâu nghĩa nặng nhớ nhung chiếc khăn tay của Hà Tiệp dư khôn xiết.
Trẫm đành phải thêm đất diễn cho cái khăn.
Đoạn dẫn ra tới chỗ Thanh Li muộn quá, hôm nay không kịp yêu đương.
[HẾT CHƯƠNG 42]
Chương này tác giả có sửa lại, nhưng con mẻ viết truyện yolo trớt quớt nên có quên check lại đoạn mình đã xóa và đoạn viết thêm có hợp nhau không. Mẻ đã lỡ xóa mất câu có từ khóa nhưng sau đấy lại tự viết thêm một câu có liên quan đến câu bị xóa vào. Thế nên em đã chỉnh câu viết lại để nó liền mạch với phần sửa mới. Không có vấn đề gì nhiều nhặn đâu.