Thiên hạ không một ai có thể chối từ yêu cầu của hoàng đế, nếu không chính là kháng chỉ bất tuân, trọng tội chém đầu. Nhưng đương kim Nhiếp chính vương lại khác, hắn chối từ, cũng không ai dám làm gì hắn.
Yến Tần đã sớm nghĩ đến việc hắn sẽ từ chối, cũng không tức giận, đi đến trước mặt hắn, hỏi thẳng: “Vì sao Vương thúc lại từ chối?”
Bởi vì hiện giờ y còn chưa cao lớn, đứng trên mặt đất nói chuyện với Nhiếp chính vương đều phải ngẩng đầu lên.
Loại cảm giác chênh lệch này thật không dễ chịu chút nào, nói xong câu này, Yến Tần lại kéo chiếc ghế cao dùng riêng của y đến, ngồi lên, lại phân phó tùy tùng bên cạnh: “Người đâu, ban ngồi”.
Tiểu thái giám hầu hạ hoàng đế mấy tháng rất thức thời, nhanh chóng bê một chiếc ghế thấp hơn đến, lau sạch bụi không có trên ghế, cung kính mời Nhiếp chính vương ngồi xuống.
Như vậy hai người bọn họ đã ngang bằng nhau, đợi Nhiếp chính vương ngồi xuống, tiểu hoàng đế dùng ánh mắt đo đạc chiều cao của hai người, rất hài lòng, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện tử tế với Nhiếp chính vương rồi.
Yến Vu Ca cảm thấy hoàng đế hỏi câu này rất vô nghĩa, loại yêu cầu này, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ từ chối, tại sao hắn còn phải đưa ra lý do chứng minh mình là đàn ông bình thường.
Nói như vậy, hắn vẫn suy nghĩ một lát, sau đó đưa cho hoàng đế một lý do miễn cưỡng có thể chấp nhận được: “Từ xưa đến nay, chưa từng có nam tử nào thay bệ hạ chọn phi, điều này không hợp lễ pháp”.
Có thể áp chế hoàng đế, chính là lễ pháp. Cho dù không có lễ pháp này, hắn cũng có thể sai người “tìm ra” một điều.
Yến Tần sớm biết hắn sẽ lấy lễ pháp ra nói chuyện: “Trước khi vương thúc đến, cô đã cho Lễ bộ thượng thư tra xét, trong lễ pháp không quy định nhất định phải là nữ trưởng bối, tự nhiên cũng không tồn tại cái gì không hợp lễ pháp”.
Trong cung của hoàng đế hiện giờ không có một người nào, lần này biểu lộ ý cũng là định luôn cả vị trí hoàng hậu. Quốc gia không thể một ngày không có quân chủ, hoàng hậu là quốc mẫu, khi chọn lựa, đương nhiên phải cực kỳ cẩn trọng.
Cho dù tiểu hoàng đế hiện giờ không có thực quyền gì, nhưng dù sao y cũng giữ vị trí chủ nhân thiên hạ, sự tôn trọng bên ngoài dành cho y vẫn phải có.
Nếu như là ngày thường, Yến Vu Ca có lẽ có hơi có khả năng đáp ứng, nhưng trước đó hắn ở phủ bị người ta thúc giục cưới vợ, lại nghĩ đến nỗi đau thầm kín không thể nói cho người khác biết, lúc này tâm tình rất tệ, cũng không nói lý lẽ gì với hoàng đế nữa, vô cùng cứng rắn nói: “Bản vương nói không được là không được”.
Lần thứ ba rồi, tiểu hoàng đế nhỏ giọng lẩm bẩm, y đang nhớ số lần Yến Vu Ca chống đối y, một lần khi tập võ, một lần trước khi nói chuyện phiếm, thêm lần này nữa.
Trong mắt Nhiếp chính vương, căn bản không có vị trí hoàng đế của y. Sự thật rõ rành rành, hai kiếp trước của hắn, đã nhận thức rất rõ ràng, nhưng mỗi lần bị ép đối mặt với sự thật, y vẫn cảm thấy như có cục xương mắc ở cổ họng, khó mà chịu nổi.
Ngự thư phòng rơi vào một sự tĩnh lặng đặc quánh, sau khi ngồi ngây ra một lúc, Yến Vu Ca thực sự cảm thấy buồn chán, đứng dậy định rời khỏi hoàng cung.
Gần như là ngay giây hắn đứng dậy, Yến Tần cũng đứng dậy theo, y bước nhanh đến trước Nhiếp chính vương, chặn đường hắn rời đi.
“Vương thúc nói không được, có gì không được? Nếu phụ hoàng còn tại thế, cũng sẽ phải hỏi đến chuyện con cái cưới vợ, vương thúc đã có thể tạm thay cô hành quyền hoàng đế, từng việc đều làm chủ cho cô, chủ trì hôn sự của cô có gì không thể? Thiên hạ này, không có chuyện chiếm hết lợi mà lại không làm tròn bổn phận của bậc trưởng bối! Cô giao việc hôn nhân đại sự cho Nhiếp chính vương thúc làm chủ, tự nhiên là cực kỳ tin tưởng vương thúc, nhưng Nhiếp chính vương thúc lại lấy lý do như vậy để lừa gạt, chẳng lẽ là muốn kháng chỉ bất tôn?!”
Tiểu hoàng đế liên tục đặt câu hỏi, làm cho những người có mặt ở đó sửng sốt, nhưng sau khi suy nghĩ ra tiểu hoàng đế đã nói gì với Nhiếp chính vương, những cung nhân đó hận không thể tự cắt đôi tai của mình xuống.
Thường Tiếu đứng một bên dựng tai nghe, thì thầm một tiếng với chủ tử của mình, tim sợ đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuổi tác của hoàng đế không lớn cũng không nhỏ, nhưng Nhiếp chính vương lại cứ giữ chặt quyền hành triều chính trong tay, không chịu nhượng một chút nào cho tiểu hoàng đế.
Cả trong ngoài cung, ai mà chẳng biết Nhiếp chính vương mang dã tâm rõ như ban ngày. Cũng không phải toàn bộ quần thần đều kính sợ Nhiếp chính vương.
Nhưng ai bảo Nhiếp chính vương nắm chắc binh quyền trong tay, thiên tử nổi giận thì có thể khiến hàng vạn người thiệt mạng, nhưng Nhiếp chính vương nổi giận, chỉ sợ người mất mạng chính là đương kim thiên tử!
Tiểu chủ tử của hắn sao lại hồ đồ thế, trực tiếp đối đầu với Nhiếp chính vương! Thường Tiếu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan đẹp hơn cả yêu ma của Nhiếp chính vương, sợ bỏ lỡ một chút thay đổi trên mặt đối phương.
Hắn lo lắng cho tiểu hoàng đế này, nhưng lại không dám manh động, nghĩ thầm, nếu lỡ như Nhiếp chính vương đột nhiên rút kiếm chém tiểu hoàng đế, mình vẫn phải xông ra che chắn cho chủ tử.
Ban đầu Yến Vu Ca ngây ra, là bởi vì tiểu hoàng đế bỗng nhiên bộc phát, hắn không kịp trở tay, nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, có lẽ vì quá tức giận, hắn không những không nổi giận mà còn cười.
Nhiếp chính vương đến ngự thư phòng không ít lần, nhưng những cung nhân thường trú ở đây chưa bao giờ thấy hắn cười.
Người đẹp vượt qua cả giới tính này cười lên, dù băng giá ngàn năm cũng phải tan thành nước xuân, ngay cả những tiểu thái giám trẻ tuổi, cũng nhìn đến ngây người, mặt cũng đỏ bừng lên.
Vẫn là đại thái giám bên cạnh hắn từng trải hơn, vội vàng ấn đầu tiểu thái giám xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng khẩu hình nói không tiếng: “Ngươi cũng dám nhìn chăm chú vào Nhiếp chính vương, ngươi muốn chết sao!”
Nhiếp chính vương không chú ý đến những hành động vụn vặt của những tiểu thái giám, bởi vì ánh mắt hắn đang khóa chặt vào mặt tiểu hoàng đế.
Rất ít người có thể chịu được ánh mắt sắc bén như thể có thể lột da người khác của hắn, nhưng tiểu hoàng đế hiện giờ đang diễn một thiếu niên vô cùng ngoan cố đáng thương, vì vậy không những không lùi bước, còn ngẩng cao cổ, không chịu thua kém nhìn lại.
Hung hăng cái gì, tưởng y là người dễ bị dọa sao, đã chết hai lần rồi, chút ánh mắt này mà cũng không chịu đựng được thì còn làm hoàng đế gì nữa! Yến Tần trợn tròn đôi mắt đen láy: Nhìn thì cứ nhìn đi, tròng mắt của cô to hơn ngươi!
Mặc dù miêu tả như vậy không hay, nhưng Yến Vu Ca cảm thấy, tiểu hoàng đế bây giờ là một con mèo xù lông, chỉ cần động một chút, y có thể vồ tới cào bất cứ lúc nào.
Con người dù sao cũng không phải là con rối thực sự, thái độ của hắn trước đó có vẻ quá ôn hòa, nên tiểu hoàng đế lại bắt đầu không nhận rõ vị trí của mình.
Trên mặt Yến Vu Ca vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lẽo: “Tội danh kháng chỉ bất tôn quá nặng, thần không dám nhận. Đã là yêu cầu của bệ hạ, vậy thần tự nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh”.
Không hiểu sao, Yến Tần đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hơi lạnh, nhưng đây vốn là mục đích của y, đã đạt được rồi, cũng không làm loạn nữa, lại khôi phục thành trạng thái quân thần giao hảo, vui vẻ hòa hợp như trước: “Vương thúc làm việc, đương nhiên cô yên tâm”.
Cho dù đối phương tìm cho y một đám xấu xí cũng không sao, dù sao y không ngủ là được.
Y vẫn duy trì tâm thái lạc quan như vậy, cho đến tận ngày chính thức tuyển tú.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chương đầu ngắn hơn, chương sau sẽ dài hơn khoảng 12 giờ đăng
Cảm ơn Calculus ném pháo, thời gian: 2017-12-25 17:40:46
Bình thường tôi sẽ đăng buổi sáng, nhưng đôi khi buồn ngủ quá sẽ đi ngủ, trước khi ngủ nhất định sẽ đăng bình luận xin nghỉ, không xin nghỉ thì có thể cập nhật muộn một chút. Trước 12 giờ thấy xin nghri thì mọi người ngủ sớm đi, không cần chờ tôi.
Nhiếp chính vương: Ta tự mình chọn ra một lượng lớn mỹ nữ, dù có khóc cũng sẽ đích thân đưa họ ra ngoài.