Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 30



Ngày hôm sau, để ngắm nhìn những công tử thế gia, Nhiếp chính vương đến sớm hơn thường lệ. Hằng ngày, trong lòng hắn không có chút suy nghĩ nào về những đồng liêu này, cố ý đến sớm một chút, còn đứng dưới đài cao chưa ra, chính là để quan sát kỹ hơn diện mạo khác thường của các đồng liêu.

Lúc này, tiểu hoàng đế vẫn chưa đến. Vị hoàng đế thứ hai của Yến Tần, dù sao cũng đã từng làm hoàng đế có thực quyền vài năm, kiếp này sớm nếm trải cảm giác này, trong lòng không khỏi hoài niệm. Bài học kiếp trước vẫn rành rành trước mắt, y không thể giống như kiếp thứ hai đi mưu sát Nhiếp chính vương, chỉ mong Nhiếp chính vương có thể bệnh thêm vài ngày.

Chỉ cần Nhiếp chính vương không đến, tặng thêm bao nhiêu dược liệu quý giá đi chăng nữa y cũng không đau lòng.

Nhưng ông trời hiển nhiên không chiều lòng vị thiên tử này, ngày hôm sau y đến điện Kim Loan, đang định từ lối đi dành riêng cho hoàng đế bước lên đài cao, thì đã nhìn thấy Nhiếp chính vương ngay tại lối vào.

Đối phương nhìn kiểu gì cũng là dáng vẻ sảng khoái ngời ngời, sắc mặt hồng nhuận không chút tái nhợt, không nhìn ra đau ốm chỗ nào.

Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ rạng rỡ của Nhiếp chính vương, y vẫn cảm thấy trống trải.

Yến Vu Ca không chịu buông quyền, hắn vừa trở về, triều đình này lại gần như trở thành sân khấu của Nhiếp chính vương. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, y không kìm lòng nói vài câu: “Mùa đông lạnh giá, nếu thân thể Nhiếp chính vương không khỏe, vẫn nên ở phủ tĩnh dưỡng thì hơn, đây cũng là vì sự lâu dài của giang sơn xã tắc.”

Ngụ ý là, nếu thân thể không khỏe, thì mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, đừng có suốt ngày ở trong điện Kim Loan này nữa. Nhiếp chính vương luôn lấy cớ nói y xử lý chính sự không tốt, nên không buông quyền cho y. Nhưng ai sinh ra đã là hoàng đế, không cho y cơ hội, làm sao biết được y nhất định làm không tốt vị trí hoàng đế này.

Đối mặt với sự quan tâm đầy ẩn ý của tiểu hoàng đế, câu trả lời của Yến Vu Ca vô cùng khách sáo: “Thần được bệ hạ ân sủng, nay đã khỏe mạnh, bệ hạ quan tâm thần như vậy, thần càng nên cúc cung tận tụy vì Đại Yến mới đúng, có chết cũng cam lòng.” Hắn vốn không bệnh, hôm qua không lên triều là do kiếm cớ thôi.

Nói xong câu giả dối này, Yến Vu Ca có thể nhìn thấy sự quan tâm miễn cưỡng của hoàng đế tan biến hoàn toàn.

Lúc này Yến Vu Ca lại nhớ đến lý do hôm qua hắn không đến, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ bệ hạ không tò mò vì sao thần không lên triều à?”

Hắn không tin tiểu hoàng đế không hề suy nghĩ đến chuyện ngày hôm đó.

Yến Tần phản vấn hắn: “Không phải do Vương thúc bệnh nên không lên à?”

Yến Vu Ca không trả lời câu hỏi này, mà chuyển chủ đề: “Hôm sinh nhật bệ hạ, người ngủ có ngon không?”

Câu hỏi này có liên quan gì đến việc Nhiếp chính vương bị bệnh, đâu đến mức là y đến Nhiếp chính vương phủ, dọa đối phương đến mức sinh bệnh. Yến Tần nghi hoặc nhìn Nhiếp chính vương một cái, nghĩ không cần phải nói dối: “Cô ngủ khá ngon, tạ vương thúc quan tâm.”

Đêm đó sinh nhật Yến Tần ngủ ở Nhiếp chính vương phủ. Mặc dù tỉnh dậy phát hiện mình ở Nhiếp chính vương phủ thì vô cùng hoảng sợ, nhưng trước khi tỉnh, y có men say trong người quả thực ngủ khá ngon.

Rất tốt, Yến Vu Ca hiểu rồi, thì ra tỉeeu hoàng đế không hề có chút ấn tượng với buổi tối hôm đó, thậm chí còn ngủ say sưa, không hề có gánh nặng nào.

Yến Vu Ca không nói gì nữa, do mặt hắn quanh năm không đổi sắc, thoạt nhìn sơ qua cũng không thay đổi gì.

Yến Tần không nhận được câu trả lời của hắn, không khỏi cảm thán trong lòng: Nhiếp chính vương quả thực quá gian xảo, có được đáp án nhưng không trả lời.

Hai người ở dưới đài giằng co một lúc, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Trực giác Yến Tần mách bảo nếu tiếp tục ở lại sẽ không có chuyện tốt, cũng không so đo chuyện xảo trá của Nhiếp chính vương không trả lời câu hỏi của y, bước chân vội vã lên đài cao, ném Nhiếp chính vương một mình ở lối vào.

Không biết có phải là ảo giác của y hay không, rõ ràng địa sưởi trong điện Kim Loan trước giờ ngọ không thể nào bị ngắt, nhưng cả một buổi sáng, Yến Tần đều cảm thấy sống lưng có một luồng khí lạnh, giống như bị thứ gì đó không tốt nhìn chằm chằm, vô cùng rợn người.

Tan triều, Yến Tần là người đầu tiên rời khỏi điện Kim Loan, y ngồi trên kiệu hứng gió lạnh, bên ngoài điện lạnh hơn nhiều so với điện Kim Loan, nhưng cảm giác khó chịu đó lại tiêu tan sạch sẽ.

Chắc chắn y vừa nói câu nào đó đã đắc tội với Nhiếp chính vương, Yến Tần hồi tưởng lại một lượt, khẳng định là khi y nói mình ngủ rất ngon, Nhiếp chính vương bắt đầu tỏa ra khí lạnh.

Yến Vu Ca này cũng nhỏ nhen ghê, hắn không ngủ ngon, chẳng lẽ muốn người khắp thiên hạ cũng không ngủ ngon sao. Yến Tần bực dọc, lại cảm thấy chuyện không thể đơn giản như vậy.

Y ngồi trên loan giá, lại hỏi tùy thị Thường Tiếu: “Hôm sinh thần của cô,  ở trong phòng ngủ của Nhiếp chính vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thường Tiếu thành thật nói: “Lão nô không dám giấu giếm, như những gì đã nói trước đó, những chuyện khác lão nô thật sự không biết.”

Hắn cũng muốn xem, cổ muốn vươn dài ra, nhưng ai bảo Nhiếp chính vương không cho hắn xem, lực đóng cửa mạnh đến mức khiến mũi hắn bị đập mạnh, bây giờ chạm vào vẫn còn nhức nhức.

Yến Tần thở dài, cố gắng hồi tưởng lại một lượt, vẫn nhớ không ra rốt cuộc mình đã nói gì, đã làm gì Nhiếp chính vương.

Bất kể nói gì, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Lần sau y nhất định phải nhớ lấy bài học này, tuyệt đối không dính vào rượu ngon có thể khiến người ta không khống chế được tâm trí.

Phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn này chỉ có mình hắn nhớ, cả một buổi sáng tâm trạng Yến Vu Ca luôn  không tốt. Tâm trạng hắn không tốt, văn võ bá quan cũng đừng mơ an lành, từng người cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc tổ ong vò vẽ này,  chịu tội lớn.

Ngày thường một đám người trời quang mây tạnh, bởi vì sự cẩn thận này, liền có chút rụt rè sợ hãi.

Có thể chống đỡ được áp lực của Nhiếp chính vương, thường là những vị các lão nhân thần. Nhưng đã bò đến vị trí này rồi, tuổi tác của bọn họ cũng không còn trẻ. Cho dù là thời trẻ, những người này như oai nghi thế nào, nhưng già rồi thi ai cũng có nếp nhăn, sao lọt vào ánh mắt soi mói của Nhiếp chính vương được.

Đời này Yến Vu Ca không thể cảm thấy hứng thú với mấy ông già đã làm chồng được, tầm mắt liền bay sang những quan viên trẻ tuổi kia.

Lúc tâm trạng Nhiếp chính vương không tốt thì vô cùng uy nghiêm, dù có đẹp đến mấy cũng khôgn ai dám nhìn khuôn mặt của hắn lâu hết Bây giờ tâm tình hắn không tốt, ánh mắt nhìn người càng thêm nghiêm nghị.

Mấy người trẻ tuổi xuất thân thế gia kia vốn kính trọng Nhiếp chính vương như trưởng bối, sợ mình làm không tốt. Kết quả bọn họ đứng ở chỗ đó, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt chán ghét của Nhiếp chính vương, có thể đứng vững trước áp lực trong điện Kim Loan mà không ngất đi đã khó lắm rồi, còn tâm trí nào to gan đối mặt với người phía sau nữa chứ.

Vốn tâm trạng Yến Vu Ca không tốt, quét mắt một vòng, không vừa ý ai, đến lúc hạ triều tâm tình càng thêm tồi tệ.

Từ khi Yến Vu Ca trưởng thành đến nay, từ chối biết bao nhiêu người con gái tốt, bây giờ hạ quyết tâm muốn tìm đàn ông làm bạn đời, cũng không dễ từ bỏ như vậy.

Buổi sáng xem mắt thất bại, hắn cũng không thể ngày ngày dạo phố kiếm bạn tâm giao được.

Dù sao quản gia làm việc đáng tin cậy, lại nghĩ ra biện pháp khác, đuổi hạ nhân xuống, ra lệnh cho quản gia, tìm hết trai trẻ trong kinh thành phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn tới đây.

Quản gia không biết Nhiếp chính vương có bệnh kín, nhưng hắn hầu hạ Yến Vu Ca nhiều năm, cũng cảm thấy đời này sợ là không có hy vọng nhìn thấy đối phương cưới vợ sinh con. Không có nữ chủ nhân, có một nam chủ nhân có thể chăm sóc Nhiếp chính vương của bọn họ, chung sống với hắn đến giá thì cũng tốt lắm rồi.

Hắn nghe theo sắp xếp của Nhiếp chính vương, cầm bút mực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Ngài nói, ta đều ghi chép lại.”

Yến Vu Ca thần sắc vi diệu: “Yêu cầu của bản vương chỉ có mấy điều, cần gì phải ghi.”

Quản gia lại lắc đầu: “Vương gia nói sai rồi, chuyện chung thân đại sự của ngài đương nhiên không thể sai sót. Dù trí nhớ của tiểu nhân có tốt đến mấy, cũng không thể bằng giấy bút được, ghi chép lại cho chắc.”

Đây là tìm kiếm một vị chủ nhân khác cho Nhiếp chính vương phủ, bản thân hắn cũng có lòng riêng, khẳng định không thể tìm một người tính cách quá tệ, không hiểu lý lý, bằng không sẽ không đối xử tốt với mọi người trong vương phủ.

Được rồi, chỉ cần quản gia không viết lên giấy mấy chữ Nhiếp chính vương tìm bạn đời, muốn ghi chép lại cũng tùy hắn. Yến Vu Ca hắng giọng: “Thứ nhất, tuổi tác không được quá lớn, cũng không thể quá nhỏ.”

“Quá lớn là bao nhiêu, quá nhỏ lại là bao nhiêu?”

Yến Vu Ca suy nghĩ một chút: “Quá lớn không thể lớn hơn 30, quá nhỏ… không thể nhỏ hơn đương kim thiên tử.”

Quản gia ghi chép vào sổ nhỏ, tuổi tác: nhỏ hơn ba mươi lớn hơn mười bốn. Yêu cầu này đơn giản vô cùng, ra phố cầm rổ hốt được cả đống.

Nói xong tuổi tác, lại nói đến chiều cao: “Thứ hai, vóc dáng không được quá cao, cũng không thể quá thấp.”

Quản gia tiếp tục hỏi: “Cao là bao nhiêu cao, thấp lại bao nhiêu thấp?”

“Không thể cao hơn bổn vương, thấp thì, không thể thấp hơn đương kim thiên tử.” Vóc dáng Yến tần không quá thấp, nhưng trong quân doanh, y vẫn không cao lớn bằng những võ tướng người như tháp sắt.

Hắn không thích người cao to lực lưỡng hơn mình, nhưng hôm qua nhìn thấy những tiểu quan xinh xắn đáng yêu, hắn phát hiện bản thân mình cũng không hề hứng thú với mấy em trai yếu đuối kia.

Quản gia lúng túng nói: “Đúng là hôm trước tiểu nhân đã gặp thiên tử, nhưng cũng không biết vóc dáng của y ra sao.”

Nhiếp chính vương đại khái là ngày thường luôn ở chung với thiên tử, nên đưa ví dụ toàn lấy thiên tử làm mẫu.

Yến Vu Ca ngày thường không quan tâm Yến Tần cao bao nhiêu, hắn suy nghĩ một chút: “Ngươi phái người đi chuồng ngựa đo thử Tất Phong, đầu của hắn đến lưng Tất Phong, cao hơn bụng ngựa một chút.”

Vậy cũng khá thấp, quản gia viết một con số đại khái, trong lòng nghĩ, không ngờ yêu cầu của vương gia lại đơn giản như vậy.

“Dung mạo thì sao, vương gia có yêu cầu gì với vẻ ngoài.”

“Bổn vương cũng không có yêu cầu quá cao, ngũ quan đoan chính, dung mạo thanh tú trở lên là được.”

Ai cũng thích mỹ nhân, Yến Vu Ca cũng thích, nhưng hắn cũng không mong đợi bản thân tìm được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Mẫu thân hắn chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao, đẹp thì đẹp, tính cách lại quá yếu đuối. So với vẻ ngoài, hắn quan trong nội hàm hơn.

Quản gia đợi một lúc, không nghe thấy Nhiếp chính vương tiếp tục đưa ra yêu cầu, hỏi: “Chỉ có mấy điều này, không có gì khác sao?”

“Chưa từng thành hôn, không có đính ước.” Yến Vu Ca nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nhịn không được nói thêm một điều.

Nếu vì thế lực ép buộc, thiên hạ không có ai dám không thuận theo hắn, nhưng đó là nam nhân của người khác. Nam nhân của người khác dù tốt đến mấy, hắn cũng không thèm đi tranh đi cướp.

Quản gia ghi chép vào sổ nhỏ, lại hỏi một câu: “Còn có gì nữa không?”

Yến Vu Ca nghĩ không ra điều gì khác, lắc đầu: “Không có.”

Quản gia lộ vẻ khó xử, nam tử độc thân từ mười lăm đến ba mươi tuổi, chưa có hôn ước, dung mạo thanh tú trở lên, không cao không thấp, phạm vi này quá rộng.

Hắn thật sự muốn tìm theo điều kiện này, tìm đến năm nào tháng nào mới có thể tìm được người trong lòng của vương gia nhà mình.

Huống hồ Yến Vu Ca còn không hề có tí kiến thức gì với chuyện này: “Có vấn đề gì sao?”

Quản gia hít sâu một hơi, uyển chuyển nói: “Yêu cầu của ngài quá rộng, nếu thật sự tìm theo yêu cầu này, dù mỗi ngày dành thời gian gặp ba người, thì ít nhất có thể gặp ba năm.”

Kinh đô Yến quốc phồn hoa, dân số thường trú hơn ba mươi vạn người, thanh niên trai tráng khoảng mười vạn người, trừ đi những người đã thành hôn và có hôn ước, theo tiêu chuẩn này, ít nhất cũng có thể tìm ra hơn vạn người.

Đệ tử lương gia lại không giống những tiểu quan kia, nếu Yến Vu Ca không muốn cưỡng ép, lại không muốn làm ầm ĩ, vậy thì tốt nhất là tự mình đi xem mắt.

Nhiếp chính vương sự vụ quấn thân, nào có nhiều thời gian đi dạo khắp nơi, một ngày có thể dành thời gian rảnh để gặp gỡ quan sát người ta, đã là vô cùng khó khăn.

Huống hồ, cho dù là ấn tượng ban đầu hợp nhãn, vậy cũng phải dành thời gian để ở chung.

Nam tử không thể so với nam nữ kết hôn, rất nhiều nữ tử kết thân, đều dựa vào phụ thân huynh trưởng trong nhà xem xét nhân phẩm, đại khái môn đăng hộ đối, người không có vấn đề gì thì gả đi, bất kể tốt xấu, thông thường một khi đã xong thì sống cả đời, tình cảm có tốt xấu thì hoàn toàn dựa vào sau khi kết hôn rồi chung sống với nhau.

Giưa nam với nam thì không như vậy, nếu Nhiếp chính vương muốn tìm nam nhân, khẳng định không thể nói, ta xem trọng ngươi, đưa ngươi về phủ làm Nhiếp chính vương phi, kết quả chugn sống một thời gian, cảm thấy không được thì đá ngươi ra khỏi phủ.

Yến Vu Ca nhíu mày, dựa theo con số quan gia tính toán sơ bộ, một ngày ba người, một năm một vạn người, đây mới chỉ là người trong kinh thành, lỡ như trong kinh thành không tìm được người hợp ý hắn, hắn còn phải mở rộng phạm vi ra toàn bộ Đại Yến.

Người như vậy càng nhiều, tìm kiếm như vậy, lỡ như vẫn không tìm được, nhớ đâu tuổi hắn lớn rồi,, e rằng cũng không còn hứng thú này nữa.

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

Quản gia nắm chặt giấy bút trong tay: “Tiểu nhân hỏi một phạm vi, vương gia chỉ cần trả lời là được, ngài đừng chê ta phiền, chê ta hỏi vặt là được.”

“Được rồi, ngươi hỏi gì bổn vương đáp nấy, không chê ngươi phiền, hỏi đi.”

Nửa canh giờ sau, quản gia ôm quyển sổ nhỏ ghi đầy chữ đầy mỹ mãn ra ngoài, để lại Nhiếp chính vương một mình trong thư phòng, mệt mỏi dựa vào ghế.

Tìm một người nam nhân hợp ý thật không dễ, hắn quyết định, nếu đợi quản gia tìm hết người đều xem mắt xong, hắn dứt khoát sẽ không tìm nữa, mọi chuyện cứ thuận theo duyên phận.

Quản gia vận động tất cả thế lực có thể dùng được, nghiêm ngặt theo yêu cầu của Nhiếp chính vương, sàng lọc tất cả những người Nhiếp chính vương cần.

Đại khái mất gần nửa tháng, quản gia chọn ra hơn một trăm người đức trí thể mỹ lao toàn diện đều phù hợp với yêu cầu của Nhiếp chính vương, lại mất nửa tháng, cẩn thận biên soạn một danh sách mỹ nhân, giao cho Nhiếp chính vương xem qua.

Chỉ nhìn những bức chân dung và tên gọi đó, Yến Vu Ca cũng không biết người thật rốt cuộc như thế nào. Hắn quen giải quyết vấn đề một lần, xin nghỉ mười ngày, dự định trong mười ngày này quan sát những đối tượng xem mắt đơn phương thân phận địa vị khác nhau, dung mạo khác nhau, chỗ ở khác nhau này.

Lúc này đã cách sinh nhật của Yến Tần một tháng, cách năm mới nửa tháng. Mỗi dịp Đại Yên đón năm mới có bảy ngày nghỉ.

Bởi vì không phải gặp Nhiếp chính vương, bảy ngày này cũng là bảy ngày y vui vẻ nhất. Không ngờ, Yến Vu Ca một mực cần cù siêng năng ngay cả kỳ nghỉ nên có cũng không cần lại muốn nghỉ liên tục mười ngày, cộng thêm bảy ngày năm mới kia, vậy là hơn nửa tháng.

Yến Tần vui mừng, không thể che giấu khóe miệng nhếch lên, lại xác nhận thêm một lần: “Vương thúc thật sự muốn xin nghỉ một tuần liền sao?”

Yến Vu Ca biết mình không phải là bạc, người ái mộ mình như cá diếc qua sông, nhưng người không thích mình cũng không ít, hận mình thấu xương càng không bao giờ thiếu.

Nhưng dám lộ rõ vẻ chán ghét này hết lên mặt, thiên hạ chỉ có mình Yến Tần. Nhìn bộ dạng tiểu hoàng đế, Yến Vu Ca bất mãn trong lòng.

Nhưng hắn muốn giải quyết chuyện cả đời của mình, không có tâm tình nhàn rỗi đi so đo với tiểu hoàng đế, lặp lại như ý nguyện của đối phương: “Chắc chắn một tuần.”

“Nửa tháng nữa là mùng một tháng giêng, vương thúc xin nghỉ thêm năm ngày cũng không sao.” Yến Tần cực lực xúi giục Nhiếp chính vương xin nghĩ nhiều hơn đi.

Yến Vu Ca đột nhiên nói: “Chẳng lẽ bệ hạ không hỏi, tại sao thần đột nhiên lại xin nghỉ nhiều vậy à?”

Yến Tần sửng sốt, Nhiếp chính vương xin nghỉ liên quan gì đến y, dù sao hắn có chuyện, y chắc chắn phê chuẩn, nói thì nói thế thôi, y vẫn nói: “Nghĩ đến thời gian dài như vậy không thể gặp vương thúc, trong lòng cô quả thực rất khó chịu. Nhưng ta suy nghĩ rồi, vương thúc tận tâm tận lực vì quốc gia, một nghỉ ngơi là chuyện nên làm.”

Thôi đi, rõ ràng là mong chờ mình nghỉ phép, không có ai áp chế y thì có thể buông thả bản thân.

Yến Vu Ca nổi lên ý xấu: “Bệ hạ đã nghĩ đến thần như vậy, thần càng không nên nghỉ nhiều ngày như vậy. Bệ hạ nói đúng, Nguyên Chính có bảy ngày nghỉ, không bằng mấy ngày này, thần không nghỉ.”

Vẻ mặt vui mừng của Yến Tần lập tức sụp đổ, giọng nói mang theo vài phần sét đánh ngang tai: “Vương thúc đang giỡn với cô đấy à?”

Được rồi, không trêu nữa, chuyện chung thân vẫn quan trọng hơn. Yến Vu Ca nghiêm mặt, đưataasu chương xin nghỉ.

Tiểu hoàng đế không che giấu niềm vui, Yến Vu Ca cầm tấu chương, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt cong cong của tiểu hoàng đế nhìn về phía Thường công công đang che giấu sự kích động cười, quay người rời đi, không để ý đến không khí vui vẻ đáng ghét trong ngự thư phòng.

Đợi đến khi Nhiếp chính vương ra khỏi cửa ngự thư phòng, Thường Tiếu trước tiên chúc mừng Yến Tần, sau đó lại cau mày: “Bệ hạ, Nhiếp chính vương chưa bao giờ nghỉ phép lâu như vậy, ngài nói xem, hắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho ngài chứ?”

Thường Tiếu không thích Nhiếp chính vương, cảm thấy Yến Vu Ca làm gì cũng không phải là chuyện tốt.

Tâm của Yến Tần rộng hơn Thường Tiếu rất nhiều: “Hắn muốn gây bất lợi cho ta, còn cần phải đặc biệt nghỉ phép dài như vậy để làm gì?”

Nhiếp chính vương nắm trong tay sáu mươi phần trăm binh lực của Đại Yến, còn phụ hoàng của y, trước khi chết để lại cho y, chỉ một đội ám vệ, và mười phần trăm binh lực, ba mươi phần trăm còn lại, thì nằm trong tay các phiên vương do Thái Tổ phân phong và các vị tướng quân biên cương.

Vài vị tướng quân đó, còn có quan hệ riêng rất tốt với đương kim Nhiếp chính vương. Nếu Yến Vu Ca muốn làm phản, có thể trực tiếp bức cung để y không thể ngồi vững trên ngai vàng này, đâu cần phải dùng cách rắc rối như vậy.

Thường Tiếu nghĩ cũng đúng, người mà Yến Tần có thể điều động rất hạn chế, cũng không thể lãng phí vào việc điều tra Nhiếp chính vương nghỉ phép đã làm gì.

Yến Tần vui mừng một hồi, sau khi vui mừng xong, lại vạch ra kế hoạch mười ngày này, ngoài việc thể hiện tốt trong triều chính, y muốn đích thân đi gặp một vị đại nho ẩn cư trong thành.

Vị đó là người có thể dùng một lời nói lay động lòng người trong thiên hạ, dùng từ tài hoa xuất chúng, không đủ để diễn tả hết tài năng của đối phương. Chỉ là người có năng lực, tính tình kỳ lạ, vật bên ngoài rất khó lay động tâm tư của hắn. Nếu dùng quyền thế để ép buộc, chỉ có thể phản tác dụng.

Yến Tần là mượn kinh nghiệm kiếp trước, mới biết được vị ẩn sĩ kia là người tài năng như thế nào, nếu có thể được trợ giúp hoặc chân truyền của đối phương, trong thời gian ngắn phát triển thực lực đến mức có thể đối đầu với Nhiếp chính vương, cũng không phải là chuyện khó.

Dã tâm ẩn giấu trên người tiểu hoàng đế dần dần tỏa sáng, mà bên kia, Nhiếp chính vương cầm danh sách hừng hực khí thế đơn phương xem mắt từng đối tượng một.

Danh sách tổng cộng một trăm người, mười ngày cộng thêm bảy ngày, một ngày xem sáu đến bảy người là được.

Tuy nhiên, tốc độ tiến hành việc này còn nhanh hơn dự đoán của quản gia. Ngày đầu tiên, bắt đầu từ người đầu tiên, Yến Vu Ca đều liếc nhìn một cái rồi lắc đầu bỏ đi, ngồi lên xe ngựa, theo tin tức ám vệ truyền đến, đi gặp người tiếp theo gần nhất.

Tự mình cẩn thận lựa chọn trong nửa tháng, chưa đến hai canh giờ, đã bị Nhiếp chính vương loại bỏ bảy người, quản gia kiêm phu xe quản gia lần thứ bảy kéo căng dây cương, điều khiển xe ngựa chạy tới xem người thứ tám.

Lúc này, “ứng cử viên” thứ tám đang dùng bữa với bạn bè trong một tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, Yến Vu Ca gọi đại vài món ở bàn bên cạnh, hắn không quen dùng bữa cùng người khác, cũng không định ăn, liền ban thưởng cho quản gia và thị vệ đi theo ăn.

Thấy Vương gia chịu ngồi xuống, cảm thấy có hi vọng, quản gia suýt nữa thì rơi lệ. Bởi vì đồ ăn chưa được dọn lên, nên ông vừa uống trà, vừa giả vờ vô tình quan sát người thứ tám.

Bạn của người thứ tám trông giống như hắn, đều là con nhà giàu, chỉ là cho dù là miêu tả cử chỉ, đều không xuất sắc bằng người thứ tám. Có so sánh mới tốt, so sánh xong, biết đâu Vương gia sẽ cảm thấy tốt, thử tiếp xúc một chút, biết đâu sẽ có thu hoạch.

Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên, quản gia bắt đầu vừa ăn cơm, vừa nhìn người thứ tám, kết quả ông mới ăn được hai miếng cơm, thì nghe Nhiếp chính vương nói: “Ăn xong chưa, ăn xong rồi thì đi gặp người tiếp theo.”

Quản gia suýt nữa thì bị sặc cơm, ông ho sặc sụa hai tiếng, dựa vào việc người khác cũng nghe không hiểu, hỏi thẳng: “Người thứ tám có chỗ nào không tốt sao?”

Yến Vu Ca nhíu mày, vẻ mặt chán ghét: “Hắn ăn rau thơm.” Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người nào lại thích ăn rau thơm như vậy, nghĩ đến việc tương lai có một người mỗi ngày cùng hắn ăn cơm, kết quả đối phương mỗi ngày đều phải ăn rau thơm.

Quản gia: Nhiếp chính vương xứng đáng độc thân cả đời.

Ông nhịn xuống xúc động muốn phun máu: “Thật ra cũng không có gì to tát, vì người mình thích, có thể sửa đổi rất nhiều thói quen.”

Ông tin tưởng, biết được Vương gia không thích rau thơm, đối phương nhất định cũng sẽ coi rau thơm như thuốc độc, cả đời cũng không đụng vào. Nhiếp chính vương gặp được một người có thể nhìn người ta thêm vài lần không dễ dàng gì, chút tật xấu như vậy thì đừng nên kén cá chọn canh có được không?!

Yến Vu Ca suy nghĩ nghiêm túc lời của quản gia, cảm thấy hắn nói rất có lý, sau đó lắc đầu: “Bản vương không thích hắn ăn rau thơm.”

Câu này nói đủ ý là, hắn nhìn thấy đối phương ăn rau thơm sẽ mất hứng, cho nên vẫn có thể tiếp tục đi xem người tiếp theo.

Trong tình huống như vậy, Yến Vu Ca liên tiếp xem mắt hai mươi người, xem hết lượng ba ngày trước thời hạn, trời cũng sắp tối, quản gia mới nói: “Người tiếp theo, là người cuối cùng có thể xem mắt trong ngày hôm nay.”

Đã muốn gặp gỡ và quan sát ngầm, quá muộn thì không thích hợp. Đâu thể chờ người ta về nhà, Nhiếp chính vương bay đến nóc nhà người ta để nhìn lén được

Xem hai mươi người, Yến Vu Ca cũng cảm thấy hơi mệt: “Vậy thì xem người cuối cùng xong rồi về thôi.”

Người cuối cùng trong ngày hôm nay họ kép là Độc Cô, tên là Liễu. Cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ có một ông nội, nhà ở ngoại ô kinh thành, mười tuổi đã thi đỗ tú tài, năm sau lại lấy thủ khoa giành được công danh tú tài, nhưng khi thi cử nhân, lại vì đắc tội với quyền quý đương triều, liên tiếp rớt ba năm. Do đó, năm cập quan, vẫn chỉ là tú tài.

Thanh niên này xuất thân tuy không cao, nhưng đối mặt với quyền quý hoàn toàn không sợ cường quyền. Không cha không mẹ, tương đối mà nói, áp lực nối dõi tông đường cũng không lớn như vậy.

Chủ yếu là thanh niên kia tướng mạo tốt, tính cách cũng tốt, nhìn một cái liền khiến lòng người vui vẻ, hơn nữa hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Nhiếp chính vương, không kén ăn, nhưng cũng không có sở thích đặc biệt nào với đồ ăn, ông cảm thấy Nhiếp chính vương có thể sẽ thích.

Độc Cô Liễu nhà nghèo, giờ này hẳn là đã làm việc về, cho nên vở kịch mà quản gia thiết kế cho Nhiếp chính vương là, giả vờ làm lữ khách đi ngang qua, đi xin một chén nước. Cuối cùng có thể vào nhà nghỉ ngơi một chút, trước tiên thăm dò ông lão một chút thông tin, sau đó đợi Độc Cô Liễu trở về, xem cách người ta tiếp khách.

Đến một gian nhà bình thường ở ngoại ô kinh thành, quản gia và thị vệ đều trốn đi, nhìn thấy Nhiếp chính vương một mình tiến lên, giơ tay lên, gõ cửa.

Bên trong cửa truyền đến một giọng nói giòn giã của thiếu niên: “Ai đấy?”

Giọng nói này vang lên, quản gia ở không xa có chút kinh ngạc, không đúng, nhà Độc Cô Liễu hẳn là không có người khác, giờ này người ta còn chưa về.

“Lữ khách đi ngang qua, muốn xin một chén nước uống, nếu có thể cho ta vào nghỉ ngơi một chút.” Yến Vu Ca thành thật đọc theo kịch bản, hắn cảm thấy giọng nói này nghe khá quen tai.

Bên trong lại vang lên một giọng già nua, dường như đang hỏi thiếu niên điều gì.

Lát sau, thiếu niên lại đáp: “Ngươi đợi một chút.”

Lại qua một lúc, ánh chiều tà đều rọi lên người Nhiếp chính vương đang chờ bên ngoài, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một thiếu niên thấp hơn Nhiếp chính vương một cái đầu bước ra.

Nhìn thấy dáng vẻ lữ khách, thiếu niên mặc y phục đơn sơ trợn tròn mắt, chén nước trong tay làm ướt cả giày của “lữ khách đi đường”.

Yến Tần: Chết tiệt, nhất định là Nhiếp chính vương đang theo dõi cô!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Khoảng tám giờ, hơi lệch một chút, ho khan

Bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho kinh ngạc, thật vui ~ Tôi tiếp tục viết bản cập nhật ngày mai lúc 12 giờ, không có gì bất ngờ, cũng là 12 giờ một lần, tối một lần, tối không quá 10 giờ, nhưng sẽ không quá sớm.

Tiểu kịch trường:

Yến sợ hãi: Ta chỉ muốn đi gặp một vị đại nho ẩn cư, sao chỗ nào chỗ nấy cũng có thể gặp được Nhiếp chính vương, đúng là âm hồn bất tán

Nhiếp chính vương (mặt không biểu cảm): Xin lỗi, ta chỉ đến xem mắt

Cảm ơn

Người qua đường A ném pháo lúc: 2018-01-01 12:08:24

Chỉ hâm mộ chim xanh ném pháo lúc: 2018-01-01 12:44:17

Chỉ hâm mộ chim xanh ném pháo lúc: 2018-01-01 12:44:57

Vi tích phân hai ném pháo lúc: 2018-01-01 13:53:33

╭(°A°`)╮ ném pháo lúc: 2018-01-01 19:29:27


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.