Khương Thanh Vũ liếc nhìn bản thân, mặc dù chỉ quấn mỗi khăn tắm, nhưng đây chỉ là gọi điện thoại, ăn mặc đâu có quan trọng.
Bóng dáng cao lớn đứng trước cửa kính ngắm nhìn thành phố bên dưới đã lên đèn từ lâu, kiên trì gọi mấy lần cuối cùng đối phương cũng bắt máy, anh áp điện thoại vào tai, nhìn đồng hồ hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Khương Thanh Vũ hơi chột dạ, chỉ đành nói: “Ăn rồi.”
“Ha…”
Tiếng cười của Cố Vân Dực khiến Khương Thanh Vũ cảm thấy thiếu tự tin.
“Em chỉ ăn đồ đồ vặt thôi đúng không?”
Người đàn ông hơi nâng tông giọng lên, ý cười không hề giấu giếm. Cô nhìn quanh phòng, bỗng cảm thấy có phải anh đã lắp đặt thiết bị theo dõi trong phòng mình hay không. Nghĩ đến hiện giờ mình chỉ quấn mỗi khăn tắm, hơi nóng bắt đầu men theo làn da lan đến trên mặt.
Nhưng mà đây chỉ là do cô tự tưởng tượng ra thôi, đương nhiên cô biết Cố Vân Dực sẽ không làm vậy. Anh luôn hiểu được cô đang nghĩ gì, cô nên quen với điều này mới phải.
“Ừm.”
Cô dứt khoát thừa nhận một cách sảng khoái.
Sau cơn mưa gió có vẻ mạnh hơn, cố chấp lùa vào qua khe cửa sổ. Trên người Khương Thanh Vũ chỉ quấn mỗi khăn tắm, tóc vẫn còn ướt, cơn gió lạnh đột ngột thổi tới khiến cô không kịp đề phòng, mũi đau nhức rồi hắt hơi.
“Hắt xì —.”
“Sao vậy?” Khóe miệng thẳng tắp của Cố Vân Dực nhếch lên. Khương Thanh Vũ xoa mũi, cảm giác cay ngứa ngày càng rõ ràng.
“Tôi vừa tắm xong, có hơi lạnh.”
Khương Thanh Vũ giải thích với anh bằng chất giọng nghèn nghẹn, Cố Vân Dực nghe xong thì khẽ nhíu mày.
“Em sấy tóc trước đi.”
Cúp điện thoại xong, Khương Thanh Vũ mặc đồ ngủ, sấy khô tóc, làn da trắng nõn mềm mại, tuy đã ngoài hai mươi nhưng cô vẫn giữ được nét mong manh đặc trưng của em bé. Sấy thời gian dài mà không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, khiến gò má cô hơi ửng hồng.
Cô rất chú trọng đến việc chăm sóc da, nhanh chóng đắp mặt nạ và bôi kem dưỡng ẩm, đến khi nhìn lại đồng hồ đã qua nửa tiếng rồi.
Trời cũng đã tối, không biết Cố Vân Dực đã hết bận chưa, có phải ban nãy đã tranh thủ gọi điện cho cô hay không.
Cô mở khung chat ra, ngẫm nghĩ một hồi vẫn nhắn cho anh biết rằng mình đã sấy tóc xong rồi. Tin nhắn được gửi đi, ngay khi cô nghĩ rằng anh sẽ không trả lời ngay thì điện thoại lại reo.
“Anh Cố.”
Cố Vân Dực đang đi trên hành lang khách sạn, thỉnh thoảng ánh đèn sẽ lướt qua gương mặt góc cạnh của anh. Âm thanh trong trẻo thu hút anh cụp mắt xuống, hình đại diện của Khương Thanh Vũ giống như phiên bản hoạt hình của chính cô vậy. Xem ra phong cách này là do cô tự vẽ, mặc dù chỉ là hình vẽ tay nhưng rất sống động.
Anh khẽ nhắm mắt lại, chợt nhớ đến hình ảnh cô quấn khăn tắm vào tối qua, hai áng mây ửng hồng hiện lên trên gò má, đôi mắt to trong suốt ẩn chứa vẻ ngây thơ, bối rối và ngơ ngác, tất cả đều ùa về trước mắt anh.
Tay còn lại đang đút trong túi quần bỗng nắm chặt, con ngươi lóe lên tia sắc bén.
“Sao em không mặc quần áo trước đi?”
Cơ thể rục rịch, tông giọng hơi khàn khàn. Giọng nói truyền qua điện thoại không tránh khỏi biến âm, cộng thêm việc cô không nhìn thấy ánh mắt u ám của anh nên Khương Thanh Vũ chỉ nghĩ rằng là do tín hiệu yếu, nên không để tâm cho lắm.
“Tôi thấy anh gọi tới.”
“Ừ.” Câu trả lời này đã làm tâm trạng Cố Vân Dực trở nên rất vui vẻ, sự mệt mỏi vì bận rộn cả ngày đều tan biến trong giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Anh bước vào phòng, dùng một tay tháo cà vạt, thả lỏng cơ thể ngả lưng xuống ghế sofa, gối đầu lên trên cánh tay.
Nghe được tiếng thở nặng nề như khẽ cười ở đầu dây bên kia, cô vội nói một câu: “Bởi vì sau khi anh đến nơi không gọi điện báo bình an nên tôi mới lo lắng.”
Khương Thanh Vũ và Khương Hoa có một thỏa thuận với nhau, đó là ra ngoài đến nơi rồi thì phải gọi điện thoại về cho nhà, thói quen này được xem là truyền thống nhà họ Khương cần phải kế thừa. Nhưng nói xong rồi cô mới nhận ra câu mà cô vừa mới nói với Cố Vân Dực hơi u oán, hơn nữa bản thân anh cũng không hề biết chuyện này.
Tiếng hít thở của cô rất gần, toàn bộ âm thanh đều lọt vào tai anh.
Cô còn chưa kịp giải thích, Cố Vân Dực bỗng lên tiếng, giọng nói trầm thấp chậm rãi, trong mắt nhuốm màu u ám: “Em muốn nói chuyện với anh đến vậy à?”
Anh dừng lại, hơi thở của Khương Thanh Vũ cũng khựng lại nửa nhịp.
Sau đó đối phương nói từng câu từng chữ, vừa trêu chọc vừa kiên định: “Hay là, em nhớ anh rồi à?”
Mắt cô mở to, hơi nóng theo từng nhịp tim lan lên mặt khiến tai và cổ cô đều đỏ bừng.
Khoang mũi nóng rực, cô sờ vào xác nhận không chảy máu mũi, tiếng cười trầm thấp ở đầu dây bên kia từ như có như không dần trở nên rõ ràng. Lúc này cô mới xác nhận Cố Vân Dực đang cười, nhưng cô lại không tức giận, mà chỉ cảm thấy nhịp tim đang đập như trống bỏi.
Im lặng vài giây, Cố Vân Dực ngồi thẳng dậy, khẽ nhíu mi tâm.
“Hôm nay công việc rất đột xuất, sau khi tới Thượng Hải tôi giải quyết công việc luôn tay, lúc nãy mới có thời gian gọi điện thoại.”
Những lời này khác hẳn giọng điệu trêu trọc trước đó, Khương Thanh Vũ vô thức phản ứng lại, hình như anh đang giải thích với cô.
Chỉ vì mình vừa mới nói một câu anh không gọi điện báo bình an.
“Sau này chỉ cần thời gian cho phép, anh sẽ dẫn em theo.”
—
Cúp máy xong, điện thoại của Cố Vân Dực hiển thị tin nhắn mới, là của Trần Đông gửi đến cách đây năm phút. Anh ấy không biết Cố Vân Dực đã trở về phòng khách sạn hay chưa, bây giờ anh ấy vẫn đang đợi ở đại sảnh.
Bản kế hoạch hợp tác đầu tư gần đây đã được chuyển đến khách sạn, vài phút sau Trần Đông mang tài liệu đến phòng Cố Vân Dực.
Người đàn ông tùy ý liếc nhìn, ánh mắt nhìn xuống một tập tài liệu rồi khóa chặt.
Tài liệu này là triển lãm truyện tranh Thượng Hải vào năm nay, vốn dĩ kế hoạch đầu tư tiền mặt này không cần phải đưa tới trước mặt Cố Vân Dực, thế nhưng vì chuyện xảy ra ngày hôm nay nên nó cũng được mang đến cùng các tài liệu khác.
Cố Vân Dực rút tập tài liệu này ra, xem xong thì đặt lên trên cùng.
Trần Đông lập tức hiểu ý của anh, sếp Cố đang muốn lấy lòng cô vợ nhỏ của mình đây mà.
Anh ấy nhận lấy ngay, chuẩn bị giao tập tài liệu này cho người phụ trách, lúc này nó được coi là ưu tiên hàng đầu.
“Khoan đã.”
Trần Đông đã bước một chân ra khỏi cửa thì bị gọi lại, đợi Cố Vân Dực lên tiếng.
Người đàn ông đặt ngón tay lên môi suy nghĩ một lúc.
“Thời gian cụ thể là vào ngày sinh nhật của cô ấy.”