Lần thứ hai đến phòng khám là buổi tối thứ Hai, khi ra khỏi phòng khám Khương Thanh Vũ đang suy nghĩ làm sao để nói với Cố Vân Dực những điều cô suy nghĩ mấy ngày qua.
Không khí trong gara thật bí bách, mùi khói từ xe xộc thẳng lên mũi, cảm giác như có tảng đá nặng nề đè lên ngực khiến cô ngột ngạt và áp lực.
Cố Vân Dực theo thói quen mở cửa ghế sau cho cô. Vài giây sau, Khương Thanh Vũ không nhúc nhích, đôi mắt đen láy của anh đảo qua, khó hiểu nhìn chằm chằm cô.
Khương Thanh Vũ do dự giây lát, bước ngang qua anh, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.
Cố Vân Dực vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa xe, một chiếc ô tô vừa lướt qua họ khiến bóng dáng cao lớn của anh quét lên bức tường.
“Thanh Vũ—”
“Anh Cố.”
Khương Thanh Vũ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt to đen trắng trong veo sáng ngời, “Em thật sự không sao.”
So sánh trước đây, cô không thích cảm giác bị đối xử khác biệt, hơn nữa những cuộc trò chuyện như vậy thì trở thành gánh nặng của cô.
Lần trước đến đã muốn nói, cuối cùng cũng nói ra hết. Sau khi nói ra, cô có chút lo lắng mà nhìn vào mắt Cố Vân Dực, cố gắng phán đoán mọi cảm xúc của anh.
Cô đang bày tỏ rất khéo léo, Cố Vân Dực có ý tốt, Khương Hoa càng lo lắng cho cô, cô không muốn lãng phí sự quan tâm của họ.
“Em cần một chút thời gian, được không?”
Vài phút trôi qua, bàn tay cầm tay lái của Cố Vân Dực đặt lên mu bàn tay cô, ẩm ướt và ấm áp truyện vào da, cô nghe được Cố Vân Dực bật cười.
“Ha…”
Anh thở dài rồi ôm Khương Thanh Vũ vào lòng trước khi cô kịp lên tiếng.
“Anh rất vui, Thanh Vũ.”
Khương Thanh Vũ được anh ôm, thời gian trôi chậm như đồng hồ cát, hơi thở nóng bỏng của anh đang đốt cháy làn da vốn thường ngày của cô thành đỏ bừng như chiếc lá đỏ rụng trên cành.
“Thỉnh thoảng chúng ta mới đến đó, nhưng em có thể thêm tài khoản wechat của bác sĩ để có thể liên lạc với bà ấy khi cần, được không?”
Cái đầu nhỏ trong lòng ngực anh gật gật, khẽ xoa đầu tóc cô.
–
Sáu giờ tối ngày hôm sau, chuyến bay của Âu Ninh hạ cánh xuống Bắc Kinh, Tống Vũ Nhiên cũng đến đón cô ấy. Hơn nửa năm không gặp, ngoại trừ Kỷ Quan Đình, ba người ôm chầm lấy nhau ngay khi gặp mặt.
Sau khi chào hỏi xong thì Âu Ninh mới chú ý đến người đàn ông đứng sau cam tâm làm nền cho Khương Thanh Vũ.
Tống Vũ Nhiên nói đúng, chồng mới cưới của Khương Thanh Vũ có ngoại hình thật nổi bật, chỉ là dung mạo có chút lạnh lùng, nụ cười nghiêm nghị khó gần, với tính cách như vậy không biết Khương Thanh Vũ sống chung với anh ấy như thế nào.
“Chúng ta đi ăn trước đã, tớ đói quá.”
Từ lúc đợi mọi người, Tống Vũ Nhiên vẫn luôn kêu đói, lời nói của cô ấy cắt đứt dòng suy nghĩ của Âu Ninh, bụng cô ấy cũng réo lên.
Cố Vân Dực đã sắp xếp nhà hàng để họ dùng bữa, đó là một tiểu viện* có không gian yên tĩnh với các món ăn đặc trưng của thủ đô. Sau khi dặn dò mọi việc, anh rời khỏi nhà hàng và để các cô gái Nam Thành xa nhà có thể thoải mái dùng bữa.
(*tiểu viện: là khoảng sân nhỏ trong nhà hàng của Trung Quốc)
“Anh Cố.”
Khương Thanh Vũ đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng anh bị gió cuốn lên.
“Anh phải đi sao?”
Cố Vân Dực quay lại khẽ nhìn cô, ánh sáng ngôi sao đầu tiên chiếu vào mắt anh khiến nó tỏa ra một thứ màu sắc ấm áp.
“Nếu anh ở lại, các em không tiện nói chuyện.”
Anh khác với Kỷ Quan Đình, họ đều là bạn cùng lớp, sự có mặt của anh sẽ làm cho bầu không khí trở nên trang trọng.
“Vậy anh cần ăn một chút gì, không cần phải đợi em quanh đây, lát nữa em có thể bắt taxi về.”
Khương Thanh Vũ cũng biết anh nói đúng, chỉ là buông tay anh ra có chút miễn cưỡng.
“Không nỡ xa anh à?”
Cố Vân Dực nhướng mày, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khó hiểu.
Một chiếc xe chạy qua bên người anh, anh bảo vệ cô, hai người bị mắc kẹt trong một góc, mùi hương nhẹ nhàng cùng nhiệt độ trên cơ thể Cố Vân Dực bay vào mũi, làm ấm cả đoạn đường.
Vành tai Khương Thanh Vũ đỏ ửng, ánh sáng của hoàng hôn dường như đang tụ cả lại trên gò má cô.
“Dù sao anh cũng cần ăn cơm.”
Cô vừa nói xong đã như con cá chạch tuột khỏi vòng tay anh. Cố Vân Dực không cản cô lại, nhìn cô chạy về phía bóng tối. Khi chạy tới cửa, ánh sáng vàng rực rỡ ấm áp mới chiếu sáng bóng dáng cô rồi biến mất hoàn toàn.
Ánh nhìn ấm áp trong mắt anh không hề tắt khi cô rời đi. Ngọn lửa chập chờn ấy vẫn còn bập bùng, trở thành cảm giác dai dẳng thiêu đốt trong đêm.
Cố Vân Dực đứng ở cửa châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi rồi để nó tự cháy hết phần còn lại. Một làn khói xanh từ đầu ngón tay bay lên, đôi mắt nóng bỏng của anh rốt cục theo sương mù phiêu tán hoà vào gió đêm.
“Thanh Vũ, không thể nghĩ tới là cậu lại kết hôn sớm như vậy.”
Âu Ninh thở dài, có cảm giác mình nói có ý nghĩa sâu sắc.
“Tớ cũng đâu có ngờ được.”
“Cậu thích anh ấy sao?”
Âu Ninh đang nghĩ tới Cố Vân Dực, thành thật mà nói anh ấy là người lịch sự lạnh lùng, cô ấy gặp phải loại người như vậy thì cảm thấy là người của hai thế giới khác nhau.
Khương Thanh Vũ bị cô ấy hỏi chợt sửng sốt, cô chưa bao giờ suy nghĩ qua vấn đề này.
“Cậu chỉ cần nói anh ấy có tốt với cậu hay không. Chỉ cần anh ấy tốt với cậu, nó quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Âu Ninh là kiểu người thực dụng điển hình, Khương Thanh Vũ bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian này, Cố Vân Dực thực sự rất quan tâm đến cô, hết lần này đến lần khác làm mới nhận thức của cô về “Tổng tài bá đạo”.
“Anh ấy, ở nhà không như vậy.”
Nghĩ đến đôi mắt anh luôn nhìn cô thật sâu, lúc thì sâu thẳm lúc thì nóng bỏng vì dục vọng, gò má cô không khỏi nóng lên, cúi đầu xuống.
Nhìn dáng vẻ này thì Âu Ninh đã hiểu rõ, cô ấy thấy yên tâm hơn.
“Ồ, cậu không cần phải lo lắng cho cô ấy đâu, nhờ có cô ấy mà lúc ở công ty sếp Cố đã thay đổi hình tượng, từ một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo hơn hai mười năm bỗng trở thành người chồng cuồng vợ.”
Kỷ Quan Đình làm việc ở Cố thị, nên Tống Vũ Nhiên cái gì cũng biết.
Cô nâng ly lên, mọi người cùng uống hết một ly rượu hoa quả, Âu Ninh uống xong mới nhớ ra một vấn đề quan trọng.
“Thanh Vũ, cậu có thể uống rượu được không?”
“Hả?” Khương Thanh Vũ mở to mắt ngơ ngác, chỉ thấy Âu Ninh bí ẩn đến gần: “Cậu không có dự định mang thai sao?”