Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 99: "Ông ấy là bố cháu."



“Chúng ta đi dạo loanh quanh đây đi.”

Phong cảnh tự nhiên yên bình ở vùng nông là thứ hiếm gặp ở thành phố.

“Thật khác so với Nam Thành.”

Khương Thanh Vũ chưa có cơ hội tới khu vực nông thôn ở phía bắc, lần này trong lòng cũng luôn nghĩ về chuyện gặp gỡ nên cũng không quan tâm đến phong cảnh xung quanh.

Quả thật đúng như Cố Vân Dực nói, nơi đây rất khác so với vùng nông thôn ở phía nam.

Cô cởi mũ ra, để lộ ra một mớ tóc con rối tung phía trên. Cố Vân Dực nheo mắt kéo cô đến giao lộ giữa con đường nhỏ và đất vườn, nơi bọn họ vừa đứng có vài đứa bé chạy xe đạp phóng vụt qua.

Nụ cười của những người trẻ tuổi thật đẹp làm sao, Khương Thanh Vũ bị bọn họ hấp dẫn dõi theo cho đến khi bóng dáng đó biến mất.

Một lúc sau hai người cũng không thấy ai quay lại, những bông lúa mì thỉnh thoảng lướt qua chân bọn họ. Cố Vân Dực ôm lấy cô bước đi không mục đích, cái gì anh cũng không nói, tựa như bọn họ chỉ là đến thưởng thức phong cảnh đồng quê nơi đây vậy.

“Có chuyện gì?”

Cố Vân Dực nhặt lên một cành lúa mì bị đứt gãy, thân thể bỗng nhiên dừng lại một chút.

“Không sao.”

Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc qua, sau đó anh quay lại như không có chuyện gì xảy ra.

Tùy ý nói: “Buổi chiều chúng ta đi dạo ở bờ biển nhé.”

Giữa trưa ngày cuối tuần, trong những ngôi nhà được xây dựng bên nông trường rất náo nhiệt.

Hai vợ chồng trẻ ăn cơm trưa ở một nông trường, phía sau phòng ăn còn có một khoảng sân cổ kính.

Rèm cửa bằng vải thô màu xanh có họa tiết hình hoa màu trắng, cửa sổ làm từ gỗ mài, dấu vết thủ công rất rõ ràng. Hoa văn phía dưới cửa sổ rất giống với những hoa văn Khương Thanh Vũ thấy trong các bộ phim cổ trang, ngay cả bậc thang dưới chân cũng là những tảng đá, độ dài ngắn rộng hẹp cũng không đồng nhất.

Bên tường có một giếng nước, thấy Khương Thanh Vũ nhìn về phía giếng nước thì chủ nhân vội vàng nói đó chỉ là giếng giả thôi, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Nghe vậy, lông mày Cố Vân Dực mới hơi dãn ra, anh cũng buông cánh tay của cô gái anh đang giữ.

Cối xay thật, có lẽ chỉ là ảo giác của cô nhưng mùi thơm của lúa gạo vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Nhìn quanh một vòng, Khương Thanh Vũ ngồi trên ghế dài nhìn chăm chú lên giàn cây nho xum xuê trên đỉnh đầu.

Đúng lúc này thì rèm cửa màu xanh bị vén lên, khi cô nhìn thấy khuôn mặt của người đó thì không nhịn được mà ngẩn ra.

Lý trí nói với Khương Thanh Vũ rằng người phụ nữ này không thể quen biết mình được, càng không biết mục đích ban đầu cô tới nơi này, chẳng qua chỉ là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn thôi.

Mặc dù cô đã trấn an bản thân mình như vậy nhưng sự bất an và chột dạ vẫn khiến cô bối rối như trước.

So với sự ngạc nhiên và lo lắng của Khương Thanh Vũ thì Cố Vân Dực lại không hề cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khâu Viện.

Từ lúc anh nhặt lên cành lúa mì kia thì đã cảm giác được có người đi theo bọn họ.

Ba người có ba suy nghĩ riêng mình, đang trầm tư suy nghĩ thì người phụ nữ kia đã đi về phía họ, sắc mặt Khương Thanh Vũ từ kinh ngạc chuyển sang bối rối rồi đến hoài nghi.

“Cháu là……” Khâu Viện dừng lại một chút như đang tự hỏi chính mình.

“Khương Thanh Vũ phải không?”

Cái tên nói ra từ miệng người phụ nữ lại có chút cứng ngắc.

Khương Thanh Vũ cau mày, lúc này Khâu Viện mới ý thức được bản thân có chút đường đột, một người xuất hiện trước mắt một cô gái hơn hai mươi tuổi ai cũng đề phòng cả.

Cô gái trước mặt xinh đẹp duyên dáng, đã sớm không còn là đứa nhỏ cười lên ngọt ngào như kẹo đường nữa rồi.

“Cô tên là Khâu Viện.” Bà ấy nhỏ giọng nói, “Có thể mời các cháu ra ngoài ngồi một chút được không?”

Nói xong bà ấy còn liếc nhìn Cố Vân Dực, “Chỉ một lát thôi, ở bên ngoài cũng được.”

Ngôi nhà nhỏ được xây dựng giữa cánh đồng lúa mì, không thể phân biệt được phòng trong và phòng ngoài vì bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế.

Cánh đồng lúa mì cũng không cao, xung quanh trống trải không người, chỉ một cái liếc mắt là có thể nhìn được từ đầu đến cuối.

Khâu Viện không mời bọn họ vào phòng, cũng hiểu bọn họ chắc chắn không muốn đi vào nên để hai người họ ngồi ở bàn vuông ngoài cửa.

Đó là nơi thích hợp nhất để nói chuyện, một con chim bay qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nơi đang phát ra tiếng nước, một lát sau có người đàn ông cầm ấm nước nóng đi ra.

Vẻ mặt cô nhanh chóng trở nên bối rối ngay khi ông ấy bước ra.

Không phải ông ấy.

Không phải người đàn ông trong tấm ảnh chụp của mẹ.

Nhưng nếu không phải thì sao bọn họ lại nhận ra mình?

“Chúng ta là bạn của mẹ cháu.”

Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Khâu Viện sợ cô không tin nên có cầm theo ảnh chụp, còn nói rất nhiều chuyện về Khương Hoa, về sinh nhật của mẹ cô và địa chỉ của bọn họ ở Nam Thành.

Còn một chuyện thật sự riêng tư nữa, Khương Hoa không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện riêng của bản thân trừ khi là với những người thật sự thân thiết.

“Đây là bạn trai cháu à?”

Hà Siêu chuyển hướng nhìn về phía người đàn ông im lặng đứng bên cạnh Khương Thanh Vũ, ánh mắt đầy vẻ dò xét của bậc trưởng bối.

Khí chất tự phụ, điềm đạm, khuôn mặt tuấn tú, hình tượng cá nhân đúng là không tồi.

Trên cổ tay còn có một cái đồng hồ xa xỉ, thân phận của anh chắc chắn không tầm thường.

“Không phải.” Cố Vân Dực ngẩng đầu, khóe miệng nâng nên một độ cong vừa phải, “Là chồng cháu.”

“Rất tốt.”

Hà Siêu gật gật đầu

“Cháu tới đây làm gì vậy?”

Khương Thanh Vũ trả lại ảnh chụp cho Khâu Viện.

“Tìm người.”

“Mẹ cháu đang bị ung thư, thời gian không còn nhiều nữa.”

Khâu Viện đột nhiên ngước mắt lên, nhưng rất nhanh đã hạ xuống.

“Bà ấy luôn nhìn ảnh của người đàn ông đến ngẩn người, cháu không muốn bà ấy ra đi trong nuối tiếc.”

Khâu Viện vẫn đang chìm trong sợ hãi trước thông tin bệnh tình của Khương Hoa.

“Vậy ra cô ấy thật sự không quên.”

Cũng khó trách sao Khương Thanh Vũ lại hiểu lầm.

Năm đó khi ông ấy còn đang đi học, vì lo lắng Khương Hoa nghĩ quẩn trong lòng nên đã một mình tới Nam Thành.

Tấm ảnh kia là do ông ấy đưa cho Khương Hoa, địa chỉ cũng là ông ấy chủ động viết lên, nhưng đã nhiều năm như thế Khương Hoa cũng chỉ có một lần gửi quà mừng khi hai người họ kết hôn, đến sau này cũng không xuất hiện.

“Người trong ảnh quả thật đúng là chồng của mẹ cháu”

Khâu Viện liếc nhìn Hà Siêu một cái, bà ấy không ngờ Khương Thanh Vũ lại nhầm ông ấy thành Hà Siêu.

Nhưng cũng không thể trách cô được, dù sao lúc đó cô còn chưa đến ba tuổi.

“Cái đó, hai người có biết ông ấy là ai và đang ở nơi nào không?”

Khâu Viện không muốn khiến cho đôi mắt đang nhìn thẳng vào bà ấy mất đi ánh sáng nên đành lựa chọn im lặng quay mặt đi.

“Biết chứ.”

Vẫn là Hà Siêu mở miệng sau khi im lặng khá lâu, ông ấy nhìn về phía đường chân trời, giọng nói bình thản nhưng lại có chút mất mát.

“Ông ấy là bố cháu.”

“Ông ấy đã chết rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.