Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 53: Trung tâm thế giới



Hạ Phi tu lon Cocacola xong rồi thì ợ một tiếng, sau đó vẻ mặt đầy buồn bã nói: “Lâu rồi không gặp.”

Không biết Hạ Phi tìm đâu ra chiếc moto bay, trông nó rất phong cách punk, vẻ mặt toát lên vẻ sáng láng.

Cậu ta phi đến trước mặt Mục Tư Thần, tháo mũ bảo hiểm, nói với bạn cùng phòng: “Ông mới đến trò chơi này phải không? Tôi hiểu là có lẽ ông chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của mình, vẫn còn mơ hồ. Nào nào nào, tôi sẽ nói cho ông biết mọi chuyện thế nào.”

Mục Tư Thần: “…”

Người không hiểu rõ tình hình có lẽ là Hạ Phi mới đúng.

Cậu ta đỗ chiếc moto bay ở quảng trường, trong tay xuất hiện một cuốn sách, anh ta mở một trang bằng tay, vỗ nhẹ vào moto bay, máy bay liền biến mất, thay vào đó trên cuốn sách xuất hiện một bức ảnh của moto bay.

Cậu ta nói với Mục Tư Thần: “Đây là kẽ hở giữa không gian 2D và 3D, tất cả mọi vật đều có hai hình thái là 2D và 3D, vừa nãy tôi đã biến chiếc moto bay thành dạng 2D, nó đã bị tôi thu vào trong cuốn sách để dễ dàng mang theo. Thú vị phải không?”

“…Ừ.” Mục Tư Thần nhìn cậu ta với vẻ phức tạp, nhưng trong đầu cậu nhanh chóng nhảy số.

So với hai cái “Trụ” trước đó, thư viện thật sự là quá tiên tiến, hình thức hiện trạng cũng hoàn toàn khác, cảm giác không giống như là “Trụ” mà Mắt to và cư dân của trấn Đồng Chi có thể chế tạo ra.

Dẫu sao thì chỉ số IQ của Mắt to cũng có vẻ rất thấp, hoàn toàn thua xa Tần Trụ và Thẩm Tễ Nguyệt.

Ở đây thần kỳ đến thế, liệu có phải do sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt ảnh hưởng hay có nguyên nhân khác không nhỉ?

Thẩm Tễ Nguyệt là một quái vật cấp Tế nhật, mặc dù Tần Trụ cũng thuộc cấp độ đó, nhưng rõ ràng Tần Trụ mạnh hơn Thẩm Tễ Nguyệt nhiều.

Mà trong sách của thư viện, lại có những câu chuyện kể trước khi đi ngủ liên quan đến quá khứ và tương lai của Tần Trụ, tạo cảm giác thư viện này cấp độ cao hơn.

Đáng ra nó không thể là một không gian cấp trụ.

Mục Tư Thần nhìn lên trời, bầu trời ở đây như bị một cái lồng trong suốt bao phủ, bên ngoài có vẻ như có trời xanh mây trắng, ánh nắng cũng rất rực rỡ, nhưng vẫn có cảm giác giả dối.

Có người lái moto đang bay qua trên không, Mục Tư Thần ngay lập tức cúi đầu lại, nói với Hạ Phi: “Cho tôi mượn cái mũ bảo hiểm của ông đi.”

“Thích không?”Hạ Phi ném cái mũ bảo hiểm cho Mục Tư Thần, “Thấy tôi hào phóng chưa, chẳng giống như ông, có mỗi con con búp bê bạch tuộc cũng chẳng cho tôi mượn.”

Mục Tư Thần: “…”

Còn biết nhắc tới thú nhồi bông bạch tuộc,có vẻ như Hạ Phi không bị ô nhiễm, mà dù có bị ô nhiễm bởi thứ gì đó không tốt, cũng sẽ không quá nghiêm trọng

“Nhìn cái mặt ngơ ngác của ông kìa, đi nào, anh Hạ dẫn em đi mở mang tầm mắt.” Hạ Phi dắt theo Mục Tư Thần vào một tòa nhà duy nhất gần quảng trường.

Không ngờ đây lại là một thư viện khác.

Thư viện vẫn không có ai quản lý, có mấy khu vực.

Hạ Phi nói: “Ở đây chính là khu vực đầu mối chủ chốt của thế giới trung tâm, nhà của tôi đặt ở đây, cũng là một cuốn sách đó, trong cuốn sách dân cư số H5248, sau này khi ông bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ có một cuốn sách riêng.”

Mục Tư Thần đi theo cậu ta đến khu dân cư và thấy rất nhiều cuốn sách, trên sách chỉ có số thứ tự không có tên, một số cuốn sách có bìa trắng, một số có trắng đen xen kẽ, một số màu đen thuần.

“Màu sắc của mấy cuốn sách này có ý nghĩa gì?” Mục Tư Thần hỏi.

Hạ Phi nói: “Có lẽ là cấp độ nhỉ? Ban đầu đều là giấy trắng, cấp độ càng cao, màu sắc càng nhiều, nghe nói những quyển sách toàn bộ màu đen đó là những người chơi đã đạt cấp độ cao nhất. Người chơi đạt cấp độ cao nhất có thể gặp Thần chủ, chọn trở về thế giới ban đầu hoặc ở lại trong một cuốn sách mà họ yêu thích nhất, Thần chủ còn có thể thực hiện một điều ước của họ.”

Những cuốn sách màu đen thuần, có lẽ đã bị “trụ” hấp thụ hết rồi. Mục Tư Thần nghĩ trong lòng.

Ngoài khu dân cư, thư viện còn có hai khu vực.

Ngoài hai khu vực đó có một lớp sương mù cản trở, Mục Tư Thần thử vào hai khu vực đó, nhưng bị sương mù chặn lại, không thể đi tiếp.

Chỉ mới đặt một chân vào đó, Mục Tư Thần đã nghe thấy thông báo từ hệ thống.

【Người chơi cần tiêu hao 1000 điểm năng lượng, có tiếp tục vào không?】

Thế thì thôi đi. Mục Tư Thần rút chân lại.

Nơi mà vào cửa cũng phải tiêu hao giá trị năng lượng, cậu không tiến vào nổi đâu.

Hiện tại Mục Tư Thần dù sao cũng là người chơi cấp Trụ, ngoài việc không có Tà thần hậu thuẫn, cấp bậc của cậu cũng tương đương với đám người Thân cận Vũ Mục và Diêu Vọng Bình rồi.

Nếu cậu không thể vào hai khu vực này, điều đó có nghĩa là không ai, dù là Thân cận vốn làm nhiệm vụ bảo vệ của Mắt to trong thư viện hay Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt đang cố gắng chiếm đóng thư viện, có lẽ đều không thể vào.

“Ông đang làm gì thế, không được vào đó đâu.” Hạ Phi túm lấy Mục Tư Thần, kéo cậu trở lại.

“Tôi biết ông rất tò mò, nhưng có những nơi rất nguy hiểm.” Hạ Phi nói với Mục Tư Thần, “Tôi đã thấy một người đàn ông trông rất đẹp trai cố gắng vào khu vực này, nhưng ánh ta mới bước vào một bước là một chân và một tay của anh ta đã bay màu. Nhưng có lẽ anh ta đã trao đổi được một số đạo cụ đặc biệt, lúc đó anh ta cầm một chiếc gương, ngay sau khi tay và chân biến mất, chiếc gương đó vỡ nát, sau đó tay và chân của anh ta lại mọc ra.”

“Trông rất đẹp trai?” Mục Tư Thần hỏi, “Đẹp trai như thế nào? Là sáng sủa, khỏe đẹp, u ám hay…”

Hạ Phi lộ ra vẻ mặt rất ghét bỏ: “Sao ông lại bắt đầu quan tâm đến đàn ông đẹp trai như thế nào thế hả! Nói chung không phải loại mà ông nói, là… làm sao để miêu tả được nhỉ? Tôi cũng không giỏi miêu tả khuôn mặt của đàn ông, với cả làm sao tôi lại đi quan sát đàn ông đẹp trai hơn tôi, không kịp nhìn kỹ đâu Nhưng người đó, không cần phải nhìn kỹ cũng đã đem đến cho người ta cũng cảm thấy một cách rất trŏng sáng, như nhìn thấy anh ta là như nhìn thấy ánh trăng.

“Trời ơi, tại sao mình lại sử dụng từ ngữ như thế này để miêu tả một người đàn ông!”

Hạ Phi chịu không nổi mà chà xát cánh tay của mình.

Miêu tả của cậu ta khiến cho Mục Tư Thần nhớ tới Thẩm Tễ Nguyệt.

Cứ như thể Thẩm Tễ Nguyệt nguyên bản đã đích thân đến đây.

Quái vật cấp Thần không dễ dàng có thể đi vào lĩnh vực khác như vậy, nhưng thư viện là lĩnh vực mà Thẩm Tễ Nguyệt vừa chiếm đóng, việc Ngài đến đây dường như cũng không phải là điều khó khăn.

Ngoài ra, khi ở trấn Đồng Chi, người mà Mục Tư Thần tiếp xúc có lẽ là Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt, nhưng sau khi đối đầu với bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt, mặc dù Mục Tư Thần không dám quay đầu nhìn, nhưng giọng nói, ngữ điệu mà người đứng sau mang lại cho cậu cảm giác không khác gì so với Thẩm Tễ Nguyệt mà cậu biết.

Thẩm Tễ Nguyệt có cái biệt danh là “Đấng chi phối tinh thần”, không khéo Ngài có thể trực tiếp kiểm soát tư duy của Thân cận, chiếm lấy cơ thể của họ đi vào bất kỳ lĩnh vực nào.

Nếu vậy thì cậu sẽ phải đối mặt với một đối thủ không phải là một Thân cận thông thường, mà là chính Thẩm Tễ Nguyệt đã giảm sức mạnh xuống cấp độ của Thân cận.

Nghĩ đến chuyện mà Thẩm Tễ Nguyệt đã từng làm, Mục Tư Thần liền cảm thấy đau đầu.

Vị tà thần này khác hẳn với Mắt to, giảo hoạt và lặng lẽ. Khi thì tựa như trăng tròn tỏa sáng giữa đêm tối khiến cho ai cũng phải để ý, tựa như trăng non ẩn mình trong ánh sao, khiến người ta khó mà phát hiện sự tồn tại của Ngài.

Trong thư viện có hai loại sức mạnh của Mắt to và Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần hy vọng có thể thu thập thêm thông tin và quy tắc, trước hết là phải thu được phần sức mạnh của Mắt to, sau đó mới đào góc tường chỗ Thẩm Kỳ Nguyệt.

Nếu ngay từ đầu đã bị Thẩm Tễ Nguyệt nhắm vào, trận này nhất định sẽ vô cùng khó đánh.

Ngoài ra, hai khu vực đó Thẩm Tễ Nguyệt cũng có ý đồ tiến vào nhưng vẫn bó tay…

Xem ra thư viện không chỉ đơn giản là một trụ, nơi đây chứa đựng rất nhiều bí ẩn.

“Sao ông cứ đứng im mãi thế?” Hạ Phi thấy Mục Tư Thần đứng im không chuyển động thì kéo tay cậu một cách vô tri, dẫn cậu đến trước một cuốn sách đen trắng, “Tôi biết cậu cảm thấy nơi đây rất thần kỳ, đang quan sát, suy nghĩ. Nhưng đừng vội, trước tiên về nhà tôi, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe.”

Còn từ từ cái gì… Nửa cuốn sách của Há Phi đã đen thui hết rồi, nhìn vào cuốn sách này, Mục Tư Thần cảm thấy cậu ta cách cái chết không còn xa nữa.

Mục Tư Thần rất muốn ngăn chặn ô nhiễm của Hạ Phi, nhưng cậu còn chưa rõ quy tắc trong “Trụ” này lắm, không biết ô nhiễm đến từ đâu, cần phải có thêm nhiều tin tức hơn, mới có thể nói cho Hạ Phi biết rõ tình hình hiện tại của mình.

Hạ Phi mở sách, trước mặt Mục Tư Thần xuất hiện một cánh cửa lớn.

“Thần kỳ phải không!” Hạ Phi tự hào mời Mục Tư Thần vào nhà của mình.

Đây là một căn nhà một tầng với diện tích hơn bốn trăm mét vuông, trong đó tất cả thiết kế đều tràn ngập cảm giác công nghệ cao.

Có robot tự động làm việc nhà, có đầu bếp robot đang nấu ăn, có phòng tập gym, phòng học, phòng chiếu phim, thực sự là cuộc sống trong mơ.

“Cà phê, trà hay Cocacola?” Hạ Phi hỏi, “Hoặc nước lạnh?”

“Tôi không uống gì cả.” Mục Tư Thần nhìn vào ba loại đồ uống và nước mà robot mang đến, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên đến với trò chơi, trong nước mà người theo đuổi đưa tặng cho người dân thì có một con mắt trôi, cậu cũng không khát, hoàn toàn không muốn chạm vào những thứ đó.

Hạ Phi lại mở một lon nước ngọt lạnh ra, uống “ực ực ực”.

Mục Tư Thần muốn ngăn chặn anh ta, nhưng nghĩ đến việc Hạ Phi có lẽ không biết đã ăn uống bao nhiêu thức ăn ở đây, lúc này ngăn chặn cũng như muối bỏ biển, thà rằng dán luôn một tờ Giấy dán bản ngã hoặc đập mạnh một cuốc còn tiết kiệm công sức hơn.

May mà lúc trong quyển sách “Ôm lấy” kia, cậu mượn sức mạnh của Tần Trụ và có được 8 miếng Giấy dán bản ngã.

Với giấy dán trong tay, Mục Tư Thần cảm thấy rất tự tin, ngay cả khi đối thủ là Thẩm Tễ Nguyệt, cậu cũng cảm thấy có khả năng chiến thắng.

Hạ Phi tu lon Cocacola xong rồi thì ợ một tiếng, sau đó vẻ mặt đầy buồn bã nói: “Lâu rồi không gặp.”

Mục Tư Thần: “…”

Hạ Phi: “Nhìn ông còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn thế giới thực chưa trôi qua bao lâu nhỉ? Nhưng chắc ông không biết, tôi đã ở trong thế giới này bao lâu rồi, trải qua bao nhiêu cuộc đời rồi.”

Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt như đã trải qua bãi bể nương dâu.

Mục Tư Thần: “…”

Đã bao nhiêu năm rồi? Công hết từ đầu đến cuối lại cũng chưa quá một tiếng rưỡi đâu!

Trong không gian này, thời gian chỉ là một loại ảo giác. Giống như trong “Ôm lấy”, dường như cậu đã trải qua hàng chục năm cùng với Tần Trụ, nhưng thực tế, đó chỉ là thời gian cậu đọc lướt xong một cuốn sách truyện. Mấy trăm từ, không quá 5 phút.

Nhìn vào những cuốn sách mà Hạ Phi đã đọc, trong đó có một số cuốn chuyện cổ tích chỉ mất vài phút để đọc xong, Mục Tư Thần đã đọc xong cả hai phiên bản kết thúc của “Cá cảnh nhỏ” chỉ trong hai ba phút.

Ngoại trừ việc theo dõi cuộc đời của hạt cà phê có thể tốn thời gian hơn chút, thì câu chuyện nào có thể vượt qua một giờ?

Hạ Phi cười tự giễu một cái: “Nói ra ông có thể không tin, tôi đã từng là một con cá, sống cả cuộc đời dưới nước; tôi đã từng là một con kiến ước mơ về băng tuyết, ở…”

“Đủ rồi,” Mục Tư Thần ngăn cản lời nói của Hạ Phi, quyết định đánh thức người bạn cùng phòng sống trong giấc mơ này, “Hạ Phi, điện thoại của ông đâu?”

“Ở đây,” Hạ Phi lấy ra chiếc điện thoại, “Đây có lẽ là mối liên lạc duy nhất giữa tôi và thế giới thực, tôi luôn bảo vệ nó cẩn thận, có lẽ đã nhiều năm rồi, nó vẫn được tôi giữ cẩn thận nên trông y nguyên như lúc đầu, thậm chí còn lượng pin cũng không thay đổi… À, mới hết có 12%, cũng chỉ tương đương với hơn một giờ sử dụng thôi.”

“Đưa đây,” Mục Tư Thần nói.

Hạ Phi đưa chiếc điện thoại cho Mục Tư Thần, mỉm cười nhẹ nhàng: “Bên trong có nhiều đoạn hội thoại, nếu ở trong thế giới hiện thực, tôi cũng không dám để ông đọc đâu. Nhưng bây giờ, tôi đã trải qua vô số thế giới, đã nhìn thấu hồng trần, ông muốn đọc thì đọc đi.”

“Tôi không có hứng đọc,” Mục Tư Thần nhanh chóng mở ứng dụng “Trấn nhỏ lý tưởng của tôi” và mở cuộc group chat trong game của mình.

Đúng như dự đoán, sau khi tiến vào thư viện, Hạ Phi không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Trì Liên và Trình Húc Bạch như “Làm sao mà cậu có thể gửi tin nhắn từ trong game thế”. Thay vào đó, Hạ Phi thấy tin nhắn sách tự động gửi của Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần chỉ tay cho Hạ Phi: “Ông qua đây, xem những tin nhắn này. Thời gian bắt đầu từ lúc ông gửi vào game đã cách hiện tại một giờ rưỡi, những tin nhắn tiếp theo là những tin nhắn hệ thống tự động gửi sau mỗi lần bạn trải qua một thế giới. Mỗi tin nhắn cách nhau khoảng từ 3-10 phút, tổng cộng bạn đã trải qua 1, 2, 3… cuộc đời hạt cà phê là 9, sau đó bạn gửi một tin về việc khám phá sao Hỏa, tổng cộng 10 tin nhắn, có nghĩa là bạn đã trải qua 10 thế giới, đọc 10 quyển sách, mất 1 giờ 37 phút.

Trong suốt thời gian này, ông không dùng điện thoại, pin giảm 12%.

Hạ Phi, ông tự mình suy nghĩ kỹ đi, sau khi vào trò chơi, ông có thấy đói không?”

“Tôi đã ăn rất nhiều đồ ăn!” Hạ Phi trả lời với vẻ mặt như tam quan bị vỡ nát, cãi lại Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: “Tôi không nói về việc ông có ăn hay không, tôi hỏi ông có đói không? Ông có cảm giác muốn đi vệ sinh sau khi ăn không? Sau khi ăn, ông có cảm giác no không?”

Hạ Phi: “… Bây giờ, tôi có hơi buồn đi vệ sinh.”

Mục Tư Thần thở dài: “Dù sao cũng đã qua một tiếng rưỡi rồi, đúng là sẽ buồn đi vệ sinh thôi.”

Hạ Phi sờ sờ bụng: “Tôi vừa uống xong một lon coca, có vẻ có hơi đói?”

“Ông ăn tối lúc?” Mục Tư Thần hỏi.

Hạ Phi: “Ông nói về buổi tối trước khi vào trò chơi ấy hả? Đã quá lâu rồi, ký ức đã mờ nhạt, tôi phải nhớ kỹ… Hử? Nhưng mà tôi nhớ rất rõ, ăn vào khoảng hơn 6 giờ tối.”

Mục Tư Thần gật đầu: “Tôi không rõ tỉ lệ giữa thời gian ở hiện thực và thời gian trong trò chơi, nhưng giờ ăn tối vào khoảng hơn 6 giờ, vào trò chơi lúc hơn 9 giờ, sau đó trong trò chơi đọc sách hơn một tiếng rưỡi, đúng là đến giờ ăn đêm.”

Hạ Phi: “…”

Tác giả muốn nói:

Mục Tư Thần: Làm sao để cứu vớt bạn cùng phòng siêu oan của tôi đây.

Hạ Phi: Tôi không tin aaaaaaaa!!!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.