Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 66: Thành lập tiểu đội



Hạ Phi là một người dễ bắt chuyện, chỉ mới quen mà đã nói chuyện sôi nổi với Trì Liên và Trình Húc Bác, Mục Tư Thần có việc muốn hỏi nhưng không thể xen vào cuộc trò chuyện.

Nhưng cũng may có Trì Liên và Trình Húc Bác, họ kiên nhẫn giải thích về trò chơi cho người mới Hạ Phi.

Họ không biết nhiều như Mục Tư Thần, nhưng những thông tin họ biết chắc chắn là thông tin an toàn, có thể biết ở cấp độ này, để họ giải thích cho Hạ Phi, tránh cho Mục Tư Thần biết quá nhiều mà không biết nói từ đâu.

Thư viện có chỗ ngồi, ba người tìm một cái bàn và bắt đầu trò chuyện.

Trì Liên và Trình Húc Bác chạy vào sau khi màn sương ở biên giới lĩnh vực tan biến, trong xe đẩy của Trình Húc Bác có một số thức ăn đã được Mục Tư Thần tịnh hóa, khi thấy Hạ Phi đói đến mức hạ đường huyết, anh ta lấy ra một ít thức ăn và nước từ xe đẩy, ba người vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau.

“Ồ,” Hạ Phi đã nghe rất lâu nhưng không hiểu rõ, đột nhiên nắm một nắm hạt dưa lên và tổng kết, “Trụ, lĩnh vực, năng lượng tình cảm và quy tắc các thứ quá phức tạp, tóm lại là cần theo chân Mục Tư Thần đi cướp lãnh thổ từ tay quái vật mạnh đến mức chỉ cần nhìn một cái là chết, phải không?”

“Khả năng tóm tắt tốt.” Trì Liên như bên HR phỏng vấn đưa ra lời nhận xét.

Mục Tư Thần thấy cuối cùng họ đã nói xong, nhân cơ hội này chen vào hỏi: “Hai người đến đây lúc nào thế?”

Trình Húc Bác: “Chỉ sau mười phút cậu vào trò chơi, chúng tôi đã không thể ngồi yên, chẳng quan tâm ngày mai có đi làm hay không nữa, trực tiếp đăng nhập vào trò chơi để tìm cậu. Nhưng khi chúng tôi vào thì không thấy cậu đâu, chúng tôi chỉ có thể đợi trước màn sương, đợi cho đến khi màn sương tan biến thì lao vào.”

Mục Tư Thần: “Vậy anh…”

Mục Tư Thần đáp chậm nửa nhịp, vừa mới mở miệng đã bị Hạ Phi cướp lấy lời trước: “Vậy tại sao anh lại mang nhiều thức ăn vào đây như vậy?”

Đúng là miếng ăn cũng thể chặn được cái miệng của Hạ Phi.

Trình Húc Bác nói với anh ta: “Chúng tôi không dám ăn bừa thức ăn ở đây, lỡ bị ô nhiễm thì sao. Thức ăn ở nhà máy đã được đội trưởng Mục tịnh hóa, tôi đã đặt một ít trong xe đẩy, để tránh chúng ta bị kẹt trong “Trụ” quá lâu mà không có thức ăn.”

Hạ Phi, sau một đêm bị đói meo, rất thấm thía điều đó: “Tuyệt vời, sau này mang thêm ít thức ăn, trong tay có lương, trong lòng không loạn.”

Cậu ta còn muốn nói gì nữa, nhưng Mục Tư Thần che miệng Hạ Phi lại: “Ông ăn trước đi, chờ tôi hỏi xong rồi hẵng nói chuyện.”

Hạ Phi chỉ có thể nhét những lời vô nghĩa trong bụng.

“Chúng ta so sánh thời gian, khi mọi người vào trò chơi, thời gian thực là mấy giờ, trong trò chơi là mấy giờ.” Mục Tư Thần lấy ra giấy bút nói.

Hạ Phi: “Tôi vào trò chơi khoảng 9 giờ 40 hoặc 50 phút buổi tối, thời gian trong trò chơi và thời gian thực giống nhau.”

Mục Tư Thần: “Tôi vào trò chơi khoảng 10 giờ tối, thời gian trong trò chơi và thời gian thực giống nhau.”

Trì Liên, Trình Húc Bác: “Chúng tôi vào trò chơi khoảng 10 giờ 10 phút tối, thời gian trong trò chơi và thời gian thực giống nhau.”

Sau khi vào trò chơi thì không cần phải hỏi nữa, Hạ Phi đã ở trong thư viện gần ba giờ, Mục Tư Thần đã chạy quanh vùng biên giới lĩnh vực hơn một giờ, sau đó gặp Hạ Phi, tổng cộng mất khoảng hai tiếng bốn mươi, năm mươi phút.

Trì Liên và Trình Húc Bác tiến vào trò chơi sau mười phút Mục Tư Thần vào trò chơi, đã chờ khoảng hai tiếng rưỡi.

“Không phải chứ?” Trì Liên cắn môi, “Chẳng nhẽ thời gian trong trò chơi và thời gian thực giống nhau à?”

Đây là điều mà mọi người không muốn thấy.

Nếu trò chơi và thời gian thực trùng khớp, họ bị mắc kẹt trong một “Trụ” trong một hoặc hai tuần, tương đương với mất một hoặc hai tuần trong thế giới thực, sẽ làm cho gia đình và bạn bè lo lắng, và ảnh hưởng đến việc học tập và công việc của họ.

“Chưa chắc.” Mục Tư Thần nói, “Tôi nghi ngờ trong thời gian chúng ta ở trong trò chơi, thời gian thực là khoảng 22:10, cho dù có vượt quá một chút, cũng không chênh nhau nhiều lắm.”

“Có căn cứ gì để đoán như vậy?” Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần phân tích: “Vì mối quan hệ của tôi với Hạ Phi, từ khi tạo tài khoản, cậu ta đã được buộc chặt với nhóm của chúng ta, lần đầu tiên vào trò chơi, cậu ta có thể gửi tin nhắn cho chúng ta qua nhóm chat trong trò chơi, thậm chí có thể nhìn thấy tin nhắn chúng ta trả lời.

Điều này chứng minh rằng chúng ta là một chỉnh thể thống nhất liên kết hai thế giới.

Lúc đó, cậu ta ở trong trò chơi, chúng ta ở trong thế giới thực, chúng ta bốn người đã tạo ra một con đường giữa hai thế giới.”

Bởi vì kênh này, thời gian trong thế giới trò chơi và thế giới thực tạm thời đồng bộ.”

Đến khi cả hai người cũng đi vào, chúng ta đều ở trong thế giới này, con đường bị bít lại đóng cửa, thời gian trong thế giới thực dừng lại.”

“Suy đoán này khá thú vị, vậy tại sao lần trước khi chúng ta trở lại thế giới thực, thời gian lại bị chậm mất nửa tiếng? Có liên quan đến việc chúng ta ở trong trò chơi ba ngày không?” Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần nói: “Tôi đoán là do Ứng Mậu.”

Ứng Mậu cùng với Mục Tư Thần và nhóm đã vào trò chơi cùng một lúc, nhưng khi Mục Tư Thần và nhóm trở về, cậu ta không trở về mà lại ở trong trò chơi thêm ba ngày, trong khi thế giới thực cũng đã trôi qua ba ngày.

Thời gian của Ứng Mậu tại thời điểm này đã trở nên rối loạn lớn, và khi mang linh hồn của Ứng Mậu trở lại thế giới thực, để điều chỉnh sự rối loạn này, họ đã mất nửa giờ.

Trì Liên không hiểu: “Nhưng khi chúng ta ở trong thế giới thực, thời gian trong thế giới game và tốc độ trôi của thế giới thực đều giống nhau, tại sao khi chúng ta đến đây, thời gian lại thay đổi?”

Mục Tư Thần nói: “Cô có thể hiểu rằng, hai thế giới này là hai đường thẳng song song, trong trường hợp bình thường, thời gian sẽ trôi cùng tốc độ và không ảnh hưởng đến nhau. Nhưng vì một số sự cố nào đó, chúng ta đã đến thế giới game, hai thế giới ban đầu song song đã xuất hiện điểm giao nhau, trong lúc giao nhau, thời gian đã trở nên hỗn loạn. Khi tách ra, mỗi thế giới sẽ trở lại bình thường.”

Trì Liên vẫn đang suy nghĩ.

Lúc này, Hạ Phi nói: “Tôi hiểu rồi. Nghĩa là lúc bình thường, mỗi thế giới đi theo một tuyến thời gian riêng, nhưng nếu chúng ta xuyên qua, thế giới của chúng ta sẽ như nhấn nút tạm dừng, đợi chúng ta trở lại thì nhấn nút khởi động. Nhưng nếu xuất hiện tình huống một trong số chúng ta về thế giới thực, một trong chúng ta ở trong thế giới game, thì tạm thời sẽ tạo thành một con đường thông nhau, thời gian sẽ bị đồng bộ, vì vậy tốt nhất chúng ta nên cùng nhau vào game.”

“Đúng là nguyên tắc này,” Mục Tư Thần nói.

“Tại sao thế giới của chúng ta lại phải nhấn nút tạm dừng?” Trình Húc Bác không hiểu hỏi.

Mục Tư Thần thở dài nhẹ nhàng: “Khi hai thế giới giao nhau, thế giới nào sẽ đối mặt với nguy hiểm? Nút tạm dừng bảo vệ thế giới nào?”

“Đều là của chúng ta.” Ba người cùng lời.

“Ý cậu là thế giới thực và thế giới game đang dần hòa vào nhau?” Trì Liên hỏi, sắc mắt trông rất khó coi.

Hạ Phi: “Đương nhiên là vậy, nếu không hòa vào nhau thì chúng ta tại sao lại xuyên qua, hơn nữa ở công ty tôi có cảm giác đã nhìn thấy… Ớ?!”

Hạ Phi cuối cùng cũng nhớ ra đồ đằng con bướm mà cậu ta đã thấy ở công ty, nhớ lại đồng nghiệp chết đột ngột trong lúc ngủ, sắc mặt cậu ta hoàn toàn thay đổi.

“Chuyện này dừng lại ở đây,” Mục Tư Thần nói, “Mọi người sau này đừng nghĩ và đừng đoán, chỉ cần biết chúng ta không cần quá lo lắng về vấn đề thời gian.”

Dù sao ba người đều có Giấy dán bản ngã mà Mục Tư Thần đã dán trực tiếp lên họ. Mục Tư Thần sử dụng sức mạnh thông qua đồ đằng để tạo áp lực lên họ, gieo vào tiềm thức của họ mệnh lệnh “không được suy nghĩ sâu”, ngăn cản họ suy nghĩ quá sâu, biết những điều không nên biết rồi rơi vào tình trạng điên cuồng.

Bốn người đã trao đổi một lúc, Mục Tư Thần nói cho họ biết về việc phải đi chiếm “Trụ” ở các trấn nhỏ khác trong tương lai.

“Hiện tại trấn nhỏ Hy Vọng rất an toàn, nếu không muốn đi, mọi người có thể đăng nhập vào trò chơi cùng tôi và ở lại trong trấn nhỏ Hy Vọng, chờ tôi trở về rồi cùng nhau rời đi.” Mục Tư Thần nói.

Trì Liên hỏi: “Trấn nhỏ Hy Vọng là do cậu xây dựng, nếu cậu gặp tai nạn, chúng tôi còn có thể thoát khỏi trò chơi được không?”

Mục Tư Thần đã hỏi hệ thống câu hỏi này, cậu trả lời: “Có, nhưng chỉ kéo dài một thời gian. Khi tôi không còn nữa, sức mạnh của đồ đằng cũng sẽ dần yếu đi, đến một ngày nào đó, lĩnh vực của trấn nhỏ sẽ bị phá hủy và sẽ có một “Thực thể vĩ đại” khác thống trị trấn nhỏ.

Mọi người có hệ thống, sau đó một khoảng thời gian vẫn bị ép buộc vào trò chơi, rồi sẽ đến một ngày không thể rời khỏi nữa.

Nhưng tôi không biết thời gian đó kéo dài bao lâu.”

“Vậy còn gì để lựa chọn,” Hạ Phi nói, “Phải đi cùng ông, bảo vệ ông chứ. Mặc kệ ông tự sinh tự diệt chỉ để sống lâu hơn mấy ngày, mỗi ngày sống trong sợ hãi như vậy có nghĩa lý gì.”

Trì Liên nói: “Dù sức chiến đấu của tôi chỉ trung bình, nhưng khả năng “cắt và dán” của tôi nói chung vẫn có những tác dụng không tưởng, đi theo cậu chắc chắn sẽ có thể phát huy hết tác dụng.”

Trình Húc Bác: “Tôi là người hậu cần, có tôi ở đây, mọi người không cần lo bị đói.”

Mục Tư Thần cười hài lòng, đồng đội của cậu thật là đáng tin cậy.

“Tôi có thể dẫn theo năm người đồng đội, hiện tại mới chỉ có ba người, trong tương lai chúng ta có thể còn có thêm nhiều đồng đội nữa.” Mục Tư Thần nói.

Trì Liên: “Còn có người chơi mới vào à? Hệ thống định làm gì vậy?Mang nhiều người ở thế giới thực vào đây thế làm gì không biết.”

Sắc mặt của Mục Tư Thần trở nên nặng nề, mặc dù hệ thống không nói, nhưng cậu mơ hồ đoán được rằng người đã đưa họ đến thế giới này, chưa chắc đã là hệ thống.

Điều mà hệ thống có thể làm được, có lẽ chỉ là cắt đứt con đường thông giữa hai thế giới, chờ đến khi nhà an toàn được xây dựng mới mở lại con đường đó.

“Tần suất hẳn sẽ không quá cao, số lượng người có lẽ cũng không nhiều.” Mục Tư Thần nói.

Dù sao thì trước đây chỉ có tổng cộng khoảng 4, 5 nghìn người đã tham gia.

“Hy vọng là ít ít thôi, chỉ còn hai chỗ.” Hạ Phi nói.

“Cậu nói cứ như thể có ai muốn tranh giành chỗ này vậy, bên ngoài trấn nhỏ rất nguy hiểm đó.” Trì Liên nói.

“Tôi đi.” Một giọng nói bình tĩnh và chững chạc vang lên.

Bốn người nhìn qua, thấy hầu gái không biết từ khi nào đã ngồi xuống trước bàn, trước mặt còn chất đầy vỏ hạt dưa, không biết đã nghe bao lâu.

“Cái này…” Mục Tư Thần nhìn cô ấy một cách khó xử.

Hầu gái nói: “Phá hủy “Trụ”, Tần thượng tướng sẽ không mệt mỏi như vậy nữa phải không? Mục đích của các cậu là phá hủy “Trụ”, tôi sẽ đi cùng các cậu.”

“Với năng lực hiện tại của tôi, chắc chắn không thể đến được trấn Tường Bình.” Mục Tư Thần nói với cô ấy.

Hầu gái: “Theo các cậu, sớm muộn cũng có ngày đến được.”

Hiện tại thực sự còn chỗ trống, hầu gái là người bảo vệ của Tần Chủ, cũng là người đáng tin cậy.

Nếu cô ấy đã cố chấp như thế, dù sao cũng chưa thể tập hợp đủ người, Mục Tư Thần tất nhiên sẽ đồng ý.

Cậu vừa định mở miệng, Hạ Phi lại nói: “Chúng tôi chỉ còn hai chỗ, phải cạnh tranh để có được ghế. Ba người chúng tôi là những Thân cận của hy vọng, là những cá nhân ưu tú có thế lực chống lưng. Nếu muốn cạnh tranh chỗ này, trước hết phải kể ra được ưu điểm của bản thân.”

Mục Tư Thần: “…”

Hai vị trí đi tìm chết thì có gì để cạnh tranh vậy?!

Hạ Phi thật là một người giỏi khuấy động bầu không khí, dưới sự nhắc nhở của cậu ta, Trì Liên nhân viên nhân sự cũng trở nên tỉnh táo, nghiêm túc nói: “Tên, tuổi, trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc… không đúng, sơ yếu lý lịch và năng lực của cô.”

Trông y như đi phỏng vấn xin việc vậy.

Để giành được vị trí này, cô hầu gái lại còn thật sự tự giới thiệu: “Tôi tên là Kỷ Tiện An, 42 tuổi, là…”

“Phụt!” Hạ Phi, người đang uống nước và ra vẻ như một người phỏng vấn, thình lình phun hết nước ra ngoài.

“42 tuổi?!” Cậu ta kinh ngạc kêu lên, “Cô nhìn vào gương xem cô có trông giống 42 tuổi không? Tối đa cũng chỉ 22 thôi!”

“20 năm trước, thực sự là 22 tuổi.” Trì Liên giải thích đơn giản cho Hạ Phi về việc 20 năm qua, ngoại hình của người trong thế giới này không thay đổi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Phi, Kỷ Tiện An tiếp tục nói một cách bình tĩnh: “Tôi là người của trấn Tường Bình, thông tin của chúng tôi được chia sẻ thông qua Tần thượng tướng. Mỗi khi có thông tin về các trấn nhỏ khác và thông tin quan trọng về “Trụ”, chúng tôi sẽ được học chung, tôi biết rất nhiều thông tin về các trấn nhỏ khác.

Vì thông tin về “Trụ” được truyền từ các đồng đội đã hy sinh, nên tôi không biết cách phá giải “Trụ”, nhưng tôi biết những việc nguy hiểm không nên làm.

Tôi được Tần thượng tướng bảo vệ, được trải qua huấn luyện tinh thần chuyên nghiệp, khả năng chống lại ô nhiễm rất mạnh. Thời điểm cần người tiên phong, cậu có thể để tôi đi.”

“Làm sao có thể để một cô gái đi trước, nếu có nguy hiểm thì phải làm sao?” Hạ Phi lẩm bẩm.

Kỷ Tiện An nhìn cậu với vẻ mặt bình thản: “Khi gặp chuyện, cậu có thể hy sinh tôi bất cứ lúc nào. Mắt, tai, mũi, lưỡi, tứ chi, da, não, các cơ quan bên trong của tôi đều có thể sử dụng.”

“Cô làm tôi nhớ đến Diêu Vọng Bình,” Trì Liên thở dài, “Mấy người ở trấn Tường Bình các cô sao đều giống nhau vậy.”

Hạ Phi bị thái độ của Kỷ Tiện An dọa sợ, không dám làm giá nữa, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu ta nói bằng giọng an ủi: “Chúng tôi không cần nhiều bộ phận như vậy, lần này chỉ muốn xem sức mạnh của bạn. Có khả năng gì, sức chiến đấu như thế nào, có gây cản trở không các kiểu thôi.”

Kỷ Tiện An: “Hiểu rồi.”

Cô ấy vươn ra hai tay, hai cánh tay dần cơ giới hóa, mười ngón tay biến thành lưỡi dao sắc. Cô ấy nhẹ nhàng vung tay, một ngón tay bằng lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ Hạ Phi và bay đi.

Hạ Phi che cổ và nhặt lại con dao, trả lại cho Kỷ Tiện An: “Có thể biến trở lại không?”

“Có thể.” Kỷ Tiện An lắp ngón tay vào và nhìn qua một cái nhìn Mục Tư Thần, “Hiện tại chỉ có hai cánh tay, nếu đồ đằng của Tần thượng tướng vẫn còn, toàn bộ cơ thể tôi đều có thể cơ giới hóa, tháo rời các bộ phậm cũng không đau.”

Mục Tư Thần: “Nó không thực sự muốn trở về với cô.”

“Tạm thời chỉ có như vậy.” Kỷ Tiện An nói.

Hạ Phi và ba người nhìn Mục Tư Thần, đợi cậu đưa ra quyết định.

Mục Tư Thần suy nghĩ một chút và nói: “Chúng tôi thực sự thiếu người, cô có kinh nghiệm phong phú, có thể nâng cao sức chiến đấu của chúng tôi, tôi không có lý do từ chối, nhưng có một điều tôi hy vọng cô nhớ kỹ.”

Kỷ Tiện An nghiêng đầu, chờ Mục Tư Thần đưa ra yêu cầu.

“Hãy trân trọng bản thân hơn.” Mục Tư Thần nhẹ nhàng nói.

Kỷ Tiện An không đồng ý cũng không phản đối, mà là tỏ ra hoài nghi, dường như trong từ điển của cô ấy không hề có từ này.

Sau khi thành lập đội chiến đấu, mấy người Mục Tư Thần cũng mệt mỏi, đã đến lúc quay trở lại thế giới thực.

Cậu để lại một lời thần dụ(1): “Tuân thủ trật tự, phát triển trấn nhỏ tốt” cho người dân trấn nhỏ thông qua ba trụ cột tự thân, và nhờ Kỷ Tiện An giúp đỡ xây dựng trấn nhỏ, sau đó nhóm rời khỏi trò chơi.

Trở lại thế giới thực, Hạ Phi đã thoát game và quay lại ở đúng vị trí cabin trò chơi trong phòng thể dục, còn Mục Tư Thần xuất hiện trực tiếp trên giường trong ký túc xá.

Thời gian đúng như dự đoán của Mục Tư Thần, hiện tại là 22:10.

Sau khi xác nhận thời gian không thay đổi, Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, cậu nằm trên giường muốn nghỉ một chút, đột nhiên cảm thấy dưới thân có cái gì đó mềm mại.

Cậu đứng dậy nhìn, đúng là bạch tuộc nhỏ đã theo cậu trở về.

Có lẽ vì Mục Tư Thần còn một chiếc hoa văn xúc tu ở phía sau lưng, bạch tuộc nhỏ đã mọc thêm một chiếc cánh tay, vốn từ 5 chiếc đã trở thành 6 chiếc, ít nhất là trông đối xứng hơn một chút.

Mục Tư Thần vui mừng đưa tay vuốt ve đầu bạch tuộc nhỏ.

Nhưng khi tay vừa chạm vào đầu nó liền bị một chiếc xúc tu đập một cái.

Không đau, nhưng bị giật mình

“Sao vậy?” Mục Tư Thần hỏi.

Đôi mắt to của bạch tuộc lia về phía đầu giường và chân giường, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt trở nên rất kỳ lạ.

Mục Tư Thần nhìn về phía đầu giường, nơi đó đặt con búp bê nhái số 1 do Hạ Phi làm.

Cậu lại nhìn về phía chân giường, nơi đặt con búp bê nhái số 2 cậu đã làm trong ngày hôm nay.

Mục Tư Thần kinh ngạc: “Không phải chứ, một phân thân của Tà thần mà đi tức giận với hai con búp bê nhái sao?”

Trên thực tế, con bạch tuộc nhỏ không chỉ tức giận, nó còn xuống tay luôn!

Con bạch tuộc nhỏ có 6 xúc tu nên di chuyển rất nhanh, trước tiên nó trườn đến chân giường, dùng xúc tú vỗ “bốp” một cái làm con búp bê nhái số 2 rơi xuống đất. Sau đó, nó tiếp tục thở phì phò trườn đến đầu giường, lại vỗ “bốp” một cái, tát bay con búp bê nhái số 1 văng đi luôn.

Sau đó, nó cọ cọ vào vào ngực của Mục Tư Thần, đôi mắt to lại trở nên ướt át và sáng lấp lánh.

[Tác giả có điều muốn nói]

Bạch tuộc nhỏ: Tôi mới không quay lại một lần, trên giường đã xuất hiện nhiều hồ ly tinh như vậy! Suýt nữa đã thành tu la tràng!

Mục Tư Thần: Tiêu chuẩn nhận định tình địch của anh có phải hơi thấp không? Ít nhất cũng phải nhận định những kẻ là tình địch là con người chứ?

Bạch tuộc nhỏ: Con người có gì đáng sợ! Họ chỉ cần nhìn tôi một cái là chỉ còn lý trí mất đi tình cảm, có gì đáng để quan tâm?

Mục Tư Thần (giơ ngón tay cái lên): Tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

1. Thần dụ (Oracle): Tức là một dạng thông báo từ thần hay mệnh lệnh của thần. Sau khi được lời chỉ dẫn của thần thì một người trung gian nào đó (thầy tu), thông báo lời chỉ dẫn hay mệnh lệnh của thần, tiên đoán về tương lai, trả lời các câu hỏi để biết trước về tương lai.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.