Trân Quý

Chương 24



Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đang ngồi trên ghế trong bệnh viện. Nhiễm Khải Minh vừa rửa sạch và khử trùng xong vết thương trên mặt và bụng, ánh sáng đèn sợi đốt trên trần nhà chiếu vào mặt cậu, khiến cho cả khuôn mặt nhìn như không còn giọt máu.

Lạc Chi Dực vẫn luôn nắm chặt tay cậu, ngồi bên cạnh làm bạn với cậu. Cô nhớ tới vừa nãy khi vén quần áo của cậu lên thì nhìn thấy rất nhiều máu, dọa cho cô suýt chút nữa ngất đi, cậu giải thích do chỗ đó có vết thương cũ nên khi chồng lên nhau nhìn có vẻ đáng sợ hơn, thật ra thì không có gì đáng ngại.

Cô quả thực nhìn thấy có một vết sẹo trên bụng cậu, hỏi cậu là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu không nói rõ ràng. Cô không còn hơi sức truy hỏi tới cùng nữa, cả người cảm thấy rất mệt mỏi, trái tim không ngừng chùng xuống, như đang chìm vào một cái hang không đáy.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đối với cô mà nói thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của cô. Cô vốn dĩ cho rằng thế giới này hòa bình, mối quan hệ giữa người và người được thiết lập trên cơ sở ôn hòa lương thiện, cho dù có tranh chấp cũng không đánh mất lý trí.

Nhưng trên thực tế, cuộc sống của cô cũng không khác gì so với một bộ phim cẩu huyết.

Trang Y Manh được đưa đến bệnh viện lớn gần đó, Lạc Chi Dực bởi vì đi cùng Nhiễm Khải Minh nên vẫn chưa chạy qua, nhưng cô đã gọi điện thoại cho mẹ, kêu mẹ thay cô tới xem tình hình của Trang Y Manh thế nào.

Bọn họ ngồi cạnh nhau trên ghế, hai người đều giữ im lặng.

Không nhớ là ai đã mở miệng trước, có lẽ là Nhiễm Khải Minh, cũng có lẽ là chính cô, Lạc Chi Dực không nhớ rõ lắm. Cô gần như mơ mơ màng màng trả lời cậu một câu, cụ thể là câu gì cô cũng không nhớ được, chỉ biết rằng những lo lắng trong lòng cứ không ngừng quấn lấy nhau như dây leo, quấn chặt lấy tâm trí cô. Đợi đến khi tỉnh táo lại, câu đầu tiên mà cô mở miệng nói chính là: “Cậu vẫn nên đổi chỗ ở khác đi, tôi quay về sẽ giúp cậu tìm.”

“Tôi gây phiền phức cho chị rồi sao?” Nhiễm Khải Minh hỏi lại.

“Không phải, tôi sợ cậu ở lại đó sẽ xảy ra chuyện nữa.” Lạc Chi Dực nhỏ giọng nói.

Cô đang sợ, sợ rằng chú Trang và Ngô Nga Liên sẽ bởi vì chuyện ngày hôm nay mà trả thù Nhiễm Khải Minh. Nhiễm Khải Minh vừa đánh cho Trang Tiểu Duệ một trận, vết thương của Trang Tiểu Duệ vẫn chưa biết như thế nào, nhưng cho dù chỉ trầy xước da thì Ngô Nga Liên cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Còn có chú Trang, ông ta ngoài mặt lầm lì ít nói, nhưng một khi bị chạm đến điểm đau thì ông ta cũng không khác gì dã thú.

Cô thật sự rất sợ hãi, sợ bọn họ sẽ làm Nhiễm Khải Minh bị thương, cô không thể để cậu ở trong trường hợp đó.

“Chị đang lo lắng cho tôi sao?” Nhiễm Khải Minh thấp giọng nói, “Tôi còn sợ tôi làm phiền chị.”

“Làm gì có? Tại sao cậu lại làm phiền tôi? Việc hôm nay hoàn toàn không phải do cậu gây ra, càng không phải là lỗi của cậu.” Lạc Chi Dực nắm chặt tay cậu, cho cậu sự đồng hành và ủng hộ.

Nhiễm Khải Minh từ từ nhìn về phía cô, một lát sau nói: “Tôi có năng lực tự vệ, sau này chị đừng xông tới chắn trước mặt tôi nữa.”

Lạc Chi Dực cười một tiếng, đưa tay chỉ vào mặt mình, hỏi: “Không có dấu tay chứ?”

“Bây giờ hết rồi, nhưng vừa nãy thì có.” Nhiễm Khải Minh nghĩ tới việc cô phải chịu một cái tát, quả thực còn khó chịu hơn so với bản thân mình hứng lấy.

“Cũng may là không đau lắm, chủ yếu là bị choáng váng.” Lạc Chi Dực tự giễu, “Mọi thứ đều có lần đầu tiên, bị đánh cũng giống vậy, lần đầu tiên cũng không thích ứng kịp.”

“Chị bị ngốc hả? Chuyện này có gì tốt mà thích ứng? Chị còn chờ có lần thứ hai sao?” Cậu bất đắc dĩ nở nụ cười, giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn.

“Nói cũng đúng.” Cô cũng cười theo.

Cô vẫn luôn nắm lấy tay cậu, đến bây giờ cũng không có ý định buông ra, giống như chỉ có nắm lấy tay cậu mới có thể tiếp tục ở lại thế giới đang dần ấm lên trước mắt này, rời xa bạo lực, máu tanh, tranh chấp và tiếng la hét vừa rồi.

“Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Cô bỗng nhiên nghiêm túc hứa với cậu, “Tôi sẽ không để cho bọn họ đến tìm cậu lần nữa.”

Nhiễm Khải Minh biết cô đang lo lắng chuyện gì, mặc cho cô siết chặt tay mình, cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chị muốn bảo vệ tôi cả đời sao?”

Lạc Chi Dực sững sờ, lập tức nói: “Chuyện đó không thực tế, bởi vì đến sang năm chưa chắc chúng ta còn giống như bây giờ. Cậu có lẽ sẽ đến chỗ khác học đại học, còn tôi ở lại đây tốt nghiệp rồi đi tìm việc làm, hoàn toàn trở thành người của xã hội, tới lúc đó sẽ rất bận rộn. Đương nhiên cậu cũng sẽ rất bận, ở trong trường đại học gặp được nhiều bạn bè đồng trang lứa, cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên các cô ấy….”

“Chị,” Nhiễm Khải Minh ngắt lời cô, “Đừng nói nữa, nghe có chút thương cảm.”

Lạc Chi Dực ngừng nói chuyện.

“Bây giờ giao thông thuận tiện, ở đâu cũng có thể trở về rất nhanh.” Nhiễm Khải Minh nói, “Bất luận là lúc nào, chỉ cần chị cần tôi, tôi sẽ trở về sớm nhất có thể.”

“Ừm, tôi tin cậu.” Lạc Chi Dực cười.

Nhiễm Khải Minh cũng nở nụ cười nhạt, sau đó cả hai lại rơi vào im lặng.

Không biết lại qua bao lâu sau, cô mơ màng nghe thấy cậu nói một câu: “Nếu tôi lớn hơn chị mấy tuổi thì tốt rồi.”

“Hửm?” Cô không dám nhìn lên, chỉ chăm chăm nhìn xuống giày của mình.

“Như thế chúng ta sẽ có nhiều khả năng hơn.” Cậu vẫn nói tiếp.

“Khả năng gì?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào giày của mình, một góc trái tim bị cậu nhẹ nhàng khơi dậy.

Cậu mặc kệ cô có nhìn cậu hay không, chọn cách tiếp tục bày tỏ, ngữ khí mang theo chút hàm ý ‘đất rộng trời dài’: “Là loại khả năng tôi từng nghĩ đến nhưng không dám tiếp tục nghĩ đến.”

Cô biết mình nghe hiểu, cũng biết chắc cậu muốn nói gì, không phải từ giọng điệu của cậu, mà là từ mu bàn tay của cậu khẽ run lên trong chốc lát.

Giờ phút này, cô không biết mình hạnh phúc nhiều hơn hay là tiếc nuối nhiều hơn, nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng nữa. Khi nhìn thấy cậu đánh nhau với Trang Tiểu Duệ, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Nhiễm Khải Minh không được xảy ra chuyện gì. Sức khỏe và tương lai, hai thứ này cậu cần phải có, và còn những chuyện tốt đẹp trên cuộc đời này nữa, cô hi vọng cậu cũng có thể có được.

Về phần cô có thể có được cậu hay không, hiện tại đối với cô mà nói đã là chuyện nhỏ.

“Chị hiểu những gì tôi muốn nói với chị không?” Bởi vì cô cúi đầu nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của cô, lại muốn xác nhận xem cô đã nhận ra lời bày tỏ của mình hay chưa, bèn nhích tới gần cô cố chấp hỏi một câu.

Trong mắt Lạc Chi Dực hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi.”

May mắn là Trang Y Manh không có gì đáng ngại. Qua kiểm tra, cô ấy là bị tụt huyết áp, cộng với việc bị đánh vào đầu nên dẫn đến hôn mê, ở bệnh viện truyền dịch không bao lâu thì khôi phục lại ý thức bình thường.

Vết thương của Trang Tiểu Duệ nhẹ hơn so với Lạc Chi Dực đoán, đây là một điều may mắn khác trong điều bất hạnh. Nhưng chuyện cậu ta bị đánh đến tổn thương mô mềm trên mặt toàn bộ tiểu khu cũ đều biết, nhất thời có rất nhiều người xôn xao bàn tán về chuyện này. Lan truyền hơn nửa ngày, có một tin đồn cậu ta bị đánh đến hủy dung truyền ra ngoài, nghe nói Ngô Nga Liên ôm mặt đứa cháu trai bảo bối khóc một trận, nói mặt cháu trai bị sưng phù giống như cái bánh bao, nếu không sử dụng công nghệ cao để phẫu thuật thì sợ là tương lai sẽ không lấy được vợ, phải sống độc thân….

Chỉ có điều, người đồng tình với Trang Tiểu Duệ ít càng thêm ít, phần lớn mọi người đều nói Trang Tiểu Duệ là gieo gió gặt bão.

Sau hôm xảy ra chuyện, ba Lạc và mẹ Lạc đi đòi lại công bằng cho con gái. Bọn họ chuẩn bị đi tìm Lương Huỳnh, chất vấn bà ta tại sao lại động thủ đánh người, không ngờ lại không thấy Lương Huỳnh và những người khác đâu, chỉ có một mình Trang Minh Ba ngồi ở trong phòng khách mờ tối hút thuốc.

Trang Minh Ba biết được mục đích mà bọn họ tới đây, lạnh lùng nói: “Con gái của các người bị đánh nên các người tới đây ý kiến với tôi? Vậy con trai của tôi bị đánh tôi phải tìm ai? Nói cho các người biết, cho dù không chịu nổi con trai tôi thì tôi sẽ dạy dỗ nó, tôi không cho phép người khác động đến một đầu ngón tay của nó.”

Mẹ Lạc nghe xong liền phát cáu, lớn tiếng nói: “Vậy ông đi dạy dỗ nó đi! Có ai ngăn cản ông sao? Nó biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, ngay cả chị gái mình cũng bị nó đánh đến mức phải lên xe cấp cứu, sau này còn có chuyện gì mà không làm được nữa? Ông dám nói ông không có một chút trách nhiệm với những hành động của nó không? Bây giờ ông còn hút thuốc, giả vờ giả vịt nói những lời nhảm nhí này làm gì?”

Trang Minh Ba đập một phát vào góc bàn, đôi mắt đỏ ngầu dày đặc tơ máu lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.

Ba Lạc lập tức đẩy vợ mình ra sau lưng, nghiêm túc nói: “Trang Minh Ba, mọi người là hàng xóm cũ vài chục năm, trước kia vì chú ý thể diện nên không muốn gây ra mâu thuẫn quá lớn, rất nhiều chuyện chúng tôi có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn. Nhưng lần này lại khác, vợ ông đánh con gái tôi trước mặt mọi người, sau đó ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, bà ta làm như vậy có hợp lý không? Mặc dù Đại Lạc không so đo nhưng phụ huynh chúng tôi lại khác, đến đây là đòi lại công bằng cho nó.”

“Muốn đòi lại công bằng thì ông đi tìm bà ta đi, tìm tôi có ích lợi gì? Là tôi đánh con gái của ông sao?” Trang Minh Ba trừng mắt phản bác.

“Ông…” Mẹ Lạc tức giận, thoáng chốc không biết nên nói thế nào.

Ba Lạc cũng lờ mờ biết chuyện này có thể khiến con gái phải chịu ấm ức, dù sao ông cũng không thể đi báo cảnh sát vì cái tát này, cũng không phải vì sợ người ta nói chuyện bé xé ra to, mà là nếu như báo cảnh sát, chuyện Nhiễm Khải Minh và Trang Tiểu Duệ đánh nhau cũng sẽ bị ghi vào trong danh sách.

Ông càng nghĩ càng thêm tức giận, phẫn nộ nói: “Trang Minh Ba, tôi cần thiết phải cảnh cáo ông một câu, chuyện này không liên quan đến khách trọ của chúng tôi. Đây là chuyện riêng của nhà các người. Với tư cách là chủ gia đình, ông đã không xử lý tốt mối quan hệ giữa các thành viên, để cho gia đình suốt ngày cãi vã, kéo dài từ năm này qua tháng nọ, tình cảm thì cạn kiệt còn hận thù càng sâu thêm, tính cách cũng biến chất, con trai ông từ một đứa nhỏ tinh nghịch trở thành một thằng súc sinh, cả gan làm loạn như bây giờ, ngay cả chị gái mình cũng dám động thủ, ông thực sự rất đáng trách! Hôm qua nếu không phải khách trọ của nhà tôi kéo nó ra, thì con gái của ông có thể đã bị nó đánh chết rồi! Bây giờ ông vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc sao? Ông vẫn chưa chịu tỉnh táo lại sao? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ông trốn ở trong nhà hút thuốc thì có đáng mặt đàn ông không?”

Trang Minh Ba bỗng nhiên đứng lên, xông lên trước hai bước, một tay dùng sức kéo cổ áo của ba Lạc về phía mình, gần như mặt dán mặt với nhau, mắt đỏ hoe nghiến răng nói: “Ông đang dạy tôi làm người à? Ông lấy đâu ra tư cách đó? Ông mở một quán mì xập xệ, cả ngày tiếp khách như tên ăn mày thấp kém, ông cảm thấy mình rất thành công sao? Ông còn chạy tới giảng đạo lý cho tôi? Con mẹ nó, trong mắt tôi ông chính là một trò cười.”

Mẹ Lạc hít vào một hơi, dùng sức giữ chặt nắm tay của Trang Minh Ba đang nắm lấy cổ áo chồng mình.

“Haha! Ông nói tư cách? Tôi đương nhiên có tư cách, dựa vào tôi là một người bình thường! Dựa vào tôi không trọng nam khinh nữ, dựa vào tôi không bỏ rơi vợ con!” Ba Lạc cả giận nói, nghĩ thầm cùng lắm thì đánh một trận với ông ta, mặc dù biết ông ta vẫn luôn luyện võ, mình mà động thủ với ông ta thì chỉ có nước làm bao cát, nhưng có mấy lời nếu không nói ra sẽ tức nghẹn mà chết, dứt khoát hôm nay phải nói ra toàn bộ: “Ông vốn dĩ có con gái và vợ tốt như vậy, nhưng ông lại không biết quý trọng, ông làm chuyện không có lương tâm! Ông bây giờ cảm thấy rất phiền đúng không? Ông cảm thấy chúng tôi không cho ông yên tĩnh sống qua ngày đúng không? Ông muốn tìm một xó xỉnh để trốn vào trong đó chứ gì? Ông nghĩ hay lắm! Ông dùng đầu óc suy nghĩ xem, tất cả những chuyện bây giờ có phải do chính tay ông tạo ra không? Ông còn muốn trách ai? Ông không trách được ai hết! Ông bây giờ còn mặt mũi ngồi hút thuốc một mình? Đúng đấy, tôi mở quán mì nhỏ nhưng tôi tự hào, vì ít nhất tôi dựa vào sức lao động của bản thân để kiếm cơm, tôi còn lo lắng được cho vợ hiền con thảo, xét về cuộc sống tôi đương nhiên thắng ông! Tôi mạnh mẽ hơn ông nhiều, ông có ghen ghét tôi cũng vô dụng! Chính ông tạo ra tất cả, ông nên biết hối cải đi!”

Ba Lạc nói chuyện nhưng vẫn không quên thủ sẵn nắm đấm đặt bên hông, chỉ chờ Trang Minh Ba động thủ trước ông sẽ đánh trả ngay lập tức. Mặc dù ông đã mơ hồ cảm thấy lưng bị đau, nhưng vì con gái và khách trọ vô tội bị liên lụy, nhất định hôm nay phải liều mạng một lần.

Ánh mắt Trang Minh Ba như dao cắt, con ngươi đỏ rực như sắp nổ tung, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của nhân viên hòa giải khu phố: “Xin hỏi Trang Minh Ba…”

Trang Minh Ba lập tức buông tay ra, quay đầu, xanh mặt hỏi: “Là tôi, chuyện gì?”

Mẹ Lạc nhân cơ hội kéo chồng mình ra ngoài.

Hai người bình an xuống tầng dưới, mẹ Lạc hai tay che ngực, cả người đều đang run rẩy, không ngừng nói: “Anh làm em sợ muốn chết, anh nói những lời đả kích ông ta như vậy làm gì?”

Ba Lạc trong lòng cũng còn sợ hãi, nhưng không cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói, hừ lạnh một tiếng, quay đầu liếc nhìn tầng trên: “Bây giờ nếu ông ta xuống đây, anh vẫn nói như vậy!”

Buổi tối, mẹ Lạc nói chuyện này cho Lạc Chi Dực nghe. Lạc Chi Dực nghe xong cũng run sợ trong lòng, dường như đoán trước được dáng vẻ ba mình bị chú Trang đánh thành bánh mì thịt … Cô nhắm mắt lại.

“Vì vợ và con gái, vì tôn nghiêm của đàn ông, anh nhất định phải liều mạng.” Ba Lạc run rẩy đặt một điếu ngải cứu lên bụng, dáng vẻ y hệt như người cao tuổi suy yếu cần được điều dưỡng, “Với lại, Tiểu Nhiễm nhà người ta còn liều mạng với thằng súc sinh kia, anh là một người đàn ông cũng không thể thua nó được.”

Nhắc đến Nhiễm Khải Minh, một nhà ba người lại tiếp tục bàn bạc, nhất trí cho rằng cậu không thể ở lại tiểu khu cũ được nữa, tranh thủ thời gian tìm một chỗ ở khác cho cậu.

Hiện tại không chỉ có Lạc Chi Dực, ngay cả ba Lạc và mẹ Lạc cũng xem Nhiễm Khải Minh là người một nhà.

“Phàm là ai nghiêm túc tiếp xúc với Tiểu Nhiễm cũng không thể không thích nó, thằng bé thật sự rất được lòng người khác.” Mẹ Lạc thở dài nói, “Hiện tại nó vì bảo vệ Đại Lạc mà bị thương, một mình sống ở đây rất nguy hiểm, có thể bị trả thù bất cứ lúc nào, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ ở khác cho nó đi.”

Ba Lạc gọi điện thoại liên hệ với bạn bè xem gần đây có phòng ở nào tốt mà giá rẻ không, không gian yên tĩnh một chút, hàng xóm chất lượng một chút…Cả đêm đã gọi vô số cuộc điện thoại.

Mãi cho đến khuya Lạc Chi Dực mới quay về phòng, một mình ngồi ở mép giường đến ngẩn người. Gần đây có quá nhiều chuyện phiền toái, cô không có cách nào tiêu hóa được, rõ ràng cảm nhận được mình càng ngày càng xa những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước đây.

“Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi.”

Ngày đó cô cứ thẳng thừng nói ra câu này, một chút do dự cũng không có. Câu trả lời của Nhiễm Khải Minh càng khiến cô bất ngờ hơn, cậu nói: “Nếu thời gian dừng lại thì tốt rồi, để tôi được mặt dày mày dạn ở bên cạnh chị.”

Cậu nói xong thì đưa tay sờ bên mặt bị đánh của cô, hành động rất dịu dàng, giống như đang sờ một món bảo bối.

Cô không nhúc nhích, để mặc cậu sờ mặt mình.

“Đáng tiếc, tôi không xứng để chị thích.” Cậu buông tay xuống, đồng thời nói một câu: “Tôi tự mình hiểu được.”

…..

Lạc Chi Dực vùi mặt vào hai tay, cảm thấy có chút lo lắng.

Cuối cùng ba Lạc đã nhờ một người bạn cũ giúp Nhiễm Khải Minh tìm một căn phòng thích hợp ở khu 6 Hà Nguyên.

Khu 6 Hà Nguyên cách tiểu khu cũ cũng không quá xa, xung quanh đầy đủ tiện nghi, không gian yên tĩnh, chỉ là giá cả hơi cao. Dưới sự giúp đỡ của ba Lạc, Nhiễm Khải Minh đã lấy được một cái giá hữu nghị.

Nhiễm Khải Minh chuyển vào khu 6 Hà Nguyên, ngoại trừ nhà họ Lạc và dì út của cậu thì những người khác không hề hay biết. Dì út cảm thấy chuyện này rất kì lạ, không biết tại sao bỗng nhiên cậu lại phải dọn nhà, nhưng cậu không giải thích nhiều. Lúc dì út qua xem, nhịn không được thăm dò hỏi một câu: “Có phải liên quan đến cô gái kia không? Các cháu xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Không có chuyện gì cả.” Nhiễm Khải Minh vừa vo gạo vừa nói, “Dì yên tâm đi, gần đây không có việc gì cháu sẽ không liên lạc với cô ấy.”

“Sao vậy? Có phải bên nhau thời gian dài nên cảm thấy đối phương có khuyết điểm không?” Dì út nói, “Chuyện này rất bình thường, tuổi trẻ tình cảm đều có ba phần nông nổi…”

“Không, bên nhau thời gian càng dài càng cảm thấy cô ấy đáng yêu.” Nhiễm Khải Minh vo gạo xong, bắt đầu chuẩn bị thái thịt, ra vẻ như chốn không người nói tiếp, “Cháu sợ mình không chịu được sự hấp dẫp, cho nên cố gắng không gặp mặt trước kì thi.”

Dì út nghe vậy đi tới, yên lặng lấy tay nhẹ nhàng sờ lên trán Nhiễm Khải Minh.

“Sao vậy?” Nhiễm Khải Minh nhíu mày, “Cháu không bị bệnh.”

“Nhưng lời nói của cháu còn đáng sợ hơn việc bị bệnh.” Dì út sốt ruột hỏi, “Trước kia đến phản ứng với con gái cháu cũng chưa từng có, chứ đừng nói là cảm thấy đáng yêu. Cháu nói xem rốt cuộc cháu làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là sau khi trưởng thành suy nghĩ thông suốt thôi.” Nhiễm Khải Minh bày ra thái độ dửng dưng lại thẳng thắn, “Chuyện này cũng đáng để dì ngạc nhiên sao? Nếu có một ngày cháu quyết định kết hôn, dì có thể tiếp nhận được không?”

“Lần đầu tiên nghe cháu nói đến hai chữ kết hôn này.” Dì út hơi kinh ngạc, hỏi nhiều một câu, “Vậy cháu nói thử xem cháu dự định bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn?”

“Không biết nữa ạ, chưa nghĩ cụ thể.”

“Vậy nửa kia của cháu thì sao? Cháu hi vọng cô ấy kém cháu bao nhiêu tuổi?”

“Tuổi tác không quan trọng, đồng ý kết hôn với cháu là được.”

“Yêu cầu của cháu tại sao lại thấp như vậy?” Dì út cảm thấy đứa cháu trai của mình vừa đẹp trai vừa ưu tú, trong trăm người chỉ chọn được một.

“Người như cháu dám nhắc tới yêu cầu gì đó sao? Trên đời này có mấy người đồng ý sống hết đời với cháu chứ?” Nhiễm Khải Minh cắt gọn quả cà chồng qua một bên, tiếp tục làm món địa tam tiên* mà dì của cậu muốn ăn, lúc nói chuyện giọng điệu và biểu cảm trên mặt đều lộ ra vẻ đạm bạc.

(*Địa tam tiên: món ăn của Trung Quốc, được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.)

Dì út không nói gì. Dì ấy rốt cuộc cũng hiểu ra, dường như mấy năm liền đọc những tác phẩm liên quan đến nguồn gốc gia đình sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến một đời người. Thật sự sẽ ảnh hưởng, nhìn cháu trai của dì ấy là biết. Cho dù ở trong mắt dì ấy cậu đẹp trai, học giỏi, có kỹ năng sống, bất luận thế nào cũng không tìm ra lỗi, nhưng cậu vẫn thiếu sự tự tin.

Vì sao lại như vậy? Có lẽ liên quan đến tuổi thơ của cậu.

Một người bị cha ruột vứt bỏ, bị bạn bè chế giễu là đứa trẻ “Không rõ lai lịch”, một đứa trẻ ngồi ở trong sân nền xi măng như đồ chơi bị người khác vứt bỏ, cậu đã quá quen với sự cô đơn từ sớm. Sau khi bà ngoại bị bệnh, cậu nhanh chóng đổi vai với những người lớn trong nhà, đa số thời gian lại biến thành cậu chăm sóc bà cụ.

Mãi đến khi bà ngoại cậu được đưa vào bệnh viện phục hồi, cậu mới đến nhà chồng cũ của dì ấy, bấy giờ dì ấy mới thật sự ở chung với cậu nhiều hơn.

Mấy năm đó cậu thể hiện sự hiểu chuyện vượt qua tưởng tượng của dì ấy. Ở trong nhà, chuyện rửa bát mỗi ngày đều do cậu chủ động nhận làm, có mẹ cậu gửi tiền sinh hoạt đúng hạn, cậu cũng chưa từng đòi dì ấy thêm một đồng. Chồng trước của dì ấy không rành công nghệ kỹ thuật, không biết sử dụng mấy phần mềm, mỗi một lần đều do cậu giúp đỡ mà hoàn thành. Có mấy đêm trước đi ngủ, cậu vẫn ngồi trước máy tính đối diện với một tờ giấy đầy số liệu, tay càng không ngừng gõ bàn phím…

Cuộc sống của cậu gian nan hơn so với bạn bè cùng trang lứa, dù chưa từng làm sai chuyện gì nhưng đã chịu không ít cực khổ.

Cậu rất tốt, nhưng chỉ có chính cậu không cảm thấy như vậy.

Dì út nghĩ đến điều này thì cảm thấy chua xót, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Nhiễm đã tỏ tình với Đại Lạc rồi. Mặc dù cậu cảm thấy mình chưa đủ tốt, nhưng ở trong lòng Đại Lạc cậu chính là một món bảo bối.

(Đại Lạc liên tục gật đầu: Không sai không sai.)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.