Trân Quý

Chương 29



Hai giờ sáng, Lạc Chi Dực vẫn chưa ngủ được. Chỉ cần nghĩ đến lúc này mình rất có thể đang ở cùng một thành phố với Nhiễm Khải Minh, trong lòng cô không cách nào bình tĩnh lại.

Rất lâu rồi tâm trạng của cô chưa trập trùng như vậy, càng đừng nói đến chuyện mất ngủ, ngày nào cô mà chẳng mệt đến mức nằm sấp trên giường chưa đến hai phút đã ngáy o o?

Cô và Trương Xuyên Khản qua lại gần bốn tháng, nhưng chưa có lúc nào tâm trạng lại biến động như bây giờ.

Cô có nên gọi điện thoại cho Nhiễm Khải Minh để tỏ ý hỏi thăm không? Hoặc gửi cho anh một tin nhắn WeChat? Nhưng bọn họ đã lâu không liên lạc, hiện tại cô đối với anh mà nói chỉ là một người xa lạ, tùy tiện liên lạc sẽ làm cho anh cảm thấy lúng túng.

Nếu bà ngoại của anh thực sự qua đời, bây giờ chắc chắn anh sẽ rất đau buồn, có lẽ đã nhận được không ít cuộc gọi an ủi, hiện tại chỉ mong có một không gian yên tĩnh để gặm nhấm nỗi buồn. Về tình về lý, cô không nên tùy ý quấy rầy anh.

Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng mở vòng bạn bè ra đăng một đoạn văn ngắn, kết hợp với một tấm ảnh cô tình cờ chụp được vào mùa đông năm ngoái.

Nội dung của đoạn văn này là: “Ngẩng đầu nhìn các ngôi sao ngoài cửa sổ, có lẽ những người thân quen với chúng ta đang ở đó nhìn chúng ta. Anh/cô nhìn nhau một hồi, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.”

Cô đăng xong lập tức thoát ra, một lát sau lại nhận được tin nhắn của Hứa Lẫm: “Tối nay cậu ở trên núi sao? Tớ vừa ra ban công ngắm nhìn một chút, bầu trời làm gì có sao.”

Lạc Chi Dực: “…”

Cô không biết phải giải thích thế nào.

Hứa Lẫm nhanh chóng tìm Lạc Chi Dực tán gẫu: “À, tớ hiểu rồi, lời cậu viết là để an ủi Manh Manh đúng không? Tuy rằng quan hệ giữa cậu ấy và bà nội không tốt, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, e là thoạt nhìn bên ngoài sẽ thấy cậu ấy không sao, nhưng trong lòng hẳn rất khó chịu.”

Lạc Chi Dực vẫn không biết giải thích như thế nào, đành phải hỏi cô ấy việc khác: “Cậu còn chưa ngủ à?”

Hứa Lẫm trả lời: “Vừa mới cãi nhau với ba mẹ, một mình tớ ăn khuya bên ngoài, gọi ba phần tôm hùm đất có hương vị khác nhau, đại khái có hơn hai trăm con, quả thực có thể ăn đến lúc trời sáng luôn.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Đã muộn thế này sao? Cậu đi một mình sao?”

Hứa Lẫm trả lời: “Đúng, một mình. Không sao đâu, tớ đang ở cửa hàng nhỏ gần nhà, đi bộ trở về chắc chỉ mất hai phút, cửa hàng có nhiều người lắm.”

Lạc Chi Dực trả lời một câu, Hứa Lẫm chỉ “À” rồi không nói nữa. Một lát sau, Lạc Chi Dực vẫn không buồn ngủ, vì thế cô xoay người, một chân áp sát vách tường, cầm lấy điện thoại di động tiếp tục nhắn tin cho Hứa Lẫm: “Cậu có cảm thấy nếu trong lòng một người nhớ thương một người nhưng mấy năm không liên lạc là chuyện bình thường không?”

Hứa Lẫm trả lời: “Vậy cậu phải xem là ai.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Ví dụ như một người trước kia tớ quen biết, dù mấy năm rồi không liên lạc nhưng vẫn cứ mơ thấy cậu ấy, chuyện này có bình thường không?”

Hứa Lẫm trả lời: “Ai vậy? Cậu có quen người như thế sao?”

Lạc Chi Dực không dám gửi tin nhắn nữa.

Hứa Lẫm trả lời: “Cậu đã mơ thấy người ta rồi, đây còn là chuyện bình thường à? Đương nhiên không bình thường, chứng tỏ cậu có h.am muốn với cậu ấy, thực tế không như mong muốn nên giấc mộng giúp cậu hoàn thành đấy.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Nhưng trong mộng bọn tớ cũng không xảy ra chuyện gì, nhiều nhất là hôn một cái thôi.”

Hứa Lẫm trả lời: “Hôn một cái sao? Bà chị, có vẻ như tớ đoán được đó là ai rồi.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Cậu đừng nói tên!”

Hứa Lẫm trả lời: “Được rồi, tớ không nói, nhưng trường hợp này có chút kỳ lạ đấy, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? E là cậu ấy đã phát tướng lắm rồi! Có khi đã trở thành một ông chú bụng bia cũng nên! Cậu còn ngồi đó mà tiếc với không nỡ cái gì chứ!”

Lạc Chi Dực nghĩ đến lúc sáng mình nhìn thấy bóng dáng kia, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng quả thật là một người cao gầy, hoàn toàn không có dấu hiệu phát tướng.

Phát tướng? Nhiễm Khải Minh mới bao nhiêu tuổi chứ? Phát tướng cái gì?

Hứa Lẫm trả lời: “Bạn yêu, để tớ nói cậu nghe. Suy cho cùng tại cậu tiếp xúc quá ít người khác giới, người từng tiếp xúc thân mật cũng chỉ có một mình cậu ấy, cứ khăng khăng cho rằng cậu ấy đẹp trai, nên rất dễ khiến bản thân sinh ra ảo tưởng. Nhưng đó là chuyện đã qua, cậu không thể ở mãi trong mộng tưởng, điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thực của cậu. Giống như Trương Xuyên Khản vậy, cậu vẫn không thể toàn tâm toàn ý với tình cảm của anh ấy, cho nên mới kết thúc chóng vánh. Tình yêu là củi gạo dầu muối tương giấm trà, không chỉ là tưởng tượng, cậu phải hiểu sự thật này.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Nói thì hay như hát, không phải bản thân cậu vẫn còn độc thân đó sao?”

Hứa Lẫm trả lời: “Tớ vẫn luôn như vậy, độc thân nhưng giỏi hướng dẫn người khác yêu đương. Không giấu gì cậu, tớ vẫn luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết tình yêu.”

Lạc Chi Dực trả lời: “Cậu điên rồi sao? Lúc còn học tiểu học ngay cả một trăm chữ kiểm điểm cậu cũng không viết nỗi, toàn là nhờ tớ viết cả đấy.”

Hứa Lẫm trả lời: “Tớ có thể viết, thực sự có thể viết. Nếu cậu vẫn nhớ thương cậu ấy, tớ sẽ viết về cậu và cậu ấy, để cậu hôn cậu ấy, cho cậu ấy hoàn toàn biến thành người của cậu, thế nào?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Cậu dám! Coi chừng tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”

Hứa Lẫm gửi tới mấy icon “ha ha”, còn trả lời một câu: “Chẳng phải vì nhìn cậu quá đáng thương sao? Sờ cũng không sờ được, còn nhớ mãi không quên.”

Lạc Chi Dực không định tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa, sợ càng tán gẫu càng hăng máu, cho đến khi mặt trời mọc vẫn chưa buồn ngủ.

Cô đã lớn tuổi, đã không thể thức cả đêm như trước mà vẫn còn tinh thần phấn chấn nghênh đón ngày hôm sau. Vì vậy, cô gửi một biểu tượng cảm xúc “Chúc ngủ ngon” để kết thúc trò chuyện, sau đó đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, nằm xuống ngủ.

Còn chưa đến trưa ngày hôm sau, Lạc Chi Dực mang theo hai quầng thâm mắt đi vào quán lẩu, vừa lúc nhìn thấy Trình Nhiên cầm cây lau nhà lau sàn nhà. Chuyện này cũng không phải một ngày hai ngày, Lạc Chi Dực cảm thấy mức độ chăm chỉ của cậu thanh niên này vượt xa tưởng tượng của mình, cô có chút cảm động, đi qua vỗ vỗ bả vai cậu ấy.

“Quản lý Lạc?” Trình Nhiên đột nhiên bị vỗ vỗ bả vai, lập tức đứng thẳng người, cho rằng cô định căn dặn cái gì.

“Chị thấy mỗi ngày cậu đều giúp quét dọn vệ sinh.” Lạc Chi Dực mỉm cười hỏi cậu ấy, “Cậu không mệt sao?”

“Em không mệt, coi như là rèn luyện thân thể, đứng ở cửa lâu cũng có chút nhàm chán, có thể vận động thì tốt hơn.” Trình Nhiên thành thật trả lời.

Lạc Chi Dực lại hỏi cậu ấy: “Chỗ cậu ở có xa nơi này không? Mỗi ngày đi mất bao lâu?”

“Em sống ở tiểu khu Trường Tân, mỗi ngày tốn hết hai mươi phút đi đến ga tàu điện ngầm, chờ lên tàu điện ngầm sẽ tiện hơn, tổng cộng cũng chỉ có năm trạm.”

Cũng không quá gần, Lạc Chi Dực nghĩ thầm.

Trình Nhiên được hỏi gì thì đáp nấy, không hỏi cậu ấy cũng sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, trong nửa phút yên lặng của Lạc Chi Dực, cậu ấy cũng không nói một câu nào.

“Cậu rất cố gắng, chẳng qua phải lượng sức mà làm, ví dụ như giờ nghỉ trưa thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần ngày nào cũng quét dọn vệ sinh.” Lạc Chi Dực nói.

“Em không có thói quen ngủ trưa.” Trình Nhiên ngại ngùng nói, tay vẫn nắm chặt cán cây lau nhà.

“Vậy cậu nghe nhạc hoặc đọc sách một chút đi, chơi game cũng được.” Lạc Chi Dực hiểu rõ quét dọn vệ sinh không phải là chuyện khó khăn gì, người trẻ tuổi chẳng bằng dành thời gian này nâng cao bản thân hoặc tự giải trí còn có lợi hơn.

Trình Nhiên cũng không có hứng thú chơi game, chẳng qua không muốn thể hiện rằng mình quá hướng nội, lập tức gật đầu đồng ý.

Lạc Chi Dực đi vào phòng bếp kiểm tra công việc, chờ đi ra thấy Trình Nhiên vẫn đang lau sàn nhà, còn vô cùng nghiêm túc. Cô im lặng nhìn cậu ấy, có một loại cảm giác quen thuộc.

Đã từng có một người thoạt nhìn cùng bằng tuổi cậu ấy, làn da cũng trắng trẻo sạch sẽ, siêng năng lau bàn ghế ở quán mỳ Hân Hân, giúp đỡ làm đủ thứ việc.

Tại sao mình lại nghĩ đến cậu ấy rồi? Lạc Chi Dực khẽ thở dài, nhớ thương một người bạn cũ có thể đã không còn nhận ra cô thế này thì rốt cuộc có gì thú vị đâu.

Cô bước nhanh trở lại phòng làm việc.

Buổi trưa ở quán lẩu rất nhiều việc, nhất là buổi trưa gần đây có gói ưu đãi cho hai người và bốn người, giá cả rất thực tế, một số thanh niên tri thức ở các tòa nhà thương mại gần đó sẽ tụ tập đến ăn lẩu.

Chờ Lạc Chi Dực ngồi xuống ăn một miếng cơm thì đã qua mười hai giờ rưỡi. Cô ăn cơm xong, tiện thể tới khu nghỉ ngơi của nhân viên nhìn một chút, thấy nhân viên ở lại trong cửa hàng đều nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, chỉ có Trình Nhiên còn đang ra vào phòng bếp.

Lạc Chi Dực gọi tên cậu ấy, chờ cậu ấy quay đầu lại, cô hỏi cậu ấy đã ăn cơm trưa chưa.

“Em ăn rồi, đang chuẩn bị đi nghỉ trưa.” Trình Nhiên ngượng ngùng nói.

“Cậu lại đây, chúng ta nói chuyện phiếm chút.” Lạc Chi Dực chỉ một cái bàn vuông trong góc, sau đó đi qua ngồi xuống trước.

Trình Nhiên vội vàng bước nhanh theo, ngồi đối diện cô.

Lạc Chi Dực nghiêm mặt nói: “Thời gian nghỉ trưa là của riêng cậu, cậu không cần phải kiên trì làm thêm một đống công việc mỗi ngày. Mặc dù cậu còn trẻ, nhưng kết hợp lao động và nghỉ ngơi là rất quan trọng, nghỉ ngơi tốt mới có khả năng bắt đầu công việc lúc 4:30 với trạng thái tốt nhất.”

“À.” Trình Nhiên mím môi.

“Cậu cố gắng như vậy, chị thấy rất cảm động. Yên tâm, chị sẽ nói chuyện này với chị Trịnh, chờ đến lúc phát lương sẽ cho cậu thêm một khoản phí thưởng.” Lạc Chi Dực nghiêm túc bày tỏ.

“Không, không phải em làm vì muốn lấy thêm tiền lương…”

“Chị biết, nhưng đứng ở góc độ của chị, chị không thể bạc đãi cậu.” Lạc Chi Dực phân tích: “Cậu xem cậu kìa, mấy ngày nay mỗi buổi trưa đều giúp nhân viên dọn dẹp vệ sinh, còn vào bếp hỗ trợ chuẩn bị công tác, ngay cả bát đũa cũng thấy cậu rửa hai lần, chị nghĩ tiền lương của cậu vẫn nên phù hợp với khối lượng công việc của cậu.”

“Đây chẳng qua chỉ là việc tiện tay làm, cũng không tốn nhiều thời gian.” Trình Nhiên không muốn vì chuyện nhỏ này mà nhận phần thưởng.

“Không có gì tiện hay không tiện tay, nếu cậu phải trang trải cuộc sống, thì hẳn là nên lấy thù lao.” Lạc Chi Dực trầm tư một chút, lại hỏi, “Có phải từ nhỏ đến lớn cậu đều như vậy không? Cậu thành thật lại cần cù, rất được người lớn yêu thích? Đối với các bạn cùng lớp, một số sẽ thích cậu, một số không thích cậu, thậm chí sẽ xa lánh cậu?”

“Gần như vậy.” Trình Nhiên ngượng ngùng nở nụ cười, nếu đã bị cô đoán được, cậu ấy cũng dứt khoát thẳng thắn, “Hoàn cảnh nhà em không tốt lắm, năm em học lớp bốn ba mẹ cùng nhau ra ngoài làm việc, để em và bà nội ở nhà. Mắt bà nội không được tốt, hoạt động bất tiện, cho nên việc trong nhà đều do em gánh vác, nhiều năm như vậy đã tạo thành thói quen, không muốn để mình nhàn rỗi, nhìn người khác còn đang bận rộn thì muốn nhanh chóng cùng nhau hoàn thành, như vậy tất cả mọi người đều có thể nghỉ ngơi. Hành động của em một số người sẽ cảm thấy tốt, cũng có người cảm thấy rất khó chịu, giống như cố ý thể hiện vậy.”

“Đây là nơi làm việc, không phải nhà cậu, cậu không cần làm người tốt.” Lạc Chi Dực nói cho cậu ấy biết.

Đó cũng là kinh nghiệm của cô. Nhớ lại mấy năm cô làm việc ở công ty nước ngoài, cô giúp người ta gánh vác bao nhiêu gánh nặng, thu xếp bao nhiêu mớ hỗn độn, cũng không so đo lợi ích được mất, từ đầu đến cuối đều xem tất cả mọi người đều giống mình, ai cũng không dễ dàng, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, kết quả đổi lại là tin đồn của đồng nghiệp, giống như “Ai biết có phải cô ấy muốn cho ông chủ nhìn thấy hay không”. Nhưng mà ông chủ cũng không để ý đến việc làm thêm của cô, cô có bị làm khó hay không không quan trọng, thành tích của cả bộ phận tăng đều là được, về phần ai làm nhiều hơn một chút, ai cõng thêm một cái nồi, ai là người tốt ai là kẻ xấu, với ông chủ căn bản không quan trọng.

Cũng bởi vì như vậy mà cô đã bỏ nghề lương cao kia, mạo hiểm chiết khấu, dùng tiền tiết kiệm mấy năm của mình đầu tư vào quán lẩu này.

Bây giờ cô cảm thấy Trình Nhiên cũng đang đi theo con đường “người tốt bụng nơi công sở”, cô nhịn không được nhắc nhở cậu ấy không cần như vậy.

Trong mấy ngày cậu ấy tới đây, Lạc Chi Dực không thấy nhân viên nào chủ động tìm cậu ấy nói chuyện, cũng không nghe thấy người khác khen cậu ấy một câu cần cù, ngay cả dì lao công, Lạc Chi Dực cũng không nghe thấy một câu khen ngợi cậu ấy.

“Em biết em không thông minh, chỉ có thể dựa vào cần cù để bù đắp.” Trình Nhiên tự nhiên nói ra lời trong lòng.

“Tại sao cậu lại không thông minh? Tại sao cậu lại dễ dàng chối bỏ chính mình? Kể từ khi cậu đến cửa hàng đã có không ít khách, đây là việc một người ngu ngốc có thể làm sao?” Lạc Chi Dực sửa lại định nghĩa “không thông minh” của cậu ấy.

“Không phải là khiêm tốn, em thật sự không thông minh. Từ nhỏ em đã học hành không tốt, thi cử rối tinh rối mù, cố gắng học tập thế nào cũng không học được… Đại học cũng không thi được, tốt nghiệp trung học lập tức ra ngoài làm việc, còn bị lừa tiền hai lần.” Trình Nhiên càng nói càng nhỏ giọng, hai tay khuôn phép đặt trên đùi, giống hệt như một học sinh.

Lạc Chi Dực bày ra tư thái lắng nghe.

Trình Nhiên lại nói thêm vài câu, về việc trước đó mình tin nhầm một cơ sở giúp người tìm việc, nạp một ngàn đồng làm phí đăng ký, kết quả không liên lạc được với dịch vụ khách hàng, cậu ấy còn thành thật chờ đợi ba ngày mới tin mình bị lừa.

“Không sao, có ai chưa từng bị lừa chứ? Sau khi bị lừa em biết rút kinh nghiệm là được.” Lạc Chi Dực nở nụ cười.

Có lẽ thấy cô thân thiết giống như một người chị cả, một chút kiêu ngạo cũng không có, cho nên giờ nghỉ trưa này Trình Nhiên đã nói ra không ít chuyện về mình. Lạc Chi Dực kiên nhẫn nghe hết những lời của cậu ấy, sau đó nói: “Nếu trong nhà cậu có khó khăn gì hoặc cần tiền gấp, có thể nộp đơn xin ứng trước tiền lương cho chị Trịnh. Ở đây bọn chị đối xử với nhân viên chính thức và không chính thức đều giống nhau.”

Trình Nhiên cảm động, còn thêm vài phần kích động, thành thật đứng lên, lui về phía sau hai bước chuẩn bị khom lưng cúi đầu với cô.

Lạc Chi Dực vội vàng kêu cậu ấy bỏ qua những lễ nghi không cần thiết này.

Vẫn không giống nhau, Lạc Chi Dực không nhịn được so sánh trong lòng một phen, nếu là Nhiễm Khải Minh thì sẽ không cẩn trọng như cậu ấy, nhiều lắm là nói một tiếng “Cảm ơn”, bề ngoài làm bộ như không có việc gì xảy ra, nhưng sẽ dùng hành động để âm thầm thể hiện lòng biết ơn.

Nhớ tới Nhiễm Khải Minh, Lạc Chi Dực lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Nếu bà của anh qua đời, bây giờ anh có ở đây không? Hay anh đã trở lại Quảng Châu? Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ở lại đó hay làm việc ở một thành phố khác? Anh có ra nước ngoài không? Hay anh đã lập gia đình chưa?

Cô đã sớm mở lại vòng tròn bạn bè của mình, kinh ngạc phát hiện mấy năm nay cơ bản anh không có động thái gì.

Cô không khỏi rối rít suy đoán, rất muốn xác nhận chuyện của bà ngoại anh có phải thật hay không, tuy rằng trong lòng đã có dự cảm, nhưng cô vẫn muốn tự mình hỏi anh một câu. Vì thế thỉnh thoảng cô lại lấy điện thoại ra xem ảnh đại diện của anh, mấy lần muốn gửi tin nhắn an ủi nhưng vẫn nhịn xuống.

Hai ngày sau, Trình Nhiên nhìn thấy Lạc Chi Dực sẽ nhanh chóng đi tới chào hỏi trước, không giống như lúc trước đứng từ xa, lễ phép chào một câu “Chào quản lý Lạc”. Ngoài ra, cậu ấy còn mang bánh chưng bà nội gói cho Lạc Chi Dực và các đồng nghiệp khác.

“Tiểu Trình khá lắm, cần cù còn hào phóng, không chỉ mang bánh chưng tới mà còn nói chờ nhận được tiền lương sẽ mời mọi người uống trà chiều.” Quản đốc Mậu mang theo hai cái bánh chưng lớn đi tới, vẻ mặt “Thật ngại quá bị tôi chiếm được hời rồi”, cười hì hì bắt chuyện với Lạc Chi Dực đang kiểm tra vệ sinh ở đại sảnh.

Nghe thấy vậy, Lạc Chi Dực nói: “Nói đến mời khách, nhân viên cũ như Quản đốc Mậu đến nay vẫn chưa từng mời khách một lần, bây giờ anh lại bị một người mới giành trước, như vậy có mất mặt quá không?”

Ý cười của Quản đốc Mậu không giảm, còn cân nhắc trước sau và nói: “Đúng, tôi đã sớm muốn mời mọi người uống trà sữa, nếu không bận rộn thì đâu có quên? Lát nữa tôi sẽ gọi đồ mang đến, quản lý Lạc muốn trà sữa vị gì?”

“Không cần tính của tôi, anh mời bọn họ uống là được.” Lạc Chi Dực nói xong thì đi lướt qua anh ta.

Lạc Chi Dực vừa rời đi, quản đốc Mậu lập tức buông bánh chưng xuống, đi đến bên cạnh thực tập sinh Hiểu Nhược, nhỏ giọng nói: “Hiểu Nhược, đừng vội nữa. Điện thoại di động của cô có tiền không? Giúp tôi gọi 12 ly trà sữa. Hôm nay tôi mời khách, nhưng điện thoại di động chết máy cả chiều, sáng mai mới có thời gian đem sửa, sửa xong sẽ chuyển tiền cho cô.”

Hiểu Nhược sửng sốt, sau khi phản ứng lại miễn cưỡng gật đầu.

“Cô thật sự là một cô bé đáng yêu.” Quản đốc Mậu thấy xung quanh không có người, quen tay nhéo cánh tay Hiểu Nhược.

Hiểu Nhược đau đớn, lập tức trốn sang bên cạnh.

Quản đốc Mậu cười với cô ấy, Hiểu Nhược cúi đầu.

Hôm nay buôn bán không tệ, Lạc Chi Dực chưa tới chín giờ đã rời khỏi quán lẩu. Cô dự định đi về bằng xe buýt đêm vì đã quên sạc điện. Trạm xe buýt cách đó không xa lắm, nhưng phải đi tới một con đường nhỏ phía sau quán lẩu, xuyên qua một tiểu khu mới đến. Lạc Chi Dực nghĩ bụng, đi qua đó tiện thể mua một phần ăn khuya cho ba luôn.

Tiểu khu có một quầy bán mì xào và đầu vịt, mở cửa đến nửa đêm, hương vị rất ngon, trước đó cô đã mua về nhà một lần, ba Lạc rất thích ăn.

Cô vừa đi bộ vừa lướt tin tức giải trí trên điện thoại di động. Con đường này cô đi qua rất nhiều lần, bên cạnh đều là nhà dân cư, đến cuối con đường rẽ trái một đoạn chính là đầu đường xe cộ đông đúc. Đoạn đường này cô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến cùng, vì thế cô đeo tai nghe bắt đầu nghe tin tức.

Không may là quầy bán mì xào và đầu vịt hôm nay không mở cửa, tầm mắt Lạc Chi Dực dừng ở bên bồn hoa vốn nên là quầy hàng, không khỏi có chút tiếc nuối. Cô tháo tai nghe ra để vào túi áo và xoay người đi.

Cô tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy chục bước thì nghe thấy tiếng tạp âm vang dội, trong lòng phút chốc có linh cảm. Cô vốn định quay đầu lại nhưng trong đầu tự động hiện lên tình tiết quen thuộc trên phim truyền hình, tức là mỗi lần nhân vật chính đi đường nhỏ hoặc hẻm nhỏ, nửa đường hốt hoảng quay đầu lại, ống kính hướng về phía sau vắng vẻ không có người, một lát sau lại chuyển sang gương mặt căng thẳng của nhân vật chính, sau đó sẽ có một thanh sắt từ sau lưng đập tới hoặc là một bao tải chụp vào đầu, người lập tức bị kéo đi trong tiếng nức nở… Xem nhiều rồi, cô cảm thấy đi đường đêm không nên quay đầu lại thì tốt hơn, lựa chọn nhanh chóng đi thẳng mới an toàn.

Vì thế cô đi khá nhanh, không dám chớp mắt, vô cùng chuyên tâm, tập trung tinh thần, thế là nửa phút sau cô không chú ý tới một tảng đá nhỏ dưới chân, người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn cô giữ cân bằng không tệ, kịp thời đứng vững.

Chuyện cô suýt chút nữa té ngã không đáng sợ, đáng sợ là khi cô đi về phía trước, bên tai chợt lướt qua một tiếng hít thở rõ ràng. Cô lập tức hiểu được đây không phải là ảo giác của cô, phía sau thật sự có người hoặc là… Sinh vật không xác định.

Bỏ đi, cứ đối mặt với nó! Nói không chừng chỉ là người qua đường hay một ông lão không ngủ được nên ra ngoài đi dạo. Sau khi trấn an mình, cô lập tức đổi ý, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Cái liếc nhìn này bỗng khiến cô sững sờ.

Cô thật sự nhìn thấy một người, đại khái cách khoảng mười thước. Bởi vì khoảng cách giữa mấy ngọn đèn đường ở đây khá xa, ánh sáng không đủ tốt, trong nháy mắt cô nhìn không rõ, đành phải nheo mắt lại để quan sát.

Đối phương đi lên trước hai bước, thế nhưng cô không trốn, dựa vào bản năng phân biệt đây không phải là người xấu, sẽ không mang đến nguy hiểm cho cô.

Sau đó, cô dần dần nhìn rõ hình dáng người nọ.

Thân hình có chút quen thuộc.

Mặt mày có chút quen thuộc.

Mùi hương có chút quen thuộc.

Người nọ càng ngày càng gần, cô chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn rõ con người quen thuộc này.

Trong lòng cô kinh ngạc một tiếng, nửa chữ cũng không nói nên lời. Cho dù tiềm thức hoặc là sâu trong lòng cô có dự cảm mấy ngày nay anh đang ở cùng một thành phố với cô, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên đụng phải anh.

Cô nghĩ, không phải mình nhìn lầm đấy chứ? Cô không nhịn được giơ tay lên dụi mắt, dùng sức đến mức suýt nữa bong cả con ngươi.

Người đứng trước mặt nhìn hành động của cô, nhanh chóng mở miệng nói chuyện, thanh âm so với trước kia ấm áp và trầm ổn hơn rất nhiều: “Đừng dụi mắt nữa, chị không nhìn lầm đâu.”

“…” Lạc Chi Dực đột nhiên dừng tay lại.

“Tôi đi cùng chị một đoạn đường, cứ nghĩ chị đã sớm phát hiện ra tôi rồi.” Anh chầm chậm nói, “Nhưng nhìn thấy chị đi bộ ngày càng nhanh, tôi tưởng chị không muốn nhìn thấy tôi.”

“Cậu, sao cậu lại ở chỗ này?” Lạc Chi Dực nói chuyện, đồng thời lui về phía sau một bước.

Hành động này không thể tránh khỏi đôi mắt của Nhiễm Khải Minh, anh giải thích với cô, “Tôi thấy chị ra khỏi quán lẩu, đi thẳng về phía này nên lập tức đi theo.”

Anh đã trở lại một thời gian. Hôm đó anh hẹn ăn cơm với mấy người họ hàng xa, sau khi xuống xe lại nhìn thấy cô. Cô và một người đàn ông đứng nói chuyện ở cửa nhà hàng, nhìn từ xa giống như một cặp vợ chồng đang cãi nhau. Trong lòng anh nhất thời không biết là cảm giác gì, đứng sững bên cạnh xe nhìn thật lâu. Sau đó cô đi xe đạp điện, người đàn ông kia cũng nhanh chóng lên xe, giống như chuẩn bị đuổi theo. Không biết anh nghĩ gì, lập tức gọi điện thoại từ chối bữa cơm của người họ hàng xa, lên xe đi theo người đàn ông kia, đuổi theo đến cửa quán lẩu của cô. Anh ngồi trong xe, nhìn thấy hai chữ “Lửa Gầm” thì biết đây là quán lẩu của cô, vì trong vòng bạn bè của cô có viết.

Anh ngồi trong xe im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau đã thấy cô đi xe đạp điện tới, nhìn cô xuống xe rồi đi về phía người đàn ông kia. Họ nói điều gì đó và ôm nhau.

Anh bình tĩnh quan sát tất cả, trong lòng suy đoán bọn họ có phải đang chia tay hay không, nhưng không phải hoàn toàn chắc chắn. Giống như vì muốn chứng minh mình không đoán sai, hai đêm nay anh đều dành thời gian đến cửa quán lẩu của cô nhìn một chút, nhưng không khéo, có lẽ là nơi này đậu không ít xe, tầm mắt bị chướng ngại vật che khuất, anh vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô, cũng không thấy người đàn ông kia đến đón cô.

Anh cũng không biết vì sao mình lại dành nhiều thời gian như vậy để chứng minh chuyện chẳng có quan hệ gì với anh, có lẽ bà ngoại qua đời làm cho tư duy logic của anh mấy ngày nay bỗng trở nên lỏng lẻo.

Cuối cùng, anh đã chờ được cô và theo cô đến đây.

“Cậu vẫn luôn đi theo tôi à? Vậy sao cậu không nói với tôi?” Tim Lạc Chi Dực đập rất nhanh, giọng nói cũng trở nên khẩn trương, cô luôn cảm thấy người trước mắt không phải là thật.

Sự thay đổi dễ thấy nhất ở anh là anh đã cao hơn rất nhiều, cũng dễ mang lại cho cô một vài áp lực. Hơn nữa, mái tóc của anh cũng ngắn hơn và trông không còn mềm mại như trước đây. Dáng người anh cũng không còn yếu ớt, vai và ngực, còn có cánh tay thoạt nhìn còn cường tráng hơn trước đây, ngũ quan thì ngược lại sáng sủa rõ ràng hơn, ở trong bóng đêm càng thêm động lòng người.

Cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

Cho đến giờ khắc này, cô không thể xác định một trăm phần trăm người đàn ông mặc âu phục giản dị này là cậu thiếu niên năm đó làm việc ở quán mì nhà cô.

Đôi mắt anh từng trong trẻo và sáng ngời, mặc dù là lúc mệt mỏi lười biếng cũng mang theo sức sống, bây giờ mặt mày còn có chút cảm giác sắc bén, ánh mắt rất sáng, nhưng cái sáng này có hơi chói mắt, giống như mang theo một chút thận trọng và phòng bị. Cô lặng lẽ quan sát anh, cảm thấy anh ăn mặc như vậy đứng trước mặt cô có hơi lạc điệu so với cô.

“Tôi sợ sẽ làm chị giật mình.” Anh giải thích ngắn gọn.

Nhất thời cô không dám mở miệng hỏi anh cái gì nữa, tựa như thật sự bị anh dọa sợ, hoặc có lẽ đối mặt rồi mới phát hiện vẻ xa lạ của anh lúc này đã vượt qua sức tưởng tượng của cô.

Anh kiên nhẫn chờ cô, giống như chờ cô đặt câu hỏi, anh trả lời, nhưng đợi một lát chỉ thấy cô đứng đờ đẫn tại chỗ.

Có lẽ cô thật sự bị anh dọa sợ, nghĩ đến đây, ánh mắt anh rơi vào mặt cô, bỗng nhiên đề nghị: “Tìm một chỗ ngồi chứ?”

Lạc Chi Dực cảm thấy giọng điệu này từng trải đến mức không hợp với Nhiễm Khải Minh trong trí nhớ, cô cũng phản ứng không kịp, không biết có nên đồng ý hay không, dù sao bây giờ đã muộn lắm rồi.

Thật kỳ lạ, cô vô số lần nhớ đến anh, tò mò anh đang làm cái gì, hiện tại người đã ở trước mặt, vậy mà cô lại cảm thấy xa lạ, giống như cận hương tình khiếp* vậy, ngay cả tay anh cũng không dám chạm vào.

(*Cận hương tình khiếp: dùng để hình dung tâm trạng phức tạp của những người xa quê ngày trở về.)

Anh quan sát biểu cảm của cô, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, thản nhiên nói: “Bỏ đi, cũng muộn rồi.”

Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, một lát sau nhỏ giọng phụ họa: “Ừm, hôm nay muộn lắm rồi, chi bằng hôm khác lại nói chuyện, bây giờ tôi cũng nên trở về.”

“Ừm.” Anh như đang giải vây cho cô, “Đi về phía trước sao? Tôi đưa chị đến đầu đường.”

“Được.”

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Lạc Chi Dực nhìn thẳng không liếc mắt, cũng không biết anh có nhìn cô hay không.

Ưu tiên hàng đầu của cô là giữ bình tĩnh và không để trái tim mình nhảy ra ngoài.

Một lúc sau, cô bình tĩnh tìm một chủ đề: “Bà của cậu thật sự qua đời rồi sao?”

“Đúng vậy, tại sao chị biết được?” Anh đi chậm lại, quay đầu chăm chú nhìn cô.

“Hôm đó ở nhà tang lễ hình như tôi đã nhìn thấy cậu, nhưng không chắc lắm, sau đó gọi điện thoại đến tổng đài dịch vụ hỏi thăm, đúng là buổi tiễn đưa của một người họ Nhiễm, tôi nghĩ có thể là bà ngoại cậu.” Lạc Chi Dực giải thích.

Nhiễm Khải Minh nhanh chóng tìm được một chi tiết quan trọng khác, trực tiếp hỏi cô: “Sao chị lại tới nhà tang lễ?”

“Chưởng môn nhân phái gào… à, là Ngô Nga Liên qua đời, tôi đi dự lễ tang của bà ấy.” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, có lẽ anh sẽ không quên được Ngô Nga Liên.

“À, là vậy sao.” Anh không hỏi nhiều, dù sao người chết là lớn nhất, đối với sự sống chết anh vẫn luôn kính trọng, so với những ân oán nhỏ nhặt kia anh đã sớm không để vào mắt.

Lạc Chi Dực nhỏ giọng nói một câu.

“Chị nói gì cơ?” Anh không nghe rõ, dứt khoát dừng bước, ý là muốn để cô quay đầu qua nói với anh.

Cô đành dừng bước, quay sang nhìn vào mắt anh, nói: “Tôi nói là cậu hãy nén bi thương.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Anh nhìn vào mắt cô.

Lạc Chi Dực có chút khó thở, vội vàng dời tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Anh nhìn ra sự xa cách của cô, chầm chậm bước theo, trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy bình thường. Dù sao đã nhiều năm rồi bọn họ không giữ liên lạc, tình cảm trở nên xa lạ là chuyện chắc chắn. Nói thật, khi nhìn cô ở khoảng cách gần anh cũng cảm thấy cô bây giờ và trước kia thay đổi không ít, cô vẫn để tóc ngắn, mặt gầy đi rất nhiều, vẻ mập mạp trước kia dường như biến mất không dấu vết, đường cong rất rõ ràng, thoạt nhìn đã trưởng thành và xinh đẹp lên không ít.

Dáng vẻ đáng yêu của cô khi đó vẫn vẹn nguyên trong tâm trí anh.

Khi anh và cô đi đến giao lộ, cô chỉ vào trạm xe buýt bên trái cách đó không xa, nói: “Tôi đi về bằng xe buýt đêm.”

“Có an toàn không?” Anh đề nghị, “Hay là tôi đưa chị về?”

“Không cần, rất an toàn, cũng chỉ có sáu trạm dừng, đi thẳng đến cửa chung cư Gia Gia, ba tôi cũng sẽ xuống đón tôi.” Cô lặp đi lặp lại lần nữa, “Rất an toàn.”

Thật ra anh muốn đưa cô về, nhưng anh hiểu cô không muốn vậy, anh cũng không muốn ép cô.

“Vậy tôi sẽ nhìn chị lên xe.” Anh nói, “Nếu được, sau khi về đến nhà hãy gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.”

“À, được.” Cô nhớ bọn họ đã nhiều năm không liên lạc qua wechat, nhưng vẫn không xóa của nhau.

May là tối nay xe buýt đêm đến rất nhanh, ít nhiều tránh được sự lúng túng khi cô và anh cùng chờ đợi.

Trên xe còn có mấy cô gái, Lạc Chi Dực nói lời tạm biệt với Nhiễm Khải Minh rồi lập tức lên xe, tốc độ so với chạy trốn không khác gì mấy.

Anh đứng ở đó, nhìn cô lên xe, ánh mắt yên tĩnh vẫn dõi theo chiếc xe, mãi cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt mới xoay người chậm rãi trở về.

Lạc Chi Dực ngồi ở hàng ghế sau, vẫn không dám quay đầu lại, tim đập điên cuồng cả mấy trạm.

Ngoài cửa sổ bóng đêm càng dày đặc, đèn đường giữa cây cối và khu kiến trúc sáng lên, cùng với tốc độ xe vút qua biến thành một biển cả  đom đóm trong mắt cô. Cô bỗng nhiên có cảm giác thế giới vào đêm đang thay đổi, giống như cô đang trôi nổi trên không trung, cả người hoảng hốt, ngay cả gương mặt phản chiếu trên cửa sổ xe cũng vậy, mơ mơ hồ hồ, đây chính xác là mặt mình sao? Cô thật sự gặp lại anh sao? Người đi bộ và nói chuyện với cô vừa rồi có thực sự là anh không? Còn hơi thở và sự ấm áp kia cũng là của anh chứ?

Nếu như không phải, vì sao trái tim cô đến tận giờ phút này vẫn đang điên cuồng?

Vì sao cô đã là một người trưởng thành, nhưng khi đối mặt với anh lại giống như đột nhiên mất đi năng lực giao tiếp bình thường? Không chỉ không dám hỏi anh thêm một câu về tình huống hôm nay, mà ngay cả ánh mắt của anh cũng cố ý lảng tránh?

Cô cảm thấy mình khẩn trương quá rồi, ngay cả buổi tối trước khi quán lẩu chính thức khai trương cũng không sốt sắng như lúc này.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Lạc, đừng căng thẳng, không phải đã từng nằm mơ ôm hôn người ta rồi à? Sao đến cả tay mà cô cũng không dám nắm thế?

Đại Lạc che mặt.

Đương nhiên rồi, thời gian trôi qua nhanh như bay, nhất thời có cảm giác xa lạ cũng là chuyện bình thường, tình xưa nghĩa cũ sẽ sớm quay lại thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.