Trân Quý

Chương 40



Cuối tuần, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh cùng mời Đại Lượng ăn tối.

Bọn họ dùng bữa tại nhà hàng buffet năm sao do Lạc Chi Dực đề nghị, cô cảm thấy mời người khác dùng bữa không thể quá sơ sài, buffet đa dạng các món, muốn ăn gì cũng có, bầu không khí cũng không quá gò bó nên rất thích hợp với những người trẻ tuổi như bọn họ.

Lúc Đại Lượng đứng trước cửa nhà hàng buffet thì nhìn thấy Nhiễm Khải Minh đang nắm tay một cô gái dáng người cao ráo đi đến, anh ấy không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt, cảnh tượng này quá lạ lẫm với anh ấy, tưởng chừng cần một ít thời gian mới có thể tiêu hóa được.

Lạc Chi Dực nhiệt tình chào hỏi Đại Lượng, còn khen anh ấy đẹp trai, Đại Lượng nghe được hai câu nói đơn giản này lập tức trở nên vui vẻ, xua tay khiêm tốn nói “Cũng bình thường, cũng có mấy múi cơ bụng, ha ha”.

Sau khi ba người ngồi xuống, Lạc Chi Dực thoải mái thanh toán hóa đơn, còn tặng món quà đã chuẩn bị từ trước cho Đại Lượng, cười nói: “Đây là nước dùng bí truyền của tiệm lẩu chúng tôi, hương vị rất ngon, lần này tôi mang cho cậu ba loại, không cay hay cay nồng đều có cả, cậu cứ thử trước xem bản thân thích loại nào, tôi lại gửi thêm cho cậu.”

Đại Lượng được đối xử tốt lại thấy hơi lo, anh ấy nhanh nhẹn đón lấy túi quà, miệng hết lời khen ngợi Lạc Chi Dực: “Chị quan tâm quá làm tôi cũng cảm thấy hơi ngại, tôi lại quên mất quà gặp mặt, lần sau nhất định sẽ bù đắp!”

Nhiễm Khải Minh tỉnh bơ liếc mắt một cái, người nào đó cảm nhận được ánh mắt “đẫm khí lạnh” kia, miễn cưỡng cười nói: “Gọi là chị cũng hợp lý phải không? Tôi và Nhiễm Khải Minh cùng tuổi mà, haha.”

“Nhưng thoạt nhìn cậu trông giống như trưởng bối của bọn tớ.” Nhiễm Khải Minh chậm rãi bổ sung một câu.

“….” Đại Lượng cạn lời.

Lạc Chi Dực giải vây: “Xưng hô thế nào cũng được, gọi thẳng Chi Dực cũng không sao, chỉ là cách gọi thôi mà, muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy.”

Tuy rằng chính chủ tỏ vẻ không sao, nhưng tất nhiên Đại Lượng đã nhận được ánh mắt sắc bén tỏ ý “Cậu dám gọi một tiếng chị nữa xem” của Nhiễm Khải Minh, đành phải biết điều mà quay đầu hít hà mùi thức ăn xung quanh, vừa cười vừa nói: “Vì bữa cơm này mà tôi đã nhịn từ tối qua đến giờ đấy.”

“Vậy cậu mau chóng đi lấy đồ ăn đi.” Lạc Chi Dực dịu dàng nhắc nhở anh ấy, “Để đói đến mức đau dạ dày sẽ không tốt. Phải rồi, cậu để bụng rỗng lâu như thế thì uống một chút canh nóng trước sẽ tốt hơn, nếu ăn thức ăn sống hoặc nguội có lẽ sẽ khó chịu đấy.”

“Ôi, chị chu đáo quá.” Đại Lượng một lần nữa nhận được sự quan tâm mà vui vẻ, không kìm được lại gọi chị, sau đó lanh lẹ đứng dậy đi đến chỗ lấy thức ăn, thành công tránh được ánh mắt của Nhiễm Khải Minh.

Nhiễm Khải Minh dựa sát vào người bạn gái, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao em lại dịu dàng với cậu ấy thế?”

“Bởi vì cậu ấy là bạn của anh, đương nhiên em phải đối xử thật tốt.” Lạc Chi Dực chậm rãi chớp chớp mắt, “Ngay cả việc này anh cũng muốn so đo sao?”

“Nếu cậu ta lại gọi “chị” thì em đừng đáp lời cậu ta.” Nhiễm Khải Minh hạ giọng, thuận tay sờ lên mu bàn tay của Lạc Chi Dực.

“Đồ hẹp hòi.” Lạc Chi Dực bất đắc dĩ nhìn anh đầy cưng chiều, “Em đối xử với cậu ấy tốt như thế không phải vì anh sao?”

Sau khi được dỗ dành, dường như suy nghĩ của Nhiễm Khải Minh đã thông suốt được tí, anh chậm rãi “ừ” một tiếng.

Sau bữa tối, Đại Lượng và Lạc Chi Dực đã thân thiết hơn, anh ấy thật sự không ngờ cô gái này lại có tính cách hào sảng như vậy, lúc ở cùng cảm giác rất thoải mái, chưa từng khiến anh ấy cảm thấy câu nệ dù chỉ một chút. Điều làm anh ấy ngạc nhiên hơn chính là hình như chuyện gì Nhiễm Khải Minh cũng nghe lời cô, chỉ cần cô nói “Cái bánh ngọt này ngon quá, anh cũng nếm thử đi”, Nhiễm Khải Minh sẽ lập tức cắn một miếng, anh ấy chưa bao giờ thấy anh ngoan ngoãn với ai như vậy.

Đại Lượng uống hết một ly rượu vang trắng, nhìn Lạc Chi Dực chăm chú rồi bỗng nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Thật ra chị rất xinh đẹp. Thật đấy, chị có vầng trán cao đầy đặn, đường cong từ gò má đến cằm rất vừa vặn, không đầy quá cũng không hõm quá, đôi mắt lại to tròn, lúc cười rộ lên sẽ tạo thành một vầng trăng khuyết thanh tú khiến người ta rất thích.”

“Thật hay giả vậy?” Lạc Chi Dực sờ mặt mình, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy vui sướng, “Từ nhỏ tới giờ có rất ít người con trai khen tôi xinh đẹp.”

“Đấy là do bọn họ không có gu thẩm mỹ.” Đại Lượng thành thạo tiếp lời, “Chị không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, cơ thể cân đối, không phải kiểu gầy đến mức làm cho người ta có cảm giác thiếu dinh dưỡng, dáng người của chị vừa nhìn là đã biết từng tập luyện.”

“Không đến mức tập luyện, chỉ là tôi cũng thường hay ra ngoài chạy bộ, vì vậy thoạt nhìn tương đối khỏe khoắn thôi.” Lạc Chi Dực nghe vậy rất vui, chờ mong anh ấy nói nhiều một chút.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy eo mình bị nhéo nhẹ một cái, biết rõ là tay của ai nên lập tức từ trạng thái lơ đễnh khôi phục chút lí trí, cơ thể cũng nhanh chóng ngồi thẳng lên.

“Cậu hay lắm.” Đôi mắt Nhiễm Khải Minh mang theo ý cảnh cáo, nhìn về phía Đại Lượng, “Cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, tớ chỉ đơn thuần thưởng thức cái đẹp thôi.” Đại Lượng giải thích, “Cậu yên tâm đi, như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật chứ không hề có bất kỳ suy nghĩ không tôn trọng nào.”

Nhiễm Khải Minh nhéo phía sau thắt lưng của bạn gái, kế đến lại đặt tay lên đùi cô, những động tác nhỏ này lặng lẽ diễn ra dưới gầm bàn, vẻ mặt anh vẫn luôn duy trì sự điềm tĩnh, tiếp tục nói với Đại Lượng: “Từ lúc vào đây tới giờ, thời gian cậu thưởng thức cô ấy cũng đủ nhiều rồi. Còn nữa, vẻ đẹp của cô ấy không tới lượt cậu thẩm định đâu.”

“Được rồi được rồi, tớ biết cậu mới chính là người thích hợp thẩm định và thưởng thức chị ấy nhất.” Đại Lượng chắp tay tỏ vẻ xin lỗi, “Bạn à, thông cảm cho đôi mắt giỏi phát hiện ra cái đẹp này của tớ đi. Vợ của bạn không thể đụng tới, vấn đề liên quan đến đạo đức này tớ vẫn hiểu.”

Mấy câu nói phía sau của bọn họ Lạc Chi Dực không tập trung nghe được, vì sự chú ý của cô đều đổ dồn vào bàn tay đang đặt trên đùi mình. Nơi bị anh chạm vào dần nóng lên, trong lòng cũng bắt đầu thấy rạo rực như cảm giác thỏa mãn khi được người yêu đánh dấu “Đây là người của tôi”.

Sau đó Đại lượng rất thức thời chuyển sang hỏi Lạc Chi Dực về tiệm lẩu, Lạc Chi Dực kể khái quát quá trình từ lúc gầy dựng sự nghiệp tới giờ. Đại Lượng tỏ ra rất hứng thú với chuyện cô bắt đầu sự nghiệp, thường hỏi chen vào lúc cô kể khá nhiều vấn đề, cô trả lời rất cụ thể, tường tận thỏa mãn mong muốn hiểu biết của anh ấy.

Bọn họ ở nhà hàng buffet đến gần 10 giờ tối. Lúc tạm biệt, dưới thái độ ngầm đồng ý của Nhiễm Khải Minh, Lạc Chi Dực và Đại Lượng thêm WeChat của nhau.

Đại Lượng đi về thẳng khách sạn, còn Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh vẫn chưa nỡ xa nhau, hai người cùng nhau tản bộ hóng gió đêm, sẵn tiện tiêu hóa.

Nhiễm Khải Minh vẫn luôn nắm tay cô, qua một lúc lâu mới mở lời: “Vì sao em lại tốt như vậy?”

“Sao cơ?” Lạc Chi Dực hơi khó hiểu.

“Anh đang nói đến việc em đối xử với bạn của anh rất nhiệt tình, nếu là anh có lẽ sẽ không được như em.”

“Đâu có, em cũng chỉ cư xử như bình thường thôi, dù sao cậu ấy cũng là bạn của anh, em phải đối xử với cậu ấy tốt một chút.” Lạc Chi Dực chớp mắt, “Chẳng là có lẽ vừa nãy nói hơi nhiều nên em cảm thấy có chút mệt.”

“Tìm chỗ nào ngồi xuống đi.” Nhiễm Khải Minh thấy quảng trường cách đó không xa có một cái ghế tựa trống, bèn nói: “Chúng ta sang bên kia.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Lạc Chi Dực nhanh chóng ngả đầu tựa vào vai bạn trai, ngay cả nhúc nhích cũng lười. Trong suốt mười phút nghỉ ngơi, dường như cô đã lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh nói thử xem có phải bây giờ em đẹp hơn trước kia không?”

Anh không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Em có lúc nào không xinh đẹp? Nhưng mà đúng là bây giờ càng ngày càng xinh, anh đoán sau này người nhận ra được vẻ đẹp của em sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Vậy anh có cảm thấy lo không?”

“Có.” Anh rất dứt khoát thừa nhận, “Em không chỉ xinh đẹp mà điểm đáng yêu của em cũng rất nhiều. Quả thật anh rất lo lắng, sau này có phải sẽ có nhiều người khác theo đuổi em không, vừa hay người đó cũng là một người vô cùng ưu tú, anh ta lại có những phẩm chất mà em thích.”

Lạc Chi Dực kinh ngạc, cô vốn chỉ muốn đùa, ai ngờ anh lại nói với giọng điệu nghiêm túc đến thế, như thể thật sự lo lắng cô sẽ bị ai đó cướp đi.

“Đồ ngốc.” Cô vươn tay nhéo nhéo gương mặt anh, cũng dùng giọng điệu nghiêm túc dỗ anh, “Em tuyệt đối không thể thích người khác, dù người đó có ưu tú hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới em.”

Vả lại, trong lòng em không có ai có thể ưu tú hơn anh.

“Em đang dỗ ngọt anh à?” Anh nắm lấy ngón tay cô, bỗng nhiên ghé sát hôn lên môi cô.

Lạc Chi Dực cảm giác mặt mình lại đỏ lên, tim đập liên hồi, nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh càng ngày càng biết trêu chọc người khác thế hả? Nói thật đấy, anh làm em không kịp phòng bị, anh học cái này từ đâu ra vậy?”

”Còn phải học sao? Đây là bản năng của đàn ông.” Anh nói, “Có điều được em khai phá thôi.”

“…”

Cả người Lạc Chi Dực nóng bừng lên bởi những lời nói của anh. Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, lại rất nghiêm túc nói ra những lời khiêu khích cô, cô sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà đè anh xuống.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Nhiễm Khải Minh nghịch những ngón tay thon dài của cô, biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Không nghĩ gì cả.” Lạc Chi Dực nhanh chóng lắc đầu.

Giây tiếp theo, Nhiễm Khải Minh dựa sát vào cô rồi hôn lên đôi môi cô.

Nụ hôn thật nhẹ, cũng thật dịu dàng, khiến cho da đầu cô trở nên tê dại.

“Thích không?” Sau khi hôn xong anh còn muốn nhận phản hồi.

”Thích nhưng lại thấy sợ.” Lạc Chi Dực thẳng thắn nói ra lời trong lòng, “Bây giờ trái tim em đập nhanh như sắp phát nổ, phải làm sao đây?”

“Từ từ thích ứng.” Anh cười, “Sợ gì chứ? Anh sẽ không làm em tổn thương.”

Lạc Chi Dực gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến một việc, cách tốt nhất để thích ứng chính là chủ động tấn công, vì thế cô cũng sáp lại gần rồi hôn lên môi anh, đồng thời một loạt pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu cô.

Đợi đến khi cô lùi về sau, anh áp đến hôn trở lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô…

Cô hôn anh, anh hôn cô, cứ như thế không biết nụ hôn đã kéo dài bao lâu, kết quả cô bị anh hôn đến mơ mơ hồ hồ, mà cổ áo sơ mi của anh cũng bị cô túm đến nhăn nhúm.

”Anh thật ngọt.” Lạc Chi Dực đỏ mặt nói, “Em nói thật đấy, trên người anh tỏa ra một mùi hương rất ngọt ngào.”

”Đó vốn là mùi hương của em, dần dần lại ám lên người anh.”

”……” Trời ạ, kiểu lời thoại làm người ta xấu hổ gì thế này?

Lạc Chi Dực cảm thấy tối nay cô không cách nào chống cự lại anh, nghĩ một chút rồi dứt khoát vùi cả người vào lồ.ng ngực anh không ngẩng mặt lên nữa.

Lạc Chi Dực về đến nhà đã gần mười hai giờ khuya, cô mệt đến nỗi vừa đặt lưng xuống đã chìm ngay vào giấc ngủ say, ngày hôm sau tỉnh dậy lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Đại Lượng.

“Chị gái xinh đẹp, chị là người tốt, Nhiễm Khải Minh may mắn lắm mới gặp được chị. Hai người phải sống thật tốt, tôi sẽ luôn ủng hộ hai người. Cũng mong chị bao dung cậu ấy nhiều hơn. Thật ra cậu ấy cũng rất khổ sở, bốn năm đại học phải luôn đi làm thêm để trả nợ cho mẹ cậu ấy, có một khoảng thời gian dài mỗi ngày chỉ ngủ vỏn vẹn bốn tiếng, đến ăn uống cũng tiết kiệm, thịt trên người cứ mất dần. Trong ấn tượng của tôi, hồi đó hầu như cậu ấy chẳng có hoạt động giải trí gì, cũng không có giây phút nào thực sự thư giãn. Mặc dù cậu ấy rất túng thiếu nhưng tinh thần luôn hướng về phía trước, thành tích mỗi năm vô cùng tốt, cũng nhờ sự thông minh và tự ràng buộc bản thân mà cậu ấy mới kiên trì được đến bây giờ. Tôi rất khâm phục cậu ấy, có một điều ở cậu ấy mà tôi rất thích, đó là cậu ấy không phải người theo chủ nghĩa tiền bạc, trong lòng cậu ấy luôn có chuẩn mực, không dễ dàng lọt vào cám dỗ bên ngoài mà vẫn luôn sống rất ngay thẳng. Tóm lại, cậu ấy xứng đáng để chị giao cả cuộc đời, tôi cũng mong chị hãy yêu thương cậu ấy thật nhiều, để cậu ấy có thể nhận được nhiều tình cảm hơn.”

Lạc Chi Dực nghiêm túc đọc đi đọc lại hai lần, sau đó trả lời lại Đại Lượng: “Cậu yên tâm, bây giờ đã có tôi rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Nhiễm Khải Minh đi làm thêm từ sáng sớm tới tối mịt trong những ngày học đại học, cùng với bóng dáng bận bịu của anh khi làm ở quán mì Hân Hân, hai hình ảnh ấy dần dần chồng lên nhau.

Trước giờ cô vẫn luôn hy vọng vận mệnh có thể đối xử tử tế với anh.

Cô vẫn rất đau lòng vì anh.

Giữa trưa, Lạc Chi Dực ngồi trong góc đại sảnh cầm giấy bút ghi chép công thức nấu ăn trên điện thoại.

“Canh gà ác đương quy đẳng sâm hoàng kỳ?” Trình Nhiên đi tới, vô tình nhìn thấy mấy chữ to trên tờ giấy quản lý Lạc viết.

“Hả?” Lạc Chi Dực ngẩng mặt lên thấy Trình Nhiên thì thân thiện giải thích, “Chị muốn hầm canh gà cho bạn trai ăn, nên giờ đang nghiên cứu cách làm ra sao.”

Trình Nhiên gật đầu một cái, sau đó nói: “Thật ra món này rất đơn giản, chị cần thì em giúp chị hầm xong mang tới là được.”

“Như vậy sao được? Tất nhiên chị muốn tự mình hầm rồi, có điều mấy nguyên liệu đương quy hay đẳng sâm này nọ phải đến tiệm thuốc bắc mua phải không?” Lạc Chi Dực cắn bút suy nghĩ.

“Những thứ này nhà em có hết.” Trình Nhiên nói, “Bà nội thường xuyên uống thuốc bắc nên những dược liệu này nhà em có cả. Còn gà ác thì em có thể mang cho chị một con, vừa khéo em có quen một người bạn, nhà anh ấy bán gia cầm, gà vịt rất tươi.”

Lạc Chi Dực nghe vậy vui ra mặt, vội vàng nói: “Trùng hợp vậy sao? Vậy em mua giúp chị được không? Chị trả tiền cho em.”

“Tất nhiên là được rồi, đợi lát nữa em đi hẹn anh ấy trước, nếu thuận lợi thì sáng mốt em sẽ đem lên cho chị.” Trình Nhiên nghĩ thầm, nếu không lấy tiền ắt hẳn cô sẽ không cho cậu giúp.

Lạc Chi Dực gật đầu, trong lòng nghĩ chờ ngày mốt gà ác được đem đến, cô sẽ mượn nhà bếp của quán lẩu hầm một nồi canh gà ác thơm ngào ngạt, đợi Nhiễm Khải Minh tan tầm sẽ mang thẳng qua nhà anh.

Nghĩ như thế, Lạc Chi Dực yên tâm tiếp tục xem công thức nấu, một lúc lâu sau cô mới khép sổ lại rồi vui vẻ rạo rực quay về phòng làm việc.

Vài người ở khu nhân viên đang xì xào bàn tán: “Quản lý Lạc có bạn trai rồi sao? Mấy người biết không?”

Lúc Trình Nhiên đi qua vừa khéo nghe thấy có người nói nhỏ: “Không biết đối tượng lần này cao bao nhiêu? Thôi, lùn tí cũng không sao, có tiền được rồi.”

Trình Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, không tham gia vào đề tài này. Cách đó không xa, Hiểu Nhược đi ra khỏi phòng vệ sinh, quản đốc Mậu chậm rãi đi phía sau cô ấy, duy trì khoảng cách hai mét, nhưng rất nhanh sau đó anh ta thừa dịp mọi người không chú ý bước lên vươn tay sờ bóng lưng mảnh mai của Hiểu Nhược, cô ấy cũng không phản ứng gì đặc biệt.

Trình Nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu ấy hiểu rõ quan hệ của bọn họ bây giờ như thế nào, nên sẽ không xen vào việc của người khác nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau ba rưỡi các nhân viên bắt đầu chuẩn bị cho giờ tan tầm của thành phố.

Trình Nhiên giúp A Ngọc bày ly thủy tinh ra, A Ngọc hỏi cậu ấy: “Gần tới cuối tháng rồi, kỳ thực tập cũng sắp kết thúc, cậu có định làm tiếp ở đây không?”

Trình Nhiên nghe vậy nói: “Tôi nghĩ có, ở đây khá tốt.”

Vẻ mặt A Ngọc tràn ngập sự kinh ngạc: “Cậu vĩ đại thật đấy, cậu đã quên hết chuyện Hiểu Nhược ép cậu xin lỗi trước mặt mọi người rồi sao? Có loại quan hệ đó với quản đốc Mậu, ắt hẳn cô ta sẽ tiếp tục làm ở đây, cậu với cô ta lại tiếp tục làm đồng nghiệp không thấy khó chịu sao? Tôi thấy ngoại hình của cậu không tệ, lại còn trẻ như vậy, đến đâu mà chẳng tìm được công việc tốt hơn? Cứ làm công việc đón khách này mệt chết đi được.”

Trình Nhiên im lặng.

“Tôi không muốn làm nữa, đợi nhận được lương sẽ chạy lấy người.” A Ngọc lắc đầu nói, “Thật sự quá mệt mỏi, làm việc từ sáng sớm đến khi hết khách, có cho thêm tiền cũng không dùng được, đến lúc nghỉ đã mệt mỏi cả ngày rồi, chỉ muốn nằm lăn ra đó, ngay cả việc ra ngoài tiêu tiền cũng không có sức. Tôi khuyên cậu nên nghĩ kỹ thêm đi, nhân lúc còn trẻ thử nhiều việc, biết đâu có cơ hội đổi đời, ở lại đây chỉ thêm bực bội.”

“Nhưng quản lý Lạc rất tốt.” Trình Nhiên buông một câu thẳng thắn.

A Ngọc cười nói: “Cậu ngốc vừa thôi. Quản lý Lạc có tốt đến mấy cũng không phải chị ruột cậu, có thể nâng cậu cao đến đâu được? Cậu làm ở đây hai năm, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể ngồi lên vị trí của quản đốc Mậu, có thể mua nhà mua xe được sao? Nhà quản đốc Mậu giàu có, bản thân anh ta có nghề tay trái là đầu tư nhỏ, nên mới có thể sống thoải mái như thế, chúng ta không có người nhà chống lưng sao có thể so sánh với anh ta được? Vả lại anh ta là người thành phố, tôi là người nơi khác đến, cậu lại ở ngoại ô, sự khác biệt của chúng ta quá lớn.”

“Tạm thời tôi chưa nghĩ xa đến thế.” Trình Nhiên bày từng cái từng cái ly thủy tinh, nhìn thấy khoảng cách giữa mỗi ly bằng nhau mới thôi.

“Tôi thật lòng khuyên cậu một câu, cậu nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Thời gian như thoi đưa, hai năm nữa cậu cũng sẽ muốn cưới vợ sinh con, mau chóng tích góp tiền để lấy vợ đi.” A Ngọc nói rất thực tế.

“Ừ, tôi sẽ nghĩ lại.” Trình Nhiên đáp lại qua loa cho có.

“Có điều nói đi nói lại thì Hiểu Nhược cũng có thể sẽ đi.” A Ngọc nói nhỏ với Trình Nhiên, “Sau khi cô ta đi theo quản đốc Mậu, hình như phòng trọ thuê ngoài kia cũng đã đổi, nói không chừng sẽ không cần phải đi làm nữa. Nghe nói nhà mẹ quản đốc Mậu rất giàu có, bản thân anh ta cũng chơi chứng khoán, bất động sản dưới danh nghĩa anh ta có hai căn, khó trách Hiểu Nhược bị anh ta làm cho mê mẩn.”

Trình Nhiên cau mày, cậu ấy không muốn nghe tiếp nữa, bèn tìm một cái cớ rời đi.

Việc kinh doanh buổi tối rất tốt, Lạc Chi Dực đi vòng vòng trong quán xem tốc độ lên món mỗi bàn như thế nào, đảm bảo không có vấn đề gì mới quay về phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc, uống miếng nước, sẵn tiện nhắn tin WeChat cho Nhiễm Khải Minh.

Nhiễm Khải Minh vẫn đang tăng ca ở công ty, cô hỏi anh tối nay ăn gì, có nhớ cô không, nói mấy câu sến rện với nhau xong mới cảm thấy hài lòng.

Chín giờ rưỡi, Lạc Chi Dực lại đi ra ngoài nhìn thử, nếu không có chuyện gì cô sẽ về trước.

Khi cô vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng cười nói cực kì chói tai từ một bàn có cả nam lẫn nữ, cô không kìm được mà quay đầu liếc nhìn, cái nhìn này lập lướt qua một gương mặt quen thuộc.

Cô không nhìn nhầm, sáu người ngồi ở bàn sát tường, người con trai mặc áo ba lỗ màu đen với cái đầu trọc lóc và cánh tay cực kì rắn rỏi kia là Trương Tiểu Duệ.

Trương Tiểu Duệ đang cúi đầu uống bia, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc vẫn chưa châm lửa, vẻ mặt chẳng mấy kiên nhẫn ngồi nghe mấy người bạn cùng bàn khoác lác.

Lòng Nhạc Chi Dực đầy lo lắng, cô không thể nào ngờ được sẽ gặp Trang Tiểu Duệ ở ngay quán lẩu nhà mình.

Trong lòng cô có một giọng nói vang lên, bảo rằng tốt nhất đừng để Trang Tiểu Duệ thấy cô ở đây, nếu không có thể sẽ có chuyện. Cô nghĩ thế bèn nhanh chóng chạy đi, ai ngờ một khúc nhạc đệm lại xảy ra, một nam phục vụ xách ấm đồng từ từ đi tới, thấy tay Trang Tiểu Duệ đang cầm điếu thuốc, lập tức lịch sự nhắc nhở: “Thưa anh, trong này cấm hút thuốc.”

“Cậu mù à? Con mắt nào của cậu thấy tôi châm lửa?” Trương Tiểu Duệ ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy hung hăng nhìn chằm chằm chàng trai kia, “Tôi cầm chơi thôi cũng không được sao?”

Chàng trai kia cũng coi như từng trải, thấy đôi mắt này lập tức biết vị khách này không dễ đối phó, một điều nhịn chín điều lành, cậu ta nhanh chóng xin lỗi, nói mình không nhìn cẩn thận.

Lạc Chi Dực cau mày, không kìm được quay đầu nhìn về phía Trang Tiểu Duệ, vừa khéo va phải ánh mắt nhìn lên đầy sắc bén của cậu ta, mà lúc này cô cũng không tránh mắt đi.

Trang Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Lạc Chi Dực vài giây, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác như thể không nhận ra cô.

Nhưng Lạc Chi Dực lại có cảm giác cậu ta đã quan sát cô từ nãy giờ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.