Hắn gõ nhẹ cánh cửa gỗ hai tiếng, chỉ một lát đã nghe tiếng mở cửa cùng tiếng nói phát ra từ bên trong:
“Công tử đã trở về “
Người mở cửa là một cô nương khá xinh đẹp khoảng độ 17,18 tuổi, nụ cười trên khuôn mặt cô nương chợt khựng lại khi thấy Mộ Dung bế trên tay một nam nhân lạ mặt.
Tiểu cô nương tò mò nhìn Tiểu Thất nhưng cũng chỉ thấy nửa khuôn mặt y, Mộ Dung Hoa không để ý tới nét mặt có phần kì lạ của nàng hắn lên tiếng:
” Chu Mẫn cô nương, phiền cô nương chuẩn bị cho ta ít nước ấm, vị bằng hữu này của ta bị thương thời gian tới sẽ ở đây một thời gian,giờ hắn cần tắm rửa.”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn qua Chu Mẫn gật đầu chào hỏi:
“Chu tỷ tỷ, tại hạ là Tiểu Thất, làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Chu Mẫn cúi đầu hành lễ, miệng miễn cưỡng nở nụ cười:
“Tiểu Thất công tử không cần khách sáo đây là việc của tiểu nữ, vậy tiểu nữ xin phép đi chuẩn bị.”
Chu Mẫn rời đi nụ cười cũng biến mất không còn dấu vết.
Mộ Dung Hoa đưa Tiểu Thất vào phòng của mình, đặt y ngồi trên ghế nói:
“Nhà không đủ phòng nên tạm thời ngươi sẽ ở cùng với ta, được chứ?”
Tiểu Thất nhìn quanh gian phòng, cạnh bàn trà y đang ngồi là một tấm bình phong, phía sau là chiếc giường khá lớn hai nam nhân nằm cũng không vấn đề gì, cạnh cửa sổ còn có một kệ để sách và một cái bàn vuông.
Tiểu Thất cười ngây ngô:
“Ở đây rất tốt, ta chỉ sợ huynh không thoải mái thôi.”
“Ngươi thấy ổn là được.”
Cốc cốc cốc… sau 3 tiếng gõ cửa là tiếng nói của Chu Mẫn:
“Công tử nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Mộ Dung Hoa mở cửa nhận lấy thùng nước vẫn còn đang bốc khói, vừa định bước vào lại nghe Chu Mẫn nói:
“Công tử, phu nhân còn chưa biết người đã trở về, tiểu nữ có nên báo với phu nhân một tiếng không?”
“Không cần, lát nữa ta tự mình tới.”
“Vậy…!tiểu nữ xin phép.”
Trước khi đi Chu Mẫn còn đưa mắt nhìn vào phòng nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu.
Mộ Dung Hoa mang nước nóng vào một gian phòng nối liền với phòng ngủ của hắn, nơi đây chỉ khi nào muốn ngâm mình trị thương hắn mới dùng tới.
Chuẩn bị xong nước bước ra đã thấy Tiểu Thất dựa người vào đầu giường thiếp đi, Mộ Dung đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Tiểu Thất nhỏ giọng gọi:”Tiểu Thất “.
Không có tiếng trả lời, hắn cũng không gọi lại mà tay vẫn để bên má Tiểu Thất không lấy xuống.
Cảm giác khi chạm vào má Tiểu Thất làm hắn thấy rất lạ, da vừa mềm vừa mịn làm người khác không kìm chế được muốn chạm nhiều hơn.
Ngón tay mơn trớn gò má Tiểu Thất làm y giật mình mở mắt ra, Mộ Dung Hoa thu vội bàn tay vừa làm chuyện xấu kia về, mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì lên tiếng:
“Nước chuẩn bị xong rồi mau tắm rửa đi.
Ta tới thỉnh an mẫu thân rồi sẽ mang đồ ăn tới.”
Tiểu Thất nghe câu được câu không gật đầu, y vịn thành giường đứng lên:
“Mộ Dung huynh, hay đợi lát nữa tại hạ cùng huynh tới bái kiến bá mẫu.”
“Không vội, ngày mai dẫn ngươi tới.”
Nói rồi hắn bế ngang Tiểu Thất đưa vào gian phòng tắm bên trong, thu xếp cho y ổn thỏa mới rời đi tới chỗ mẫu thân mình.
Mộ Dung phu nhân đang quỳ trước tượng phật Quan Âm ở gian trong của chính phòng, tay bà cầm chuỗi hạt bồ đề miệng niệm kinh a di đà, khi nghe tiếng bước chân lại gần bà dừng tay quay mặt về hướng vừa phát ra tiếng bước chân lên tiếng hỏi:
“Nhi tử là con sao?”
Mắt bà đục ngàu không rõ tiêu cự vừa nhìn là biết bà không nhìn thấy gì.
Mộ Dung phu nhân đưa tay ra trước mặt Mộ Dung Hoa liền vươn tay đỡ bà đứng dậy, vừa đi ra ngoài phía bàn trà ở gian ngoài vừa lên tiếng:
“Nương.”
“Chẳng phải con nói đi một tuần sao, giờ mới mấy ngày mà đã về rồi.”
Mộ Dung Hoa đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế tiện tay rót cho bà ly trà ấm không nhanh không chậm đáp lời:
“Một bằng hữu của con bị thương nên con về trước, nhân tiện đưa y dưỡng thương ở đây một thời gian.”
“Bằng hữu? Vĩnh Kì bị thương sao?”Bà lo lắng hỏi lại.
“Không phải đệ ấy, là một người gặp nạn tình cờ gặp được nên con giúp đỡ một chút.”
“À, giờ vị bằng hữu kia thế nào rồi?”
“Không sao người đừng lo.”
“Chuyện của con, con tự mình an bài là được.”
Bà kéo tay Mộ Dung ngồi xuống ghế bên kia bàn trà, nghiêm túc mở lời:
“Nhi tử, con xem con mấy ngày lại đi săn rồi nửa tháng lại cùng huyện lệnh đại nhân làm nhiệm vụ, ở nhà cũng cần có người giúp con cai quản đúng không.
Con cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, Nương thấy Chu cô nương cũng rất tốt, vừa nhanh nhẹn hoạt bát lại cần cù siêng năng, hơn nữa cũng rất biết chăm sóc người khác.
Hay chúng ta chọn ngày đem sính lễ rước cô nương ấy vào cửa được không?”
Mộ Dung Hoa nhíu mày giọng cũng lạnh đi vài phần:
“Chuyện con thành thân với chuyện Chu cô nương thì liên quan gì đến nhau.
Con sẽ thành thân với người con thương nhưng không phải là Chu Mẫn.”
Mộ Dung phu nhân tặc lưỡi:
“Con xem, người ta là cô nương chưa xuất giá mà ở trong nhà mình một thời gian, chuyện này đồn ra ngoài thì danh tiết nàng ấy phải làm sao?”
“Con có thể nhờ bà mai tìm cho Chu cô nương một mối hôn sự tốt, cũng có thể cho cô nương ấy của hồi môn như một tiểu thư và gả đi với danh phận là nghĩa nữ của Mộ Dung gia nhưng con sẽ không cưới người con không có tình cảm.
Hơn nữa con đã có đối tượng rồi chờ người kia gật đầu con sẽ thưa chuyện với nương.”
“Thật hả? Tiểu tử này có người thương rồi mà sao không nói cho Nương biết.
Vậy cũng được, chỉ cần người con chọn nương sẽ không phản đối.”
Nhắc tới tiểu ngốc nghếch kia Mộ Dung Hoa không kìm được nở nụ cười nhẹ.
Hai người bên trong trò chuyện mà không hề hay biết ở ngoài Chu Mẫn đã nghe hết không sót câu nào, cô ta tức giận nghiến chặt răng, bàn tay nắm lan cang hành lang cũng nổi đầy gân xanh.
Chu Mẫn liếc đôi mắt sắc bén đầy tính toán vào chính phòng rồi lặng lẽ xoay người rời đi..