4.
Ta không nói thêm lời nào, lấy ra cây tích trượng Cửu Long Giám Quốc: “Viên Tín nghe lệnh!”
Trên đầu tích trượng Cửu Long Giám Quốc có khắc tám chữ lớn “Tuy vô loan giá, như trẫm thân lâm”.
Có thể phế truất vua chúa, chỉnh đốn triều cương, không ai dám trái lệnh.
Trớ trêu thay.
Hoàng Đế ban cho ta bảo vật quý giá như vậy, chỉ là để bảo vệ tính mạng của Triệu Khê Đình vào thời khắc quan trọng.
Viên Tín nhìn thấy tích trượng, sắc mặt biến đổi, cùng các tướng sĩ quỳ xuống.
“Giao Trưởng công chúa cho Hoàn Nhan Duệ.”
“Bỏ thành, rút quân!”
Còn nước còn tát.
Sống lại một đời, tuy có tiên cơ, nhưng vẫn quá muộn.
Ta không thể giải nguy cho Thanh Thành, cũng không thể dẫn quân tiếp viện kinh đô, càng không thể thay đổi vận mệnh diệt vong của Đại Hạ.
Nhưng ít nhất ta có thể bảo vệ năm ngàn quân sĩ trong tay Viên Tín.
Đây là ngọn lửa hy vọng của Đại Hạ.
5.
Gặp lại Triệu Khê Đình là nửa năm sau.
Tại yến tiệc Nguyên Tịch của Yến quốc.
Lúc đó, ta đã thay đổi thân phận, trở thành một quý nữ Yến quốc.
Còn nàng ta đi theo bên cạnh Tam Hoàng tử Hoàn Nhan Duệ, là sủng thiếp của hắn ta.
Khi ta bước vào đại điện, Hoàng Đế và Hoàng hậu Yến quốc vẫn chưa đến, các đại thần Yến quốc ôm ấp các quý nữ triều Hạ, nâng ly chúc mừng, vui vẻ hòa thuận.
Tiếng đàn tì bà vang lên, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.
Triệu Khê Đình như kỹ nữ thanh lâu, khoác trên mình tấm lụa mỏng, đường cong cơ thể lộ rõ, đang ôm cây đàn tì bà được Thái phó đề hai chữ “Khí phách”, đàn vẫn là bản nhạc “Thập Diện Mai Phục”.
Toàn bộ khung cảnh này trông thật mỉa mai.
Nhìn thấy ta, nàng ta sững sờ.
Động tác gảy đàn trên tay vô thức dừng lại.
Ngay sau đó, nàng ta lao đến túm tóc ta, mắt long lên sòng sọc chửi rủa: “Triệu Tranh Lưu, đồ tiện tỳ chết tiệt, nếu không phải ngươi hại ta, sao ta có thể rơi vào kết cục này, ta phải giết ngươi!”
Tỳ nữ bên cạnh ta nhanh nhẹn, trước khi nàng ta chạm vào ta đã tung một cước đá bay nàng ta: “To gan! Dám vô lễ với Quận chúa của chúng ta!”
Triệu Khê Đình bị đá đến mặt mày tái mét, đột ngột phun ra một ngụm máu.
Ta liếc nhìn Hoàn Nhan Duệ.
Hắn ta ngồi giữa bàn tiệc, lắc lư chung rượu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một nụ cười nhạt, dường như không quan tâm đ ến mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Triệu Khê Đình ôm ngực nằm trên đất, tóc mai xõa xuống, hốc mắt đỏ hoe, quả thật có vài phần dáng vẻ tan nát của một công chúa mất nước: “Quận chúa? Thật là hoang đường! Làm sao ả ta có thể là quận chúa của các ngươi được!”
Nàng ta loạng choạng đứng dậy, dần dần thẳng lưng, cổ vươn dài, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.
“Triệu Tranh Lưu, ngươi sống nhục nhã, lại còn làm phản quốc, ta không có đứa muội muội vô liêm sỉ như ngươi!”
“Nếu ngươi còn chút mặt mũi, thì mau đập đầu tự tử đi, đừng làm nhục tôn nghiêm của hoàng thất Đại Hạ ta!”
Triệu Khê Đình thật kỳ lạ.
Nàng ta nổi tiếng là người có khí phách khắp Đại Hạ.
Người Yến bắt nàng ta mặc lụa mỏng đàn “Thập Diện Mai Phục” sỉ nhục trắng trợn như vậy, nàng ta không thấy xấu hổ.
Nhưng chỉ cần gặp ta.
Dường như sẽ kích hoạt một cơ quan nào đó trong nàng ta.
Khiến nàng ta từ một nô lệ khúm núm, lại biến thành Trấn Quốc Trưởng Công chúa cao cao tại thượng.
Ta coi như không thấy nàng ta, ánh mắt lướt qua nàng ta, rơi vào Hoàn Nhan Duệ đang đứng không xa, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tam Hoàng tử để cho kỹ thiếp của mình nói năng bừa bãi trước mặt ta như vậy, là có ý gì?”
Hoàn Nhan Duệ thấy ta phản ứng bình thản, dường như có chút thất vọng.
Hắn ta cười nhạt, như đang trêu chó mà vẫy tay với Triệu Khê Đình: “Khê Đình lại đây.”
“Người trước mắt này không phải là muội muội Triệu Tranh Lưu của ngươi, nàng là nhi nữ duy nhất của Tiêu Dao Vương, vị hôn thê của ta, quý nữ tôn quý nhất Đại Yến, Ô Cổ Luận Đông Châu.”
Triệu Khê Đình đã trở lại bên cạnh hắn ta quỳ xuống.
Nghe đến đây, sắc mặt nàng ta đột nhiên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: “Không thể nào, không thể nào…”
“Nàng ta tên Triệu Tranh Lưu, mẫu thân của nàng ta là cung nữ thấp hèn nhất trong cung của phụ hoàng ta, nàng ta là Lục công chúa của Đại Hạ, nàng ta cũng là một nô lệ vong quốc!”
“Điện hạ, ngài hãy tin ta! Nàng ta tuyệt đối là giả, nàng ta căn bản không phải vị hôn thê của ngài!”
Nàng ta càng nói càng kích động, hai tay nắm chặt Hoàn Nhan Duệ lắc lư, giọng nói the thé chói tai, khiến những người có mặt đều nhíu mày.
Lúc này, bên ngoài điện có một giọng nói trầm hùng truyền đến: “Ai là giả?”
6.
Hoàng Đế, Hoàng hậu Yến quốc, cùng Tiêu Dao Vương cùng bước vào đại điện.
Mọi người vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
Hoàn Nhan Duệ cười nói: “Phụ hoàng đừng trách, kỹ thiếp của nhi thần uống rượu say, ở đây nói năng lung tung, lại còn nói ái nữ Đông Châu của Tiêu Dao Vương là giả mạo.”
Yến Đế nhướng mày: “Ồ? Lại có chuyện này sao? Kỹ thiếp của ngươi là ai?”
“Là Trấn Quốc Trưởng Công chúa của Đại Hạ.”
Triệu Khê Đình quỳ trên mặt đất, bị dọa đến run rẩy, không dám làm càn nữa.
Yến Đế đột ngột thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nói: “Một công chúa vong quốc cỏn con, cũng dám vu khống quý nữ của Đại Yến ta?! Kéo xuống giết hết!”
Các tôn thất tử đệ và đại thần Đại Hạ có mặt tại đó lập tức sợ vỡ mật.
Hàng loạt quỳ xuống đất cầu xin.
“Yến Đế minh giám, đây là việc làm của một mình Triệu Khê Đình, không liên quan đến chúng ta!”
“Từ khi Đại Hạ vong quốc, chúng ta đã thân ở Đại Hạ nhưng tâm ở Yến, hướng về Đại Yến, tuyệt đối không có lòng phản nghịch!”
Trong đại điện vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết.
Hoàng Đế nhỏ nhất của hoàng tộc Thành Vương, đột nhiên nhảy lên, lao đến phía Triệu Khê Đình, xé toạc tấm lụa mỏng trên người nàng ta, ánh mắt cuồng loạn nói: “Yến Đế, nữ nhân Đại Hạ của chúng ta da trắng thịt mềm, giữ lại có thể làm dịu lửa giận của các đại nhân, giết đi chẳng phải là lãng phí sao.”
Triệu Khê Đình ngay lập tức trần tr***, đứng giữa đại điện.
Eo nhỏ tựa cành liễu, ngực đầy đặn như nhụy h0a.
Ánh mắt của các đại thần Đại Yến dán chặt, lướt qua thân thể nàng ta từ trên xuống dưới.
Miệng phát ra những tiếng khen ngợi tục tĩu.
Nàng ta ôm ngực, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hoàn Nhan Duệ, thét lên trong tuyệt vọng: “Điện hạ cứu thiếp, Điện hạ, thiếp là người của ngài, sao có thể để người ta làm nhục thiếp như vậy…”
Hoàn Nhan Duệ cười nhạt: “Khê Đình rất đẹp, không cần phải xấu hổ.”
Một quý nữ Đại Hạ không thể chịu nổi, cởi áo ngoài của mình phủ lên người Triệu Khê Đình.
Nàng ấy cũng rất sợ hãi, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Nhưng nàng ấy vẫn đứng trước Triệu Khê Đình, dùng cơ thể mình che chở, ngăn cách những ánh mắt đầy ý đồ xấu xa xung quanh.
Triệu Khê Đình lại điên cuồng xé rách váy áo của nàng ấy, điên loạn kêu lên: “Đây là con tiện nhân! Nhìn ả ta đi! Nhìn ả ta!”
“Không được nhìn bản cung, không được nhìn bản cung, bản cung là công chúa! Bản cung là Trấn Quốc Trưởng Công chúa có khí phách nhất Đại Hạ!”
Quý nữ không dám tin nhìn Triệu Khê Đình.
Y phục trên người nàng ấy bị xé rách tả tơi, nước mắt dâng đầy trong mắt.
Các quan thần Yến đều dán mắt nhìn.
Thành Vương thấy mỹ nhân kế hiệu quả như vậy, nghĩ rằng mạng mình đã được bảo toàn.
Sau khi yên tâm, hắn ta đột nhiên nảy ra ý tưởng, liền đề nghị: “Sớm đã nghe nói Đại Yến có nghi thức nhận hàng bồi tội gọi là Lễ dắt cừu, chúng ta nguyện dâng Lễ dắt cừu để tỏ lòng thần phục với Yến Đế và Đại Yến.”
Yến Đế cười lớn: “Được! Trẫm chấp thuận!”
Ngay lập tức, các cung nữ Đại Yến mang đến vô số da cừu và dây dắt chó.
Thành Vương liền cởi bỏ quần áo.
Các nam nhân Đại Hạ thấy vậy, cũng lập tức cởi bỏ quần áo, theo sau.
Lúc này, các nữ nhân bị cung nhân ép quỳ xuống đất, tất cả đều bị lột tr@n, mặc áo da cừu và đeo dây xích, bị ép bò quanh đại điện như những con chó.
Tiếng la hét, khóc lóc tuyệt vọng vang lên khắp nơi.
Các quan thần Yến quốc bắt đầu không thể kiềm chế nổi.
Cuối cùng, có người không chịu được nữa.
Khi Triệu Khê Đình bò đến trước mặt, hắn ta liền ép nàng ta xuống đất và c**ng bức tại chỗ.
Những quan thần khác thấy vậy cũng không kém cạnh, bắt lấy những nữ tử khoác áo da cừu bên cạnh và vội vàng c**ng bức.
Cả đại điện tràn ngập tiếng gầm gừ thú tính của nam nhân và tiếng khóc thét xé lòng của nữ tử.
Ta không thể chịu đựng nổi nữa, liền hét lớn: “Đủ rồi!”
Ta vung roi ngựa trong tay, quất mạnh vào những người đó.
Roi ngựa rít lên trong không trung, lập tức quất vào vài quan thần Yến quốc khiến da thịt họ nứt toác, ngã lăn ra đất đau đớn r3n rỉ.
Ánh mắt Yến Đế sắc lạnh, giận dữ nói: “Ô Cổ Luận Đông Châu, ngươi là quý nữ Yến quốc mà lại bênh vực người Hạ, tội này đáng chết!”
Mọi người trong điện đều nhìn về phía ta.
Hoàn Nhan Duệ nở nụ cười lạnh lùng, như muốn nói ‘Cuối cùng con cáo cũng lộ đuôi!’
“Đông Châu vô tội!”
Ta bước nhanh đến trước mặt Yến Đế, quỳ xuống, dứt khoát nói: “Bệ hạ, phụ vương của thần nữ là người dũng mãnh thiện chiến nhất của Đại Yến, thần nữ tự hào vì mình là nữ nhi của phụ vương!”
“Nhưng thần nữ lớn lên ở Đại Hạ, nếu thần nữ bình thản nhìn những việc này mà không ngăn cản, thì có khác gì cầm thú!”
“Trong người thần nữ chảy dòng máu của cả Đại Yến và Đại Hạ, nếu người Hạ có tội, thì Đông Châu cũng phải chịu cùng một nửa tội lỗi!”
Nói rồi, ta bắt đầu cởi áo, từng lớp từng lớp.
Khi chỉ còn lại lớp áo trong.
Gương mặt Tiêu Dao Vương cuối cùng cũng thay đổi, nhìn ta với vẻ hoang mang và nhớ nhung.
Ánh mắt ông ta từ u tối chuyển sang khen ngợi, giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể chối cãi: “Đông Châu là nữ nhi của bản vương, ai dám nói nàng có tội!”
Ông ta như con sói bảo vệ con non, che chở ta phía sau, lạnh lùng nhìn quanh.
Cao cao tại thượng, khinh thường nhìn thiên hạ.
Yến Đế im lặng một lúc.
Cười lớn vài tiếng, để giảm bớt sự căng thẳng và khen ngợi: “Đông Châu không hổ là nữ nhi của Tông Duyện, quả là hổ phụ sinh hổ tử.”
Ông ta làm bộ làm tịch nói: “Tất cả hãy kiềm chế, hôm nay là đêm Nguyên Tịch, còn có nhiều quý nữ ở đây, ồn ào như vậy, còn ra thể thống gì?”
Đến đây, lễ dắt cừu nhục nhã này mới kết thúc.
Quả nhiên ta đã đoán đúng.
Buổi tiệc Hồng Môn hôm nay, ta là nhân vật chính.
Hoàn Nhan Duệ nghi ngờ thân phận của ta, ngay cả Tiêu Dao Vương cũng đang âm thầm quan sát.
Bọn họ cố tình làm nhục người Hạ trong buổi tiệc để thử xem ta có thái độ thế nào với Đại Hạ.
Suy nghĩ của Yến Đế và Hoàn Nhan Duệ, ta không cần bận tâm.
Hiện tại ta mang danh nghĩa là nữ nhi của Tiêu Dao Vương, chỉ cần được Tiêu Dao Vương thừa nhận.
Mà nữ nhân Tiêu Dao Vương yêu nhất là một người Đại Hạ kiên cường, nữ nhi được nàng ấy nuôi dưỡng sao có thể là kẻ xu nịnh.
Ông ta sẽ không muốn thấy ta vì muốn nịnh bợ ông ta mà đoạn tuyệt với Đại Hạ.
May mắn thay, ta đã đặt cược đúng.
Ta cúi đầu.
Giấu đi mọi cảm xúc trong mắt.