Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 27



Gió đêm thổi bay vạt áo của hai người, Hướng Viên dựa vào ngực anh.

Hơi thở nam tính của anh bao trùm tứ phía, mùi sữa tắm thoang thoảng khiến lòng chợt thấy an toàn…

Thật ra Từ Yến Thời không suy nghĩ nhiều lắm, chẳng qua anh chỉ cảm thấy, nếu cứ để mặc cô rời đi như thế, quay về Tây An, thì có thể quan hệ hai người lại như trước. Hơn nữa với trực giác của phái nam, anh thấy Hướng Viên đang giận mình. Anh khẽ ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, Hướng Viên cảm giác được lồng ngực anh chấn động lên xuống.

Rồi sau đó hơi nóng ấm áp tiến đến, bàn tay khô ráo của anh đặt sau gáy cô, đẩy nhẹ người trong ngực ra, cúi đầu nhìn cô như cười như không: “Vậy cô phải hỏi lão Khánh xem cậu ta có tiện không đã.”

Hướng Viên né người ra, lặng lẽ đứng cách một khoảng, “Nếu không tiện thì để tôi đi thuê phòng cà phê, dù gì cũng không thấm vào đâu so với tiền thưởng.”

“Cô có nhiều tiền lắm à?” Từ Yến Thời thờ ơ nhìn cô, hai tay đút vào túi.

“Dù gì anh cũng không thể qua nhà tôi được.” Hướng Viên quay mặt đi, nói.

“Vậy thì ở lại công ty đi,” Anh không đổi sắc đề nghị, “Cô ăn cơm tối thì quay lại, sẽ không ai thấy đâu.”

Nói thế cũng chẳng khác vụng trộm là mấy…

Hướng Viên ừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn mũi chân.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu lại truyền đến một câu.

“Vậy sao cô lại tức giận?”

“Tôi không giận,” Hướng Viên nghiêm túc nói, “Chỉ là bỗng nghĩ thông được một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Là chuyện đã định trước sẽ không có kết quả thôi,” Hướng Viên nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, “Cho nên không muốn lãng phí thời gian nữa.”

***

Tại bệnh viện.

Lão Quỷ cảm thấy dạo gần đây nhiệt độ trong phòng hơi thấp, người đàn ông ngồi trước mặt anh ta đây đã ba tiếng rồi không nói một lời, mà chỉ nhìn vào laptop gõ bàn phím lạch cạch, vẻ mặt đeo kính lạnh như tờ. Vậy mà y tá ở quầy lễ tân cứ vòng vo trước cửa mấy hồi.

Chưa bao giờ phòng bệnh náo nhiệt như thế cả.

Chưa đến một phút, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, lão Quỷ không cần nghe cũng biết tỏng mấy cô nàng y tá đó đến đổi bình truyền theo giờ.

Trước kia nào có đãi ngộ như thế, anh ta nằm giường réo cả buổi khát khô cả cổ thì bọn họ mới chậm chạp đi đến..

Lúc này y tá lề mề đổi bình truyền cuối cùng, mắt lại len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, không nhịn được hỏi lão Quỷ: “Bạn anh hả?”

Lão Quỷ tức giận ờ đáp, mặt đầy vẻ mỉa mai: “Sao, đẹp trai lắm chứ gì?”

Tuy cô nàng y tá không nói gì, nhưng lại vừa treo bình truyền vừa đỏ mặt trợn mắt nhìn lão Quỷ, sóng xuân mãnh liệt trong lòng viết lù lù cả ra mặt.

“Đẹp trai cũng vô ích thôi, dù gì cô cũng không tán được đâu.”

Chưa gì lão Quỷ đã đổ ập một chậu nước lạnh xuống đầu người ta.

“…”

Nụ cười của y tá đông cứng trên môi, quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn lão Quỷ, tức giận nói: “Đưa tay đây.”

“Làm gì?”

Y tá cười nham hiểm, cắn răng nghiến lợi nói: “Rút kim.”

Đây đâu phải là muốn rút kim, bộ dạng hằm hè xoa tay này khéo có khi còn độc hơn ma ma châm kim, lão Quỷ run rẩy đưa tay tới, còn liều chết uy hiếp người ta: “Cô phải có đạo đức nghề nghiệp đấy, nếu không tôi khiếu nại lên giám đốc bệnh viện đó, này, tôi đang nói với cô đấy.”

Dĩ nhiên y tá vẫn có đạo đức nghề nghiệp, ngón tay khều nhẹ một cái đã lấy kim ra.

“Xem anh sợ chưa kìa.”

“…”

Người đàn ông ngồi bên mép giường bỗng nhúc nhích, phân tâm dừng làm việc. Anh rút lấy bao thuốc trên tủ đầu giường, vừa cho vào miệng ngậm thì chợt nhớ ra đây là phòng bệnh, vậy là lại lấy điếu thuốc xuống, mặt không cảm xúc bỏ vào bao thuốc ném sang một bên, đang chuẩn bị tiếp tục làm việc thì khóe mắt bắt gặp ánh mắt soi mói của lão Quỷ…

Từ Yến Thời thản nhiên đón nhận cái nhìn của anh ta, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”

“Anh lại hút thuốc rồi hả?” Lão Quỷ nói.

Từ Yến Thời cúi đầu: “Thỉnh thoảng.”

Quả thật anh đã cai thuốc lâu rồi, chỉ là gần đây ở Bắc Kinh hơi buông thả.

Lão Quỷ đưa mắt nhìn gói thuốc trên bàn, trong lòng lại thổn thức. Hồi học đại học, vì bọn họ có thu nhập ngoài nên không hút loại thuốc lá này, mỗi người một gói Trung Hoa, người nào có thì hút của người đấy. Bây giờ tuy đã tốt nghiệp, nhưng so thế nào cũng không bì được với hồi trước.

“Gần đây có chuyện phiền muộn hả?”

Lão Quỷ sợ nguyên nhân là vì mình, thật ra anh ta còn lạc quan lắm, dù gì hôm qua lúc bác sĩ Cố Nghiêm hội chẩn qua video đã cho lời chính xác, tỷ lệ thành công khi giải phẫu là rất lớn.

“Không có.”

Lão Quỷ gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, bác sĩ Cố Nghiêm cũng nói, ở độ tuổi của chúng ta phải duy trì tâm lý thoải mái, nếu không sẽ để tế bào ung thư thừa dịp xâm nhập ——”

Còn chưa nói xong, anh ta lại bị Từ Yến Thời cắt ngang.

“Chỉ là đang nghĩ, không biết có nên tìm bạn gái không.”

Anh vừa thờ ơ đáp vừa gõ bàn phím, làm việc xong thì khép laptop lại đi đến cuối giường, cầm bật lửa và bao thuốc lên, chuẩn bị ra ngoài hút.

Đây là lần đầu tiên nghe Từ Yến Thời nhắc tới chuyện này, lão Quỷ hưng phấn không thôi, thế nên đâu chịu cho anh đi, bảo anh cứ đứng ở cửa sổ hút thuốc.

Từ Yến Thời chỉ dựa vào tường gần cửa sổ chứ không hút, cầm điếu thuốc trong tay lơ đãng bóp qua bóp lại.

Lão Quỷ kích động, “Em nói này, không phải anh… gặp khó khăn chứ?”

“Khó khăn bà nhà cậu,” Từ Yến Thời cười mắng, khóe mắt cụp xuống, lười biếng rũ mí mắt, đập điếu thuốc lên bao thuốc lá, khó có thể nhìn ra anh có tâm trạng gì, chỉ lạnh lùng nói, “Chỉ là đây là lần đầu tiên tôi có kích động muốn theo đuổi một người.”

Người Từ Yến Thời muốn theo đuổi?

Lời này thốt ra từ miệng anh khiến lão Quỷ nổi da gà toàn thân, anh ta cảm thấy người mình gặp hôm nay là giả, chăm chú quan sát người đàn ông đứng bên cửa sổ hồi lâu, bỗng nhanh chóng hỏi ra một câu không hề liên quan tẹo nào: “Đại học năm hai, Vũ Hán mưa suốt một tuần, em chưa giặt quần lót nên đã lén mặc quần lót của anh, xin hãy trả lời đó là quần lót góc bẹt hay quần lót tam giác, màu trắng hay màu đen?”

Thật ra lão Quỷ cũng đâu có nhớ, anh ta chỉ nhớ là mình đã bị Từ Yến Thời đánh cho một trận.

“Muốn ăn đòn hả?”

Ánh mắt đầy nguy hiểm, lão Quỷ ôm gối rụt về sau, “Được rồi, em xác nhận được rồi, bố vẫn là bố.”

“Vậy anh theo đuổi đi!”

Im lặng mấy giây, lão Quỷ lại quay về chủ đề vừa rồi.

Từ Yến Thời chỉ cười không nói, một lúc sau, anh nhếch khóe miệng như tự giễu.

Lão Quỷ dò hỏi: “Vậy cô nàng kia trông ra sao? Định theo đuổi thế nào?”

Qua một lúc lâu, Từ Yến Thời bóp gói thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Dáng vẻ rất phung phí.”

“…”

Đây là tính từ gì vậy, lão Quỷ vò đầu bứt tai.

Từ Yến Thời lại nói thêm: “Rất đoan.”

“Là đoan nào?” Lão Quỷ truy hỏi, “Là kiểu người đoan chính, hay là cô nàng đoan trang xinh đẹp hấp dẫn?”

Mặt Từ Yến Thời đầy vẻ chịu đựng, lười biếng nhìn anh ta, lại rủ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Đoan trang.”

Lão Quỷ che mặt: “Anh đúng là quá nhục dục.”

“…”

Từ Yến Thời dựa lưng vào tường, nghiêm túc nhìn lão Quỷ, không hề cảm thấy lời mình nói ra có tí nhục dục gì cả.

“Anh là xác chết sống dậy trong viện bảo tàng đồ cổ đấy hả, thời đại này có còn ai dùng từ “đoan” để hình dung phụ nữ nữa đâu, bây giờ chúng ta hình dung vẻ đẹp của bọn họ rất trực tiếp, hơn nữa, cái từ “đoan” này, dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.” Lão Quỷ cười nham hiểm, điên cuồng đập gối.

Anh à một tiếng đầy nhạt nhẽo.

“…”

Lão Quỷ phát hiện, hình như đàn ông dù có trưởng thành chững chạc thanh cao cấm dục đến đâu, thì khi mới biết yêu cũng sẽ có tinh thần như thời trẻ chăng?

***

Tập đoàn Đông Hòa.

Hướng Viên gặp ông nội ở lễ bế mạc tập huấn, gần đây chăm sóc thân thể tốt đấy chứ, bên cạnh còn có mấy nhân viên chức nhỏ không biết có phải là “thủy quân” do ông ấy thuê hay không, mà đồng loạt chân thành khen ngợi với ông cụ bảy mươi tuổi:

“Nhất định hồi trẻ chủ tịch phải đẹp trai lắm.”

“Thật chứ, cử chỉ lịch sự này, rồi cả vóc dáng khỏe mạnh nữa.”

Hướng Viên khoanh tay ngồi một bên lắng nghe, không nhịn được nói chen vào: “Hồi trẻ cũng vậy thôi, không phải đẹp trai gì hết. Dáng người khỏe mạnh là do luyện tập mà ra cả, ngày nào cũng bị bà phạt đứng thì có thể không khỏe mạnh sao.”

Hai người kia: “Làm sao cô biết?”

“Trong tạp chí có viết mấy chuyện này mà, mấy người không biết à?” Mặt Hướng Viên viết đầy vẻ dĩ nhiên.

Hai người càng cười vui vẻ hơn: “Phạt đứng à, nghe đã thấy vui nhộn rồi.”

Phạt đứng là gia pháp nhà họ Hướng, Hướng Viên nhớ hồi còn bé, một khi bà nội tức giận thì ba ông cháu sẽ đồng loạt chắp tay sau lưng đi đến góc tường phạt đứng, nhờ có gia pháp của bà nội mà từ đó đến giờ ông nội mới tráng kiện như vậy.

Lễ bế mạc kết thúc, để kịp chuyến bay nên Hướng Viên đã chuồn ra từ cửa sau, kết quả suýt nữa đã cướp luôn chuyến thang máy đầu của ông Hướng.

Mắt thấy nhân viên lục tục đi ra, Hướng Viên nháy mắt ra hiệu cầu cứu, đang bắt chuyến bay đó, nhân lúc chưa có ai để cháu đi trước đi.

Nhưng trên gáy ông nội cô lại viết rất rõ bốn chữ ‘không nhận họ hàng’, lạnh lùng liếc cô.

Lại Phi Bạch hiểu ý, rất vô nhân đạo kéo cô qua một bên, “Cô nhân viên này, mời cô ra ngoài đợi cho.”

Cô cô… cô nhân viên này?!

Hướng Viên u oán trợn mắt nhìn Lại Phi Bạch, ai ngờ, ông nội còn thêm dầu vào lửa dạy dỗ cô: “Cô gái trẻ này, sắp lỡ chuyến bay hả? Lần sau tới tổng công ty họp thì nhớ đặt vé máy bay trễ chút cho thong thả.”

Xưa nay Tư Đồ Thiên Minh là người ôn hòa, gần như mọi người trong công ty đều biết, dù là nhân viên bình thường phạm lỗi thì ông vẫn chưa bao giờ khiển trách họ trước mặt mọi người cả, lúc nào ông cũng giữ hình tượng ông già tốt bụng, tuyệt đối không muốn chữ ‘hung dữ’ có quan hệ với mình.

Ngày càng có nhiều nhân viên tập trung sau lưng, vòng trong vòng ngoài bao lấy ông nội làm trung tâm, một đám người xếp thành nửa vòng cung xung quanh thang máy, lần này, tất cả mọi người trong công ty đều biết chủ tịch đang mắng nhân viên đến từ Tây An, các đồng nghiệp đưa mắt nhìn sang Hướng Viên, có giễu cợt, có cười trên nỗi đau của người khác, lại có người thương hại…

“Vậy thì phiền công ty lần sau nhớ cấp kinh phí thong thả vào, nếu không tôi cũng đâu cần tiết kiệm mà mua vé chuyến bay năm giờ làm gì.” Hướng Viên cười híp mắt nói.

Ngay cả Lại Phi Bạch cũng không ngờ Hướng Viên dám vặc lại ông nội mình trước mặt nhiều người như thế.

Đương nhiên, tiểu nha đầu này từ khi đến Tây An càng trở nên nhanh mồm nhanh miệng.

Lại Phi Bạch cũng lần đầu tiên thấy lão gia á khẩu nhận thua nhìn Hướng Viên, không nhịn được đưa tay che miệng cười trộm, lại nghe cô nói tiếp: “Thời gian của nhân viên không được thu xếp hợp lý, tôi nghĩ, người đầu tiên phải xem lại chính là sếp tổng.”

Từ Đồ Thiên Minh: …

Lời này chính là nhằm vào Tư Đồ Thiên Minh nên cô mới dám nói, chứ nếu đổi lại là Trần San thì chưa chắc cô đã dám. Vất vả lắm mới được dịp làm ông nội cứng mặt, mặc dù trông ông nội có vẻ không muốn gặp cô lắm, trái lại cô cũng không đến nỗi kể hết khổ sở, chẳng qua gần đây thấm thía được vài chuyện nên vẫn muốn chia sẻ với ông.

Đương nhiên, ông nội không muốn nghe, vô cùng mất kiên nhẫn phất tay kêu cô lượn đi.

Hướng Viên tuân lệnh, chạy thẳng một mạch đến sân bay, dọc đường lại nhận được điện thoại của Lại Phi Bạch, anh ta vỗ đầu che mặt nói: “Em liên lạc với Cố Nghiêm à?”

Hướng Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút nào sợ hãi: “Cậu nói với anh rồi hả?”

“Thời gian trước ông nhà mắc bệnh phổi, anh có gọi cho bác sĩ Cố nhưng không liên lạc được, người ta nghỉ phép ở nước ngoài, kết quả hôm nay nghe nói ông ấy đã về nước, bảo là tiếp nhận một ca bệnh tạm thời, anh mới bực bội tự nhủ bác sĩ Cố đang nghỉ phép ở nước ngoài thì nhận bệnh nhân lúc nào chứ, nên anh mới tìm người nghe ngóng giúp.”

Hướng Viên à lên, “Một người bạn của em thôi.”

Lại Phi Bạch: “Trước giờ chưa thấy em vì người bạn nào mà tìm bác sĩ Cố giúp đỡ cả, ông còn tưởng em trưởng thành thế nào, hay là, người bạn này rất quan trọng?”

“Không quan trọng,” Tầm mắt Hướng Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chỉ là bạn học cấp ba thôi. Cúp máy đây.”

***

Cùng lúc đó, Từ Yến Thời đang ngồi trong văn phòng của Cố Nghiêm, Cố Nghiêm mặc áo blouse trắng, dáng vẻ thanh tú, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, so với những người trung niên cùng tuổi thì ông tuấn tú hơn, chỉ là dáng người hơi đầy đặn. Ông nói rõ với Từ Yến Thời về phương án giải phẫu của lão Quỷ cũng như tình huống có thể xảy ra trong lúc phẫu thuật, thuận tiện quan sát người đàn ông dáng vẻ xuất chúng mà vẫn đúng mực, mắt nhìn người khác luôn nhã nhặn lịch sự, ông cười cười thuận miệng hỏi: “Cháu gái tôi có dễ dạy không?”

Từ Yến Thời sực tỉnh, thôi nhìn phương án giải phẫu, cười nhạt đáp, “Cũng bình thường.”

“Quan hệ hai đứa là gì đấy?” Cố Nghiêm hỏi, “Con bé có nhiều bạn trai đến thế, nhưng tôi chưa từng thấy con bé vì ai mà tìm đến tôi cả.”

Từ Yến Thời sửng sốt.

Cố Nghiêm vừa đùa vừa giải thích: “Chắc cậu không biết rồi, con nhóc này thù dai lắm, năm đó tôi từng tố cáo con bé một lần, đến bây giờ nó vẫn còn giận tôi. Tính tình cương trực lắm.”

Từ Yến Thời không nhịn được bật cười: “Đúng là cô ấy thù dai thật.”

Cố Nghiêm không nói tiếp, nhìn người đàn ông trong sạch lại thấp thoáng bóng dáng thiếu niên trước mắt đây, cười trấn an đôi câu: “Không sao, tình hình thì như tôi nói rồi đấy, trước tiên cứ tiếp tục hóa trị đã, chờ có thông báo phẫu thuật thì tôi sẽ chuẩn bị, may mà lần này phát hiện sớm, chỉ cần trị liệu tiên lượng xong thì cậu ta sẽ không có vấn đề nghiêm trọng nào nữa. Mà chi phí không có vấn đề gì chứ?”

“Đại khái tốn mất bao nhiêu ạ?”

“Mỗi nơi có tiêu chuẩn riêng, tôi dự tính trong khoảng hai trăm ngàn, vì thuốc dùng giai đoạn cuối khá đắt.”

Lão Quỷ nghe thấy tốn hai trăm ngàn thì sợ hết hồn, bởi vì mấy năm nay anh ta không tiết kiệm được bao nhiêu. Lúc ở chung với Lục Thiến, Lục Thiến muốn cái gì anh ta cũng mua cả, suốt mười mấy năm hai người không hề tiết kiệm, về sau chia tay với Lục Thiến, vì muốn chứng minh bản thân mà anh ta đã cắn răng mua nhà mua xe, vốn tiền lương không cao, nhân viên nghiên cứu khoa học một năm tới tay cũng chỉ mấy trăm ngàn, hai năm nay qua chỉ tiết kiệm được chút.

Trong phòng bệnh mờ mờ, Từ Yến Thời khoanh tay hỏi: “Cậu có bao nhiêu?”

Lão Quỷ gãi đầu, “Tiền dùng mua xe cả rồi, trả trước một khoản nên cũng không còn bao nhiêu, chỉ có hai chục ngàn.”

Thật ra lúc lão Quỷ mua xe, lão Khánh có gọi đến khuyên anh ta bảo đừng mua xe đắt thế làm gì, Lục Thiến không phải là người dù cậu mua xe Audi thì cô ấy sẽ quay lại đâu, mua hàng trong nước thiết thực hơn nhiều, bọn họ cảm thấy mua con G7 như Từ Yến Thời rất tốt, vừa thực dụng lại không quá phô trương.

Nhưng đợt đó đầu lão Quỷ bị úng nước nên đâm nghĩ nông nổi, cộng thêm lòng hư vinh nên khăng khăng đòi mua Audi Q5, nhờ người tìm bên tiêu thụ, giảm đi toàn bộ cũng hết bốn mươi mấy vạn.

Lão Quỷ hỏi: “Anh giúp em hỏi bác sĩ Cố xem, có thể không thanh toán thuốc nhập khẩu không, đổi thành thuốc trong nước có được không?”

Từ Yến Thời liếc anh ta, “Bán xe đi.”

“…”

“Bán xe không lợi lắm, em vừa mới mua mà, sang tay cũng mất mấy trăm ngàn, lần sau mua nữa thì cũng không còn giá này, hơn nữa, mấy trăm ngàn đó, một năm em đã kiếm về được rồi.” Lão Quỷ đáng thương nhìn anh nói, “Anh…”

Từ Yến Thời cắt ngang: “Tôi còn tiền trong thẻ, mấy hôm nữa sẽ chuyển cho cậu, có điều không nhiều lắm, chỉ có tám mươi ngàn.”

“Vẫn còn thiếu một trăm ngàn.”

“Thế nên cậu bán xe đi.”

Lão Quỷ do dự, “Hay hỏi đám Trương Nghị lão Khánh xem? Anh Tiểu Lâm thì khỏi đi, vợ anh ấy keo lắm.”

Đúng lúc này, điện thoại của Từ Yến Thời rung lên, Cao Lãnh gửi tin nhắn cho anh.

Cao Lãnh: Khi nào cậu về?

Trong mờ tối, lão Quỷ hết đường xoay sở, chỉ có màn hình điện thoại anh là hắt ra ánh sáng, Từ Yến Thời dựa vào cửa sổ, một tay nhắn lại: Thứ bảy.

Cao Lãnh: Hay lắm, tôi mới nghe được một chuyện, nói tổ trưởng Hướng đi tập huấn ở Bắc Kinh đã bị lão chủ tịch giáo huấn trước mặt mọi người, vì tội dám chiếm thang máy của ông ấy, cậu nói xem có phải đầu óc lão chủ tịch có bệnh không?

XYS: ?

Cao Lãnh: Bởi vì chuyện bắt kịp chuyến bay? Trước kia cũng phản ánh về vấn đề này nhiều lắm rồi, từ Tây An đến đó kinh phí đi lại tốn kém, hơn nữa mọi người đều biết chuyến bay lúc năm giờ là chuyến bay rẻ nhất, chỉ cần bỏ ra ba trăm bảy. Mới ban nãy, Lâm Khanh Khanh còn nói tổ trưởng Hướng gọi điện về, nghe giọng như đang khóc vậy, chắc chắn là chịu nhiều oan ức lắm.

XYS: Biết rồi, mai tôi về.

Cao Lãnh đọc xong tin nhắn này thì nghi ngờ ra mặt, bất giác hỏi Vưu Trí bên cạnh: “Ngày mai thứ mấy?”

Gia Cát của Vưu Trí đang đại sát tứ phương.

Bên tai thường xuyên vang lên mấy tiếng như “Nhị liên kích phá” “Tam liên quyết thắng” “Tứ liên siêu phàm”…

Cao Lãnh trợn mắt há mồm nhìn.

“Thứ năm,” Vưu Trì đang truy sát cái đầu người cuối cùng, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cao Lãnh: “Lão đại nói mai cậu ấy về.”

Tay Vưu Trí run lên, suýt nữa đã làm rớt điện thoại, “Không phải đại ma vương nghỉ phép đến thứ bảy sao? Em nghe Thi Thiên Hữu nói thứ bảy anh ấy mới về, sao bỗng nhiên lại về sớm thế?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.