Kể từ đó, hai người bắt đầu những ngày tháng chung chăn chung gối.
Ban đầu Diệp Hi lạnh mặt từ chối, Trì Hướng Noãn vậy mà lại không bị cô dọa sợ mà vô cùng kiên định ôm gối, bám lấy khung cửa. Diệp Hi đẩy cô ấy hai cái, Trì Hướng Noãn nắm lấy tay nắm cửa, chết cũng không buông, thừa dịp Diệp Hi xoa ấn đường, cô ấy lẹ làng nhảy lên giường, cực kỳ nhanh nhẹn chui vào trong tấm chăn mềm mại.
Diệp Hi đen mặt nhìn cô ấy một lúc, Trì Hướng Noãn để lại cho cô một túm lông xù sau gáy. Diệp Hi cam chịu, chậm như rùa nằm xuống giường, chùm trăn kín mít, đồng thời phân rõ ranh giới.
Cũng may giường đủ lớn, Trì Hướng Noãn co người trên nệm, chặc lưỡi, vẻ mặt suy tư: “Nệm mấy trăm nghìn có khác, cứ như đang nằm trên mây ấy.”
Diệp Hi lạnh mặt “Ồ” một tiếng, người nằm bên cạnh dù thế nào cũng rất khó chịu, có một cảm giác mơ hồ rằng lãnh địa bị một sinh vật không rõ thuộc tính xâm phạm.
Trì Hướng Noãn lật người, chống cằm, mở to mắt nhìn mặt Diệp Hi, mặt Diệp Hi lạnh nhạt, không chút biểu cảm.
1 phút, 2 phút,… 10 phút.
Diệp Hi nhịn hết nổi, cô quay đầu nhìn Trì Hướng Noãn, trên mặt là biểu cảm “Chị bị thiểu năng à?”. Trì Hướng Noãn chớp chớp đôi mắt nâu, vẻ mặt mê trai, giọng điệu cực kỳ hâm mộ: “Diệp Hi, sao em xinh đẹp vậy?”
Ồ, tuy là được khen nhưng không hiểu sao lại không thấy vui chút nào.
Diệp Hi lười để ý cô ấy, trực tiếp im lặng quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà. Trì Hướng Noãn tiếp tục chống cằm, mắt hình trái tim nhìn cô.
Lại 10 phút dài đằng đẵng trôi qua, Diệp Hi quay đầu qua, xa thẳm nói: “Tôi xinh đẹp đến vậy à? Chị không mỏi mắt sao?”
Trì Hướng Noãn kích động lắc đầu: “Không mỏi, không mỏi, không mỏi chút nào. Em chính là hình tượng nữ chính hoàn hảo trong tiểu thuyết của lòng chị. Bây giờ chị mới biết làm một nhà văn, vốn từ vựng của chị nghèo túng cỡ nào, ngôn từ tu từ tệ cỡ nào. Vậy mà lại hoàn toàn không biết phải hình dung vẻ đẹp của em như thế nào. Em xem làn da rạng rỡ phát sáng của em đi, em xem mặt mày như hoa như gấm của em đi, em xem vóc dáng tha thướt ngay thẳng của em đi, em coi phong thái thoát tục không dính bụi trần của em đi. Đúng là tạo vật của thần tiên, sự điêu luyện sắc sảo của giới tự nhân. Em thật sự rất xinh đẹp, rất xinh đẹp!”
Khóe mắt của Diệp Hi không khống chế được mà giật giật, cô bỗng cảm thấy axit chảy ra từ trong miệng, chua đến mức toàn thân khó chịu. Dẹp yên những cảm xúc khuấy động nội tâm, Diệp Hi nhàn nhạt nói: “Tôi không biết nên khen chị ngậm mật trong miệng hay nên khen chị vừa mở miệng là cả tấn chanh chua nữa. Chị nghiện viết về người hát rong à? Vừa mở miệng là điệu vịnh than [1] nồng nặc, chị tưởng đây là dàn hợp xướng chắc? Là một người bình thường, chị có thể đừng phát tán, có thể thu liễm lại một chút được không hả?”
[1] Điệu vịnh than: Làn điệu dân ca trữ tình
Trì Hướng Noãn sờ mũi, cười ngại: “Ôi chao. Em xinh, vừa trắng trẻo vừa lạnh lùng, là kiểu đặc biệt thoát tục, thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng của chị về các nữ chính trong tiểu thuyết.”
Diệp Hi: “Nữ chính trong tiểu thuyết của chị như thế nào?”
“Ừm, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này giống em. Ban đầu có một đoạn dài miêu tả cảm xúc, bây giờ chị quyết định đi theo hướng cốt truyện, viết một khúc bi ca hoành tráng về sự trỗi dậy và hủy diệt của một đế chế.”
“Ồ, viết về cái gì thế?”
“Rất nhiều, vận mệnh không thể chống lại, gông xiềng không thể thoát khỏi, bần cùng không thể vượt qua, sự giải thoát vĩnh viễn không có được. Ôi ôi, thực ra nói nhiều cũng chẳng để làm gì, chỉ là một câu chuyện mà thôi.”
Diệp Hi mở điện thoại, tải ứng dụng văn học Nhiên Đăng: “Bút danh của chị là gì?”
Trì Hướng Noãn có chút ngại: “Only Ngu, từ only, ngu trong đại trí nhược ngu.”
Diệp Hi gõ tên tác giả, nhìn thấy cuốn 《Thận lâu》, số liệu của cuốn sách này không tồi đối với một người mới. Diệp Hi liếc mắt lần thứ hai thì bắt đầu bắn pháo bay, tổng cộng đã quăng 1 nghìn tệ, trở thành người đứng đầu trong bảng xếp hạng của cuốn sách này.
Trì Hướng Noãn nằm ở một bên giật mình, kích động như một áng mây ráng đỏ hình người, cô ấy che khuôn mặt đỏ au, mơ màng nói: “Chị cảm thấy như được đại gia bao dưỡng ấy. Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.”
Diệp Hi cười haha, ném điện thoại sang một bên, tắt đèn đi ngủ. Trong bóng tối, Trì Hướng Noãn đang đọc bình luận trên điện thoại, phần bình luận có một “Bố già hóng chuyện”, Trì Hướng Noãn cong người về phía Diệp Hi, Diệp Hi xoay đầu, hai mắt Trì Hướng Noãn phát sáng, nửa thân trên bổ nhào lên người Diệp Hi: “Diệp Hi, Diệp Hi. Em đáng yêu quá à, có thiếu người ôm đùi không?”
Diệp Hi đưa tay nhấn cái đầu đang cố gắng ngẩng lên của cô ấy: “Chị có thể chín chắn lên chút hay không? Tôi không thiếu người ôm đùi, cảm ơn.”
Diệp Hi quay lưng với Trì Hướng Noãn, trùm chăn kín mít, để Trì Hướng Noãn ở đó tự chơi tự vui một mình.
Hai tháng sau, 《Thận lâu》 của Trì Hướng Noãn bỗng nổi tiếng, đứng đầu các bảng xếp hạng lớn với tốc độ như tên lửa.
Vị trí đứng đầu của Diệp Hi đã bị những fan hâm mộ khác đánh bật khỏi top 10. Lúc đó là hơn 10 giờ tối, Diệp Hi nằm trên ghế dựa bắt đầu bắn pháo bay, một quả pháo bay là 100 tệ, Diệp Hi không ngừng bắn 300 quả. Thẳng đến khi đạt được vị trí số một, lượng bình luận tăng vù vù, một nhóm độc giả đã ở đó hóng chuyện của bố già.
Trì Hướng Noãn ở một bên nhìn chằm chằm điện thoại, vỗ ngực mình nói: “Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Mày đã không còn là cái đồ trong suốt chưa từng nhìn thấy việc đời nữa rồi.”
Diệp Hi bỏ điện thoại xuống, mệt mỏi dụi mắt.
“Có phải tác dụng của sertraline mạnh quá không? Chị thấy dạo này em luôn mệt mỏi, nếu thật sự buồn ngủ không chịu được thì đi ngủ đi, không cần khăng khăng giữ vững cái gì mà đồng hồ sinh học đâu.”
Diệp Hi ngó nhìn cô ấy, kéo chăn lên, ghế tựa lắc lư vài cái rồi đứng im bất động. Trì Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn, phát hiện chỉ trong chốc lát mà Diệp Hi đã ngủ rồi.
Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ sát sàn xuống đất và trên mặt Diệp Hi, mái tóc đen của cô hiện lên màu nâu vàng ấm áp dưới ánh nắng, nhưng da dẻ vẫn là màu trắng lành lạnh, trên gáy mơ hồ có thể thấy những mạch máu màu tím, dưới ánh sáng, làn da tựa như tảng băng trắng bợt trong suốt.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Trì Hướng Noãn ngừng lại, cô ấy chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng suy nghĩ những từ ngữ miêu tả vẻ đẹp của con gái.
Dường như không có từ ngữ nào có thể hình dung chính xác được Diệp Hi, khắp nơi trên người cô đều là những điểm mâu thuẫn lạ lùng.
“Tuổi còn trẻ mà trưởng thành như vậy làm gì chứ? Làm một thiếu nữ 16 tuổi hoạt bát, ngây thơ, vô lo vô nghĩ không tốt sao?”
Trì Hướng Noãn lẩm bẩm, đóng laptop lại, nằm trên sô pha, cũng đi gặp Chu Công.
Cuối tháng, Diệp Hi đến bệnh viện kiểm tra nồng độ lithi trong máu, Trì Hướng Noãn đi cùng cô, hai người đến hiệu thuốc lấy thuốc, khi đi ra ngoài thì bất ngờ gặp được Hà Mạn Mạn.
Lần này cô ta mặc một chiếc váy tay bồng màu hoa sen, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, sau khi thấy Diệp Hi ở đây, cô ta bỗng kinh ngạc, nhanh chóng bước tới chỗ Diệp Hi, muốn giật lấy túi nilon đựng thuốc trong tay cô.
Diệp Hi lùi lại nhưng Hà Mạn Mạn đã tóm lấy chiếc túi nilon, dùng lực kéo. Thuốc bên trong liền rơi vãi ra ngoài qua vết rách.
Cô ta cúi ngoài nhặt hộp thuốc lên, ngơ ngác nhìn dòng chữ trên hộp thuốc, vẻ mặt liên tục thay đổi. Cuối cùng, mắt cô ta rưng rưng nhìn Diệp Hi, buồn bã nói: “Cậu bị sao thế? Sao lại uống loại thuốc này?”
Diệp Hi chỉ vào Trì Hướng Noãn bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Thuốc là của chị ấy.”
Trì Hướng Noãn sững sờ hồi lâu rồi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng. Của chị, của chị đấy.”
Hà Mạn Mạn liếc nhìn Diệp Hi, lệ trong mắt dường như rút đi trong nháy mắt, cô ta hắng giọng, tùy ý nhìn Trì Hướng Noãn hai cái, giọng nói lại trở lại bình thường: “Ồ, thì ra là vậy”, nói xong thì quay người bỏ đi.
Trì Hướng Noãn sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Chị là một cục gạch, ở đâu cần thì có ở đó.”
Diệp Hi khom lưng nhặt những hộp thuốc trên mặt đất lên, bỏ vào ba lô. Môi cô hơi mím lại, tạo thành một đường sắc bén mà lạnh lùng. Trì Hướng Noãn cũng không biết nên nói gì, chỉ đành im thin thít theo sau cô.
Cứ như vậy trầm mặc cả đường về nhà, Diệp Hi uể oải co ro trên sô pha, trên chân đắp một chiếc chăn, gần đây cô đặc biệt sợ lạnh.
Trì Hướng Noãn đun nước, sau khi thổi ngọi thì đưa cho Diệp Hi, thở dài nói: “Chị biết em rất ghét uống thuốc, nhưng hậu quả của việc dừng thuốc rất đáng sợ, vậy nên em uống đi. Nếu không chị sẽ luôn lo lắng, không làm được gì khác đâu.”
Biểu cảm lạnh lùng, mạnh mẽ lúc này dịu đi, Diệp Hi rũ mắt, nhận lấy nước, nuốt xuống thuốc trên bàn trà. Lithi cacbonat hơi tan trong miệng, mùi vị khó tả tràn ngập khắp khoang miệng. Diệp Hi hơi há miệng thở ra, một viên kẹo sữa bỗng được đưa vào trong miệng.
Đầu lưỡi của Diệp Hi vô thức quấn lấy viên kẹo đường, vị ngọt đậm đặc lan toa trong miệng.
Cô mở to mắt, nhìn Trì Hướng Noãn trước mắt, đôi mắt nâu của cô ấy cười lên thành vầng trăng lưỡi liềm cong cong, đắc ý nói: “Ngọt nhỉ?”
Ngọt nhỉ?
Diệp Hi ngậm viên kẹo, cả người mê man, những ngón tay trắng ngần siết chặt chăn.
Khoảnh khắc này, cô giống như uống quá nhiều rượu, khuôn mặt đỏ ửng sau khi say, lại giống như một người mắc chứng mộng du, mụ mị trong mộng đẹp, đánh mất hồn phách.
– ————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ phần quá khứ sẽ kết thúc sau mấy chương nữa, rào trước, kết cục của Trì Hướng Noãn không mấy tốt đẹp, không đồng hành bên Diệp Hi đi đến cùng.