Diệp Hi nhìn hai người giấy nhỏ mà khóc suốt một đêm.
Tràn ngập trong lòng là nỗi bi thương thao thức không thôi. Dưới sự bi thương khôn tả, những cảm xúc khác đều bị đè nén mạnh mẽ, tâm trí cô càng lúc càng tỉnh táo.
Cô ngồi trước cả sổ cả đêm, cẩn thận suy nghĩ về tương lai của mình, cô ở trong bệnh viện tâm thần gần ba năm, đời người không có mấy cái ba năm, không thể cứ thế trải qua lãng phí như vậy được.
Trong nỗi bi thương, cô bình tĩnh suy xét, đôi mắt đẫm lệ long lanh ngày càng lạnh lẽo.
Mọi người nhìn cô như vậy đều thở dài, Diệp Hi đuổi bọn họ đi, đám người Phùng Vũ Thanh không dám tranh cãi với cô, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể hết lần này tới lần khác căn dặn bố mẹ Trì Hướng Noãn chú ý tới cô cẩn thận.
Bọn họ vừa đi, nơi này lập tức quạnh quẽ. Diệp Hi ngồi trên bậc cửa, lẳng lặng lướt nhìn Weibo của Trì Hướng Noãn. Năm thứ ba từ khi chị ra đi, vẫn có những người hâm mộ vào Weibo của chị và để lại lời chúc mừng năm mới dành cho chị.
Diệp Hi bấm vào tin nhắn WeChat của Trì Hướng Noãn, gửi: “Hướng Noãn à, năm mới vui vẻ nhé. Em thật sự nhớ chị, rất nhớ, rất rất nhớ.”
Cô cười khổ, trên người bỗng có nhiều thêm một chiếc áo khoác bò, mẹ Trì đang đứng đằng sau cô, nhìn vào màn hình điện thoại của Diệp Hi mà ngẩn người.
Trên đầu bà phủ tóc hoa râm, già hơn rất nhiều so với trong ký ức.
Diệp Hi sờ sờ chiếc áo bò trên người, bỗng cởi nó ra rồi ôm vào lòng, cô cúi đầu, trong mắt lại hiện ra một tầng sương mù.
Cô đứng dậy khỏi bậc thềm, chạm vào chiếc áo bò: “Chúng ta đã mua chiếc áo này khi tới Thượng Hải lần đó.”
Mẹ Trì cười: “Phải đó, lúc thanh toán là hơn 3000 tệ. Khi đó cô không nói lên lời luôn.”
Ngoài nhà vang lên tiếng pháo, Trì Hữu Tín đội mũ, cúi người bước vào nhà, ông lắp bắp nói: “Mỗi lần… đều sẽ… vê đây, không… nỡ.”
Diệp Hi cười: “Chú Trì, con cũng không nỡ.”
Diệp Hi ở lại đây nửa tháng, trước khi đi, mẹ Trì lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm và hai chiếc thẻ ngân hàng, Trì Hữu Tin yên lặng hút thuốc ở một bên.
Mẹ Trì hiền hậu nói: “Trước đây Hướng Noãn viết sách, cô cũng không hiểu lắm, dù sao cũng bán được rất nhiều tác quyền, tổng cộng là 80 triệu. Vợ chồng cô là người đã chôn nửa người trong đất, số tiền này có tác dụng gì đâu, có lúc còn e sợ ấy chứ. Con còn trẻ, lại có triển vọng, cầm lấy số tiền này mà sống sung túc, đến khi hai vợ chồng cô chết đi, con giúp cô lo ma chay, chôn tro cốt cạnh Hướng Noãn, người một nhà lại được đoàn tụ.”
Diệp Hi lắc đầu.
Mẹ Trì lại nói: “Tiền trong tay nhiều quá cũng là tai họa, cho con vậy. Bọn ta vẫn còn ở nhà con, đều là người một nhà, đừng từ chối.”
Diệp Hi cầm lấy thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, cổ họng nghẹn đến không nói thành lời.
Cô thu xếp ổn thỏa cho bố mẹ Trì Hướng Noãn ở Thượng Hải, rồi trở lại chỗ ở tại Lục Gia Chủy [1].
[1] Lục Gia Chủy: Một khu vực phát triển cấp quốc tại Thượng Hải
Cho tưởng rằng nơi này khẳng định không có ai, không ngờ khi bước vào cửa, Diệp Đức Thịnh và Diệp Noãn đều đang ngồi trong phòng khách.
Cô đứng ở cửa, bỗng rất muốn quay đầu bỏ đi. Diệp Noãn “xoẹt” một phát, đứng dậy khỏi sô pha, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô: “Chị Hi.”
Ánh mắt Diệp Hi lướt qua gương mặt cô ấy, cô đứng một lúc, cúi đầu rồi thay dép đi vào.
Diệp Đức Thịnh bất động ngồi trên sô pha, không chớp mắt nhìn cô, Diệp Hi liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Bên ngoài bố có nhà vậy mà vẫn dẫn người nhà tới đây, là muốn làm tôi phát ốm à?”
Diệp Đức Thịnh cười khổ: “Diệp Noãn nhất quyết muốn đến đây đợi con. Con đừng lúc nào cũng nổi giận với bố, ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với bố không được sao?”
Diệp Noãn lúng túng đứng ở một bên, nhìn Diệp Đức Thịnh một lúc rồi lại nhìn Diệp Hi.
Đối diện với gương mặt cực kỳ giống Trì Hướng Noãn, Diệp Hi không thể tức giận, cũng không thể nói ra những lời khó nghe.
Cô không nhìn Diệp Noãn lấy một lần, đi thẳng lên tầng. Mở căn phòng ngủ bụi bặm đã lâu, trước bàn học vẫn còn treo bảng kế hoạch, trên đó viết kế hoạch lộ trình, tổng cộng 30 mục, 29 mục được gạch vạch đỏ. Kế hoạch cuối cùng vẫn chưa được hoàn thành, chữ Sấu Kim đẹp đẽ viết: “Cùng Hướng Noãn đến Provence tổ chức hôn lễ”.
Cũng không còn cơ hội để hoàn thành nữa rồi.
Lúc này, nhìn thấy hết thảy những thứ này, trong lòng vậy mà lại không dậy sóng lớn, có lẽ là vì đau đến gần như tê dại rồi.
Cô ngẩn ngơ ngồi trên giường, Diệp Đức Thịnh đẩy cửa bước vào, Diệp Hi lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Bước chân Diệp Đức Thịnh khựng lại, trầm mặc một lát, ông ta nói: “Diệp Hi, bố vẫn luôn tự trách mình.”
Diệp Hi ngước mắt nhìn ông ta, cô đang định phản bác gì đó, nhưng lời nói vừa đến môi lại nuốt xuống, cô khép mắt mệt mỏi nói: “Bố còn nói được cái gì nữa? Nói tới nói lui cũng chỉ nói được mấy câu, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là chuyện năm đó. Những chuyện đó, tôi không muốn nghe nữa.”
Diệp Đức Thịnh nhỏ giỏng: “Tại sao lúc nào con cũng chắc chắn như vậy? Con thật sự biết bố muốn nói gì à?”
“Vậy bố muốn nói gì?”
Diệp Đức Thịnh chán nản nói: “Bố là người cuối cùng biết con bị trầm cảm. Bố là bố con, yêu thương con không kém bất kì ai. Trong lòng con rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Ngữ điệu của Diệp Hi hờ hững nói: “Cái đó còn tùy bố nghĩ thế nào. Lúc đó bố biết mẹ tôi là bệnh nhân tâm thần di truyền, trong lòng đã sớm có dự định bỏ rơi vợ cocn rồi. Nếu như Diệp Duật không chết, có lẽ cả đời này tôi cũng không được bố đưa đến Thượng Hải.”
Diệp Đức Thịnh cau mày, trầm giọng nói: “Con đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Diệp Hi thở dài: “Bố, tôi hiểu rõ, tôi cũng thông cảm. Mỗi lần bà phát bệnh, tôi đều sẽ nhốt mình trong phòng, có một lần bà phát điên, chúng tôi được ngăn cách bởi một bức tường, bà ấy lấy con dao phạy chặt từng nhát lên tường, tôi đang làm bài tập trên bàn học đặt cạnh tường, bà chặt đến tận 3 giờ sáng còn tôi thì làm xong một cuốn đề thi IMO [2].”
[2] IMO (International Mathematical Olympiad): Olympic Toán quốc tế
“Đường dây điện thoại trong nhà thường xuyên bị cắt, tôi không có cách nào cầu cứu người khác. Tôi cũng biết sẽ không có tới giúp tôi, bọn họ đều ghét tôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi qua cực đoan. Nếu tôi chịu mở miệng, chú hai nhất định sẽ giúp tôi.
Diệp Đức Thịnh cau mày, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Diệp Hi liếc nhìn ông ta, nói tiếp: “Ông đã phát hiện bà có bệnh tâm thần từ rất sớm, con cái phần lớn cũng sẽ không bình thường. Sau khi Diệp Duật chết, ông bất đắc dĩ buộc phải đón tôi đến Thượng Hải, để một bệnh nhân tâm thần cực kỳ nguy hiểm và một đứa trẻ chưa tròn 10 tuổi ở chung một nhà. Bố, tôi là người bị bố vứt bỏ từ rất lâu rồi. Tính toán của bố rất hoàn hảo, nếu như tôi bị giết, bố có thể bỏ bà ấy vào viện tâm thần, triệt để thoát khỏi những gánh nặng là chúng tôi.”
“Trong lòng tôi, bố là người thân, cũng là kẻ thù.”
Diệp Đức Thịnh trầm mặt, ngoan cường nhìn chằm chằm Diệp Hi. Biểu cảm của ông ta hung dữ trong một khoảnh khách, cũng chỉ trong chốc lát, ông ta lập tức khôi phục như thường, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười. Ông ta chậm rãi nói: “Con gái bố thật sự là người thông minh nhất trong số những người mà bố từng gặp. Con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của bố.”
Sắc mặt Diệp Hi không biến đổi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài đi.”
Diệp Đức Thịnh khẽ cười, bước chân ung dung đi ra ngoài, khi bước tới cửa, Diệp Đức Thành quay lưng về phía cô nói: “Diệp Hi, từ đầu đến cuối bố vẫn luôn thiên vị con.”
Quan hệ giữa cha con họ luôn bất thường mà kỳ quái, một giây trước giương cung bạt kiếm, một giây sau lại bắt đầu phấn sức thái bình [3].
[3] Phấn sức thái bình: Cảnh thái bình giả tạo
Buổi tối ăn cơm, Diệp Đức Thịnh thậm chí còn mỉm cười gặp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt, Diệp Hi gắp miếng sườn vào bát Diệp Noãn, Diệp Noãn kích động đến đỏ cả mặt.
Diệp Đức Thành lắc đầu, trên mặt là vẻ bất lực vô cùng.
Sau bữa cơm, Diệp Noãn mạnh dạn chạy lên tầng tìm Diệp Hi, Diệp Hi đang thu dọn hành lý.
Diệp Noãn hoảng sợ hỏi: “Chị Hi, chị lại muốn đi sao?”
Sau khi dựng vali sang một bên, Diệp Hi “ừ” một tiếng. Diệp Noãn đứng ngoài cửa, đột nhiên kiên định nói: “Chị Hi, đêm nay em muốn ngủ cùng với chị.”
Diệp Hi quay người qua, ngạc nhiên nhìn cô ấy. Diệp Noãn mặc kệ mà đi vào ngồi trên giường, cứng đầu nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi cũng ngồi trên giường, mệt mỏi xoa trán, giọng điệu ôn hòa nói: “Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi rất mệt.”
Mắt Diệp Noãn sáng lên, lắp bắp hỏi: “Chị Hi, chị còn nhớ chuyện ở bệnh viện không?”
Diệp Hi gật đầu.
Diệp Noãn nói: “Nửa năm trước, chị không chịu nói chuyện, không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài. Sau này, em không nhịn được mà tới thăm chị, chị đột nhiên có phản ứng. Nhưng có lúc, chị vừa nhìn thấy em thì sẽ phát điên, giống như một con dã thú hung ác. Bây giờ chị cuối cùng cũng khỏe rồi. Chị Hi, em có rất nhiều điều muốn nói với chị.”
Diệp hi hỏi: “Sau đó cô đăng nhập vào WeChat của Hướng Noãn, tiếp tục k1ch thích tôi?”
“Khi đó, hình như chị nhớ ra một chút chuyện lúc chị gặp chị Hướng Noãn. Hôm ấy, chị bỗng nhiên cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho chị Hướng Noãn, em ở một bên nhìn.”
“Làm sao cô biết mật khẩu WeChat của Hướng Noãn?”
Diệp Noãn xoa xoa mũi nói: “Em tìm được bố mẹ của chị Hướng Noãn. Họ đưa cho em chiếc điện thoại cũ, ghi nhớ trong điện thoại ghi lại thông tin tài khoản các thứ. Từ khi chị hoàn toàn tỉnh táo, em cũng không đăng nhập vào nữa, thật đấy.”
“Tôi biết rồi. Cô sang phòng khác đi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác.”
Diệp Noãn ngồi trên giường, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị Hi, vậy chị có thể nói chuyện với em được không? Chờ chị buồn ngủ em sẽ đi.”
Diệp Hi cau mày, cô nhìn gương mặt đó, không thể nói lời từ chối, chỉ đành đồng ý.
Diệp Noãn dựa vào giường, có chút xấu hổ đỏ mặt nói: “Chị Hi lên năm hai đại học mới biết đến em. Nhưng khi mới hiểu chuyện thì em đã biết em có một người chị rồi, từ trước tới giờ bố chưa bao giờ giấu diếm em. Nói thế nào nhỉ? Ông ấy là kiểu người xấu cây ngay không sợ chết đứng, mẹ em theo đuổi ông ấy, biết ông đã có gia đình cũng mặc kệ, bất chấp tất cả, sau đó thì bố đồng ý. Nhà em ở Hàng Châu, khi đăng ký hộ khẩu, em theo bố đến Thượng Hải.”
Nói tới đây, cô ấy bật cười: “Chúng ta học chung trường tiểu học, chung trường cấp hai và cấp ba. Em sau chị hai năm, vẫn luôn âm thầm quan sát sau lưng chị. Có lúc thầy cô và bạn bè trong lớp sẽ nhắc tới chị, lúc đó em cực kỳ vui, muốn nói với người khác rằng huyền thoại trong miệng bọn họ chính là chị của em, nhưng em không dám.”
Diệp Hi nghiêm túc lắng nghe, đột ngột đưa tay xoa đầu cô ấy.
Diệp Noãn ngơ ngác nhìn cô, cô ấy nắm lấy bàn tay kia, kích động nói: “Chị Hi, em có rất nhiều phiếu đáp án của chị, đều là bố mang về cho em.”
Chẳng trách có một thời gian, cô liên tục làm mất phiếu đáp án, tìm thế nào cũng không thấy.
“Cái đó có ích gì chứ?”
“Có nha, có nha. Khi nào em chán học thì sẽ lấy ra xem, có động lực lắm đấy.”
Diệp Hi khẽ cười, lắc đầu, nói: “Tôi buồn ngủ rồi, không nói với cô nữa, cô đi ngủ đi, ngủ ngon.”
Diệp Noãn lập tức mất mát vô cùng, cô ấy bịn rịn không nỡ mà rời đi. Sau khi cô ấy đi, Diệp Hi nhìn chiếc vali, thao thức cả đêm.