Mặt trời đã xuống núi, giữa trời và đất chỉ còn sót lại vài tia ráng chiều. Trong căn nhà gỗ tối tăm càng không có nhiều ánh sáng, cô bé hai tay chống cằm, ngồi trên chiếc ghế đầu nhỏ ở cửa, bên cạnh thắp một ngọn nến.
Bên ngoài nổi giông bão ập tới, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia chớp chói mắt, chiếu sáng toàn bộ căn nhà nhỏ.
Cậu bé mặt mũi thanh tú bám vào tường, khập khiễng đi đến cửa căn phòng phía bắc nhỏ, rề rà ngồi xuống, nước bọt chảy ra từ trong miệng cậu, cô bé lấy khăn lau từng chút một cho cậu.
“Hi… Hi… Hi…”, cậu phát âm không rõ ràng.
Cô bé cau mày: “Anh lại muốn nói cái gì? Em không hiểu gì cả”, trên miệng cô bé nổi giận đùng đùng, nhưng trong mắt lại tuôn rơi một dòng lệ.
Cô vừa hung hãn vừa dữ tợn nói: “Chó má là như thế nào? Diệp Sanh cho em một cây nến, làm sao em đụng đến em ấy được? Một ngày nào đó em phải lột da Lưu Thục Diễm, uống máu bà ta.”
Đôi mắt cậu bé lúng túng chớp chớp, cậu bé chầm chậm đưa tay về phía cô bé, trong tay cầm một con vịt cao su màu vàng, cậu chậm chạp bóp một cái, tay của cậu cừng đờ, rì rì bóp. Con vịt cao su không kêu vang dội mà thay vào đó là phát ra âm thanh giống như tiếng xì hơi.
Cậu từ từ nghiêng đầu, bàn tay không nghe lời lại cứng đờ siết chặt con vịt cao su, lần này vang lên một tiếng.
Nước dãi chảy ra từ khóe miệng cậu, cậu cố gắng nói: “Cười…”
Tiếng khóc của cô bé càng to hơn, cô giàn giụa nước mắt nhìn con vịt cao su, bàn tay cầm vịt cao su lại duỗi ra trước mặt cô.
“An… Iem, đừn… khóc…”
Cô bé nhận lấy con vịt cao su, dùng lực bóp, âm thanh giòn vang vang lên.
Khóe môi câu bé nhếch lên, khó khăn mỉm cười, cô bé cũng nín khóc bật cười, cô bé lau nước mắt, nói: “Anh đói rồi à? Trong nồi vẫn còn vài cái bánh trứng.”
Bên ngoài lại có tiếng sấm rất vang, gió mạnh cuốn theo những hạt mưa đập vào cửa sổ, bánh trứng trong nồi vẫn còn nóng, tỏa hương thơm ngọt ngào.
Cô ôm chậu bước vào phòng bắc nhỏ. Cậu bé ở cửa đang cúi đầu, cậu nhọc nhằn th ở dốc, tám phần mười sau khi bị cảm lạnh thì bị nghẹt mũi.
Cô bé bước tới vỗ lưng cậu, lấy một chiếc bánh trứng từ trong chậu ra đưa cho cậu. Cậu khó khăn thở hổn hển, sau khi cầm lấy bánh trứng, tay không giữ chặt, chiếc bánh trứng vàng óng rơi trên đất.
Cô bé cúi xuống nhặt lên, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu bé vẻ mặt đau đớn ôm cổ.
“Sao thế?”
Cậu bé không nói ra được có chuyện gì, mặt cậu đỏ bừng, ôm cổ cố gắng hô hấp. Cô bé hoảng sợ vỗ vào lưng và ngực cậu.
Nhưng mọi nỗ lực đều chẳng thấm vào đâu.
Cô trơ mắt nhìn ánh mắt kinh hoàng của cậu, liều mạng hít thở, mỗi lần hít vào, lồ ng ngực của cậu bé xẹp xuống, từng chiếc xương nhô lên, luồng hơi trong xoàn mũi phát ra tiếng khò khè gay gắt, mắt cậu lồi ra ngoài, các mạch máu khắp cơ thể giống nhưng những con côn trùng liều mình chui ra khỏi da thịt.
Sấm bên ngoài nối tiếp nhau nổi lên, càng lúc càng to, át đi tiếng thở phì phò đau đớn của cậu bé, cũng át đi tiếng đập cửa và tiếng gào thét rát cổ bỏng họng của cô bé, một tia lại một tia sét chiếu rọi ngôi nhà còn sáng hơn cả ban ngày.
Cửa đã bị khóa, cô bé kiệt sức trượt theo cánh cửa sắt, cô loạng choạng chạy vào phòng. Cậu bé co quắp trên mặt đất, mỗi nhịp thở, từng tia máu mỏng manh sẽ chảy ra từ khóe miệng và lỗ mũi.
Tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng lớn, tiếng mưa gió cũng càng lúc càng vang dội, ngọn nến trong phòng bắc nhỏ tắt ngóm sau khi cạn. Cửa phòng khóa, cửa sổ lắp song sắt chống trộm, mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt trong căn phòng tối tăm, kín gió.
Cô bé không còn sức lực khó nhọc ôm lấy cậu bé đang thống khổ, đầu cậu bé gối lên chân cô, máu chảy từ miệng và mũi nhỏ xuống tay cô.
Cơn đau đớn này kéo dài rất lâu, cơ thể cậu bé thỉnh thoảng co giật, tiếng thở gấp dần dần yếu ớt, cơ thể trong lòng từ từ lạnh đi rồi lại từ từ căng cứng.
Thì ra cái chết là một quá trình như thế này.
“Lại mơ thấy ác mộng à?”
Diệp Hi lắc sâm panh trong tay, nhấp một ngụm rồi gật đầu.
Diệp Sanh lấy một chiếc áo choàng quấn quanh người Diệp Hi. Em ấy mặc một bộ lễ phục haute couture màu trắng, chiếc váy trắng dài buông trên sàn, mái tóc xoăn sóng nước màu hạt dẻ xõa xuống, trên mặt được trang điểm tinh tế.
Diệp Sanh vốn rất rất xinh đẹp, trước đây là vẻ đẹp đóa hoa mới hé, hiện tại là vẻ đẹp kiều diễm quyến rũ. Em ấy tháo chiếc vòng kim cương nặng trịch khỏi cổ tay, tiện tay ném nó sang một bên.
Em ấy lại quay lưng về phía Diệp Hi, dịu dàng nói: “Chị Hi, giúp em tháo vòng cổ với.”
Phía sau lễ phục là một mảnh lưng lớn trần trùi trắng như tuyết, xương cánh bướm hơi nhô lên tựa như bướm trắng vỗ cánh bay. Diệp Hi tháo sợi dây chuyền xuống, khi ngón tay chạm vào làn da của Diệp Sanh, Diệp Sanh sẽ khẽ run lên.
Diệp Hi tháo dây chuyền, Diệp Sanh quay người lại, đưa tay kéo áo choàng trên người Diệp Hi.
Diệp Hi: “Trợ lý của em đâu?”
“Em bảo bọn họ đừng theo em. Sau khi xong hoạt động lần này, em không còn gì làm nữa, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Em ấy xách váy đi đến phòng thay đồ thay trang phục, không lâu sau, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng bước vào. Diệp Hi tựa vào cửa sổ sàn, xuất thần nhìn ngựa xe như nước dưới chân. Diệp Sanh đi tới bên cạnh cô, cầm lấy ly rượu trong tay Diệp Hi, chậm rãi nhấp một ngụm.
Bây giờ em ấy đã tẩy trang, trên người không mang trang sức cầu kỳ. Dù vậy vẫn tỏa ra ánh sáng chói lóa, từng cử chỉ đều duyên dáng, từng chuyển động đều quyến rũ.
Em ấy cười ngọt ngào, tựa cằm lên vai Diệp Hi, tay vòng qua eo Diệp Hi, âm thanh vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Chị Hi, vừa rồi chị nằm mơ thấy gì thế? Sao người lại lạnh thế này?”
“Mơ thấy Diệp Duật.”
Sắc mặt Diệp Sanh sa sầm, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, em ấy siết chặt vòng tay đang ôm lấy Diệp Hi, cầu xin: “Chị Hi, đừng nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, không liên quan tới chị.”
Diệp Hi ngẩng đầu, lẩm bẩm một mình: “Chị vẫn luôn không hiểu, chị đặt đ ĩa mật ong nhỏ đó trên bệ cửa sổ, khi đó Diệp Duật bệnh nặng, tay chân không linh hoạt, anh ấy làm sao mở cửa sổ mà ăn mật ong? Bên trong còn có nhiều kiến chết, anh ấy vốn sợ sâu bọ, làm áo lại ăn vào miệng được?”
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: “Hồi nhỏ chúng ta ở quê, chúng ta đều biết paraquat, cho dù ăn ít hay ăn nhiều, chỉ cần li3m một cái cũng không cứu được. Khi đó paraquat được trộn trong mật ong, có lẽ sau khi Diệp Duật chạm vào thì li3m tay. Ai mà ngờ được.”
Ánh mắt Diệp Hi u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, cô tách tay Diệp Sanh ra, im lặng ngồi xuống một bên, đáy mắt hiện lện màu lam nhàn nhạt.
Diệp Sanh đứng trước cửa sổ một hơi uống cạn sâm panh trong ly, em ấy bước tới, bỗng nhiên ngồi lên đùi Diệp Hi, cánh tay trắng như củ sen tựa như dây leo mềm mại quấn quanh cổ Diệp Hi.
Diệp Hi sửng sốt, vô thức nghiêng đầu, một nụ hôn đáng ra phải rơi trên môi lại đặt trên má cô.
Diệp Sanh thản nhiên cười, ngón tay như ngọc trắng vuốt v e mặt Diệp Hi, vẻ mặt em ấy si mê, dịu dàng nói: “Chị Hi thật xinh đẹp quá. Vì gương mặt này, cả đời này em cũng không thể buông bỏ chị.”
Diệp Hi giữ tay em ấy lại, bế em ấy ra khỏi đùi, nghiêm túc nói: “Cả đời này chị cũng không buông bỏ được Hướng Noãn.”
Diệp Sanh nhìn cô, sắc mặt thay đổi liên tục, em ấy mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể nghiêng đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Diệp Hi đau lòng em ấy, nhưng trong lòng lại không biết làm thế nào, cô suy nghĩ lại rồi mới cân nhắc từng câu chữ nói: “Nếu không thì chị đi hủy hoại nhan sắc vậy.”
Diệp Sanh vừa khóc vừa cười, cười xong lại khóc: “Chị giỏi nhất là tổn thương người khác.”