Lá dương liễu xoay vòng, nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên mái tóc mỹ nhân, mỏng manh như cánh bướm run rẩy.
Thanh niên đưa tay, nhẹ nhàng gỡ chiếc lá xuống rồi đặt vào lòng bàn tay mình. Lá có màu vàng nhạt, còn sót lại chút xanh của mùa hạ. Hắn ngắm nghía một hồi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ cong lên, rồi cất vào túi gấm treo bên mình.
Từ khe hở của chiếc túi, lộ ra một chút đỏ thắm của lá phong, rực rỡ chói lòa, nhưng lập tức được chủ nhân khép lại, trân trọng cất vào lòng.
Mỹ nhân tựa vào vai thanh niên, mơ màng ngủ. Bị động tác của hắn đánh thức, đôi mắt y chưa mở hẳn, cổ họng phát ra vài tiếng lầm bầm, cọ cọ vào vai thanh niên như chú mèo con.
“Đêm lạnh lắm, về phòng ngủ tiếp đi.” Thanh niên dỗ dành, đầu ngón tay chạm nhẹ lên gò má y.
“Ưm…ta khi nãy lỡ ngủ quên sao?” Đầu ngón tay thanh niên có chút buốt giá, mỹ nhân cảm thấy bờ má se lạnh, bỗng tỉnh hẳn.
“Ừ, đã ngủ rất lâu rồi,” Thanh niên mỉm cười, “Trước đây chưa từng nhận ra ngươi ham ngủ đến thế, hệt như mèo lười vào mùa đông vậy.”
“Mèo lười là gì vậy?” Núi non hiểm trở, thú nhỏ tầm thường làm sao có thể sống sót môi trường khắc nghiệt nơi đây? Huống hồ là loài mèo yếu ớt. Mỹ nhân sống trên núi rất lâu, tất nhiên chưa từng thấy qua bao giờ.
“Ta quên mất, ngươi chưa từng thấy cũng phải,” Thanh niên mỉm cười, giải thích: “Là loài thú nhỏ mà dân nhà giàu trong thành thường hay nuôi, lông mềm mại xù xì, thân mình ú tròn như bánh trôi, rất biết làm nũng, thường chơi đùa với cuộn chỉ, sợi tua rua.”
“Mùa đông trở lạnh, là khi nó lười biếng nhất, suốt ngày chỉ biết nằm ườn bên lò sưởi mà ngủ, chẳng thèm nhúc nhích. Nếu ngươi lúc ấy trêu chọc nó, nó sẽ nổi giận, giơ móng vuốt cào ngươi.”
Mỹ nhân nghe đoạn đầu còn tốt, đến câu cuối liền vội vàng biện giải: “Ta không giống nó đâu. Ngươi gọi ta dậy, ta cũng sẽ không nổi giận với ngươi.”
“Hơn nữa, ta không có móng vuốt,” Y duỗi thẳng ngón tay đến trước mặt thanh niên, cứ như sợ đối phương không thấy rõ, “Ngươi xem, không có móng nhọn, cũng sẽ không cào ngươi.”
Những ngón tay trước mắt thon trắng, khớp xương dài, có chút chai sạn. Thanh niên ôm tay y vào lòng, không kiềm được mà bóp nhẹ, an ủi: “Được rồi, ta biết ngươi không giống nó. Ngươi so với mèo lười tốt hơn nhiều, ngoan hơn nhiều.”
Mỹ nhân gật đầu lia lịa, vẻ mặt còn mang chút ấm ức, như muốn hỏi cho ra lẽ: “Vậy giữa ta và mèo lười, ngươi thích ai hơn?”
Y vừa học được từ “thích”, xem đó là điều tốt đẹp nhất thế gian, nên cứ luôn ghi tạc trong lòng, đối với ai cũng phải so đo một lần.
“Ngốc quá”, Thanh niên bật cười, nhìn vẻ nghiêm túc của y lại cảm thấy đau lòng, bế y lên đùi mình, mở miệng dỗ dành: “Đương nhiên là thích ngươi, chỉ thích mỗi ngươi, dù là so với ai, cũng chỉ thích một mình ngươi.”
Mỹ nhân trên đùi thanh niên nhích nhích, cẩn thận tránh đi vết thương ở bụng, vòng tay ôm lấy eo hắn, cả người nép vào lòng đối phương: “Vừa rồi ngươi nói, người giàu trong thành đều nuôi mèo lười, vậy ngươi có nuôi không?”
“Không có, ngươi muốn ta nuôi sao?” Mỹ nhân chôn đầu vào lòng thanh niên, lộ ra xương quai xanh gầy gò, thanh niên đưa tay vuốt ve người nọ. Tại vị trí y không thể nhìn thấy, ánh mắt hắn trở nên u ám.
“Ngươi đừng nuôi,” Mỹ nhân mau chóng đáp lời, rồi tìm lý do che đậy, “Vạn nhất bị cào, sẽ chảy máu, rất đau.”
Thật kỳ lạ, y nuôi thanh niên, ngày thường mỗi lần được xoa xoa ôm ôm, lồng ngực cứ đập bình bịch. Nhưng khi nghĩ đến việc thanh niên cũng nuôi một thú nhỏ nào đó, mỗi ngày cũng vuốt ve nó, ôm ấp nó, cưng nựng nó trong lòng, đút nó ăn cá, y lại cảm thấy không vui, cảm giác như nhai phải quả đỏ chưa chín, khiến bụng quặn thắt, mặt mũi nhăn nhó.
Mỹ nhân hơi áy náy, ngón tay siết chặt lấy y phục sau lưng thanh niên. Y nuôi thanh niên, lại không cho hắn nuôi thú cưng khác, nghĩ lại cũng thật là vô lý.
“Ừm, vậy không nuôi,” Thanh niên lên tiếng, giọng mang theo ý cười, “Ta cũng sợ đau.”
Sương thu nặng trĩu, gió cũng mang theo hơi lạnh, hai người ban ngày ăn mặc đơn bạc, lúc này cũng khó mà chịu nổi.
Mỹ nhân áp sát thanh niên, cảm nhận được cơ thể hắn hơi run, mới biết hắn đang lạnh, “Ta quên mất, ngươi đang bị thương, nhiễm lạnh sẽ không tốt đâu.”
Chưa kịp đợi thanh niên đứng dậy, mỹ nhân đã cúi người xuống, như lúc ban ngày, luồn tay dưới đầu gối bế ngang hắn lên, vội vã ôm hắn tiến vào trong phòng.
Y đặt thanh niên lên giường, kéo chăn lại, bọc hắn kín mít, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
“Không cần đâu…” Thanh niên bây giờ mới kịp hoàn hồn, có chút dở khóc dở cười, vừa mới giãy được một tay ra khỏi chăn, lại bị bắt lấy rồi đút trở về.
“Lỡ bị nhiễm lạnh thì phải uống thuốc, đắng lắm.” Mỹ nhân dọa hắn như dọa một đứa trẻ.
“Ta không sợ đắng.” Thanh niên cố ý trêu chọc y.
Mỹ nhân hơi mở to mắt, hiển nhiên không tin được trên đời lại có người không sợ đắng. Y gần như lúng túng, mím môi, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới ngẩng lên hỏi: “Vậy ngươi sợ gì?”
“Sợ ngươi,” Thanh niên khẽ mỉm cười, giọng nửa thật nửa đùa, “Sợ ngươi không để ý đến ta nữa.”
Sợ rằng sau này ngươi biết được hôm nay ta đã nói dối, tự ý lừa gạt ngươi, sẽ không thèm để ý đến ta nữa.
Mỹ nhân im lặng trong giây lát, đột nhiên cởi giày, trèo lên giường rồi chui vào trong chăn.
“Sẽ không có không để ý đến ngươi,” Y lên tiếng, trong chăn ánh sáng mờ mịt, chỉ thấy được đôi mắt lấp lánh của y, “Cho dù ngươi bị lạnh sinh bệnh, cũng sẽ không bao giờ không để ý đến ngươi.”
Y vô tình chạm phải đầu ngón tay thanh niên, dấy lên cảm giác lạnh buốt đến nhăn mày, “Lạnh quá, còn bảo là không lạnh.”
Nói rồi kéo tay thanh niên lại, luồn vào trong vạt áo y, áp nó vào bụng dưới mình, da thịt kề cận nhau mà cho hắn hơi ấm.
“…” Thanh niên kinh ngạc đến không nói nên lời, đầu ngón tay hắn chạm vào làn da ấm áp mịn màng, không dám động đậy nửa phần, cả người đều cứng đờ.
Hắn cứ thế nửa dụ dỗ, nửa lừa gạt mà trộm được một trái tim chân thành. Nhưng bản thân đã đọc sách thánh hiền bao năm, một thân cốt cách quân tử không sứt sờn, hắn đối với mỹ nhân luôn rất đúng mực, chưa từng lộ ra nửa phần suồng sã, bất kính.
Những lần thân mật trước đây, dù gì cũng còn cách lớp xiêm y, lòng hắn vẫn có thể bịa ra một cái cớ đường hoàng, lần này… lại là da thịt tiếp xúc.
Hắn rút tay về, giọng khàn đặc, “Không thể như vậy được.”
“Tại sao?” Mỹ nhân không hiểu, rõ ràng thú nhỏ của mình rất lạnh, nhưng lại không chịu dựa vào mình để sưởi ấm. Trong sự nghi hoặc của y còn le lói chút buồn bực.
Thú nhỏ của y là loài yếu ớt nhất, không thể uống nước lã, không thể hứng gió lạnh, ăn uống càng phải tinh tế hơn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sinh bệnh.
Huống chi đây là tự tay mình nuôi, khi nhặt về đã bị thương, bụng rách một vết lớn như vậy, cũng không biết trong cơ thể có thiếu thốn gì không, khó khăn lắm mới nuôi sống được, thế mà bây giờ lại không biết quý trọng bản thân chút nào.
“Chúng ta…vẫn chưa định danh phận.” Thanh niên khó khăn mà giải thích.
Mỹ nhân không biết gì về quy củ thế tục, thanh niên không muốn để y cứ thế mà mù quáng đi theo mình. Đây là người mà hắn yêu thương, phải có lễ nghi cưới hỏi, trao đổi sính lễ, xem ngày lành tháng tốt, an bài tân phòng, cùng bái thiên địa, uống rượu giao bôi, thì mới tính là trọn vẹn bên nhau.
“Nuôi ngươi, còn cần danh phận sao?” Mỹ nhân lần đầu nghe thấy lời lẽ như vậy, tròn xoe đôi mắt, lòng đầy nghi hoặc.
Trước kia khi y nuôi thú nhỏ, chỉ cần chuẩn bị cái lồng, trải chút rơm cỏ, dùng ống tre nhỏ đựng thức ăn và nước sạch để đó là đủ rồi. Chưa từng biết còn cần danh phận gì đó nữa. Hóa ra trước đây, mình đã đối xử tệ bạc với chúng sao?
Chả trách mình nuôi bao nhiêu con, cũng không có lần nào là dài lâu.
“Đó là tập tục quê nhà ta. Nếu ngươi muốn nuôi ai, đều phải cho người đó một danh phận.” Thanh niên căng da đầu, buột miệng nói, “Chẳng hạn như muốn nuôi mèo lười, phải chuẩn bị một phần lễ cho gia đình con mèo đó. Muốn chu đáo hơn thì thậm chí còn phải dâng cho mèo mẹ một xâu cá, như vậy mới coi như đã cưới mèo về. Khi có danh phận rồi, mới có thể đường hoàng nuôi nó.”
Mỹ nhân nghe mà ngớ người, vẻ nửa tin nửa ngời, ngập ngừng mở miệng hỏi: “Vậy ta có phải cũng cần đi bắt một xâu cá, dâng cho mẹ ngươi không?”
“Nhà ngươi xa không? Nếu ta bắt cá ở suối gần đây, lúc đem tới nơi có khi nào sẽ hư không?”
“Hay là đợi đến khi về quê ngươi rồi mới bắt nhỉ?”
Mỹ nhân suy tư một hồi, vẫn cảm thấy cách sau tốt hơn, lại tiếp tục nói: “Vậy gần nhà ngươi có ao không? Ta có thể bắt ở đó, khi dâng đến tay mẹ ngươi chắc chắn vẫn còn tươi.”
“Mà ao cũng đừng quá sâu nha,” Mỹ nhân cắn cắn môi dưới, có chút ngại ngùng mở miệng, “Ta thật ra bơi không giỏi lắm.”
Thanh niên vạn lần không ngờ tới câu chuyện mình bịa đặt lại bị suy diễn thành như thế, thật sự có chút dở khóc dở cười, vội vàng ngắt lời mỹ nhân: “Không cần đâu, mèo lười thích ăn cá nên mới phải làm vậy, chúng ta không cần đâu.”
Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay mỹ nhân, đặt lên vị trí trái tim mình: “Nếu ngươi và ta muốn có danh phận, không cần đem cá, cũng không cần chuẩn bị lễ vật. Ngươi chỉ cần cùng ta về nhà, gặp cha mẹ ta, hai ta khoác lên hỉ phục, bái thiên địa, ngươi đồng ý cùng ta bên nhau cả đời, thế là đã định danh phận rồi.”
“Sau khi định danh phận, ngươi muốn làm gì, ta đều chiều ngươi.”
“Món hời này, ngươi có muốn không?”