Mỹ nhân cuộn người trên giường, ngón tay nắm chặt góc chăn, vành mắt đỏ ửng, khóe mắt dâng lên tầng hơi nước, khóe miệng trễ xuống, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Thanh niên bắt chéo tay, đứng ở mép giường bình tĩnh nhìn y: “Ngươi dùng chiêu này ba ngày liền rồi, không muốn đổi chiêu thức mới sao?”
Tầng lệ chực trào bị mỹ nhân mau chóng thu về, chẳng thấy bóng dáng đâu. Y mếu máo, chậm rãi bước xuống giường, trông không có tí sức sống nào.
“Thôi được rồi, ăn xong ta cho ngươi ra ngoài chơi. Chơi một canh giờ, được không?” Thanh niên thấy bộ dáng y như vậy, lại mềm lòng.
“Hai canh giờ,” Mỹ nhân nghiêng đầu, đưa hai ngón tay ngúng nguẩy trước mặt hắn.
Thấy thanh niên còn do dự, y hạ tay xuống, túm lấy tay áo hắn kéo kéo, rồi lại kéo kéo.
“Được không?” Y nhìn thanh niên đắm đuối, giọng nhỏ nhẹ hẳn, trông ngoan ngoãn biết bao.
“Được rồi,” Thanh niên đành chịu thua, thật không có cách nào với y mà. Người này rất biết cách làm kẻ khác phải mềm lòng. “Nhưng phải mặc quần áo dày vào, lát về còn phải uống thêm bát canh gừng.”
“Không uống đâu,” Mỹ nhân nhăn mũi, cọ mặt vào ngực thanh niên, “Cay lắm, không ngon.”
“Cho thêm mật ong vào, sẽ không cay nữa.” Thanh niên nâng mặt y lên, cẩn thận vuốt lại những lọn tóc rối.
Mái tóc dài của mỹ nhân như tấm lụa, xõa xuống tấm lưng, cầm trong tay không cẩn thận là tuột mất.
“Ừm…” Vì được ra ngoài chơi tuyết, mỹ nhân mới miễn cưỡng đồng ý.
Thanh niên chạy đi nấu cháo gạo. Mỹ nhân ngồi bên bàn ăn, tâm trí thì trôi dạt đến phương nào, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng thanh niên nổi giận, kéo ghế tre ngồi đối diện, che kín cửa sổ, sắc mặt lộ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Mỹ nhân thấy thế bèn rụt vai, bưng bát lên, ực ực vài ngụm hết sạch chén cháo, vội đưa bát không cho thanh niên kiểm tra, cười nịnh nọt.
Sắc mặt thanh niên vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn kéo chiếc áo choàng bên cạnh, thắt dây lại, quấn mỹ nhân kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay.
“Thôi ra ngoài chơi đi, đường trơn, cẩn thận coi chừng ngã.”
Giọng thanh niên không để lộ cảm xúc. Mỹ nhân có chút chột dạ, hơi khom lưng, ngước lên dò xét sắc mặt hắn.
Lông mềm trên cổ áo choàng che khuất tầm nhìn của mỹ nhân, y nhìn không rõ, đưa tay định gạt ra, nhưng lông áo vô ý chạm vào mũi, cảm giác ngứa ngáy khiến y “hắt xì” một tiếng, tự làm bản thân giật mình. Y ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ hồng, mắt long lanh ngấn nước, nhìn về phía thanh niên.
Thanh niên thở dài thườn thượt, đưa tay chỉnh lại áo choàng cho y, cuối cùng không kiềm được chạm nhẹ vào chóp mũi đỏ hồng của y, “Đi chơi đi, ta không giận đâu.”
Nghe vậy, mỹ nhân nhảy cẫng lên, như thỏ nhỏ vừa thấy cửa lồng mở, vui sướng mà chạy ào ra khỏi cửa.
Thanh niên nhìn bóng y biến mất trong chớp mắt, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, sau giây lát mới hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ.
Hắn thầm nhủ, đợi thêm chút nữa thôi. Chẳng phải hắn đã thành công lừa y vào tròng rồi sao?
Phải kiên nhẫn. Rồi sẽ có ngày, dạy y hiểu rõ ái tình là gì.
Mỹ nhân ra ngoài không lâu đã quay trở về, y bám vào khung cửa, thò đầu nhìn vào trong nhà.
Thanh niên hơi ngạc nhiên, “Không chơi nữa sao? Chưa đến một canh giờ mà.”
Mỹ nhân ngập ngừng mở lời, “Ngươi không đi cùng ta sao?”
“Ta ở bên cửa sổ nhìn ngươi còn gì.” Thanh niên trước đây vào những ngày tuyết rơi cũng ít khi ra ngoài, chê tuyết làm ướt giày vớ, lại thêm đường trơn trượt, nếu sơ ý ngã một cái thì trông quá bất nhã.
“Nhưng mà,” Ngón tay mỹ nhân vô thức cào cào vân gỗ trên khung cửa, “Ta muốn ngươi ở bên cạnh.”
Vẻ mặt y nhuốm chút bối rối, “Không có ngươi bên cạnh, ta chơi gì cũng không thấy vui, thật là kỳ quái.”
“Ta không nhịn được, cứ luôn nghĩ về ngươi.”
“Nhớ đến ngươi, cảm thấy dù tuyết rơi cũng không quan trọng bằng ngươi.”
Đôi mắt mỹ nhân sáng long lanh, y ngượng ngùng tiến lên phía trước, đưa ra tay phải nãy giờ vẫn giấu sau lưng, chìa đến trước mặt thanh niên, “Cái này tặng ngươi, ngươi nhận đi. Nhận rồi thì đi chơi cùng ta, có được không?”
Trong lòng bàn tay y là một chú thỏ nhỏ được nặn bằng tuyết, thân hình tròn trĩnh, hai tai trên đầu nặn hơi méo mó, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được hình dáng. Đôi mắt làm từ hai hạt đậu đỏ, có thể thấy người sáng chế đã dụng tâm đến mức nào.
“Tại sao lại nhớ đến ta?” Thanh niên nuốt nước bọt, khó khăn mở lời.
“Ta không biết,” Mỹ nhân lắc đầu, mắt trong veo như vầng trăng khuyết, không chút che giấu, “Hình như chỉ khi có ngươi bên cạnh ta, ta mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút.”
“Vừa rồi không thấy ngươi, lại bắt đầu nhớ ngươi.”
Mỹ nhân đưa thỏ tuyết trong lòng bàn tay về phía hắn thêm chút nữa. Do cầm lâu, lòng bàn tay y hơi đỏ lên vì lạnh, nhìn thanh niên với ánh mắt mang chút thấp thỏm cùng mong đợi: “Ngươi không thích thỏ sao?”
“Nếu không thích, ta có thể nặn cho ngươi con khác.”
“Thích chứ,” Thanh niên như vừa bừng tỉnh, cẩn thận nhận lấy chú thỏ tuyết từ lòng bàn tay y, đặt lên bậu cửa sổ.
“Để ở đây lạnh hơn, ta sợ cầm trong tay sẽ tan mất.” Hắn giải thích với mỹ nhân.
Thanh niên kéo tay mỹ nhân lại, ôm vào lòng bàn tay mình, thổi vào hơi ấm rồi xoa xoa, làm cho đầu ngón tay y ửng hồng, “Đáng lẽ khi nãy phải cho ngươi đeo găng tay, lỡ bị lạnh, gãi rách thì đau lắm.”
“Không lạnh đâu,” Mỹ nhân mím môi, mang chút đắc ý khó giấu, “Có ngươi giúp ta sưởi ấm mà.”
Thanh niên cúi đầu, tiếp tục xoa bóp đầu ngón tay y, xoa mãi xoa mãi, làm mỹ nhân cảm thấy đầu ngón tay sắp bỏng luôn.
Chú thỏ tuyết trên bậu cửa sổ mở đôi mắt đỏ, tinh ranh quan sát hai người.
“Ta cũng tặng ngươi một thứ, được không?” Thanh niên đột nhiên mở miệng.
“Là gì thế?” Mỹ nhân mở to đôi mắt tròn xoe, đáy mắt ẩn chứa niềm vui khó giấu.
“Ngươi nhắm mắt lại trước đã.” Giọng thanh niên trở nên trầm thấp, vòng qua bên tai y, sượt qua nhẹ nhàng, khiến vành tai ngứa ran.
Mỹ nhân khẽ run lên, nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, tạo thành hai đường cong dày đặc, mềm mại.
Thanh niên cúi người về phía trước, hôn lên môi y.
Trong bóng tối, cảm giác có thứ gì đó rơi xuống môi y, rất nhẹ. Là gì vậy, cánh hoa ư? Y không rõ, trong lòng sinh ra chút sợ hãi, tay bên dưới khẩn trương mà nắm chặt, vẫn nhớ kỹ lời thanh niên dặn, ngoan ngoãn khép chặt hai mắt.
Hơi thở của thanh niên rất gần, luồng khí phả nhẹ vào mặt, mỹ nhân như nắm được cọng rơm cứu mạng, đưa tay ra, mò mẫm lên cổ thanh niên.
Thứ ấn lên môi y bỗng rời đi, chưa kịp phản ứng, lại một lần nữa áp tới. Lần này dường như dùng sức hơn lần trước, lưu luyến trên môi y thật lâu, thứ mềm mại kia như đang mút lấy y.
Mỹ nhân dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong lòng dấy lên niềm vui kỳ lạ, cảm giác còn ngọt ngào hơn cả quả chín mọng, khiến y vừa bàng hoàng vừa xấu hổ.
Y nhắm mắt thật chặt, giả vờ như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, như vậy mới đủ can đảm mà hé môi một chút, rụt rè đưa đầu lưỡi ra, quấn lấy thứ mềm mại đang lưu luyến trên môi mình.
Thứ đó tiếp tục quấn lấy y, câu lấy lưỡi y, thừa cơ luồn vào khe môi hé mở của y, rồi lại quấn quyện, khó mà tách rời.
Y như mất hết sức lực, đầu choáng váng, eo cũng mềm nhũn, không tự chủ ngã vào lòng người đối diện.
Có người ôm lấy eo y, tay y chống lên ngực đối phương, dưới lòng bàn tay y không biết là thứ gì, đang đập rất mạnh, bình bịch bình bịch, sự rung động mãnh liệt kia khiến tay y cũng gần như run theo.
Y sắp bị ăn luôn rồi sao? Mỹ nhân mơ hồ nghĩ.