“Ôi… sao lại đi vào lúc này, chúng tôi còn chưa làm gì…”.Giang Thái Nhiên tiếc rẻ xốc chăn, lại nhặt quần áo của mình từ mép giường lên rồi bắt đầu mặc vào.
Hựu Nhi đang được đút ăn, có chút không hiểu xoay người, nhìn Giang Thái Nhiên từ đầu đến chân, phát hiện hắn có xăm hình trên lưng, chỗ xương bả vai… thật là gợi cảm một cách bất ngờ.
Sau đó lại ngó sang bên trái một chút:
“Phụt!”
Suýt chút nữa thì cô đã phun sữa ra, chất lỏng chưa kịp nuốt đã hoàn toàn trôi vào thực quản, khiến cho cô bị sặc, trong lúc ho khan cần phải dựa vào một thứ gì đó để chống đỡ thân người, Tống Loan ở phía sau, lo lắng vỗ vỗ lưng cô: “Sao vậy Hựu Nhi, khó uống lắm à? Vậy lần sau sẽ đổi hiệu khác.”
Tảm Hựu Nhi lắc đầu, sau đó phải ho mạnh thêm vài cái nữa mới ngưng lại được. Cái tên Kha Hoằng Danh kia, sao lại mặc áo của mình!
Không mặc quần thì thôi đi, lại còn cố ý đưa vật thẳng tắp kia về phía cô, thấy cô bị sặc còn đi tới gần, sau đó cúi xuống hỏi: “Không sao chứ?”
“Cậu… Khụ… cậu mặc quần áo đàng hoàng đi!” Cô che mặt lại chỉ vào một hướng, muốn tên biến thái áo rách quần manh này mặc quần áo lại.
Kha Hoằng Danh đương nhiên không phải cố ý, hắn chỉ muốn xem bộ dạng Hựu Nhi uống sữa thôi.
Nhìn thấy cô ôm mặt nói vậy, Kha Hoằng Danh cũng liền đoán được nguyên nhân Hựu Nhi đột nhiên bị sặc, nhưng hắn chẳng những không nghe lời mà còn đến gần hơn một chút.
“Không thích hả? Tối hôm qua em yêu nó vô cùng mà, muốn rút ra cũng không rút được.”
“Á!… Cậu mau mặc quần áo vào đi!”
Nghe hắn nói, Hựu Nhi tách mấy ngón tay đang che mắt ra một chút, lọt vào tầm mắt của chính là dục vọng phóng đại của Kha Hoằng Danh..
Cô khiếp sợ đến nỗi há miệng mấy giây, sau đó chui đầu vào lồng ngực Tống Loan trốn tránh, nhấn mạnh bảo hắn mặc quần áo vào.
“Đừng chọc cô ấy nữa, vừa mới tỉnh lại thôi, em muốn cô ấy ngất đi nữa hay sao?… Ít nhất phải ăn sáng xong đã.”
Hắn cười khẽ, sờ lên đầu thiếu nữ trong lồng ngực, rồi lại dịu dàng kéo chăn lên cho cô, ngoài miệng thì đang trách em mình, nhưng câu cuối cùng nghe không ổn thế nào…
Tảm Hựu Nhi đương nhiên đã phát hiện ra, cô vội vàng ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn về phía Tống Loan, giống như đang muốn hỏi hắn có ý gì.
Nhưng hắn chỉ cười mà không nói, ôm ngang Hựu Nhi đã uống sữa xong lên, đi vào phòng tắm.
Bị hắn ôm một cách mạnh mẽ trong lồng ngực mà rửa mặt, Hựu Nhi đột nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ con không biết tự lo cho bản thân, toàn bộ tự do thân thể đều bị Tống Loan khống chế.
Còn đang nhăn khuôn mặt nhỏ tự hỏi, bản thân mình tiếp theo phải nên làm gì bây giờ, thì cô đã được mặt xong cái áo rồi ôm vào phòng bếp.
Hàng Tễ Duẫn mang một chiếc tạp dề không hề tương xứng với khí chất của hắn, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, nhưng xoay người thấy Hựu Nhi được ôm vào liền lập tức dập tắt, tiếp tục chiên trứng.
“Cậu biết nấu ăn sao? Thật là giỏi!” Tảm Hựu Nhi có chút tò mò chạy đến bên cạnh, tỏ vẻ rất ngưỡng mộ kỹ năng thành thạo của hắn.
“Lúc trước có học một chút.” Hắn lấy một cái khay từ trong tủ ra, đặt trứng đã chiên xong vào trong đó, ra hiệu bảo cô dọn lên bàn.
Ngoan ngoãn làm theo ý hắn xong, Hựu Nhi ngồi chờ vài phút rồi lại đi đến bên cạnh hắn, muốn xem hắn lại làm gì.
Chỉ thấy hắn buông đũa trong tay xuống, sau đó quay đầu áp sát mặt về phía cô.
“Sao… sao vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Hàng Tễ Duẫn đột nhiên phóng đại trước mắt khiến cô đỏ mặt lên, cho rằng mình quấy rầy hắn nấu ăn Hựu Nhi dự định nói xin lỗi rồi sẽ quay đi, nhưng lại bị hắn nắm bả vai kéo về phía trước.
“Ưm…”
Đột nhiên bị hôn xuống khiến đôi mắt cô trừng lớn như một cái chuông đồng, trên người Hàng Tễ Duẫn có một chút mùi khói dầu nấu bếp, miệng lại có mùi khói thuốc ngòn ngọt sôcôla.
Cho đến khi xâm chiếm, đoạt được toàn bộ môi và nước bọt trong miệng Hựu Nhi, Hàng Tễ Duẫn mới cho cô cơ hội thở dốc, hắn đứng thẳng thân mình tiếp tục quơ đũa, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Tránh ra xa một chút, nếu không anh sẽ không kiềm chế được mà hôn em mãi.”
“… Xin lỗi…”
Ngơ ngác ngồi trở lại trên ghế, Hựu Nhi phải mất hết mấy giây mới có thể định thần lại, cô hơi hối hận sờ mặt mình… Sao lại phải xấu hổ như vậy??? Thật là ngại mà!!
Hàng Tễ Duẫn nhếch miệng cười, lại tập trung sự chú ý vào đôi tay, để tránh bánh quẩy bị mình làm khét.
“Hựu Nhi thấy xao động à?”
Nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, Tống Loan đưa tay chống cằm, cười khẽ hỏi cô.
“…”
Quả thật là có động lòng nhưng lại không thể nói ra, bởi vậy Tảm Hựu Nhi lựa chọn im lặng.
“Thẹn thùng gì chứ, tất cả bọn anh đều đã là người của em rồi…”
Hắn dịch ghế dựa ngồi sát bên cạnh Hựu Nhi, đưa bàn tay qua ôm lấy eo cô, sau đó khẽ hôn lên vành tai Hựu Nhi, giọng nói trầm thấp gợi cảm, còn mang theo vài phần trêu đùa.
Giống như nghe thấy một tiếng oanh động thật lớn, gương mặt cô đã hoàn toàn đỏ bừng lên, ông trời chứng giám, tuy rằng Tảm Hựu Nhi đã từng yêu đương vài lần, nhưng bị một đám anh chàng điển trai như thế trêu chọc, cô hoàn toàn không chịu nổi!
Nhưng cũng rất kỳ lạ, lúc trước cô chưa bao giờ vì những lời cợt nhã của bọn họ mà đỏ mặt như thế… thật sự là khi đã từng thân mật thì sẽ thay đổi hay sao?!
Nghĩ vậy trong đầu cô liền muốn đẩy Tống Loan ra cách mình 5m, nhưng Hàng Tễ Duẫn đã bưng thức ăn lên, còn thấp giọng nói có thể ăn cơm rồi.
Xuất phát từ sự tôn trọng đối với thức ăn và người nấu, Hựu Nhi chỉ hơi dịch sang bên cạnh một chút, lại bị Tống Loan dán sát vào lần thứ hai. Cô không còn gì để nói đành phải mặc kệ vị Tống đại thiếu gia này và Giang Thái Nhiên ôm lấy mình.
“Tiểu Hựu Hựu! Anh muốn đút em ăn cơm!”
Vừa nhớ đến Tào Tháo, thì Tào Tháo đã đến, Giang Thái Nhiên chạy như bay về phía cô, theo sau là Kha Hoằng Danh từ tốn không nhanh không chậm.
Chỉ là lúc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, thì đã bị Hàng Tễ Duẫn lôi tránh sang một bên, sau đó tự mình ngồi vào chỗ: “Lúc ăn cơm các cậu phải cách xa Hựu Nhi một chút.”
“Vì! Sao! Chứ?!!” Giang Thái Nhiên không phục liền đạp lên trên ghế rống to.
“Sờ vào đũng quần của cậu thì sẽ biết vì sao.”
Đôi mắt bình yên như nước của hắn lẳng lặng liếc nhìn cái lều đang căng lên của Giang Thái Nhiên, sau đó xoay đầu nắm nhẹ cằm Hựu Nhi, dùng muỗng múc cháo ra chén, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng cô.
Hựu Nhi dựa vào phản xạ đón nhận thức ăn bên miệng, cho đến khi đã nuốt xuống dạ dày mới nhớ rằng mình lại bị người ta đút, cô vội vàng giành lấy chén và muỗng trong tay Hàng Tễ Duẫn, sau đó rất không tự tin nói: “Tôi có thể tự mình ăn…”
Hàng Tễ Duẫn cũng không cướp về, chỉ là ánh mắt mềm mại hơn một chút, sau đó thấp giọng trả lời một câu ‘được’, liền cầm lấy chén mình, bắt đầu ăn cơm.
“Từ từ thôi!”
Đã quen ăn các món ngon mà ba mình làm, cho nên đối với thức ăn có rất nhiều kén chọn và phong cách riêng, Tảm Hựu Nhi sau khi nuốt vào một muỗng cháo do Hàng Tễ Duẫn nấu, lại không hề do dự, mở miệng khen ngợi.
“Tay nghề Tễ Duẫn thật là giỏi nha.”
Tống Loan ngồi ở bên cạnh cũng tán thành gật đầu, lại gắp một miếng bánh quẩy bỏ vào miệng.
Hai người ngồi vào chỗ đối diện với Hựu Nhi vốn dĩ mang khuôn mặt biểu lộ các người đang nói vớ vẩn gì đấy, nhưng sau khi ăn vào miệng thì lập tức thay đổi thái độ.
Giang Thái Nhiên vốn thẳng thắn không mang thù vặt, cũng đầy mặt sùng bái nhìn hắn, còn kêu thét lên muốn Hàng Tễ Duẫn dạy hắn nấu ăn, như vậy sau này có thể đến nhà hàng Tảm Cư làm đầu bếp, rồi ở bên cạnh Tiểu Hựu Hựu suốt ngày!
Hàng Tễ Duẫn không trả lời hắn, chỉ nghe thấy hắn nói có thể đến Tảm Cư làm đầu bếp thì ánh mắt lập tức sáng lên trong một khoảnh khắc.
Sao mình lại không nghĩ đến cái này nhỉ, thật là thất sách.
Cậu cả nhà họ Hàng nếu biết được có lẽ sẽ rất lo lắng, không ngờ em trai mình lại muốn từ bỏ sự nghiệp gia đình, chạy đi làm đầu bếp cho nhà người ta sao? Đây có còn là lời nói của con người hay không!
Sau khi ăn cơm xong, Hàng Tễ Duẫn hôn hôn lên mặt Hựu Nhi, sau đó dường như nhớ ra điều gì, hắn móc di động ra, đến bên ban công gọi điện thoại, ba người còn lại dọn chén bát vào bồn rửa, nhưng không ai có ý nghĩ sẽ thật sự rửa chén.
Sau khi rửa tay và miệng xong, Hựu Nhi ngồi trên sô pha duỗi eo lười nhác, khuôn mặt tỏ vẻ thoải mái hưởng thụ, chỉ là không phát hiện ba cái bóng ở cách cô rất gần…
“Khoan đã! Các cậu định làm gì!… Không được cởi quần áo tôi đâu, vừa mới thay xong thôi!”
“Ừm, đây là món ngọt tráng miệng.”
“A ưm… Đừng đụng vào đó… Kha Hoằng Danh…”
“Hựu Nhi.”
“Cái gì…? Khoan đã, sao phải trói tay tôi!”
“Liếm nó đi.”
“…”