Xét thấy lần tham ban trước Khương Ly không nhìn thấy mình nên lần này Giang Trạm tìm một vị trí rất rõ ràng để xoát độ tồn tại, đứng ở bên cạnh đạo diễn.
Nhà đầu tư đột nhiên tới tham ban giống như có một môn thần đang ở cạnh trông coi mình khiến đạo diễn có chút hoảng hốt, hướng phía Khương Ly hô một tiếng: “Cắt!”
Trong cảnh diễn thì sau khi Triệu Khê nhào tới ôm Lục Mân Vũ thì nhanh chóng đứng lên kéo cậu đi, đạo diễn hô một tiếng “cắt” khiến hai người dừng lại, nhìn về phía đạo diễn.
Lúc Khương ly nhìn thấy Giang Trạm thì đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức nghĩ tới lý do vì sao hắn lại xuất hiện thì cúi đầu nở nụ cười.
Cận Vũ ở bên cạnh nghe thấy tiếng cười của cậu thì nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt cười nhẹ của cậu, mặt mày mang theo sự ôn nhu chứ không giống kiểu ôn hòa lễ độ lại xa cách như thường ngày, trong lòng không khỏi hơi động, trong lúc nhất thời lại quên buông tay cậu ra.
Giang Trạm nhìn chằm chằm anh ta cứ nắm tay Khương Ly khiến bước chân của hắn không tự chủ mà bước về phía trước muốn tới đẩy ra nhưng đạo diễn bên cạnh đột nhiên giơ loa nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng!”
Một tiếng này khiến Cận Vũ lấy lại tinh thần, buông lỏng tay Khương Ly ra, lúc thu tay về có cảm giác tiếc nuối khó hiểu khiến anh không khỏi đưa tay ra sau nắm chặt lại, đi theo Khương Ly hướng về phía Giang Trạm.
Cậm Vũ là nghệ nhân hot nhất của Giang thị, Giang Trạm cũng coi như là có quen biết với anh ta, chỉ là không nghĩ tới anh ta cũng ở trong đoàn phim Nằm Vùng.
Kỳ thực không chỉ hắn, ngay cả Khương Ly cũng là khi tiến vào đoàn phim mới biết nam số hai là Cận Vũ. Một ảnh đế lại đi làm nam phụ cho một người mới, Khương Ly không lên mạng cũng có thể đoán được fan sẽ tức giận đến mức nào.
Nhưng bản thân Cận Vũ lại không thèm để ý chuyện này, bởi vì anh căn bản không đem Khương Ly thành người mới để đối xử. Ban đầu ở trong Trường Hà Lạc Nguyệt có mấy lần diễn đối thủ, người khác chỉ e không nhìn ra được nhưng anh thật sự cảm giác được chính anh lại Khương Ly khống chế.
“Giang tổng đi công tác sao?” Cận Vũ chủ động hỏi.
“Ừm.” Giang Trạm nhàn nhạt gật đầu một cái, ánh mắt như là lơ đãng đảo qua Khương Ly ở bên cạnh, “Tiện đường tới xem một chút.”
Cận Vũ chú ý tới ánh mắt của hắn, Khương Ly tiến vào công ty không lâu, không chắc cậu có biết hắn không nên vỗ vai Khương Ly giới thiệu: “Khương Ly, đây là Giang tổng của công ty. Cậu đã gặp qua chưa? Còn không mau đi chào hỏi.”
“Không có đâu.” Khương Ly cười cười với Giang Trạm, đưa tay ra, “Giang tổng, chào ngài. Tôi là Khương Ly.”
Giang Trạm nhìn cậu vài giây rồi duỗi tay nắm chặt, vừa mới nắm lấy đã cảm giác được Khương Ly cào nhẹ ở trong lòng bàn tay hắn hai lần, cảm giác ngưa ngứa truyền tới như là lông chim nhẹ nhàng vuốt ve tim hắn.
Bên cạnh còn có những người khác, hai người nhanh chóng thu tay về.
Sau khi bắt chuyện, Khương Ly cùng Cận Vũ đi qua một bên nghiên cứu kịch bản.
Giang Trạm ngồi xuống ghế mà nhân viên đã chuẩn bị, dặn dò Kỷ Thư sắp xếp buổi trà chiều cho đoàn phim rồi ánh mắt rơi xuống trên người Khương Ly ở cách đó không xa.
Lúc Khương Ly đang cùng Cận Vũ đối diễn thì cảm giác ánh mắt Giang Trạm giống như tia X quang quét từ trên xuống dưới, nếu quay đầu lại phỏng chừng còn có thể nhìn thấy trên mặt hắn là biểu tình đi bắt gian.
Nhớ tới bộ dạng lúc ăn giấm của Giang Trạm thích nói một đằng làm một nẻo, cậu nhất thời không nhịn được mà phì cười, tâm tình cũng vui vẻ như nở hoa.
Cận Vũ thấy thế thì cười hỏi: “Cười cái gì? Là tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Không có không có, anh Vũ nói rất đúng.” Khương Ly xua tay, “Chỉ là nhớ tới chút chuyện vui. Tôi đi rửa tay rồi lát nữa tiếp tục nói với anh.”
“Được.”
Khương Ly đặt kịch bản sang bên cạnh, trước khi rời đi còn như vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Giang Trạm. Hắn vẫn luôn chú ý tới cậu nên tự nhiên hiểu được ánh mắt của cậu, đứng dậy đi theo.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng rửa tay, cửa phía sau vừa đóng, Khương Ly đã nhào tới ép Giang Trạm lên tường, hai tay lôi kéo cổ tay của hắn, kéo người xuống, ngửa đầu lên hôn.
Giang Trạm thuận thế ôm eo cậu, dùng sức hôn trả lại, đầu lưỡi cùng cậu quấn quýt lấy nhau.
Hôn xong, Khương Ly thở hổn hển nói: “Sao anh tới đây mà không nói với em một tiếng, mới nãy nhìn thấy anh dọa em hết cả hồn.”
“Đi công tác.” Giang Trạm tiện tay giúp cậu phủi bụi trên mặt, “Tiện đường tham ban.”
Lý do thật quá kém, Khương Ly căn bản không tin: “Anh là lại đây tham ban mới thuận tiện đi công tác?”
“Không phải.”
“Hả?”
Giang Trạm nhìn cậu, ăn ngay nói thật: “Đặc biệt tới tham ban, không đi công tác.”
Hiếm khi thấy hắn thành thật như thế, Khương Ly bỗng có cảm giác ngọt ngào khó hiểu tản ra ở dưới đáy lòng, khóe miệng không thể nào ép xuống được, trán dựa lên lồng ngực hắn, khoang ngực phát ra tiếng cười trầm thấp.
Giang Trạm thấy cậu vui vẻ như thế, tâm tình nặng nề vừa nãy cũng bị quét đi hết.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, cách đó không xa còn có rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác, hai người cũng không có ở đó quá lâu, Khương Ly nói khẽ với Giang Trạm: “Lát nữa em lấy thẻ mở cửa từ anh Phùng đưa cho anh, em đi trước.”
Nói xong nhanh chóng hôn Giang Trạm một cái rồi rời đi trước.
Giang Trạm sờ nơi cậu mới hôn, hắn không ngại người khác biết được quan hệ của hắn và Khương Ly, thậm chí còn ước gì có thể thông báo cho cả thiên hạ này biết Khương Ly là người của hắn, khiến hết thảy những người dám ước mơ tới cậu phải lui bước, chỉ là bây giờ thân phận của Khương Ly không thích hợp để công khai.
Giang Trạm trở lại chỗ ngồi vừa nãy, lát sau Phùng Đông thừa dịp những người khác không chú ý tới đưa thẻ mở cửa phòng Khương Ly cho hắn, nói Khương Ly muốn hắn về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Giang Trạm nhận thẻ mở cửa nhưng không có đi về trước mà ở tại trường quay tới khi kết thúc, còn cùng Khương Ly đi ra ngoài ăn cơm.
Hai người hiện giờ đang ở trong trạng thái yêu cuồng nhiệt, bởi vì Khương Ly đóng phim ở đây đã hơn nửa tháng, thường ngày chỉ có thể dựa vào video call để trò chuyện. Giờ mới được dựa gần đối phương một chút, song phương đều có chút không đè ép được cỗ tà hỏa ở dưới đáy lòng, cửa phòng vừa đóng hai người đã không chờ kịp mà ôm hôn nhau, lảo đảo đi về hướng bên giường.
…
Tắm rửa xong, Giang Trạm cởi quần Khương Ly để cậu nằm ở trên giường và hắn bôi thuốc, hỏi: “Trước tiên thoa chai này sao?”
“Ừ, dùng chai nước trước rồi mới tới thuốc cao.” Khương Ly nằm úp sấp ở trên gối, chỉ mặc một bộ đồ ngủ, ngay cả quần lót cũng không mặc, trong phòng bật điều hòa nên không cảm thấy lạnh.
Giang Trạm cẩn thận thay cậu bôi thuốc, xong rồi thì dặn cậu nằm đợi một chút để thuốc thấm, còn hắn đứng dậy đi rửa tay. Mới vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài phát hiện Cận Vũ đang đứng ở ngoài cửa.
“Là ai vậy?”
Khương Ly nghe thấy âm thanh, từ trên giường nhô đầu ra hỏi, suýt nữa là lọt xuống giường.
“Không được nhúc nhích.” Giang Trạm quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, hắn trực tiếp mở cửa đối diện với Cận Vũ đang chuẩn bị gõ cửa.
Cận Vũ tới đây là muốn đưa thuốc cho Khương Ly. Ngày hôm qua Cận Vũ không có ở trường quay nên không biết chuyện Khương Ly bị thương, ban nãy từ trợ lý mới biết được, vì thế nên nhờ trợ lý đi mua thuốc mỡ rồi tự mình cầm tới.
Không ngờ cửa vừa mở ra thì người xuất hiện trước mặt không phải là Khương Ly mà là người mà anh ta không hề ngờ tới.
“…Giang tổng?” Cận Vũ nhìn Giang Trạm, biểu tình vô cùng sững sờ nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, đè xuống khiếp sợ mà nghiêng đầu nhìn số phòng.
10208, là phòng Khương Ly không sai, tầm mắt lướt qua Giang Trạm thấy được Khương Ly đang cuộn người trong chăn bông nhìn về phía bên này.
Lúc này Giang Trạm đang mặc áo tắm, rõ ràng cho thấy là mới vừa đi tắm xong, muộn như vậy mà hắn còn ở trong phòng Khương Ly, không có khả năng là vì hai phòng hợp lại thành một, trừ phi…
Tâm lý Cận Vũ trầm xuống, tuy đoán được đáp án nhưng trong thâm tâm không hề mong quan hệ đó là thật.
Giang Trạm gật đầu với anh, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khương Ly cũng nhìn thấy Cận Vũ, không nghĩ tới muộn rồi mà anh còn tới, đối phương đã thấy Giang Trạm, có trốn cũng không kịp nữa, chỉ có thể lên tiếng hỏi: “Anh Vũ, có chuyện gì sao?”
Cận Vũ nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, lắc thuốc mỡ trong tay, cười với Giang Trạm: “Không có chuyện gì, chỉ là đưa thuốc trị thương cho Khương Ly thôi.”
“Cậu ấy đã bôi xong rồi.” Giang Trạm đứng ở ngoài cửa, một tay vịn cửa, mọt chút cũng không có ý muốn để anh ta đi vào, thái độ biểu lộ dục vọng chiếm hữu đối với Khương Ly, ngoài ra có thể hiện sự không hài lòng khi Cận Vũ tìm Khương Ly vào giờ này.
Ngược lại là Khương Ly nghe anh ta nói tới đưa thuốc cho mình thì vội vã vẫy tay nói: “Cảm ơn anh Vũ, tôi có thuốc rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cận Vũ gật gật đầu, nói với Giang Trạm: “Giang tổng, là tôi đường đột. Hai người nghỉ ngơi sớm.”
Giang Trạm gật đầu, đóng cửa lại.
Nhìn cửa đóng lại ở trước mắt, Cận Vũ đứng lưỡng lự, cúi đầu nhìn thuốc mỡ trong tay, khẽ cười một cái, bên trong nụ cười đó mang theo sự tự giễu nhè nhẹ.
Người như Khương Ly, làm sao có thể chỉ có mình mình động tâm chứ.
Lắc lắc đầu, Cận Vũ thu hồi chút tình cảm vừa mới chớm nảy mầm kia, quay người đi về phòng mình.
Trong phòng, Giang Trạm vẫn để ý chuyện buổi tối Cận Vũ tìm Khương Ly, mặt đần thối vỗ mông Khương Ly một cái.
Khương Ly: “…”
Kể từ khi biết quan hệ của Khương Ly và Giang Trạm, Cận Vũ rất thức thời duy trì khoảng cách với Khương Ly, ngoại trừ lúc đối diễn phải tiếp xúc thân thể thì ngoài ra không còn có động tác gì quá đáng.
Giang Trạm rất hài lòng với chuyện này, chờ Khương Ly sau khi quay phim xong ở Giang Thành mới cùng cậu trở về thành phố S.
Trước khi lên máy bay, hắn nhận điện thoại từ Thẩm Ngọc Chi, nói tối nay Triệu Quan Vũ tổ chức sinh nhật, muốn hắn tới chơi.
Giang Trạm đáp lại, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy Thẩm Ngọc Chi hô: “Đúng rồi, nhớ mang theo Khương Ly!”
Giang Trạm trầm mặc một chút, nghiêng đầu liếc nhìn Khương Ly ở bên cạnh, sửa lại xưng hô: “Không phải Khương Ly, là chị dâu.”
Thẩm Ngọc Chi: “…???”
Thẩm Ngọc Chi hoàn toàn chìm đắm trong hai từ “chị dâu”, Giang Trạm cúp điện thoại xong rồi mãi sau mới đột nhiên đứng lên, không dám tin nói: “Chời địu, chị dâu?!!!”
Không nghĩ tới nửa năm trôi qua, Khương Ly không bị Giang Trạm ghẻ lạnh mà còn thành công thăng cấp?
Thẩm Ngọc Chi thực sự quá kinh ngạc, ở trong phòng đi tới đi lui hai vòng, rồi gọi điện cho trợ lý của mình: “Cậu mau giúp tôi chuẩn bị một tấm biểu ngữ, phải là màu đỏ thật nổi bật!! Ngay bây giờ, nhanh nhanh!”
Động tác trợ lý rất nhanh, chỉ trong vòng một giờ mà tấm biểu ngữ đã hoàn thành, Thẩm Ngọc Chi gọi người treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng riêng, bảo đẩm là vừa mở cửa là thấy liền.
Vì thế, khi mà Giang Trạm cùng Khương Ly tới, vừa mở ra phòng liền thấy tấm biểu ngữ màu đỏ chói, chữ vàng óng nổi bật thêm font chữ rồng bay phượng múa.
[Nhiệt liệt chúc mừng Giang tổng không còn là chó độc thân nữa, hỉ đề* chị dâu!!!] – (By Thẩm Ngọc Chi)
(*hỉ đề: 喜提)
Hỉ đề chị dâu, lời này nói chẳng khác nào nghĩa là Giang Trạm đang động chạm tới chị dâu của cậu ta.
(tui không hiểu câu này lắm nên thím nào biết thì giải thích giùm tui nhé.)
Khương Ly đứng ở bên cạnh đọc được, cười tới mức eo không thẳng lên nổi.
Cả khuôn mặt Giang Trạm đen kịt lại, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm Ngọc Chi đang cầm pháo mừng chuẩn bị đốt, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Thẩm Ngọc Chi, cmn ông bị ngu học à?”