Trò Chơi Đại Tác Chiến - Bình Quả Thụ Thụ Thụ

Chương 14: Bối Rối



Diễn đàn chính thức của Mạng Văn học Duyệt Tư – Kênh nữ, khu vực trò chuyện đam mỹ.

[Thảo luận] Một đại thần nào đó đã ký hợp đồng mới với chủ mới, tác phẩm mới chưa có nổi 1 chữ, anh ấy nói rằng anh ấy quá bận và không có thời gian, nhưng anh ấy đã viết một bài đánh giá dài 10.000 từ cho một nhà văn nào đó trên Weibo, mức độ nào đây?

108L: Chớt tiệt, không ngờ có ngày bài này bị đào lại, mọi người vào Weibo, đang phát đường!!!!

109L: Người con trai lạnh lùng mà cô đã nói đâu rồi? Anh ta lại đăng Triệu Triệu!

110L: Giọng điệu của Thập Nhị Diệp hơi khó hiểu.

111L: RPS (Real person fiction: Tiểu thuyết người thật) cũng không làm lại, thoát khỏi BE.

112L: Thưởng Nguyệt qua lâu rồi, hai người này chín rồi hả? Chưa kể, là đang ở nhà Triệu Triệu phải không?

113L: Trả lời 80L: Có chút sủng.

114L: Tôm nhìn ngon ghê, tôi thấy phấn khích quá, Triệu Triệu còn nấu ăn giỏi hơn 1 đứa con gái như tôi.

115L: Hahaha, rốt cuộc cũng là đầu bếp giỏi nhất trong các tác giả.

116L: [Ảnh chụp màn hình] Mấy người nhìn xem, đây là con tôm lúc trước tiểu công tử làm, cảm giác còn ngon hơn con tôm đăng trên Weibo, tôi mạnh dạn suy nghĩ, con tôm này…..

117L: Trả lời: 116L: Vãi!

118L: Trả lời 116L: Thập Nhị gia đã làm thì không được trốn.

119L: Trả lời 116L: Tôi đã suy nghĩ một lúc, hình như Thập Nhị gia thực sự không biết nấu ăn…..

120L: Trả lời 119L: Vãi, bàn đồ ăn mà Thập Nhị Diệp đăng trên Weibo trước đây là ai làm vậy?

121L: Trả lời 120L:!!!!!!!!!!!! Đằng ấy phát hiện ra điểm sáng rồi!!!

122L: Vậy thì 6 món mà Thập Nhị gia đăng trước đây thực chất là do Triệu Triệu làm, còn những món Triệu Triệu đăng hôm nay là do Thập Nhị gia làm?

123L: [Ảnh chụp màn hình] [Ảnh chụp màn hình] Để ý xem khăn trải bàn bên trái là kẻ sọc, với các đường có độ dày phù hợp, trên đĩa bên phải cũng có một đường có độ dày tương tự như bên trái.

124L: Tôi đã trả lời bài post này trước đây, tôi thấy nó chỉ dễ thương thôi, còn có dịch vụ đi kèm nữa à?

125L: Trả lời 123L: CP này tôi chèo!

…..

Triệu Nhất Gia đã hai ngày không viết văn.

May mắn thay, bài viết mới vẫn còn dự trữ, và “Hướng Dẫn Công Lược Nhân Vật Phản Diện” không đến lượt cậu viết, nếu không chắc chắn sẽ phải để trống.

Đêm đó, Diệp Loan bịt mắt Triệu Nhất Gia rồi hôn cậu, Triệu Nhất Gia chưa kịp phản ứng, Diệp Loan đã nói: “Xin lỗi, thực sự tôi chỉ có ba tiếng, lát nữa tôi phải ra sân bay.”

Triệu Nhất Gia còn đang đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ: Máu dồn lên mặt, hơi thở run rẩy, đầu óc ong ong không ngừng.

Diệp Loan đang nói chuyện, cậu lơ đãng nghĩ: Cũng may là bị che lại, Diệp Loan chắc là không nhìn thấy cậu đỏ mặt.

Sau đó, mắt của Triệu Nhất Gia bắt đầu sáng hơn. Cậu nhận ra Diệp Loan đã rút tay lại, cậu vội vàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Cậu đoán Diệp Loan nhất định đã nhìn thấy, bởi vì cậu nghe được anh cười.

Một lúc sau, Triệu Nhất Gia nghe thấy xung quanh có tiếng sột soạt: Diệp Loan đang dọn bàn, Diệp Loan đang rửa bát, Diệp Loan sắp xếp ghế, Diệp Loan….. đi tới!

Triệu Nhất Gia vốn dĩ hơi thả lỏng thì bắt đầu căng thẳng, nhưng mà thân thể lại phủ lên một tầng mềm mại: Là một tấm chăn mỏng.

“Tôi sắp đi rồi, đừng nằm lâu, còn có…..”

Diệp Loan dừng một chút, thấp giọng nói: “Chờ tôi trở về.” Sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng xa của Diệp Loan, cho đến khi cửa “kịch” một tiếng đóng lại.

Xung quanh chìm vào im lặng, chỉ có chiếc đèn chùm phía trên đầu tỏa sáng không biết mệt mỏi.

Triệu Nhất Gia chậm rãi mở mắt, từ trên đất ngồi dậy. Cậu nhìn chăn trên người, nhịn không được lại sờ lên khóe miệng: Trong lòng có chút mơ hồ, cảm thấy có chút khó tả.

Diệp Loan hôn cậu, có ý gì?

Diệp Loan hôn cậu, cũng không nói gì, đây là ý gì?

Diệp Loan hôn cậu, không những không nói gì mà còn bỏ đi, đây là ý gì vậy?

Triệu Nhất Gia liên tục đưa ra câu trả lời rồi phủ nhận. Cậu dường như không bị ám ảnh bởi việc được một “người con trai” hôn mà lại bị ám ảnh bởi việc được một người con trai “hôn”.

Cậu quan tâm đến ý nghĩa đằng sau nụ hôn.

Khi nhận ra điều này, trái tim bồn chồn của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

…..

Diệp Loan thực sự có chút khó chịu.

Trong kế hoạch ban đầu của mình, anh coi Triệu Nhất Gia như là nước ấm nấu ếch*, từ từ mưu tính. Khi thời cơ đến, anh sẽ nghiêm túc thực hiện một lời tỏ tình đáng nhớ, thay vì bốc đồng hôn Triệu Nhất Gia rồi rời đi như hiện tại. Để cùng Triệu Nhất Gia ăn bữa cơm, anh đã trằn chọc 7, 8 tiếng đồng hồ và hôn không nằm trong kế hoạch của anh. Tuy nhiên, dù có chuẩn bị tốt hay không thì hôn vẫn là hôn rồi.

(*Nước ấm nấu ếch: Là truyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Ý chỉ Diệp Loan muốn sủng em Triệu thành thói quen để ẻm dần dần không còn từ chối ảnh được nữa.)

Anh thậm chí không dám nhìn kỹ biểu cảm của Triệu Nhất Gia.

Anh sợ nhìn thấy sự sợ hãi hoặc ghê tởm trên khuôn mặt của Triệu Nhất Gia.

Nếu Nhạc Miên biết anh bây giờ đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười lớn: Diệp Loan, người cái gì cũng giỏi như cậu từ khi nào lại hèn như vậy?

Tuy nhiên, trong tình yêu không có gì dễ dàng, chỉ cần động tâm thì ai cũng phải đau lòng thôi.

Diệp Loan nghĩ: Tốt nhất là nên tách ra trước. Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, để Triệu Nhất Gia có chút thời gian ổn định lại. Anh sẽ giải thích mọi thứ vào lần tới khi bọn họ gặp lại.

Bất quá là anh nghĩ như vậy, kỳ thực Diệp Loan có chút lo lắng. Đã hai ngày, anh không liên lạc với Triệu Nhất Gia, Triệu Nhất Gia cũng không liên lạc với anh. Diệp Loan liên tục khóa mở điện thoại, lan tỏa sự bất an của mình cho mọi người xung quanh.

“Diệp tổng, đây là chi tiết về dự án hiện tại của tôi. Anh có thắc mắc gì không?”

Diệp Loan dừng động tác, nhìn đối phương: “Tôi nghĩ…..”

Người đối diện có chút lo lắng.

Diệp Loan cười nói: “Xin lỗi, hai ngày nay tôi có chút mệt mỏi, tôi muốn uống một ly cà phê rồi nghỉ ngơi một lát.”

Diệp Loan cầm điện thoại di động đi vào phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn, hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Triệu Nhất Gia.

Điện thoại tổng cộng vang lên chín lần, vừa mới kết nối, Diệp Loan cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.

Diệp Loan: “Mệt quá a~”

Triệu Nhất Gia: “…..”

Triệu Nhất Gia nhìn tên trên điện thoại, phát hiện quả nhiên là Diệp Loan. Nhưng nếu tai cậu không có vấn đề gì thì điều đầu tiên người này nói trong điện thoại có phải là đang làm nũng không?

Như sợ bị ghẻ lạnh, Diệp Loan tiếp tục nói: “Chuyến bay lúc 9h tối hôm qua bị trễ 3 tiếng, mãi đến 4h tôi mới về đến khách sạn. Lúc 7h sáng đã xuống giường, muốn ngủ.”

Cường độ này quả thực có chút mệt mỏi, Triệu Nhất Gia cảm thấy hơi mềm lòng: “Khi nào thì xong việc?”

Diệp Loan khóe miệng cong lên: “Gần hai tiếng nữa.”

Triệu Nhất Gia: “Ồ.”

Có lẽ vì cảm thấy tiếng “ồ” hơi khô khan nên Triệu Nhất Gia cũng gượng ép nói: “Đã hai ngày rồi tôi không viết một bài nào cả.”

Diệp Loan: “Bí văn à?”

Triệu Nhất Gia trong lòng nghĩ: “Còn không phải là bị anh hại à”, nhưng lại mơ hồ nói: “Đúng vậy.”

Diệp Loan suy nghĩ một chút rồi nói: “Vào phòng tôi đi. Trong ngăn kéo tủ đầu giường bên trái có một chiếc hộp nhỏ.”

Triệu Nhất Gia: “Hả?”

Diệp Loan: “Tôi có thói quen viết ra những cảm hứng của mình trên giấy note rồi bỏ vào hộp. Cậu cứ đi xem xem có cái gì giúp được không.”

Triệu Nhất Gia: “Ah? Như vậy cũng được hả?”

Diệp Loan: “Sao thế? Tôi hy vọng cậu có thể hiện thực hóa ý tưởng và suy nghĩ trên tờ giấy, để thực hiện ý nghĩa của chúng.”

Câu trả lời có vẻ nghiêm túc khiến Triệu Nhất Gia cảm động không thể giải thích được.

Mỗi nhà văn luôn rơi vào loại cảm xúc này khi thể hiện cảm hứng của mình thông qua hàng nghìn, hàng chục nghìn thậm chí hàng trăm nghìn, hàng triệu từ.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nhất Gia đi tới phòng Diệp Loan, tìm được chiếc hộp. Cậu viết văn không tệ, vì vậy không muốn nhận sự giúp đỡ khi viết văn qua những mảnh giấy vụn này, cậu chỉ muốn hiểu rõ hơn về Diệp Loan thông qua những nguồn cảm hứng này.

Triệu Nhất Gia nhặt một tờ giấy được gấp gọn gàng và mở ra:

[Vũ khí giết người được giấu trong cây bút, như hình với bóng]

Triệu Nhất Gia cười nhạt: Đúng như dự đoán, ảnh là tác giả của tiểu thuyết trinh thám.

Cậu gấp nó lại rồi để lại, lấy một cái khác:

[Hình xăm, bánh kem, thích ăn đồ ngọt]

Đây là cài đặt nhân vật.

[Cứu hộ thực vật và cá]

Đây là điều mà nhân vật sẽ làm.

[Xin chào, Từ, xin chào, Từ XX]

Không biết hai từ “Xin chào” này có sự sắp xếp đặc biệt nào không.

[Bóng tối, Thẩm An, ngươi ở đâu? Ta ở đây, hôn lên]

Thậm chí còn có tư liệu của “Hướng Dẫn Công Lược Nhân Vật Phản Diện”, khá ngọt!

Triệu Nhất Gia không biết mình nhớ tới điều gì, liền đỏ mặt đặt tờ giấy xuống, nhặt một tờ khác mở ra, nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy nội dung trên đó.

Ba từ đơn giản, được viết bằng tên của một người:

Triệu Nhất Gia.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.