Khi đó, Diệp Loan mới mười bốn tuổi, cực kì chán nản.
Mùa hè năm đó, Diệp Loan có vấn đề về mắt và phải phẫu thuật, tuy ca phẫu thuật thành công nhưng bác sĩ dặn anh tránh ánh sáng trong hai tháng sau khi phẫu thuật rồi quay lại tái khám. 14 tuổi là độ tuổi chạy nhảy, trong mùa hè oi bức, tiếng ve kêu như thôi thúc anh phải ra ngoài và đổ mồ hôi. Nhưng vừa mới phẫu thuật xong, anh chỉ có thể được mẹ đưa đến một biệt thự trên núi, hai mắt bị băng gạc quấn lại, anh lặng lẽ trở thành ‘người mù’.
Trong căn biệt thự lớn như vậy chỉ có mẹ và một người dì đến chăm sóc. Anh ở trên núi gần một tháng, ngày nào cũng ra ngoài nghe gió thổi lá, hoặc ở trong phòng nghe radio kể chuyện, ý nghĩ phải chịu đựng thêm một tháng nữa khiến Diệp Loan choáng váng đầu óc.
Hôm đó, anh ăn tối sớm và ở ngoài sân hóng gió như thường lệ. Đêm trên núi lạnh, dì giúp anh ngồi trên xích đu và mang cho anh một chiếc chăn để che gió. Diệp Loan đang buồn chán ngơ ngác thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân kỳ quái.
Tiếng bước chân lúc đầu có chút nhẹ nhàng, Diệp Loan hoài nghi mình nghe nhầm. Nhưng sau đó chủ nhân tiếng bước chân giẫm phải một cành cây gỗ. Trong đêm yên tĩnh, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên rất rõ ràng.
Diệp Loan dù sao vẫn là một đứa trẻ, không nhìn thấy được, đột nhiên căng thẳng hỏi: “Là ai?”
Chờ hồi lâu vẫn không có người lên tiếng, chỉ có tiếng gió xào xạc không ngừng lướt qua bên tai. Diệp Loan hơi nghiêng đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị gọi người…
“Mắt anh bị bệnh à?”
Diệp Loan sửng sốt. Đây là giọng nói của một đứa trẻ, nghe rất hay, giống như tiếng suối suối róc rách.
Nhưng Diệp Loan lại không có đáp lại suy nghĩ của cậu bé.
“Ah, em cũng muốn đu trên xích đu nữa~”
Diệp Loan có chút tức giận: Tôi đã như vậy rồi, làm sao mà nói được!
“Anh ơi, em chơi xích đu được không?”
Diệp Loan không nói gì, nghĩ: Không.
Lúc này, mẹ Diệp Loan đi ra đón Diệp Loan trở vào nhà, nhìn thấy trong sân nhà mình có một đứa trẻ kỳ lạ, kinh ngạc kêu lên: “Hả? Đây là đứa bé nhà ai thế?”
“Dì, cháu tên Gia Gia, cháu 8 tuổi, không phải em bé.”
Diệp Loan không nói nên lời: Cộng Cộng hay Trừ Trừ*, tên là gì cơ?
(*Tên của bé là Gia (家), nhưng ảnh nghe thành Gia (加: phép cộng) với Giảm (减: phép trừ)
Mẹ Diệp Loan cười: “Cậu bé ngoan quá, nhà ở đâu, ban đêm sao lại tới đây?”
Gia Gia nghiêm túc trả lời: “Con đến đây sau Khoai Từ, Khoai Từ là một con mèo. Nhà con ở bên kia.”
Diệp Loan đoán có lẽ cậu đã duỗi tay chỉ.
Chỉ nghe mẹ Diệp nói: “Dì đưa cháu về nhà nhé? Đã muộn như vậy, gia đình sẽ lo lắng.”
“Vậy ngày mai con có thể đến chơi với anh được không?”
Mẹ Diệp kinh ngạc liếc nhìn Diệp Loan: Hai đứa nhỏ trong thời gian ngắn như vậy đã kết bạn sao?
Bà biết tính tình con trai mình, trong khoảng thời gian này nó rất không vui vì đôi mắt của nó, trên núi quả thực rất nhàm chán, nếu thỉnh thoảng có một đứa trẻ có thể đến nói chuyện với nó thì tốt quá. Nghĩ tới đây, mẹ Diệp cười nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ngày mai cô sẽ nhờ dì sẽ nướng cho con một cái bánh nhỏ.”
Diệp Loan trong lòng cự tuyệt: Con không muốn chơi với học sinh tiểu học!
Thật không may, học sinh tiểu học Gia Gia đã vui vẻ đến vào ngày hôm sau.
“Anh ơi, sao phòng anh trống không, chẳng có gì cả?”
Lúc này, Diệp Loan đang nằm trên giường trong phòng nghe đài, Gia Gia đang ngồi dưới đất chơi người máy biến hình. Mắt Diệp Loan tạm thời không thể nhìn thấy nên vừa đến biệt thự, mẹ Diệp liền thu dọn tất cả đồ đạc vương vãi trong phòng, bọc lại các góc bàn, đề phòng anh vô tình va phải. Còn những người máy biến hình mà Gia Gia có, cậu đã tự mình mang chúng đến.
Bây giờ mẹ đã đem đứa nhỏ này vào phòng, anh không nói chuyện cũng không tốt, anh cảm thấy nó thực sự là một đứa trẻ rất ngoan. Diệp Loan suy nghĩ một chút, trả lời: “Mắt anh nhìn không thấy, mẹ sợ anh đụng vào.”
Gia Gia nhìn vào mắt Diệp Loan, tò mò hỏi: “Anh, dì nói anh phẫu thuật mắt, có đau không?”
“Ca phẫu thuật cần gây mê nên anh ngủ suốt nên không cảm thấy đau nữa”.
“Vậy khi nào miếng vải che mắt anh mới được tháo ra?”
Diệp Loan thở dài: “Còn có một tháng nữa, không nhìn thấy gì thì khó chịu quá.”
Gia Gia đặt đồ chơi xuống, trèo lên giường, rất thành thật nói: “Em tự bịt mắt chơi với anh nhé.”
Diệp Loan: “…Nếu như em cũng bịt mắt lại, chỉ có thể cùng anh nghe đài.”
Gia Gia suy nghĩ một chút: “Vâng.”
Nói xong, cậu cười lớn. Diệp Loan cảm thấy đứa nhỏ này ngốc nghếch lại có chút đáng yêu, không khỏi bật cười.
Kỳ nghỉ hè ảm đạm của Diệp Loan đã có thêm một chút màu sắc. Gia Gia tính tình hoạt bát, thích nói chuyện với Diệp Loan. Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Loan buộc phải biết mình thích ăn gì, chơi gì, thích màu gì, thích xem phim hoạt hình gì. Anh biết về cuộc chiến giữa con mèo tên Khoai Từ và con chó nhà bên cạnh.
Diệp Loan đột nhiên cảm thấy tới núi dưỡng bệnh cũng không có gì sai. Trên núi mát mẻ, có gió, có cây cối, có tiếng chim hót líu lo, có em trai mỗi ngày bên cạnh. Diệp Loan đã lâu không nghe đài, anh cảm thấy trò chuyện cùng Gia Gia thú vị hơn.
“Anh, dì nói anh không muốn tới đây. Tại sao vậy?”
“Không thấy được, rất phiền phức.”
“Nhưng khi cởi miếng vải ra, mắt sẽ lành mà?”
“Vô ích thôi. Bác sĩ nói với mẹ anh là thị lực của anh sẽ bị ảnh hưởng, nhưng để làm cảnh sát, anh phải có thị lực tốt.”
“Oh, tại sao anh lại muốn trở thành cảnh sát?”
“Từ nhỏ đã muốn làm cảnh sát, bắt kẻ xấu.” Diệp Loan dừng một chút, “Quên đi, nói cho em biết, em cũng không hiểu đâu. Gia Gia, lớn lên em muốn làm gì.”?”
Tưởng rằng đứa trẻ sẽ suy nghĩ rất lâu nhưng Gia Gia lại buột miệng nói: “Em muốn trở thành nhà văn!”
Diệp Loan lập tức cười lớn: “Nhà văn? Em có biết nhà văn là gì không?”
Gia Gia có chút không tin: “Cô Lưu của tụi em nói rằng em là người giỏi nhất lớp khi miêu tả về tranh ảnh. Cô nói rằng khi lớn lên, em có thể trở thành nhà văn và viết rất nhiều sách!”
Diệp Loan đoán rằng cô Lưu này là giáo viên tiếng Trung của Gia Gia và chắc chắn đã khen em ấy.
“Anh không tin, trừ khi em kể cho anh nghe một câu chuyện.”
Diệp Loan vốn có ý đùa, nhưng Gia Gia lại nghiêm túc nói: “Được, để em kể cho anh nghe câu chuyện về một con nhím nhỏ.”
Gia Gia ngồi trên xích đu bắt đầu đu, Diệp Loan có thể cảm nhận được ánh nắng xuyên qua mái tóc mình, khiến anh có chút ngứa ngáy và ấm áp.
“Cách đây rất lâu, trong rừng có một con nhím nhỏ, nó có một người bạn tốt tên là Trứng Muối Nhỏ…”
Diệp Loan cười lớn: “Trứng bắc thảo đó có phải là Trứng Muối Nhỏ không?”
Gia Gia chột dạ gật gật đầu. ‘Trứng Muối Nhỏ’ là tên một con sóc nhỏ trong phim hoạt hình mà cậu xem hai ngày trước, nhất thời không nghĩ ra tên nên đành phải mượn.
“Một ngày nọ, Trứng Muối Nhỏ chuyển nhà, nhím nhỏ rất không vui…”
Diệp Loan gật đầu: “Anh nghĩ có thể viết thư cho nó.”
“Đúng vậy, nhím nhỏ đã viết thư cho Trứng Muối Nhỏ, gửi cho Bánh Gạo Muối!”
“Thì ra con nhím nhỏ viết sai địa chỉ, gửi thư nhầm người!” Diệp Loan xấu xa bổ sung thêm.
“A?!” Gia Gia bối rối, “Chúng ta nên làm gì đây?”
“Bức thư được gửi đến nhà một con cáo, được chứ?”
Gia Gia có chút lo lắng: “Cáo sẽ quay lại sao?”
“Ừ, nó sẽ cầm thư đi tìm nhím nhỏ.”
“Nếu một con vật đến gặp nhím nhỏ, nhím nhỏ chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”
“Nhưng nhím nhỏ lại tưởng là Trứng Muối Nhỏ kêu cáo nhỏ tới…”
“Ah, vậy nhím nhỏ không tìm được Trứng Muối nữa à?”
…..
“…cuối cùng thì em sẽ suy nghĩ xem cáo nhỏ đã nói gì.”
“Hmm…Em không biết.”
“Nếu em là cáo nhỏ, em sẽ nói gì?”
Gia Gia cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cười vui vẻ: “Nhìn xem, mùa xuân đã đến rồi!”
Nói xong liền nhảy xuống xích đu, reo hò vui vẻ chạy vòng quanh. Diệp Loan tựa hồ bị cậu làm cho vui vẻ theo, anh ổn định sợi dây treo lủng lẳng, nở nụ cười.
Trong bữa tối, mẹ Diệp thấy Diệp Loan rất vui vẻ, liền nói đùa: “Có Gia Gia chơi cùng, sẽ không còn nhàm chán nữa.”
Diệp Loan gật đầu: “Gia Gia rất ngoan.” Anh tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại nói: “Mẹ, Gia Gia trông như thế nào?”
Hai người chơi với nhau lâu như vậy, Diệp Loan thật sự rất tò mò.
Mẹ Diệp: “Gia Gia rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt của thằng bé, giống như nai nhỏ, cởi băng gạc ra có thể nhìn thấy.”
Diệp Loan nghĩ: Lúc mới xuất hiện động tác thật giống như một con nai. Nhưng chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, anh có thể tận mắt nhìn thấy người bạn mới giống nai nhỏ của mình, nghĩ đến đây anh thật sự rất mong đợi.
“Anh, dì nói ngày mai anh có thể thấy đồ vật!”
Một ngày trước buổi tái khám tiếp theo, Gia Gia đến gặp Diệp Loan như thường lệ, khi mẹ Diệp mang bánh quy đến cho Gia Gia, bà nói rằng Diệp Loan đang định tháo băng, Gia Gia rất vui vẻ.
Diệp Loan nghe được giọng điệu của Gia Gia còn hưng phấn hơn chính mình, có chút buồn cười: “Ừ, chiều mai anh sẽ về, mang bánh đậu xanh thơm ngon đến cho em.”
“Thật sao ạ? Tuyệt ghê!”
Khóe miệng Diệp Loan nhếch lên: “Vậy thì quyết định nhé! Ngày mai em nhất định phải đến tìm anh!”
“Vâng!”
Lúc đó Diệp Loan còn quá nhỏ, không hiểu rằng trên đời này có rất nhiều chuyện luôn đi ngược lại với những gì mình mong đợi: Ví dụ như khi anh vừa chuẩn bị tận hưởng một kỳ nghỉ hè vui vẻ thì gặp phải một cuộc phẫu thuật mắt và buộc phải phẫu thuật, bắt buộc phải tịnh dưỡng; chẳng hạn như khi anh đang tràn đầy mong đợi và nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể gặp được người bạn mới ‘chỉ nghe tiếng mà chưa hề thấy người’ thì anh đã đánh mất em ấy.
Diệp Loan cởi băng gạc, cầm bánh đậu xanh trở về biệt thự như đã hứa, nhưng lại không đợi được Gia Gia.
Ngày hôm sau cũng không đến.
Ngày thứ ba vẫn chưa đến.
Ngày thứ tư, mẹ Diệp đích thân dẫn Diệp Loan đi tìm Gia Gia, nhưng biệt thự trống rỗng, bọn họ đã rời đi.
Diệp Loan cảm thấy trong lòng trống rỗng. Bánh đậu xanh của anh vẫn còn trong tủ lạnh, nhưng Gia Gia đã rời đi.
Rõ ràng là họ đã hẹn trước.
Diệp Loan nhờ mẹ liên lạc lại với gia đình Gia Gia. Mẹ Diệp nhờ người môi giới bất động sản hỏi thăm, người môi giới nói rằng gia đình này cũng giống như nhà họ Diệp, thỉnh thoảng đến đây nghỉ dưỡng. Họ cũng gọi cho chủ nhiều lần nhưng không ai trả lời. Diệp Loan chợt nhận ra rằng mình có thể sẽ mất Gia Gia mãi mãi.
Đây là kỳ nghỉ hè năm Diệp Loan 14 tuổi: Đôi mắt bị che bởi bóng tối, tiếng nước suối leng keng cùng lời ước định chưa kịp hoàn thành. Có lẽ vì tiếc nuối mà trong 16 năm tiếp theo, luôn có một khoảnh khắc, làm anh tìm lại kỉ niệm trong phần kí ức xa xôi kia của mình, lặp đi lặp lại, khiến nó sống động như mới xảy ra ngày hôm qua.
Ngay cả sau khi trở thành nhà văn trên mạng, anh vẫn không nhịn được mà chia ký ức này thành vô số mảnh vỡ và đưa chúng vào tiểu thuyết của mình – chiếc bánh đậu xanh trong ‘Tro Tàn Cuối Cùng’, truyện cổ tích trong ‘Lời Nói Dối’, và Lâm Tùng Việt trong ‘Khóa Tâm’ – giống như một bản sao lưu.
Cho đến một ngày nọ, anh bất ngờ bị một lượng lớn fans trên weibo @, nguyên nhân là do một nhà văn tên Triệu Triệu đã đạo văn câu chuyện cổ tích trong ‘Lời Nói Dối’ của mình. Đạo văn là một việc rất đáng lên án, anh đọc kỹ những so sánh được fans đưa ra, kết quả là ngây ngẩn cả người.
Vận mệnh luôn thích trêu đùa con người.
Mười sáu năm sau, bọn họ gặp lại nhau trong bữa tiệc chào mừng một ngày trước sự kiện Thưởng Nguyệt. Diệp Loan ngày hôm đó đến địa điểm sớm, có chút lo lắng, mặc dù về cơ bản đã xác nhận qua các kênh khác nhau rằng năm đó Triệu Triệu và Triệu Nhất Gia đều là Gia Gia, nhưng anh biết Triệu Nhất Gia có thể đã quên mất “anh trai” là mình.
Diệp Loan nghĩ: Gặp em ấy, có nên hỏi không?
Phía sau anh có mấy nhà văn đang trò chuyện sôi nổi, vừa cười vừa nói, sau đó một người hét lên: “Triệu Triệu, tới đây!”
Diệp Loan dừng lại, chậm rãi quay người lại.
Anh nhìn thấy Triệu Nhất Gia đang nhìn mình: sửng sốt một lát, sau đó hai mắt sáng lên, khóe môi cong lên, như đang ôm vầng trăng non. Diệp Loan đã vô số lần tưởng tượng ra hình dáng người bạn nhỏ của mình, ngay cả khi viết nhân vật Lâm Tùng Việt, vì nguyên mẫu là Gia Gia nên anh đã nguyện dành hết cho cậu những phẩm chất đẹp đẽ mà mình có thể nghĩ ra. Và khi anh thực sự nhìn thấy Triệu Nhất Gia, anh lại cảm thấy: Đúng vậy, những gì mẹ anh nói là đúng…
Giống như một con nai nhỏ.
Diệp Loan không khỏi bật cười: Tốt quá, cuối cùng mình cũng nhìn thấy nai nhỏ.